TruyenHHH.com

Jensoo Memory Of Love

Note!

Author: secretagentspy
Translator: -sourtd
___

[Jennie's POV]

Tôi là thực tập sinh tại YG vào năm 2010. Mặc dù có những thực tập sinh khác, họ đã bị thúc đẩy đến mức sẽ làm mọi cách để đạt được điểm A đó. Thật khó khăn nhưng tôi luôn muốn trở thành một nghệ sĩ giải trí, đó là mục tiêu duy nhất của tôi. Dù khó khăn đến đâu, niềm đam mê là niềm an ủi duy nhất của tôi. Nhưng khi chị  đến, mọi thứ đã thay đổi. Cuộc sống thực tập sinh của tôi trở nên vui vẻ và chị đã trở thành một trong những động lực để tôi tiếp tục theo đuổi niềm đam mê của mình.

Nhiều người gọi chị là "thực tập sinh xinh đẹp". Hồi đó chị thực sự rất xinh đẹp và thậm chí là bây giờ. Bên dưới khuôn mặt xinh xắn đó, mọi thứ về chị cũng rất xinh đẹp. Chị giống như một tia nắng đang dạo chơi. Chị mỉm cười khi luyện tập gặp nhiều khó khăn. Chị quan tâm đến những người xung quanh, bất kể họ lớn tuổi hay trẻ tuổi hơn chị, và chị luôn đặt người khác lên hàng đầu. Có lẽ chính vì lòng tốt của chị đã lôi kéo tôi đến với chị.

Tất cả chúng tôi đều tập trung xung quanh chị tại phòng tập sau một buổi tập luyện mệt mỏi, tò mò muốn tìm hiểu thêm về chị, thực tập sinh xinh đẹp, Kim Jisoo.

Sau phần giới thiệu bản thân, tất cả chúng tôi bắt đầu chơi trò chơi phá băng. Nhiều người muốn bắt cặp với chị. Tôi cũng vậy, nhưng tôi không dám thể hiện mình.

Sự tự tin bình thường của tôi đã giảm sút trước mặt chị, nữ thần hoàn hảo của tôi.

"Em là Jennie phải không? Chúng ta cùng lập nhóm được chứ?" Chị đứng trước mặt tôi, tay chị đặt trên vai tôi.

Nếu tôi biết rằng lần tương tác đầu tiên này tạo tiền đề cho các sự kiện trong tương lai, tôi đã ước rằng nó đến sớm hơn, nhưng tôi vẫn vui vì nó đã xảy ra.

***

Mùa đông.

Ngày 16 tháng 1 năm 2013, đó là ngày mà tôi sẽ thổ lộ trái tim mình. Mặc dù chúng tôi cảm thấy thoải mái khi là bạn thân của nhau, nhưng trái tim tôi không bằng lòng với điều đó. Tôi muốn nhiều hơn nữa. Tôi đã muốn trở thành nửa kia của chị, kể từ ngày hôm đó, khi chúng tôi chia sẻ những ước mơ và khát vọng trong cuộc sống. Khi tôi mở mắt vào mỗi sáng, trái tim tôi đập rất mạnh bởi vì tôi sẽ luôn nghĩ về chị.

Đôi khi tôi tự hỏi liệu chị có biết về tình cảm của tôi dành cho chị? Hay là chị không muốn biết?

Tôi nghĩ đến chị cả ngày. Chị đến với tôi hàng ngày, giống như cơn gió thổi nhẹ vuốt ve tôi và tôi đã mong chờ khoảnh khắc đó suốt. Tôi biết rằng vào một ngày nào đó, tôi sẽ nói với chị tình yêu của mình.

Khi tôi bước ra khỏi phòng, chị đã ôm tôi thật chặt và thì thầm:

"Chúc mừng sinh nhật em, Jennie!"

Mặc dù chị đã chúc tôi sớm hơn một ngày, nhưng đó vẫn là cách tốt nhất để bắt đầu buổi sáng của tôi với tư cách là một đứa trẻ 17 tuổi.

"Cảm ơn Jichu unnie."

Tôi đáp lại tình cảm của chị bằng một cái ôm thật chặt của chú gấu to lớn, không muốn rời xa. Tôi muốn mở miệng tỏ tình chị nhưng không dám. Thay vào đó, chị đã phá vỡ cái ôm và đẩy tôi vào phòng tập.

"Nào, chúng ta chuẩn bị cho việc tập luyện."

Buổi tập rất vui, mọi người đều gửi lời chúc mừng sinh nhật tôi, có người còn tặng quà cho tôi. Tôi cảm thấy thực sự may mắn nhưng chỉ cần được ở bên cạnh chị và hai maknae là đủ để sưởi ấm trái tim tôi rồi. Nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy dũng khí để nói những gì tôi muốn nói. Tôi thất vọng với bản thân, nhưng vẫn phải tiếp tục ngày mới. Có lẽ sau này sẽ là một thời điểm tốt hơn. Chẳng mấy chốc, đã đến cuối ngày và 4 người chúng tôi quyết định đi ăn sinh nhật ngắn ngày.

Sau bữa ăn với Rosie và Lisa, chúng tôi đến công viên gần ký túc xá. Tôi đoán, khi chúng tôi còn trẻ, chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì, như ngồi ngoài đó, trong tháng lạnh nhất ở Seoul.

"Jennie, của em đây. Quà sinh nhật của em."

Chị nói khi tặng cho tôi một chiếc vòng cổ tuyệt đẹp. Đó là món quà tuyệt vời nhất, nhưng còn gì tuyệt hơn nếu chị đồng ý lời tỏ tình của tôi. Khi chị đeo chiếc vòng cho tôi, trái tim tôi đã run lên vì mùi hương ngọt ngào của chị.

"Sao em lại run? Em lạnh sao?"

Chị hỏi và chị đã ôm tôi trong mùa đông lạnh lẽo đó. Tôi mỉm cười vì chị, người đã sưởi ấm trái tim tôi.

Tôi muốn cái ôm đó kéo dài mãi mãi đến mức tôi cũng muốn rút những lời trăn trở trong trái tim mình từ sáng ra khỏi lồng ngực.

"Unnie..."

Tôi gọi chị một cách nhu mì. Mẹ kiếp! Lẽ ra tôi phải dũng cảm hơn.

"Hửm?"

Chị trả lời, nhìn tôi với đôi mắt màu nâu hạt dẻ mà tôi đã yêu thích từ năm 2011.

"Em thích chị, rất nhiều!"

Tôi thú nhận. Đây không phải là cách tôi muốn nói nhưng vẫn có điểm chính ở đó.

Chị trả lời bằng một giọng rất vui vẻ, như thể chị vừa ăn hết đồ ngọt trên thế giới.

"Chị cũng thích em, em gái yêu của chị."

Ok, tôi thất vọng với phản hồi đó.

"Unnie, em thích chị nhiều lắm!"

Tôi lặp lại với giọng nghiêm túc hơn, đưa tay kéo chị lại gần mình. Có một khoảng lặng, nhưng tôi vui vì chị vẫn đang ôm tôi trong vòng tay của chị. Tôi thu hết chút can đảm trong người và tiếp tục.

"Hơn cả một người bạn, hơn một người em gái, như một người yêu. Chị sẽ đi chơi cùng em chứ?"

Thú nhận vào ngày sinh nhật của tôi là một khoản tiền cao nhưng tôi biết rằng lúc đó Chúa đang ở bên cạnh tôi. Tôi tin rằng sâu trong trái tim chị, một phần của nó chứa đựng tôi. Tôi đã đợi chị trong 2 năm và tôi vẫn sẽ tiếp tục đợi chị mà không chút do dự.

"Chị đồng ý."

3 từ kỳ diệu đó và cái ôm quý giá từ chị đã làm cho sinh nhật lần thứ 17 của tôi trở nên tuyệt vời nhất và đáng nhớ nhất.

Sau khi quen nhau, mặc dù chúng tôi là bạn cùng phòng, nhưng được ngủ chung giường với chị cảm giác thật hạnh phúc. Lần đầu tiên tôi thức dậy với tư cách là bạn gái của Kim Jisoo, đó là một lời cảnh tỉnh thú vị bởi giọng nói của chị. Tôi tự hỏi mình sẽ trải qua ngày nào khi thức dậy và chỉ tưởng tượng về điều đó đã khiến tôi cảm thấy thoải mái. Là bởi vì tôi biết rằng mỗi giây phút bên chị là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.

***

Mùa xuân.

Tháng 3 năm 2016 đến gần, những ngọn cỏ nhỏ bắt đầu đâm chồi nảy lộc và trở thành những cánh hoa xinh xắn chào đón chúng tôi. Cảm giác như thể đó là một khởi đầu mới cho bốn người chúng tôi.

"Các cô gái tốt hơn nên bắt đầu ăn kiêng sớm, giảm cân một chút. Chúng ta sẽ phải chụp rất nhiều ảnh khi debut. " Yang PD với giọng mũi biểu tượng của mình.

Một sự kiện tuyệt vời khác trong cuộc đời tôi, một màn ra mắt đã được xác nhận. Cuối cùng Yang PD đã hứa với chúng tôi rằng chúng tôi sẽ sớm ra mắt, 6 tháng chờ đợi biến thành một năm sau đó là hai. Lúc đầu, chúng tôi không tin khi các huấn luyện viên nói với chúng tôi rằng bốn người chúng tôi sẽ ra mắt cùng nhau trong năm nay. Chúng tôi nghĩ rằng đó là một trò đùa, để nâng cao hy vọng của chúng tôi bằng cách chiếu một số ánh sáng vào trong ngục tối và sau đó đẩy chúng tôi trở lại một lần nữa.

Hai maknae, Rosie và Lisa bắt đầu rơi nước mắt và ôm nhau sau khi nghe chính Yang PD xác nhận. Thay vào đó, tôi và chị chỉ nhìn nhau. Đôi mắt của chúng tôi đã nói lên tất cả.

"Chúng ta đang ra mắt. Chúng ta đang lên sân khấu để thực hiện ước mơ của mình."

"Đúng vậy, chúng ta sẽ cùng nhau thống trị sân khấu."

Ăn kiêng rất khó khăn, đặc biệt là đối với cả hai chúng tôi, tip người khá dễ tăng cân. Ban đầu, kiểm soát khẩu phần rất dễ dàng nhưng sau đó, chúng tôi không hài lòng với lượng thức ăn mà chúng tôi tiêu thụ. Với việc tôi là đầu bếp giỏi nhất nhóm, tôi đã quyết định bước vào bếp để giải cứu tôi và chị ra khỏi cơn đói cồn cào.

"Chà, thơm quá!"

Tôi cảm thấy hơi thở của chị phả vào tai phải của tôi và tay chị lén ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào trong chị.

"Thức ăn tốt cho sức khỏe. Có lẽ điều này sẽ giúp chúng ta thoát khỏi thực phẩm đóng gói sẵn mà công ty cung cấp." Tôi trả lời và từ đó trở đi, tôi muốn nấu ăn cho chị mỗi ngày.

Sau một tuần ăn kiêng căng thẳng, chúng tôi đã giảm được một số cân và chụp tất cả các hình ảnh cho các đoạn quảng cáo của mình. Những bức ảnh trông thật tuyệt vời và cuối cùng chúng tôi cũng có thể dành cho mình một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Chúng tôi đang nằm dài trên ghế sofa, xem một trong những chương trình truyền hình yêu thích "Game of Thrones", trong khi các maknae ra ngoài để luyện tập vũ đạo của họ.

"Unnie, đi thôi." Tôi nói khi nằm trên đùi chị.

"Đi đâu?"

"Ăn gà rán." Tôi đã nhiệt tình trả lời.

Biết rằng chị muốn ăn thịt gà kể từ khi chúng tôi bắt đầu chế độ ăn kiêng cường độ cao.

Mắt chị sáng lên, chị ngay lập tức đứng dậy, đầu tôi đập vào chiếc ghế sofa vốn được đặt trên đùi chị. Chị đã rất hào hứng muốn đi ăn ngay lập tức.

"Em còn chần chừ gì nữa? Đi ngay thôi!"

Ăn gà rán xong, chúng tôi tay trong tay đi dạo trên phố, tận hưởng làn gió xuân phả vào da thịt và mùi hoa anh đào nhè nhẹ. Cách tốt nhất để trải qua mùa yêu thương và niềm vui tuyệt vời này.

"Ôi trời!"

Nói xong, chị buông tay tôi và chạy đến tiệm gà xiên nướng. Tôi thất vọng vì chị đã buông tay tôi vì gà, nhưng nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt của chị đã làm cho nỗi bất an nhỏ nhoi trong tôi được rửa sạch và thay vào đó là niềm hạnh phúc, vui sướng.

Kể từ hôm đó, ai mà biết rằng tình yêu của chị dành cho gà ngày càng mãnh liệt hơn.

***

Mùa hè.

Vào năm 2018, sau khi quay tập trên bãi biển của Blackpink's House, bốn người chúng tôi đã chia ra và đi theo con đường riêng. Lisa quyết định đưa Rosie đi ăn gần đó, trong khi chúng tôi ở bãi biển, đi dạo trên bãi cát vàng, mặc cho sóng vỗ vào chân. Mặc dù đó là thời điểm nóng nhất trong năm, nhưng nó không hề nóng chút nào. Tia nắng chói chang của mùa hè chiếu vào chúng tôi, bổ sung năng lượng cho chúng tôi sau buổi quay dài. Và thật buồn cười khi mặt trời khiến tôi nhớ đến chị, luôn tươi sáng, luôn tích cực.

Chị dừng bước, tôi cũng ngay lập tức dừng bước cùng chị.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi chị.

"Hãy ở thế này một chút và tận hưởng tất cả những điều này." Chị trả lời

Tay chị vòng qua lưng tôi, kéo tôi vào và dựa đầu lên vai tôi. Cái ôm ấy sưởi ấm trái tim tôi, cảm giác yêu thương xốn xang trong bụng, trái tim tôi đập mạnh từng cơn chỉ vì chị. Chị giống như mùa hè ấm áp rực rỡ ôm lấy tôi với vẻ rạng rỡ của chị.

"Chị có thể nghe thấy nhịp tim của em." Chị nói với một giọng điệu trêu chọc.

"Nó đang đánh đập chỉ dành cho chị." Tôi trả lời và tự khen bản thân vì phản ứng mượt mà và sến sẩm.

Chị cười toe toét như một kẻ ngốc nhưng có một chút ửng hồng rõ ràng trên má, chị buông cái ôm ra và ngồi xổm xuống. Ai mà biết được chị sẽ lấy một nắm cát và ném vào người tôi. Ngỡ ngàng thích thú trước "món quà" mà chị dành cho, tôi nhanh chóng lấy một nắm cát và bắt đầu đuổi theo chị.

Đó là cách chúng tôi đã trải qua một mùa hè tuyệt vời ở bãi biển, đắm mình trong ánh nắng ấm áp cùng chị.

***

Mùa thu.

2018 là một năm đầy sự kiện đối với chúng tôi. Tôi cũng đã có tác phẩm solo của riêng mình. Thành tích của chúng tôi đột phá quốc tế và bắt đầu chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới. Có lẽ vì chúng tôi bận và có thể vì lịch trình dày đặc đã dẫn đến xích mích giữa chúng tôi ngày càng lớn.

"Chị đang nói không với một cuộc hẹn hò?" Tôi bực tức hỏi. Sự khó chịu tẩm vào tôi, thậm chí chị có thể nghe thấy nó từ đầu bên kia của cuộc gọi.

"Chị không nói không. Hôm nay trông em thực sự mệt mỏi và em còn đang bận rộn chuẩn bị cho màn ra mắt solo của mình. Hãy nghỉ ngơi đi. Chúng ta có thể hẹn hò sau khi em chuẩn bị xong. Chị đợi em." Chị kiên nhẫn giải thích.

"Vậy hiện tại, quan hệ của chúng ta không quan trọng bằng công việc?" Tôi hỏi, thất vọng với câu trả lời của chị. Tôi đã mong đợi một ngày thích hợp ngay cả trong thời gian bận rộn.

"Quên chuyện đó đi. Em nên nghỉ ngơi, chị sẽ nhắn tin cho em sau. Tạm biệt và nhớ dùng bữa." Chị đã kết thúc cuộc gọi, tất cả những gì tôi nghe thấy sau đó là một tiếng bíp.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi tranh cãi .

Sau khi hoàn thành bài hát, cuối cùng tôi cũng được nghỉ làm, tôi rất nóng lòng muốn trở về ký túc xá để nghỉ ngơi. Tôi nhìn vào điện thoại của mình, không có một tin nhắn nào từ chị. Tôi cũng không thèm nhắn tin cho chị nữa và quyết định chợp mắt một chút trong xe.

"Chị về rồi." Lisa và Rosie chào đón khi tôi bước vào căn hộ.

Chị cũng đang ở với họ, chị đã nở một nụ cười khó xử. Tôi mặc kệ chị và tiến về phòng, chỉ mong bản thân có thể đi ngủ sớm. Khi tôi đang cất chiếc túi xách của mình, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, cánh cửa hé mở và chị thò đầu vào.

"Em có thể cho chị một phút không?" Chị cẩn thận hỏi tôi.

Tôi gật đầu và chị bước vào, đóng cửa lại.

"Ngày hôm nay của em thế nào?" Chị hỏi một cách thận trọng.

"Quá trình ghi âm diễn ra rất tốt."

"Chị..." Chị dường như rất bồn chồn. Tôi quyết định giải thoát chị khỏi sự khốn khổ đó.

"Chị có gì sao?"

"Em biết đấy, có rất nhiều điều xảy ra với chúng ta trong vài tháng gần đây. Và có lẽ, chúng ta nên nghỉ ngơi trong một thời gian ngắn."

Chị đã tránh mắt tôi khi nói điều đó, và từ "chia tay" đã gây ra một số lo lắng tích tụ trong tôi.

"Chia tay? Chị chia tay em?"

"Không không không, chị nhất định không chia tay với em. Chị chỉ nghĩ rằng chúng ta có thể cho mình một khoảng thời gian nghỉ ngơi và tìm ra những khúc mắc."

"Kim Jisoo, chị biết không, chúng ta nên chia tay đi."

Tôi tháo chiếc nhẫn và đặt nó trên bàn trang điểm, trước khi đi vào phòng tắm. Tôi dựa vào tường, lưng tôi trượt xuống cửa, cuộn người lại và tất cả những cảm xúc mâu thuẫn bắt đầu chuyển thành nỗi buồn. Mắt tôi nóng ran, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.

Có lẽ ở bên nhau quá lâu đã khiến chúng tôi rời xa nhau. Đôi khi, nếu tôi lắng nghe những lời khôn ngoan của chị, cho nhau một khoảng không gian có lẽ đã tốt hơn. Nó có lẽ sẽ không dẫn đến vô số quyết định thiếu khôn ngoan mà tôi đã đưa ra cho đến cuối năm nay.

***

Mùa đông.

Màn ra mắt solo và các hoạt động của tôi cuối cùng đã kết thúc, và tôi đã có một ngày nghỉ ngơi cho riêng mình. Đã có một trận mưa lớn trong tuần qua, mặc dù hiện tại trời không mưa nhưng trời vẫn còn âm u, trời chưa sáng rõ. Trời tối đúng như tâm trạng của tôi, tôi tự hỏi liệu hôm đó trời có mưa không? Mong những hạt mưa sẽ xoa dịu trái tim trĩu nặng của tôi. Khi những bài hát buồn được phát ra từ điện thoại, tôi đắm chìm bản thân và cảm xúc trong bầu không khí đó. Chẳng bao lâu, giữa bài hát, tôi có thể nghe thấy những giọt mưa nhẹ và âm thanh ngày càng lớn hơn. Tôi muốn ngừng nghe những bài hát buồn và thay vào đó là những lời an ủi trong cơn mưa.

Một ý tưởng điên rồ khác nảy ra trong đầu tôi. Ra ngoài dạo chơi, hòa mình với mưa. Khi chuẩn bị ra ngoài, tôi nhìn chiếc ô nằm cạnh tủ giày. Tôi băn khoăn không biết có nên mang nó theo không. Chẳng bao lâu, tôi kết luận rằng thật phiền phức khi phải mang ô cả ngày. Ngoài ra, giày của tôi sẽ bị ướt dưới trời mưa. Nó sẽ không che chắn cho tôi chút nào. Tôi dũng cảm bước ra khỏi nhà mà không cần ô, chỉ khoác chiếc áo mưa dài qua gối.

Tôi bước đi trong mưa với những bước chân nặng trĩu. Những giọt nước mưa rơi xuống tôi và với mỗi giọt, nó như một tiếng gõ vào trái tim tôi. Đôi chân đưa tôi đến công viên nơi lần đầu tiên tôi tỏ tình với chị. Tôi ngồi đó và bắt đầu chìm đắm trong những dòng suy nghĩ vô nghĩa, nghĩ về chị trong ngày mưa này. Điều gì đã làm cho mọi thứ trở nên sai lầm? Có phải tôi không? Có phải tôi là người đã thay đổi trái tim của chị? Chắc chắn, chị có thể cho tôi biết tất cả mọi thứ. Không ai biết nếu có ai đã có câu trả lời. Đôi khi, không có lời giải thích cho tất cả mọi thứ.

Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu, nghĩ về chị, nghĩ về chúng tôi, nghĩ về những gì tôi có thể đã làm để mọi thứ quay trở lại. Tôi chỉ hy vọng rằng chúng tôi có thể quay trở lại nơi chúng tôi đã từng. Những suy nghĩ đó nhấn chìm tôi, và tôi cảm thấy như không thở được. Có thể đó là một dấu hiệu, để chỉ buồn cho đến ngày hôm nay. Tôi mong cơn mưa sẽ cuốn trôi và xóa hết kí ức của tôi về chị. Đó là một ý nghĩ đau đớn, với những giọt nước mắt của tôi đang chảy dưới làn mưa. Hy vọng rằng đó là một sự lừa dối, để tự nhủ rằng đó là nước mưa chứ không phải nước mắt của mình. Có lẽ, tôi sẽ để chị đi, để không ai phải biết về điều đó và rồi tôi có thể mỉm cười trở lại khi mưa tạnh.

Ngay sau đó, tôi không thể cảm thấy bất cứ điều gì. Tôi nhìn lên và thấy một chiếc ô lớn che phía trên mình. Tôi quay lại và tôi nhìn thấy chị.

"Ra ngoài mà không có điện thoại đã là một ý tưởng tồi mà ngồi dưới mưa là quyết định tồi tệ nhất từ ​​trước đến nay." Chị nói và tôi tránh sang một bên, nhường chỗ cho chị.

"Vui lên, chia tay không phải là tận thế."

Có một khoảng lặng. Chị không hiểu sao? Tôi không buồn vì chuyện chia tay với Kai mà đó là với chị. Tôi không biết tại sao chị lại ở trong tâm trí của tôi khi tôi đi chơi với anh ta. Tôi không biết tại sao tôi lại nghĩ đến chị khi tôi bắt đầu chia tay với Kai. Tôi đã không tin. Tôi vẫn nhớ cái ngày đầu tiên tôi và chị quen nhau, cái ngày đó chúng tôi đã gọi nhau như thế nào và cái ngày định mệnh đó sao? Những kí ức tưởng chừng đã bị xóa bỏ vẫn còn trong đầu tôi, vẫn đẹp như ngày nào. Còn chị thì sao?

Miệng tôi quyết định nói thay trái tim mình.

"Em như này không phải do Kai."

"Chị biết, tại sao em lại ở đây. Đây là vị trí của chúng ta." Đó là câu trả lời của chị và sau đó là một cái ôm từ chị.

Thay vì tận hưởng sự thoải mái trong mưa, hơi ấm tỏa ra từ cái ôm của chị đã an ủi trái tim tôi trong ngày mưa đó.

Ngay cả trong ngày "nghỉ ngơi",  chị vẫn quan tâm đến tôi, chị vẫn nhớ những lúc tôi và chị cùng nhau. Tôi đã rất xúc động, tôi biết rằng đó là nơi mà chúng tôi sẽ chờ đợi nhau khi chúng tôi di chuyển với một tốc độ khác. Nơi gặp gỡ bí mật của trái tim chúng tôi, nơi chúng tôi sẽ đến với nhau và gắn kết bản thân, trở thành toàn vẹn một lần nữa.

***

Trải qua thời tiết và các mùa, chúng tôi đã nhận ra mọi khúc mắc của đối phương và trở nên yêu nhau hơn. Chúng tôi đã cùng nhau phát triển mối quan hệ này, chúng tôi không ngừng thay đổi và cách duy nhất để theo kịp là khám phá điều gì đó mới mỗi ngày. Thật khó để làm quen, nhưng mỗi khoảnh khắc là một trải nghiệm phong phú.

Cũng như thời tiết bốn mùa thay đổi, tôi đã khóc, đã cười, cùng chị trải qua bao cung bậc cảm xúc. Tôi thật hạnh phúc khi nghe thấy những lời thì thầm nhẹ nhàng của sự thay đổi thời tiết và các mùa trong năm. Tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa vì chị sẽ luôn ôm tôi, bất kể thế nào. Có chị bên cạnh, tôi luôn có thể mỉm cười.

"Cảm ơn chị rất nhiều, em cũng sẽ ôm chị, người quý giá nhất cuộc đời em, Kim Jisoo."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com