TruyenHHH.com

Jensoo Trans Don T Deserve You

Jisoo cố gắng gọi lại cho Jennie lần thứ 50 vào đêm hôm đó.

Trời đã trở nên tối hơn mà nàng vẫn không trả lời cũng như không gọi lại cuộc nào cho cô. Mỗi phút trôi qua Jisoo càng lo lắng hơn.

Cô định đi ra ngoài tự mình tìm Jennie thì cả Suho và Soojoo đã vào phòng.

- Hai người đang làm gì ở đây vậy?

Suho nhún vai.

- Bọn anh đến chơi với các em một chút. Ở yên đi.

Anh nhìn quanh phòng không thấy Jennie đâu.

- Jennie đâu rồi?

Jisoo định trả lời thì Soojoo nhận ra cô đang cố gắng rời giường.

- Cậu làm gì vậy?

Jisoo bực bội rên rỉ giơ điện thoại lên.

- Jennie đã đi rất lâu rồi. Cho dù mình đã gọi bao nhiêu lần thì em ấy vẫn không trả lời cuộc gọi nào của mình. Mình bắt đầu thấy lo lắng.

- Có khi cô ấy ngủ quên hay sao đó còn điện thoại của cô ấy ở chế độ im lặng?

Jisoo lắc đầu.

- Không quan trọng. Em sẽ đi tìm em ấy.

Suho chế giễu liếc nhìn Jisoo.

- Em điên hay sao mà nghĩ chúng ta sẽ để em đi.

- Nhưng còn Jennie thì sao oppa? Em ấy có thể đã bị thương!

Soojoo bước đến và đặt tay lên vai Jisoo cố gắng trấn an cô.

- Mình chắc rằng cậu chỉ đang lo lắng quá nhiều thôi Jisoo. Jennie vẫn ổn.

Jisoo lắc đầu lần nữa.

- Cậu không thể chắc chắn điều đó.

Suho thở dài.

- Nếu em muốn yên tâm hơn anh có thể thay em đi tìm Jennie. Ra viện vào lúc này không an toàn đâu Sooya.

Jisoo thở ra một hơi bất mãn, kiên quyết lắc đầu.

- Em cần tận mắt thấy em ấy an toàn oppa à. Làm ơn, khi nào biết được Jennie không sao em hứa sẽ trở lại bệnh viện ngay lập tức và không bao giờ rời đi nữa.

Suho do dự nhìn về phía Soojoo để được chỉ dẫn. Tuy vậy em họ của anh cũng mâu thuẫn như anh.

Suho thở dài bỏ cuộc, đưa tay vuốt tóc.

- Khi chúng ta tìm thấy Jennie thì sẽ quay trở lại bệnh viện ngay. Hiểu chưa?

Jisoo gật đầu ngay lập tức. Cô nhanh chóng trèo ra khỏi giường nhưng bị một cơn chóng mặt ập đến.

- Sooya?

Jisoo giơ một tay lên, biểu thị rằng cô vẫn ổn.

- Em không sao. Chỉ là đứng lên vội quá.

Suho thở dài đi về phía cửa.

- Anh sẽ đi khởi động xe. Jooya, giúp em ấy thay quần áo đi.

- Em hiểu rồi oppa.

●●●

Jisoo lập tức nhảy xuống xe lao về phía xe của Jennie đang đỗ trên đường.

Cô với tay vào trong áo khoác của nàng để tìm chìa khóa rồi mở cửa vội vã vào trong nhà. Soojoo theo Jisoo vào trong còn Suho đang đậu xe trên đường.

- Jennie! Jennie à! Jennie!

Jisoo đi lên lầu sau khi không nhận được phản ứng từ Jennie. Cô kiểm tra từng phòng trong nhà và nhận ra rằng vợ mình không ở đây.

- Cậu đã tìm thấy cô ấy chưa?

Jisoo quay lại tầng dưới và lắc đầu với Soojoo đang đứng ở ngưỡng cửa cùng Suho.

- Mình không tìm thấy em ấy ở đâu cả.

Suho liếc nhìn Soojoo rồi cầm một vật trong tay lên.

- Anh đoán đây là lý do tại sao.

Jisoo nhìn kỹ hơn vào tay Suho và nhận ra đó là điện thoại của Jennie. Cô lao về phía Suho giật lấy điện thoại từ tay anh.

- Anh nhặt cái này ở đâu vậy?

- Trên đường đỗ xe.

Jisoo lắc đầu, sự hoảng sợ đang cuộn trào trong cơ thể cô. Cô bắt đầu lo lắng đi lại quanh phòng để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với vợ mình.

- Chúng ta nên gọi cảnh sát đi Jisoo. Họ sẽ biết phải làm gì.

- Chắc chắn là Seung-Gi. Mình biết điều đó.

Suho đưa tay vuốt tóc thở dài.

- Vô ích thôi. Chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh được rằng ông ta đã bắt cóc Jennie cả.

- Còn đoạn ghi âm thì sao? Chúng ta có thể đưa họ thứ đó mà phải không?

Suho lắc đầu mệt mỏi.

- Chưa đủ đâu Sooya.

Jisoo gầm gừ đáp lại, cô đập tay vào tường.

- Vậy thì chúng ta phải làm gì đây?!

Soojoo liếc nhìn Suho và Jisoo rồi lấy điện thoại ra bắt đầu bấm số.

- Hay chúng ta báo cảnh sát trước đi, đó là điều đầu tiên chúng ta nên làm. Ít nhất chúng ta có thể bắt đầu từ đâu đó, được chứ?

Jisoo quay lại nhìn bạn mình bằng đôi mắt ngấn nước, nhưng cô chưa kịp trả lời thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên khắp nhà.

Jisoo giơ tay ra hiệu cho Soojoo đợi một lát trước khi gọi cảnh sát. Soojoo gật đầu rồi tập trung sự chú ý vào Jisoo và người gọi ở đầu dây bên kia.

- Alo?

- Jisoo?

- Ba ạ?

- Ờ ừ, ta đây. Nghe này, ta không có thời gian để lãng phí--

Jisoo thở dài cắt lời ông.

- Thực ra lúc này con có chuyện gấp muốn nói với ba.

- Jennie mất tích rồi.

Đôi mắt Jisoo nhíu lại, cô bật loa ngoài cho Suho và Soojoo nghe.

- Sao ba phát hiện ra vậy?

Jisoo nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào phát ra từ đầu dây bên kia và đợi câu trả lời của Jiyong.

- Là Seung-Gi. Anh ta muốn lấy Jennie để đổi mạng của ta.

Đôi mắt Jisoo mở to khi nắm chặt tay vì tức giận.

- Chờ con. Con sẽ lái xe qua để chúng ta tiện nói chuyện.

- Không có thời gian đâu Jisoo! Ta-ta chỉ muốn con biết rằng nếu điều gì đó xảy ra với ta...con cần phải đảm bảo Jennie sẽ không sao. Và mẹ con bé...xin con hãy giữ an toàn cho vợ con ta khi ta ra đi.

Jisoo lắc đầu rồi mới nhớ ra ông không nhìn thấy cô.

- Ba không thể làm vậy được. Bây giờ con sắp gọi cho cảnh sát--

- Con không được báo cảnh sát! Seung-Gi nói nếu ta báo cảnh sát, anh ta sẽ giết Jennie.

Jisoo bực bội càu nhàu, cô đưa tay vuốt tóc.

- Vậy thì con sẽ đi cùng ba.

- Con không thể làm vậy Jisoo, phải là ta mới được. Anh ta muốn ta đến một mình.

- Con không muốn mất ba. Con sẽ không để Jennie mất đi ba mình.

- Còn ta không muốn để con bé mất cả ta và con! Nó sẽ ổn miễn là có con.

- Con không quan tâm ba nói gì. Con đang đến chỗ ba. Con đã làm Jennie thất vọng quá nhiều lần rồi. Con sẽ không để em ấy mất ba đâu.

Jiyong im lặng. Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó ông lên tiếng.

- Con không có sự lựa chọn đâu Jisoo. Ta mong rằng con sẽ tôn trọng ước nguyện trước khi chết của ta.

Trước khi Jisoo có thể thốt ra lời nào, đầu dây bên kia đã im bặt vì Jiyong kết thúc cuộc gọi.

Jisoo hét lên một tiếng thất vọng và đập tay vào tường một lần nữa, máu từ tay cô chảy ra.

- Oppa, gọi cho một trong những người đang đóng quân ở nhà ba Jiyong và bảo anh ta theo dõi ông ấy. Em muốn biết ông ấy đi đâu.

Suho gật đầu quay đi gọi điện. Soojoo tiến lại gần Jisoo đặt một bàn tay lên tay cô để an ủi.

- Cậu định làm gì Jisoo?

Jisoo lắc đầu khi nắm chặt điện thoại trong tay.

- Mình phải đuổi theo ông ấy.

Soojoo đanh mặt nhìn Jisoo cảnh cáo.

- Cậu không được đi một mình. Đặc biệt là với tình trạng hiện tại, cậu thậm chí còn không được rời khỏi giường.

Cô lắc đầu, ánh mắt cô đầy sự quyết tâm.

- Mình phải đi, Soojoo. Jennie là vợ mình. Mình không cứu em ấy thì ai cứu?

Đôi mắt của Soojoo đỏ ngầu vì tức giận giơ điện thoại của mình về phía Jisoo.

- Chúng ta sẽ để cảnh sát xử lý Jisoo! Đó là công việc của họ!

- Cậu đã nghe những gì ông ấy nói rồi đó Soojoo. Họ sẽ giết Jennie nếu chúng ta gọi cảnh sát!

- Cậu không thể cứ mù quáng bước vào cái bẫy của Seung-Gi! Cậu đang đi theo đúng kế hoạch của ông ta đấy hiểu không?

Jisoo lắc đầu, thấy Suho đang quay về phía họ.

- Họ đang trên đường đi.

Jisoo gật đầu hài lòng quay lại đối mặt với Soojoo.

- Mình có một kế hoạch.

Soojoo đảo mắt buông lời chế giễu vì không tin nổi.

- Dù đó là gì thì cũng không tốt chút nào.

Jisoo nghiến chặt hàm, đôi mắt cô nhìn chằm chằm Soojoo.

- Đó là kế hoạch duy nhất mà chúng ta có.

Suho liếc nhìn Soojoo và Jisoo một cách mệt mỏi khi anh cố tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

- Em định làm gì, Jisoo?

Cô quay sang Suho, đôi mắt lộ rõ vẻ quyết tâm.

- Em sẽ đến chỗ Jennie.

Trước khi Suho có thể phản đối, Jisoo đã cắt lời anh bằng cách giơ tay lên để ngăn anh lại.

- Em biết anh sẽ nói gì mà oppa, nhưng em sẽ không đổi ý. Trong khi em đi theo ba Jiyong, em muốn anh và Soojoo thông báo cho Chaeyoung, Lisa và Changmin oppa về những gì đang xảy ra. Sau khi xong, em cần anh liên lạc với cảnh sát và yêu cầu họ đến địa điểm đó.

Suho lắc đầu vì đã vạch ra quá nhiều sai sót trong kế hoạch của Jisoo.

- Có quá nhiều thứ có thể xảy ra Jisoo. Tại sao em không đợi cảnh sát đến và tất cả chúng ta có thể đến đó?

Jisoo lắc đầu.

- Đó có thể là phương án an toàn nhất nhưng sẽ không đảm bảo an toàn cho ba Jiyong đâu oppa. Ông ấy đến đó với mục đích duy nhất là đánh đổi mạng sống của mình vì Jennie. Ai đó phải ngăn ông ấy lại.

Soojoo bước tới, tuyệt vọng nắm chặt lấy cánh tay của Jisoo.

- Người đó không nhất thiết phải là cậu Jisoo!

- Phải là mình. Mình đã quyết định rồi, mọi người muốn làm theo hay không cũng được. Mình sẽ đi, hy vọng hai người không đặt tính mạng của Jennie vào bất kỳ tình thế nguy hiểm nào hơn hiện tại.

Đôi mắt của Soojoo dịu đi tiến thêm một bước về phía bạn mình.

- Sooya...

- Làm ơn Soojoo. Mình phải làm điều này. Mình còn ở đây thêm một giây thì tính mạng của Jennie sẽ gặp nguy hiểm thêm một giây.

Jisoo nắm lấy tay Soojoo, cô siết chặt lấy nó.

- Mình cần cậu hứa với mình.

Cô chuyển sự chú ý của mình về phía Suho và nhìn vào mắt anh.

- Cả hai người.

Suho nhìn Jisoo, biết rằng không gì có thể ngăn cản cô ra tay cứu Jennie. Dù nhận định của anh đúng đắn hơn nhưng anh vẫn nhắm mắt, cúi đầu chấp nhận.

Soojoo miễn cưỡng để Jisoo đi, không thể không nghĩ đến việc người bạn của mình, người phụ nữ mà mình yêu, đang tiến thẳng vào nguy hiểm.

Nhưng cũng giống như Suho, chị biết Jisoo đã quyết định ra đi. Tay chị bắt đầu nới lỏng khỏi cánh tay Jisoo rồi mềm nhũn.

- Tốt hơn là cậu nên quay lại an toàn đi Kim Jisoo. Mình thề nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, mình sẽ...

- Mình sẽ ổn thôi Soojoo.

Với cái nhìn biết ơn những người bạn của mình, Jisoo lao ra ngoài nhà và lái xe đi.

●●●

Jennie thức dậy với cơn đau đầu dữ dội. Tầm nhìn của nàng mờ đi khi liếc nhìn xung quanh.

Nàng bị trói trên một cái ghế trong một căn phòng tối được thắp sáng bởi ngọn đèn trần nhấp nháy. Có vẻ như có một người khác trong phòng ngoài nàng.

Jennie từ từ ngẩng đầu lên để nhìn bóng lưng của người trong phòng với mình. Nàng bối rối vì bóng lưng của người đó rất quen thuộc với mình.

Người đàn ông dường như đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Anh ta đang thì thầm, khiến người ta không thể nghe được anh ta đang nói gì.

Đột nhiên, cuộc gọi kết thúc và bóng người quay lại đối mặt với cô.

Jennie chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên đã sốc nặng ngay khi mắt nàng chạm vào khuôn mặt của nhân vật bí ẩn.

Đôi mắt nàng rưng rưng, biểu hiện trở nên hoang mang mặc dù đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

- Hanbin?

Khuôn mặt của Hanbin nhăn lại vì cảm thấy có lỗi với người phụ nữ mà anh yêu. Anh không muốn chuyện diễn ra như thế này. Đó không phải là điều anh muốn.

- Jennie à, em tỉnh rồi.

Anh tiến về phía cô nhưng ngay lập tức đứng hình khi những lời tiếp theo thốt ra từ miệng nàng.

- Anh đừng có lại gần tôi, anh dám...

Lời nói của nàng sắc bén như một nhát dao đâm xuyên tim anh.

- Jennie, để anh giải thích.

- Giải thích cái gì? Rằng anh đã bắt cóc tôi? Rằng anh đánh thuốc mê tôi và giam cầm, trói tôi vào ghế như một con súc vật?

Hanbin lắc đầu, đôi mắt anh nhìn chằm chằm nàng.

- Anh không muốn thế. Anh-anh không có lựa chọn nào khác.

Nước mắt rơi khỏi mắt Jennie khi nàng khó chịu di chuyển trên ghế.

- Chuyện gì vậy Hanbin? Sao tôi lại ở đây? Tại sao anh lại bắt tôi?

Hanbin nhìn Jennie không thể nói thành lời. Làm sao anh nói với nàng rằng nàng đang bị lợi dụng làm mồi nhử để dụ ba nàng đến đây? Làm sao anh nói với nàng rằng nàng là lý do khiến ba mình phải chết?

- Tại sao tôi lại ở đây Hanbin?!

- Anh--

Hanbin chưa kịp trả lời thì cánh cửa bật tung để lộ ra khuôn mặt tự mãn của Seung-Gi.

- Tốt, cô tỉnh rồi. Thật tuyệt vời biết bao khi cô tham gia cùng chúng tôi, Jennie.

Jennie bối rối liếc nhìn giữa Seung-Gi và Hanbin, não từ từ ghép các mảnh ghép lại với nhau.

Nàng quay lại đối mặt với Hanbin. Vẻ mặt bị phản bội và tổn thương hiện rõ trên gương mặt nàng.

- Anh theo phe ông ta.

Hanbin quay mặt đi trong sự xấu hổ còn Seung-Gi bật ra một tràng cười thích thú.

- Thứ lỗi cho con trai tôi, Jennie. Lúc này thằng bé hơi mất hứng. Đây là chủ ý của tôi, không phải nó.

Jennie chuyển ánh mắt về phía Seung-Gi, ánh mắt rực lửa hận thù.

- Tôi đang làm gì ở đây? Ông muốn gì ở tôi?

Seung-Gi cười khúc khích quay về phía Hanbin.

- Xem ra anh chưa nói gì với cô ta.

Jennie nhanh chóng đưa mắt về phía Hanbin rồi trở lại Seung-Gi.

- Nói tôi biết cái gì?

Seung-Gi bật ra một nụ cười thích thú tiến về phía Jennie.

Hắn từ từ cúi xuống và nghiêng đầu vào tai nàng, môi nhếch lên thành một nụ cười tàn bạo.

- Ba cô đang trên đường đến đây để cứu cô con gái nhỏ của mình, và cô là mồi nhử.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com