TruyenHHH.com

Jensoo Muon Thang Mo Di

Jisoo đi theo xe thuộc hạ của Ennaesor, hướng họ đến chính là Busan, một nơi cách xa Seoul. Khung cảnh trên đường đi sớm đã bị mây mù giăng lối, u ám vô cùng. Ngồi bên cạnh chị lúc này là Ennaesor, cô khẽ liếc mắt sang nhìn Jisoo, chị ngồi thẳng, mắt rũ xuống nhìn vào khoảng không vô định hình nào đó, dường như nửa giờ trôi qua chị vẫn không nhúc nhích. Cô không thấy chị khóc cũng không nghe chị than vãn một câu. Hai tay chị buông thỏng trên đùi, nhìn chị lúc này tựa như một người chết đang hít thở.

Ennaesor cũng không biết mình nên nói gì, bởi lẽ cô cũng là kẻ gián tiếp gây ra những chuyện hiện tại. Cô biết trên đời này không có nỗi đau nào hơn nỗi đau mất người thân, nhất là người đó lại chính là mẹ mình. Hơn nữa, Jisoo cũng chỉ có một người mẹ duy nhất đó, cô chỉ sợ lúc này Jisoo cũng không còn thiết sống nữa. Lúc đó Ennaesor sẽ hận bản thân cô mất, cô cảm thấy bản thân thật đáng ghét vì đã lôi Jisoo vào những chuyện không đáng, suy cho cùng chỉ là mối hận giữa cô cùng lão già họ Kim kia, cô lại vô cớ mang Jisoo vào đày đoạ.

Ennaesor kiên trì đặt ánh mắt của mình lên gương mặt Jisoo, thỉnh thoảng cô lại nhìn xa xăm kiềm xuống tiếng thở dài.

Lúc nãy người hàng xóm đã tìm thấy mẹ Jisoo, nhưng chỉ là xác. Lúc đó Jisoo cảm thấy đầu óc lảo đảo vô lực vô cùng muốn ngã xuống, nếu không phải vì có Ennaesor đứng đó ôm trấn tĩnh chị, e là giờ bản thân giờ đã ngất xỉu.

Khi xe dừng lại thì Ennaesor muốn nắm tay Jisoo dìu xuống nhưng bị chị tránh đi. Ennaesor khẽ thở dài, cô cũng không muốn ép chị, chỉ lẳng lặng một bên đi theo. Jisoo vô cùng tĩnh mịch, từ đầu đến cuối không nói một tiếng nào, chị chỉ thở từng hơi đều đều. Đến khi được người hướng dẫn đưa đến nhà xác nhận người, Jisoo gần như ngừng thở mà chầm chậm tiến đến.

Từ trong ngăn lạnh kéo ra, người ta đẩy đến chị một chiếc túi lớn. Jisoo chầm chậm tiến đến, đôi tay run run chạm vào khóa túi, kéo ra. Lập tức Ennaesor nhìn thấy thân thể chị khẽ chao đảo, nước mắt trên khóe mắt liền trào xuống. Jisoo mấp máy bờ môi xanh xám toàn thân chấn động gục trên thân xác mẹ Kim.

- MẸ!

Jisoo dùng phần sức còn lại cố gắng gọi mẹ, cổ họng gào thét đến đau rát chị gục mặt xuống, khóc thảm, nước mắt nước mũi thành dòng. Chị nấc nấc lên vài tiếng buồng phổi như không tiếp nhận thêm không khí, cật lực nghẹn đắng không thở nổi.

- MẸ MỞ MẮT RA NHÌN CON ĐI! ĐỪNG BỎ CON LẠI MỘT MÌNH! MẸ! MẸ ƠI!

Đôi chân Jisoo buông thỏng run rẩy ngã khụy trên sàn bệnh viện, Ennaesor nhanh chóng đến bên cạnh ôm lấy chị muốn cho chị một điểm tựa. Nhưng Jisoo đã không còn đứng nỗi, chỉ có thể ngồi bệt trên mặt đất, ngẩng mặt khóc đau thương.

- MẸ ƠI!

...

Jisoo hiện tại đang di chuyển trên trên xe lớn, thân thể mặc một bộ đồ tang, người rung lắc theo từng chuyển động của chiếc xe. Toàn bộ thủ tục mang mẹ Kim ra ngoài là do một mình Ennaesor thu xếp. Chị kể từ khi rời khỏi nhà xác thì chưa một lần rời khỏi quan tài của mẹ. Chị ngồi một bên, tựa mái đầu rối vào quan tài, môi ngậm chặt không muốn nói chuyện, mi mắt cũng không động, nước mắt ráo hoảnh, Jisoo nhìn vào khoảng không nào đó nhưng không rõ là chỗ nào.

Ennaesor thương xót hoàn cảnh của Jisoo, cô nghĩ chắc Jisoo cũng đã không còn tiền để mai táng, cô liền dùng tiền của bản thân mua một khoảng đất trống trong khu nghĩa trang thành phố rồi tiến hành chôn cất mẹ Kim.

Mọi thứ diễn ra rất nhanh, khi hạ huyệt xuống, đất đang từng xẻng từng xẻng được người ta hất xuống quan tài, Jisoo vốn đang quỳ lặng một bên bỗng dưng điên dại đứng phắt dậy nhảy xuống tử huyệt.

- MẸ ƠI! CON ĐI CÙNG MẸ!

Jisoo bỗng vỡ òa thành tiếng khóc. Một tiếng gào như xé tan sự yên tĩnh của nghĩa trang, tiếng khóc tràn đến, cào xé tâm can của những người phụ mộ. Nơi này trắng xóa những ngôi mộ người. Người phụ giúp nhìn thấy mà không biết phải làm gì, họ xoay lại nhìn Ennaesor, cô khẽ phất tay ra hiệu họ lùi về sau còn bản thân từ từ tiến đến nhưng cũng chỉ đứng nhìn. Cô biết khoảnh khắc này Jisoo có bao nhiêu khổ tâm, cô càng không thể làm gì, mọi chuyện đã đi quá xa để có thể sửa chữa. Ennaesor tức giận nắm chặt tay, nỗi hận thù của cô đối với lão Kim kia lại nặng thêm mười phần.

_

Hiện tại là ngày thứ tư kể từ khi Jisoo ngất xỉu ở tử huyệt. Ennaesor đã mang chị vào bệnh viện. Lúc này là mười hai giờ khuya. Bên ngoài trời mưa không dứt, Jisoo trong cơn đau đã tỉnh dậy. Chị nhìn thấy đèn trên trần vẫn còn sáng, chị không rõ mình đang ở nơi nào. Mí mắt yếu ớt chớp chớp, chị di chuyển một cái liền cảm thấy nơi cánh tay truyền đến cơn đau. Thì ra là đang cắm dịch truyền. Vậy ra nơi này chính là bệnh viện.

- Em tỉnh rồi sao?

Lúc này Jisoo mới nhận thức được có người đang ngồi ở sofa lớn trong phòng, chị đánh đôi mắt mệt mỏi sang một bên, là Ennaesor.

- Jisoo, em ổn chứ?

- Ennaesor...

- Hãy gọi tôi là Chaeyoung. Em còn thấy đau chỗ nào không?

Chaeyoung vừa nói vừa tiến đến gần chị quan sát. Gương mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, dường như đã trải qua mất ngủ để chăm sóc cho chị. Người này khiến cô thực sự rất đau lòng, Kim Jisoo mang đến cho cô một cảm giác thân thuộc, hiện tại cô muốn bảo vệ chu toàn cho Jisoo để bù đắp lỗi lầm mà bản thân đã gây ra.

Jisoo nhìn nhìn Chaeyoung, mí mắt nặng nề rũ xuống.

- Mẹ tôi...

Jisoo nói đến đây rồi dừng lại. Chaeyoung nhìn thấy mà không khỏi xót xa.

- Mẹ em đã ra đi, cũng không muốn nhìn thấy em đau khổ như vậy. Em phải cố gắng lên.

Jisoo không nhìn Chaeyoung, ánh mắt chị đang phóng ra ngoài cửa sổ phía đối diện.

- Cảm ơn chị, Chaeyoung... Chị ngồi ở đây bao lâu rồi? Vì sao không rời đi? Chẳng phải chị ghét tôi lắm sao?

- Tôi ngồi đây từ khi em được chuyển vào, em không có ai chăm sóc mà. Bản thân tôi không muốn rời đi khi em chưa trở nên khoẻ như bình thường. Và em đừng hỏi nữa, tôi không biết trả lời thế nào đâu.

Jisoo mí mắt hơi rũ xuống một chút, ngoài kia tiếng mưa vẫn rơi giòn giã.

- Chaeyoung, chị đi đi.

- Không. Tôi sẽ ở đây. Bên cạnh em.

Jisoo khẽ đảo mắt nhìn Chaeyoung rồi nuốt xuống tiếng thở dài, chị khẽ cựa quậy một chút, cô liền tiến tới nâng đỡ chị. Chaeyoung kéo một chiếc ghế, cô từ tốn ngồi xuống, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng dành cho chị.

- Em biết không Jisoo. Lúc nhỏ, tôi đã từng nhìn một cánh bướm trong bảo tàng, nó thật đẹp, nhưng nó đã chết rồi, nên chỉ toàn là đau thương. Em cũng như vậy Jisoo... em đã từng rất xinh đẹp, hiện tại xinh đẹp nơi em vẫn còn tồn tại nhưng nó lại vô cùng đau thương, vì chúa tôi, tôi hối hận vì đã kéo em vào vòng luẩn quẩn này. Tôi chân thành xin lỗi em, Jisoo.

Jisoo nhìn nhìn Chaeyoung, bàn tay của chị được cô đan lấy nhẹ nhàng. Rồi bản thân lại mệt mỏi, không còn sức lực để suy nghĩ lời của cô nói. Chị thở hắt ra một tiếng rồi từ từ khép đôi mắt lại.

_

Lúc này ở biệt thự xa hoa lão Kim cùng Jennie đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Không khí yên lặng đến quỷ dị. Lão Kim cầm lấy điếu thuốc đốt gần một nửa trên tay, Jennie ngồi một bên im lặng. Nàng hôm nay đến trường nghe tin mẹ của Jisoo mất, rồi nàng nhớ đến từng lời nói của Jisoo vào cơn mưa đêm ấy, tâm trạng xót xa cùng hối hận cứ dấy lên không nguôi. Và nàng nhớ một điều, Jisoo đã đến nhờ nàng xin nàng nói lại với lão Kim, nhưng nàng lúc đó lại không nghe lời khẩn cầu của chị.

- Chuyện của Kim Jisoo, con đừng quan tâm đến. Nếu cánh báo chí phát hiện con dấn thân vào sẽ không hay với ta.

Jennie nổi giận đập bàn, chuyện liên quan đến mạng sống, người cha của nàng nói bỏ là liền bỏ?

- Đây là chuyện liên quan đến mạng người đó ba!

- Ngày mai con nghỉ học sang New Zealand ngay cho ta.

- Ba có đang nghĩ không vậy! Rốt cuộc ba là người giết mẹ Jisoo đúng không!

Jennie âm thầm chờ đợi, làm ơn hãy nói là không đi.

- Ta chỉ muốn tốt cho con.

Bên tai Jennie như ù đi, nước mắt từ khi nào đã trào ra. Biểu hiện vô cùng đau thương, vậy chính là người cha nàng đã ra tay giết chết mẹ của Jisoo. Chuyện này, có đánh chết Jennie cũng không thể tưởng tượng nổi. Gương mặt hiền từ cùng tính tình nhã nhặn của người cha trước mặt đã đổ vỡ trong lòng nàng. Jennie ngồi thụp xuống ghế, chết lặng với mọi thứ.

- Tại sao ba lại độc ác như thế!

Jennie bộc phát dùng tay hất hết đống tách bình trên bàn xuống sàn gạch cứng ngắt, tiếng đổ vỡ làm kinh động cả căn biệt thự.

- TẤT CẢ ĐỀU LÀ VÌ CON JENNIE!

- Con không nghe! KHÔNG MUỐN NGHE!

Jennie lao vào đống thuỷ tinh vỡ, từng mảnh thuỷ tinh trồi lên như muốn đâm vào tận xương của nàng, nàng có cảm giác đau nhưng nỗi đau ở ngực trái còn đau tê dại hơn. Kim Jisoo của nàng lại đáng thương như thế...

- Ba có biết là con yêu Kim Jisoo đến mức nào không? Con yêu người ấy đến mức điên rồi! Ba liệu có biết nếu không nhờ chị ấy cứu con một mạng thì con cũng không còn đứng ở đây để mà cãi nhau với ba! Từ nhỏ con đã sống không có tình yêu thương của mẹ, con rất thương bà Kim! Bà ấy đã cho con áo ấm khi trời lạnh. Bà ấy luôn làm cơm cho con ăn, còn sợ con đau dạ dày. Con thương bà ấy vì bà ấy thương con, con cảm nhận như có mẹ ở bên. Bà Kim lau mồ hôi cho con, ba tự nhớ lại ba đã từng dùng tay không lau cho con chưa hay ba chỉ biết đi thu thuế người này người nọ! Kim Jisoo cùng bà Kim cho con biết thế nào là yêu thương giữa người và người. Cái gì mà không tốt? Cái gì là mất sỉ diện? Con đã phá hoại bộ mặt của cục trưởng Kim từ lâu rồi, đứa con gái này đã phá huỷ bộ mặt của ba rồi. Con không phải bằng khen! Con không phải người không có trái tim! Tại sao? Tại sao ba lại có thể nhẫn tâm giết chết người đó? TẠI SAO! NGƯỜI ĐÀN ÔNG TÀN NHẪN! Tại sao ba giết người đó!!!!

Jennie hét lên thật lớn, nàng cảm thấy người đàn ông trước mắt quá mức tàn độc rồi. Nàng bật khóc thật thảm, thân ảnh nhỏ run lên từng hồi đau đớn, Kim Jisoo của nàng, Kim Jisoo của nàng sẽ phải sống như thế nào đây. Có trách là trách nàng ngu muội, không nghe thấy sự khẩn cầu của chị, Jennie khóc, khóc đến thương tâm cho con người bé nhỏ kia. Vì sao chị lại phải sống khổ như thế. Tất cả là do nàng, do nàng tất cả. Nếu nàng không xuất hiện có phải Kim Jisoo đã thuận lợi có một cuộc sống hạnh phúc rồi không.

Jennie căm phẫn dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn người cha của mình, nàng nghiến chặt răng, từng chữ đều như dùng tức giận bật ra:

- Con đã vốn không tin ba là người như vậy, cuối cùng ba lại chính là kẻ giết người không gớm tay.

_

Trong fic này sẽ có rất nhiều người "biến mất". Ú oà, đoán xem người tiếp theo về với Chúa là ai nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com