Chương 16: Chim hoàng yến
"Jihoon? Em tên là Jihoon à? Bà của em nói em cũng thích chơi đá bóng, giờ ra công viên không?."Đó là cách tôi với anh Wangho trở thành bạn bè với nhau. Có người nói anh ấy là bạch nguyệt quang của tôi, người thì nói ánh trăng sáng gì đó, nhưng điểm chung mà ai cũng ngầm hiểu được chính anh ấy sẽ không bao giờ thích tôi theo kiểu yêu đương.Người ta nói, gia cảnh càng giàu có thì càng khó có được hạnh phúc, vì lúc đó giá trị của đồng tiền sẽ chèn hết tất cả ấm êm trong đời sống gia đình. Ba mẹ tôi thường xuyên cãi nhau không phải vì họ có người khác bên ngoài, hầu hết lý do đều quy về cái tôi cả hai quá lớn, lớn tới nổi một lời nói bình thường lọt vô tai người kia cũng thành đang móc mỉa. Có thể là do gia cảnh của ba mẹ tôi đều khá giả, họ đều được nuôi dạy để trở thành người mạnh mẽ, kiêu hãnh đứng trên đỉnh xã hôi. Tôi tưởng chỉ có một số người không thể đến với nhau do chênh lệch quá lớn nhưng không ngờ, người chung tầng lớp như ba mẹ tôi dù đến được với nhau thì sống cũng không vui vẻ gì.Càng lớn, tôi càng thấy bản thân mình vô cảm với tất cả mọi thứ, cho dù mình có vùng vẫy thế nào cũng chẳng thoát khỏi cảnh cuộc đời đã được định đoạt như một quyển sách. Trở thành học sinh giỏi, học piano, học võ, học cách đọc sàn giao dịch ở tuổi 15, học cách quen với việc bữa ăn chỉ có một mình tôi và cô giúp việc. Wangho luôn tìm cách giúp tôi giải tỏa hết mọi tâm sự trong lòng nhưng ngặt nổi, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không biết mình cần giải tỏa những gì mới bình thường lại được.Hết cách, anh Wangho đưa cho tôi một cái email, nói là hòm thư tâm sự. Tôi luôn nghĩ đó là một cách giúp đỡ khác của anh, tôi bắt đầu gửi cái email đầu tiên khi ba mẹ hỏi tôi muốn sống với ai."Ba mẹ hỏi tôi chọn theo ai, ba hay mẹ?"Hòm thư:"Còn ba năm nữa là cậu đủ 18 tuổi để tự lập, khi đó hả ly hôn."Tôi nói như thế và ba mẹ tôi như bừng tỉnh, thật sự suy nghĩ ảnh hưởng của việc ly hôn đến sự phát triển của tôi, bọn họ hủy đi quyết định ly hôn.."Hôm nay bạn cùng lớp rủ tôi lén uống rượu, họ nói rằng khi uống đồ có cồn sẽ bớt cảm thấy đau buồn."Hòm thư:"Đau buồn hay không không phải do cồn, mà là do nguyên nhân gây nên nó, nên uống rượu chỉ là hành vi tạm thời, không giải quyết được vấn đề, không giúp cậu trốn tránh cả đời."Tôi nghe lời không uống.."Dạo gần đây tôi mất ngủ, sáng dậy không muốn rời giường đi học chút nào."Hòm thư:"Mất ngủ có rất nhiều nguyên nhân, cậu có thể tìm biện pháp vận động cơ thể để gây mệt mỏi cơ, khi nằm lên giường sẽ dễ ngủ hơn. Nếu cơ thể mệt mỏi mà đầu óc vẫn tỉnh như sam thì nên đi khám chứ không được tự ý uống thuốc ngủ."Tôi thật sự chạy 3 vòng công viên mỗi tối và đi khám mỗi cuối tuần.."Ba mẹ muốn tôi đi du học, nhưng tôi muốn được học cùng trường với người tôi thích."Hòm thư: "Thế thì cứ dứt khoát lên thôi, ba mẹ cậu cũng không thể đóng thùng cậu gửi đi nước ngoài được."Tôi như có động lực giãy giụa, sóng gió mấy đợt cũng được ở lại Hàn Quốc.."Hôm nay người yêu của anh Wangho từ nước ngoài về, đến tận nhà để nói lời chia tay, có phải là tôi sẽ có cơ hội không?Hòm thư:"Cậu không thắc mắc vì sao hai người đấy đã chia tay lâu rồi mà tới giờ cậu mới được biết sao? À, cậu có dùng bạo lực với người đó không?!".Tôi nghĩ mình đang bị mắng nên chạy đôn chạy đáo tìm cách đền cho Sanghyeok một cặp kính mới.."Đột nhiên Wangho đi nước ngoài du học, qua tới Mỹ rồi mới nhắn thông báo cho tôi một tin. Gọi điện không trả lời, sao tàn nhẫn cắt đứt quá vậy?"Hòm thư:.....Tôi không thấy hồi âm, anh Wangho đã tuyệt tình như vậy thì lý nào lại giữ liên lạc với tôi qua cái email này chứ. Tôi gom hết tất cả những thứ 'hòm thư' đã gửi tặng, ngắm nghía từng cái một, tự an ủi bản thân bằng mấy tờ giấy ghi chú đó. Đột ngột bị đuổi khỏi nhà, tôi không biết phải đi đâu nên chạy tới trước cửa nhà anh Wangho. Mưa lạnh tạt ướt người làm tôi cũng tỉnh táo ra đôi chút."Có phải, đây không được gọi là yêu không?"Hòm thư:"Vậy cậu nghĩ cậu yêu vì lý do gì? Hay cậu chỉ cần người ở bên cạnh mỗi khi cảm thấy cô đơn?"Tôi thấy lời nói này có hơi quen thuộc. Mãi tận sau này tôi mới tự trách bản thân, đáng lẽ tôi phải nhận ra từ lúc ấy, thế nhưng bệnh mù quáng không thể một hai chữa khỏi được.
."Có người nói muốn làm người yêu của tôi."Hòm thư:"Chim hoàng yến nếu không dám bay ra khỏi lồng làm sao kiếm lại được cảm giác tự do?"Thế nên tôi đồng ý yêu đương với anh Sanghyeok. ———
."Có người nói muốn làm người yêu của tôi."Hòm thư:"Chim hoàng yến nếu không dám bay ra khỏi lồng làm sao kiếm lại được cảm giác tự do?"Thế nên tôi đồng ý yêu đương với anh Sanghyeok. ———
Tui có điều muốn nói: vì tui nghĩ chương này phải được đăng kèm chương trước, nên nó ngắn và rời rạc một cách khó hiểu. Thôi để chương sau cho em Jihoon chính thức lên sàn nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com