TruyenHHH.com

【JeongLee/Choker】 ༗ Thế Giới Phép Thuật

XXXI. Chân Đập Tim Run.

jeongleesh

"Huhu anh Sanghyeokie ơi!!! Bé Wooje phải làm sao bây giờ đây?!"

Sanghyeok vẫn chậm rãi ăn phần đùi gà của mình, anh không thèm để tâm đến cậu nhóc đang khóc lóc um sùm bên cạnh.

"Anh Minseokie ơi..?!"

Ryu Minseok cũng chẳng thèm để Wooje vào trong mắt, em cứ thế cười đùa với Minhyung ở khung trời màu hồng của riêng hai đứa, nơi mà không có ai có thể xâm nhập vào. Wooje thấy không có ai quan tâm mình thì nó càng được đà khóc to hơn.

"HUHU SAO KHÔNG CÓ AI ĐỂ Ý EM HẾT VẬY? BỘ MỌI NGƯỜI KHÔNG THƯƠNG EM NỮA SAO?!"

Sanghyeok nghe thế thì thở dài, anh buông cái đùi xuống với tay lấy ly nước ép bí ngô lên uống một ngụm lớn rồi đưa tay tán cái bốp vào đầu bự của Wooje, nó ăn đau thì ôm đầu hét lớn.

"Uidaaa!!!"

"Mày có im không thì bảo? Đây đã là lần thứ một ngàn mày khóc lóc inh ỏi kêu réo tên tao rồi đấy nhé! Muốn gì thì nói huỵch toẹt ra cứ khóc lóc huhu rồi kêu 'anh ơi anh ơi' thì tao biết cái gì mà dỗ?!"

Wooje xoa xoa cục u trên đầu, nó biết mình sai nên dịu giọng.

"Anh đánh em cũng được nhưng có thể đừng xưng mày tao được hông? Em sợ.."

"Mày mà cũng biết sợ sao? Rốt cuộc là mày bị cái gì?"

"V-Về anh Hyeonjun í ạ..."

"Hyeonjun? Hyeonjun làm sao? Nó lại báo cái gì à? Lần này anh không bao che được nữa đâu nhé."

Minhyung và Minseok đang ở trong khung trời riêng của mình nhưng khi nghe thấy em út đang có biến lại còn dính dáng đến Hyeonjoon - người bạn không thân thì hai đứa liền bỏ ngang cuộc trò chuyện để hóng.

Wooje vân vê vạt áo, ấp a ấp úng không nói nên lời.

"E-Em cứ mỗi khi em gặp anh ấy là chân đập tim run í..."

Minseok nhìn nó với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

"Chân đập tim run?"

Sanghyeok thở dài sửa lại lời nói của đứa trẻ ngây thơ.

"Là tim đập chân run ông nhỏ ơi."

"À vậy hả, nhưng mà tại sao em lại như thế nhỉ? Cảm giác nó kì lắm."

Wooje đưa tay lên xoa xoa cằm ra vẻ trầm ngâm, Nick suýt mất đầu vừa bay vừa ngồi trước mặt nó.

"Vậy là nhóc thích nó rồi."

"Thích á?"

Wooje làm ra vẻ mặt như thể đây là một chuyện kinh thiên động địa chấn động giới phù thủy. Thế nhưng Sanghyeok, Minhyung và Minseok lại cảm thấy rất bình thường, nó nghi hoặc nhìn ba người anh của mình.

"Sao mấy anh bình thản vậy?"

Minseok thong thả trả lời sự thắc mắc của nó.

"Việc em thích Hyeonjun mọi người trong trường ai ai cũng thấy luôn đấy, có mỗi em với thằng ngốc kia là không thôi."

"...."

"Anh nói với em câu này, nghe xong thì về suy nghĩ cho thật kĩ rồi hãy quyết định nhé."

"Vâng ạ, anh nói đi em nghe đây."

"Hãy yêu người có thể vì em mà làm tất cả chứ đừng yêu người chỉ biết diễn tả cảnh tương lai."

Sanghyeok dẫu môi trêu chọc.

"Uầy! Nay Minseokie của chúng ta triết lí ghê nhỉ? Ngưỡng mộ quá đi à!!!"

Minseok đỏ mặt quay đi, em ngại ngùng nhỏ giọng.

"Đ-Đừng có trêu em mà..."

"Haha anh giỡn thôi mà."

Sanghyeok nói xong thì rời khỏi bàn ăn, anh đưa tay vỗ nhẹ lên vai Minhyung.

"Minhyung vừa mới tỉnh lại nên các giáo sư chưa cho em đi học đâu nên em đưa Wooje về ký túc luôn nhé."

"Ơ sao có em nữa?"

"Về suy nghĩ cho kĩ đi, anh sẽ xin cho em nghỉ hôm nay."

"Vâng anh, em hiểu rồi."

Đợi hai đứa đi khuất Sanghyeok liền nói với Minseok.

"Chúng ta phải ra tay thôi."

"Vâng anh."

Sanghyeok cùng Minseok bước nhanh trên hành lang.

"Nhưng mà bây giờ mình làm gì hả anh?"

"Trước tiên thì mình phải đi học đã, anh cá là em không muốn bị giáo sư Snape trừ điểm đâu."

"Ah! Em quên mất là hôm nay ta có tiết của giáo sư Snape đấy, đi nhanh lên ạ."

"Ừ."

Sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng thì cuối cùng giờ nghỉ trưa cũng đã đến, tranh thủ lúc ăn trưa Minseok và Sanghyeok nhanh tay kéo Hyeonjoon ra một góc, em vừa định quay qua hỏi anh tiếp theo nên làm gì thì mới phát hiện Sanghyeok đã biến đi đâu mất tiêu.

Ở phía bên này Sanghyeok đang bị một người đàn ông cao lớn vác trên vai, câu ta vác anh nhẹ như bao gạo, Sanghyeok vùng vẫy quơ tay loạn xạ.

"Yahh Jeong Jihun! Thả anh ra mau!!!"

"Em sẽ thả anh ra ngay mà, thả anh vào phòng của em nhé?"

Sanghyeok hoảng hồn ấp a ấp úng.

"K-Không được! E-Em tính làm gì anh?!"

"Em có làm gì đâu nè, chỉ ôm anh ngủ thôi, em hứa là chỉ ôm thôi không làm gì hết."

"Em hứa mà em làm thì anh đã không mất nụ hôn đầu chỉ vì cái nắm tay đâu."

"Em thề! Lần này em mà làm gì thì em là con chó."

Jihoon đưa một ngón tay chạm vào lưỡi rồi giơ lên cao, cậu ung dung vác anh đi thẳng vào phòng yêu cầu. Căn phòng này đã gặp Sanghyeok và Jihoon nhiều tới mức nó biết luôn hai người cần gì, thế là nó thản nhiên tạo ra một cái giường lớn mà không cần đọc suy nghĩ của ai cả.

Jihoon thuận tay ném anh lên giường, cậu đứng ở cuối giường chậm rãi tháo từng cái nút áo sơ mi, từ tốn nói chuyện với người đang sợ sệt nằm trên giường.

"Gâu gâu!"

Sanghyeok bị hai chữ 'gâu gâu' nhẹ tênh đó làm cho ngơ ngác, phải mất một lúc lâu sau anh mới hiểu ra, khua tay loạn xạ.

"E-E-Em...chưa đủ tuổi đâu..!"

"Anh nói gì vậy? Tính đến nay là anh 18 em 17, hết tối hôm nay là em tròn 18 rồi, chỉ cần đồng hồ điểm 0 giờ thì tuổi tác chẳng còn là cái đếch gì cả."

"Nhưng mà bây giờ trời còn sáng..."

"Một đêm thì không đủ đâu anh ạ."

"Trời ơi! Ai đó cứu tôi với!!!"

Hyeonjoon đứng trên hành lang dài khó hiểu nhìn người bạn đồng niên của mình.

"Làm sao đấy? Mày kiếm ai vậy, rồi tự nhiên lôi tao ra đây làm gì?"

"Tao có chuyện muốn nói."

"Chuyện gì?"

"Mày có thích ai chưa?"

"......"

Hyeonjoon lùi ra xa khỏi Minseok ba bước, nó giữ một khoảng cách cực kì an toàn rồi ôm lấy ngực mình, nó dùng ánh mắt phán xét nhìn em, Minseok giựt giựt mi mắt.

"Mày làm cái chó gì vậy?"

"Mày có Minhyung rồi mà mày còn me tao à?"

Minseok nghe vậy thì nổi giận, em sửng cồ lên.

"Nói khùng nói điên gì vậy ba?! Minhyung mà nghe được thì mày chết chắc đấy!!!"

"Chứ sao tự nhiên mày hỏi tao có thích ai chưa???"

"Thấy mày độc thân lâu quá tao tính làm mai cho mày."

"Thôi bạn êi, tao có người mình thích rồi."

"Thật à?"

"Thật mà, chỉ là chưa dám tỏ tình thôi."

"Nhanh bày tỏ đi, chậm trễ là hối hận cả đời đấy."

Minseok quay lưng đi được vài bước thì em quay đầu.

"Tao không biết mày thích ai nhưng mà có người muốn truyền đạt cho mày một câu."

"Câu gì?"

"Với thế giới, mày chỉ là một hạt cát nhỏ bé nhưng có thể với một người nào đó, mày lại là cả thế giới của họ."

Nói xong em liền bước đi, Hyeonjoon nhìn theo bóng lưng em rồi lại cúi đầu nhìn xuống đất.

"Cái gì mà sến súa vậy chứ..."

"Thằng nhóc Wooje này thật là...cứ làm cho người ta phải để tâm, đặt ở ngoài thì không yên mà để vào tim thì lại nhói."

Wooje lăn lăn lộn lộn trên giường với tâm trạng đầy rối bời, lâu lâu lại gào ầm lên.

"AAA! Hyeonjun là đồ đáng ghét, đáng ghét nhất trên đời!!!"

Wooje ôm con vịt vàng ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng mắng chửi không ngừng.

"Hyeonjun là đồ xấu tính, ở ngoài không ở lại chui vào tim người ta làm gì không biết!"

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com