Jeonglee Moi Quan He Sai Trai
Thời điểm Lee Sanhyeok quay lại phòng vẽ sau khi gặp Han Wangho, tác phẩm của em đã bị gãy làm đôi. Em nhìn bức tranh xinh đẹp của mình vì sơn chưa khô mà chảy tí tách xuống nền nhà, giống như nhưng giọt máu tươi của con người chảy ra, trong lòng chợt cảm thấy cực kỳ thích thú. Lee Sanhyeok ngồi xuống lấy đôi tay quệt lên chỗ sơn loang lổ rồi bôi lên áo mình. Chiếc sơ mi trắng sạch sẽ thoáng chốc trở nên bẩn thỉu khiến cho người mặc nó bỗng chở nên nhếch nhác.Bức tranh hai từ gãy đôi đứa bé vẫn còn trong bụng mẹ liên tục chảy sơn, từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Bên cạnh đó là người con trai xinh đẹp với bộ dạng điên dại, khiến cho ai nhìn vào đều thấy rùng rợn.
Như thể em đã giết chết dứa trẻ non nớt ấy.
"Cưng à, bẩn lắm."Cần cổ trắng ngần bị đôi môi ấp áp phủ lên ngứa ngáy. Jeong Jihoon âu yếm hôn từ cần cổ đến gò má, bàn tay săn chắc ôm chặt em trong lòng. Lee Sanhyeok bị kích thích rên lên vài tiếng vụn vặt, ngay sau đó liền quay đầu ý muốn cùng Jeong Jihoon hôn môi.
"ưm...a..."
Cùng nhau môi lưỡi triền miên đến khi tưởng chừng không thể hô hấp nổi, Jeong Jihoon mới luyến tiếc rời môi Lee Sanhyeok nhưng vẫn ôm chặt em trong lòng. Em ngoan ngoãn dụi vào hõm cổ anh, cố gắng điều chính lại nhip thở, nhẹ nhàng buông lời trách móc.
"Bức tranh của em, anh phá sao?"
"Ừ," – Jeong Jihoon ôn nhu vuốt tóc em. – "Anh không thích đứa con này."
Em ngửa cổ nhìn anh. – "Lý do là gì?"
Jeong Jihoon trả lời. – "Vì đó không phải con của chúng ta."Lee Sanhyeok nghe xong cười tít mắt, em ôm cổ anh, yêu thương hôn lên má và môi anh. – "Anh rể, điều anh vừa nói chả vui chút nào."
Jeong Jihoon nhìn người tình nhỏ bé trước mặt cười đến mức hai gò má ửng hồng trông vô cùng khả ái., anh ôm vai đè em xuống, dây dưa đến không muốn rời xa.
———-.-.-.-.-.-.-.
"Sanghyeok, mẹ hỏi Hyeonjoon thì mai nó rảnh cả ngày đấy. Hai đứa hẹn nhau đi ăn trưa, cùng nhau dạo phố, rồi sau đó thì về nhà mình dùng bữa tối nhé."Giữa phòng khách rộng lớn có mặt đầy đủ cả gia đình. Ai cũng tỏ vẻ quan tâm đến cuộc hẹn của Lee Sanhyeok vào ngày mai. Mẹ em có vẻ cực kỳ cao hứng nhanh chóng lên kế hoạch vô cùng tỉ mỉ cho con trai.
"Mẹ, mẹ lên hết lịch như vậy thì còn gì là vui nữa. Có phải mẹ còn thuê cả thám tử theo dõi con luôn không?"
Lee Sanhyeok cười trước sự hấp tấp của mẹ mình, nhẹ nhàng buông lời trêu trọc khiến ông Lee và chị gái mình cũng phải cười theo. Em ôm người mẹ đang bảy ra thái độ bất mãn vào lòng.
"Mẹ, chỉ cần mẹ muốn, con sẽ đồng ý gả cho người ta mà. Đâu cần hao tốn tâm trí như vậy chứ?"
"Con trai ngốc." – Mẹ đánh nhẹ em, đôi mắt ba hiền hậu chan chứa tình yêu dành cho con mình, thật lòng trả lời.
"Sanghyeok, con đã ngoan ngoãn nghe lời suốt ngần ấy năm. Giờ con trưởng thành rồi, mẹ muốn con chọn lựa con đường cho riêng mình, hiểu không?"
Lee Sanhyeok cúi đầu im lặng, sau đó lập tức cười tươi, mạnh mẽ gật đầu. – "Dạ."
Đồng hồ kêu lên vài tiếng, báo hiệu tám giờ sáng. Lee Sanhyeok đã dậy từ sớm, em mặc chiếc áo sơ mi đơn giản cùng quần bò rách gối. Ngồi trước bàn trang điểm, em có thể nhìn thấy thân hình to lớn đang từ từ bước đến gần.
"Cưng à, em đẹp thật." – Jeong Jihoon hôn lên cần cổ trắng ngần, nhỏ giọng khen ngợi.
"Jihoon, anh nghĩ xem Hyeonjoon có thích bộ dáng này của em không? Lả lơi và quyến rũ." - Lee Sanhyeok nhìn mình trong gương, tỉ mỉ đánh giá.
"Hắn sẽ muốn đè em ra thao, giống anh lúc này."
Jeong Jihoon thuận lợi ôm Lee Sanhyeok đặt giường. Đôi bàn tay thon dài của em choàng lên cổ anh, thành công kéo hai người vào một nụ hôn nồng nhiệt và ướt át.
"Nào, đừng như vậy..."
"Mẹ kiếp, em đi chơi với tên khốn ấy vậy còn anh thì sao?"Jeong Jihoon tức giận ghì chặt đôi tay của Lee Sanhyeok xuống giường, cơ thể to lớn đè hẳn lên em, ngắn chặn mọi sự trốn chạy. Anh toan muốn hôn em lần nữa liền phát hiện người dưới thân hoàn toàn không có ý muốn hợp tác, liền khó hiểu ngẩng đầu lên thì thấy Lee Sanhyeok đang nhìn mình cười ngọt ngào, giọng nói thập phần ngoan ngoãn.
"Anh rể, em phải đi mất rồi. Có lẽ Hyeonjoon đang chờ em dưới nhà."
Nói xong, em ngồi bật dậy, hôn lên khoé môi Jeong Jihoon rồi rời đi.
"Sanghyeok, Hyeonjoon đến rồi này."
Moon Hyeonjoon ngồi ngay ngắn trên sofa, nghe thấy tiếng từ đằng sau iền quay lại. Đập vào mắt hắn chính là người con trai có vóc dáng nhỏ nhắn với phong cách ăn mặc đơn giản, cách trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt xinh đẹp luôn tồn tại một nụ cười ngọt ngào trên khoé môi làm em quyến rũ hơn bao giờ hết.
Moon Hyeonjoon say sưa dõi theo em đến thất thần."Chào anh, em là Lee Sanhyeok."
Lee Sanhyeok đứng đối diện Moon Hyeonjoon tươi cười giới thiệu. Em giơ bàn tay trắng trẻo không chút tì vết ra, chờ đợi anh phản ứng lại. Moon Hyeonjoon lúc này rất khôn khéo mỉm cười đáp lễ, bàn tay cứng cáp sạm màu nhẹ nhàng cầm bàn tay em lên hướng về phía môi hôn nhẹ một cái.
"Moon Hyeonjoon, hân hạnh được làm quen với người đẹp."Nghe cách xưng hô của người này, Lee Sanhyeok không keo kiệt cười tươi thêm vài tiếng. Bầu má của em vì khuôn miệng được kéo cao mà trông bầu bĩnh, ửng hồng hơn, vừa trẻ con vừa gợi cảm.
Ừm, em thật biết cách quyến rũ tôi đó, Lee Sanhyeok.Moon Hyeonjoon là một người đàn ông chững chạc và thành đạt lại là con trai duy nhất của Moon gia. Với vẻ bề ngoài nam tính và cách ứng xử khôn ngoan, y có thể dễ dàng đánh gục rất nhiều phụ nữ. Moon Hyeonjoon trong mắt người nhà cực kỳ nghe lời nhưng đằng sau lớp mặt nạ giả tạo này chính là một người đàn ông vô cùng đa tình và ham mê sắc dục.Vẻ đẹp lả lơi và quyến rũ của Lee Sanghyeok khiến y rục rịch vì một tấm ảnh nhỏ. Cho đến khi gặp em, y mới nhận ra, em chính là một tiểu hồ li tinh thích quyến rũ đàn ông. Điều đó làm y càm thấy vô cùng phấn khích
Thật muốn một lần ăn sạch người con trai trước mặt."Hyeonjoon, anh đưa em đi đâu vậy? Có thể đi ăn sáng trước không, em đói rồi." - Lee Sanhyeok ngồi ghế lái phụ, đưa tầm nhìn dang Moon Hyeonjoon rồi đặt câu hỏi.Đói sao, em có muốn ăn tinh dịch của anh không? Trong đầu Moon Hyeonjoon đang gào thét nhưng câu trả lời thoát ra lại mang ý nghĩa khác.
"Hay chúng ta đi công viên giải trí rồi ăn luôn ở đó nhé?"
"Nghe hay đó, đi thôi."Vậy cưng à, nếu anh muốn cùng em lăn giường, em có đồng ý không?"
Lái xe đến công viên giải trí, Lee Sanhyeok giống như người yêu nhỏ đợi Moon Hyeonjoon từ bãi đỗ xe đi ra, rồi ngọt ngào khoác tay y đi vào công viên. Vô số quán ăn nhanh bày ra trước mắt, Moon Hyeonjoon rất ga lăng mà mua hai cái xúc xích cho mình và em, Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Lee Sanhyeok đang cố gắng cắn xúc xích dính đầy sốt mayonaise, Moon Hyeonjoon cảm thấy đũng quần mình sắp sửa nổ tung. Y đi đến bên em, không hề ngại ngùng cướp lấy chiếc xúc xích chỉ còn một nửa mà đưa hết vào miệng. Trước sự ngỡ ngàng của Lee Sanhyeok, y ôm gáy em thành công áp môi mình lên hai cánh hoa rực rỡ, sau đó nhanh chóng đẩy toàn bộ xúc xích sang.
'Ngon không?" – Sau khi thành công hôn em, Moon Hyeonjoon cười cười làm bộ quan tâm hỏi.
"Ừm. Nhưng em có cấm anh hôn em sao?"Nói xong Lee Sanhyeok liền năm tay Moon Hyeonjoon đến một góc khuất gần đó. Dùng đôi bàn tay không chút chai sạm nào của mình ấn Moon Hyeonjoon lên tường, Lee Sanhyeok nhẹ kiễng chân thành công áp môi mình vào môi y, nhẹ nhàng mút mát. Còn Moon Hyeonjoon giống như vừa được ban tặng ân xá liền khẩn trương đòi hỏi. Y nhanh chóng ôm lấy người trước mặt, xoay người một cái liền đổi vị trí ấn em lên tường. Nụ hôn càng ngày càng sâu, y mạnh mẽ khuấy đảo cướp đi từng hơi thở nặng nề của em. Nước bọt bị ép mà chảy ra khỏi khoé môi, dọc theo cần cổ trắng ngần rồi hoa tan vào cổ áo, tạo nên từng đường nước óng ánh. Lee Sanhyeok thuận theo ôm lấy vai Moon Hyeonjoon, đầu gối co lên như có như không thỉnh thoảng đạp qua nơi đũng quần của y.Nụ hôn dừng lại khi Moon Hyeonjoon còn chưa thoả mãn. Y cúi xuống muốn nữa thì nhận được sự từ chối của Lee Sanhyeok. Em mỉm cười ngọt ngào, có lẽ không muốn điều chỉnh hơi thở hỗn loạn của mình mà dán vào tai y, phả từng đợt nóng bỏng. Lee Sanhyeok cười khúc khích.
"Bình tĩnh nào."Moon Hyeonjoon ôm chặt người trong lòng tiếng cười trầm đục đến đáng sợ.
"Cưng à, em đang đùa với lửa đấy."
Câu nói thật quen thuộc, đó chính là lời Jeong Jihoon luôn nói khi hai người triền miên. Trong thâm tâm bỗng hiện ra hình ảnh một người đàn ông. Lee Sanhyeok cảm thấy một sự ấm áp xen lẫn chua xát tự đáy lòng, không tự chủ rướn lên hôn Moon Hyeonjoon lần nữa.Jeong Jihoon, anh rể à.
Cùng nhau ăn trưa sau đó thuê một phòng khách sạn để nghỉ. Trong phòng tắm,có hai thân ảnh đang dính sát vào nhau như thể không có chút khoảng cách nào. Moon Hyeonjoon điên cuồng ép chặt cơ thể mê người của Lee Sanhyeok lên tường. Từng cú thúc như muốn đâm đến nơi sâu nhất trong hậu huyệt chật hẹp.
"Cưng à, em thật mê người."Giọng nói của Moon Hyeonjoon trầm khàn đến đáng sợ, chứa đựng dục vọng chưa được bộc lộ. Bàn tay màu đồng của y nắm chặt lấy vòng eo mềm mại mà điên cuồng đưa đẩy muốn chôn dục vọng của mình vào thật sâu. Lee Sanhyeok bị ma sát đến nóng ran vùng lưng, ngửa cổ lên đối diện với dòng nước vẫn liên tục xối nước lên mặt, không màng đến đau rát sau mình mà điên cuồng rên rỉ. Bàn tay trắng trẻo thon gầy của em dối lập hoàn toàn với sự sạm màu khoẻ khoắn của Moon Hyeonjoon, em ôm chặt lấy cổ y, như có như không áp sát thêm một chút.
"Ưm...a...Hyeonjoon..."Moon Hyeonjoon hôn loạn lên cần cổ của em để lại vô số dấu hôn đỏ thắm như đoá hoa nở rộ trên nền da trắng sứ không chút tì vết. Y luân động nhanh hơn khiến em liên tục thở dốc, cuối cùng bắn sâu vào bên trong em. Cảm nhận được dòng nước ấm nóng đến doạ người từng đợt bắt vào hậu huyệt mẫn cảm, Lee Sanhyeok run rẩy mà lên đỉnh trong tay Moon Hyeonjoon.Hoan ái qua đi, Lee Sanhyeok ngoan ngoãn để Moon Hyeonjoon tắm rửa cho mình. Bế bổng em đặt lên chiếc giường êm áo, y lần nữa nhấn em vào một nụ hôn sâu thì tiếng chuông điện thoại đá phá vỡ tất cả.
"Dạ mẹ, con Sanghyeok đây."
"..."
"Vâng, con và Hyeonjoon lập tức về ngay."Nhìn Lee Sanhyeok nghe xong điện thoại lập tức dậy mặc quần áo, Moon Hyeonjoon không kìm được lên tiếng hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chị em bị tai nạn, hiện đã được đưa vào phòng cấp cứu"
"Vậy em mau mặc quần áo đi, anh đưa em về." – Moon Hyeonjoon biết điều phối hợp với em. Cả hai nhanh chóng rời khỏi khách sạn, lên xe bắt đầu khởi hành. Suốt cả quãng đường, Moon Hyeonjoon và Lee Sanhyeok đều không trò chuyện với nhau dù chỉ một câu, bởi vì y nhận ra Lee Sanhyeok lúc này thật im lặng, em chỉ hướng ánh nhìn ra ngoài cửa kính, trong mắt chứa đầy những ý nghĩ sâu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com