TruyenHHH.com

[Jensoo] [Lichaeng] Đại Chiến Miền Tây

Chap 8

MyPhm270611

Tối đến, sau khi ăn cơm nước xong ai cũng về phòng nghỉ ngơi.

Thái Anh trằn trọc không ngủ được nên khẽ hỏi chị:

- Chị Ni, chị ngủ chưa?

- Vẫn chưa, em sao đó? - Trân Ni hé mắt liếc nhìn em.

Thái Anh ngẫm nghĩ một hồi lâu mới nói:

- Chị nhớ nhà hông?

-....

Trân Ni hẵng đi một nhịp, cô chỉ im lặng sau câu hỏi ấy. Nói không nhớ thì không đúng, nhưng mà cô chỉ nhớ nhà nhớ những khoảnh khắc còn mẹ ở cùng thôi.

- Nếu mẹ còn sống thì chị sẽ nhớ nhà, còn bây giờ thì không!! - Chị trả lời bằng giọng nặng trĩu rồi nhắm tịt mắt lại.

Nhắc đến mẹ Trân Ni lại thêm phần hận ông ta. Nếu năm đó ông ta chịu quay về thì mẹ cô đã...Thái Anh cũng rơm rớm nước mắt khi nhắc đến mẹ, em hít hít vài cái sờ lên chóp mũi sụt sùi đã cứng lên vì khóc.

- Tới giờ chị vẫn chưa tha thứ cho cha sao? - Thái Anh nức nở.

- Không!! Cả đời chị cũng không tha thứ. - Trân Ni đáp bằng giọng nghẹt mũi.

Cô cũng khóc rồi, khóc đến ướt cả tai cả hai bên tóc mai nhỏ xuống cổ. Thái Anh hức lên một cái cô gồng để không phát ra tiếng khóc lớn. Cô nhớ nhà, cô cũng nhớ cha nữa.

Trân Ni biết Thái Anh là  đứa có tính tình hiền lại ngoan ngoãn không cương nghạnh như cô. Trân Ni lên tiếng thỏ thẻ:

- Nếu em không chịu nổi nữa thì về Sài Gòn đi, chị ở lại một mình cũng được.

Nghe Trân Ni nói Thái Anh sựng người:

- Chị nghĩ em là người vậy sao? Em sẽ ở đây với hai, còn chờ ngày cha đồng ý cho tụi mình tự do.

Hai chị em nhìn nhau, ai cũng đẫm nước mắt. Họ nhớ nhà nhưng mà họ  nhớ sự tự do hơn.

.....

- Mấy con heo sao rồi Tú, nghe nói hổm có mấy con bệnh hả?

- Dạ chích thuốc mấy nay cũng khỏe khỏe lại rồi má.

Tú với bà ngồi uống nước trà ở bàn sẵn hỏi chuyện đám heo luôn. Nay không có chuyện làm vườn nhưng còn chuyện ở chuồng heo.

Đương nhấp tách trà nhìn trời nhìn đất ngoài sân thì má cô lên tiếng hỏi:

- Con thấy hai cô đó làm việc sao, ổn hông?

- Dạ cũng bình thường.

Trí Tú nhún vai hờ hững đáp. Có mỗi cái mỏ cô ta là hỗn thôi còn lại thì cũng nhanh nhẹn thạo việc không lười biếng.

Bà gật gù, hỏi cho biết tình hình chứ sao. Thấy tụi nó cũng ngoan ngoãn lễ phép, mà người ta dân Sài Gòn về làm vườn được vậy là giỏi rồi.

- Có gì nói người ta từ từ nghe, tính bây má thấy nóng nảy quá.

- Sai thì con mới nói chứ đúng con nói chi má. Má không bênh con thì thôi đằng này đi bênh người ngoài.

Trí Tú bĩu môi nhõng nhẽo với bà. Nhưng lại bị má la thêm một trận nữa:

- Người trong người ngoài dì, ai đúng thì má bênh. Nghe con Sa nói con cứ kiếm chuyện ép con gái người ta miết.

Chuyến này Lệ Sa mềm mình, cái tội bép xép không bỏ đã dậy còn đi miết má không biết nó có dậm mắm thêm muối gì không nữa. Lệ Sa tính xổ sau, bây giờ là lo nói chuyện với má trước kìa.

- Ép gì mà ép má, bình thường làm sao thì con kêu người ta làm vậy.

- Con sức trâu bò đi so với con gái người ta sao mà được. Má nói rồi, làm gì thì làm đừng có ép người ta quá hễ có bề gì người ta bắt đền không kịp đó nghen.

- Dạ con biết rồi. - Trí Tú nhoẻn miệng đáp.

Tự nhiên sáng sớm bị má la cho một trận không quạo sao được, không biết má nghĩ gì mà đi bênh người ngoài nữa. Trí Tú tựa lưng ra sau ghế liếc nhìn lên đồng hồ treo tường.

8 giờ đúng. Trí Tú đứng dậy nói với má một câu rồi rời đi:

- Chừng nào cái cô lùn lùn kia thức dậy má chỉ đường cho cô ta đi qua bên trại heo dùm con nha.

Nói xong Trí Tú ra sau thay đồ đội nón đi qua bên trại heo. Nay tới đợt nên phải qua coi sốc chứ bình thường đã có người canh rồi.

Bà nhìn Tú lắc đầu ngao ngán. Ý là mướn người phụ nó chứ để nó làm một mình chắc nó chết.

....

Nay sao không có tiếng vịt tiếng heo gì kêu nên khá trưa hai con người kia mới dậy. Cứ tưởng như thường ngày dậy sớm nên cứ thong thả ưỡn người lăn lộn trên giường một xíu. Thái Anh mò mò bấm cái điện thoại cục gạch lên thì...

- Hai..hai..- Em bật dậy la toát lên, còn liên tục vỗ vỗ kéo kéo tay chị.

- Ummm...gì dậy Thái Anh..

- Chín..chín...giờ rồi dậy đi hai...

- Cái dì!?

Trân Ni bật dậy bay xuống giường hai chị em guộn đại mềm gối cất vào một góc rồi đi ra đánh răng súc miệng. Cứ như một cơn gió, trễ lại bị Trí Tú la cho coi.

Sau một hồi vật vã Trân Ni mới ngờ ngợ, hôm nay sao cô không thấy bóng dáng của con người đáng ghét kia. Bình thường vừa thò đầu khỏi phòng cô ta đã hối thúc cô rồi.

Trân Ni nhẹ nhàng ra đến bàn hỏi khi thấy bà đương ngồi đó uống trà:

- Dì cho con hỏi hôm nay con làm gì ạ?

Nghe tiếng bà xoay người lại nói:

- Ờ, con đi ra cửa hé rồi quẹo trái đi tầm hai ba căn nhà là tới trại heo. Tú nó ở đẳng.

Cái dì!? Trại heo..nghe đến đây Trân Ni biết ngay đời cô sẽ tàn. Nay cô phải đi chăn heo sao. Tuy không muốn nhưng công việc buộc em phải đi, từng bước chân trở nên nặng nề, mà bộ nhìn cô lạ lắm hay sao mà người ta chạy ngoài đường cứ nhìn cô lôm lôm thế kia.

Đi một hồi cũng đến Trân Ni bước vào trong hàng chục ánh mắt đổ về cô. Trí Tú thì ngồi trên bộ ghế đá do quay lưng lại nên không hay Trân Ni tới.

- Tui tới rồi nè, giờ tui làm gì?

- Ờ cô...

Trí Tú nghe tiếng nên xoay lại nhưng mắt miệng lại chữ O chữ A. Trân Ni mặc nguyên cái đầm hoa trên mắt cá một chút môi còn tô son đỏ nhẹ nữa chứ. Nguyên trại heo ai cũng bụm miệng cười không ngớt, đi dô trại heo mà bận đầm bận váy rồi làm được gì.

Trí Tú vuốt mặt vuốt mũi nhìn Trân Ni cười ghẹo hỏi:

- Bộ cô định đi thi hoa hậu chuồng heo hay gì mà ăn bận kiểu đó?

Bị chọc quê Trân Ni khó chịu lên tiếng:

- Thì tui đi làm, còn chuyện bận cái gì thì kệ tui. Chị soi mói chi? Giờ tui làm gì chị nói đi.

- Cũng đơn giản thôi,  ở đây người ta làm cái gì thì cô làm cái đó.

- Cụ thể là làm dì chị nói luôn đi.

- Thì cô tắm rửa cho heo, cho heo ăn chích thuốc cho heo dội chuồng heo.

Trí Tú nhàn nhã đáp tay còn gác lên thành ghế. Trân Ni khó hiểu ấp úng:

- Mặt tui dầy mà đi dội chuồng heo á hả? Chị có bị điên hông? Tui nói cho chị nghe tôi có hai bằng học ở Mỹ đó.

- Ờ..rồi sao!? Hay cô dô nói tiếng Anh với mấy con heo tui đi, heo biết tiếng anh chắc bán mắc hơn. Năm nay chơi sang mướn tận người học ở Mỹ dề Việt Nam nuôi heo.

Trí Tú không quan tâm mấy chỉ ung dung nâng tách trà lên uống. Còn vừa cười vừa nói.

Bị phớt lờ Trân Ni tức rung người muốn đến tát cho chị ta một cái cho bỏ ghét nhưng mà nhớ lại người ta chủ  còn mình tớ.

- Chị dẹp cái mặt khinh người đó được hông!?

- Hông!! Mặt tui dậy đó.

Trí Tú hờ hững đáp còn không thèm nhìn Trân Ni một cái mặt cứ đâm đâm ghi ghi chép chép gì đó.

- Tí, lại đây. - Trí Tú ngoắc tay gọi thằng con trai đương đứng trong chuồng theo.

- Dạ chị gọi em?

- Chỉ cô ta làm việc đi.

Tí tuy nhỏ con nhưng tui cũng hai mốt hai hai gì rồi. Tí nhìn Trân Ni hông thèm chớp mắt, không biết lời Trí Tú nói nó có nghe lọt tai không nữa. Trí Tú khó chịu nhíu mày phảy phảy tay qua lại trước mặt nó nhưng nó vẫn đờ ra đó.

- Tí!! - Cô gọi lớn thục vào vai nó một cái đau điếng.

- Ui da..đau em chị.

- Có nghe nói dì không đó?

- Dạ nghe.. - Tí ôm cái vai đương tê rần.

Trí Tú nói xong thì đi một mạch mất dạng để lại Trân Ni với Tí. Tí nhìn Trân Ni cười cười:

- Cô theo tui.

Đi càng gần thì mùi phân heo càng nồng nặc hơn. Trời ạ chắc cô chết trong nay mai gì thôi, sống không thọ đâu. Ai cũng mang ủng đeo găng tay cầm mô tơ xịt chuồng quần áo người ta gọn gàng lắm. Nhưng mà Trân Ni mặc bộ váy đó thì làm ăn được gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com