Jensoo Lichaeng Dai Chien Mien Tay
Trí Tú từ lúc bị thương thì chỉ có nằm một chỗ đi đứng cũng hạng chế hơn. Cứ nằm đó chờ cơm thôi. - Nào..hả miệng ra em đúc cho chị.- Không cần đâu chị tự ăn được mà.- Thôi, tay chân chị chậm chạp lắm, để em đúc cho.Bích múc muỗng cháo đưa lên miệng thổi qua lại cho nguội bớt rồi mới đúc cho cô. Tuy có hơi ngại nhưng Trí Tú vẫn nhận lấy còn cười rất tươi nữa chứ. Trí Tú được Bích đúc cơm bên giường còn bên bàn thì cả nhà đang ăn cơm. Trân Ni ăn nhưng mắt cứ nhìn bên đó miết. Miếng thịt nhai nửa tiếng chưa xong.Trân Ni hôm nay cứ yểu xìu, ăn uống cũng ít hơn bình thường. Thấy Trân Ni xứ lùa cơm trắng ăn không bà Lệ mới gắp miếng cá bỏ vào chén em:- Ăn thịt cá dô đi con sao ăn cơm không dậy, bộ nay hông khỏe trong mình hay sao mà nhìn con mặt mày xanh xao quá.Nghe hỏi Trân Ni lắc đầu cười gượng:- Dạ đâu có, tại hồi nảy ăn mấy củ khoai no quá nên giờ có hơi căng bụng.- Tưởng bệnh thì để dì đi kiếm bức mớ thuốc dô làm nồi xông, xông một cái là khỏe re liền.- Dạ con hông sao đâu dì.Giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn bình thường mặt mày thì chù ụ. Thái Anh nhìn Lệ Sa rồi đá đá chân cô hai người ra hiệu qua lại.Thái Anh hạ chén cơm xuống nhìn sang Trân Ni:- Tối nay em ngủ dới hai nha.- Ừm, sao cũng được.- Dị chị ngủ đâu? - Lệ Sa bĩu môi hỏi.- Thì chị ngủ dới chị Tú chứ ở đâu, nhà có hai phòng chứ nhiêu.- Thôi, chị ngủ quậy lắm lỡ trúng chị Tú rồi sao.Thái Anh nhíu mày đáp lại:- Thì chị ngủ dưới sàn chị Tú trên giường. Chứ ngủ với người lạ em ngủ hông quen.- Thôi, phòng chật lắm để cái giường là hết chỗ đi rồi còn đâu mà ngủ nữa. Với lại chị Tú ban đêm ban hôm đâu có bỏ một mình được.Hai người nói qua nói lại khiến Trân Ni có chút bàn hoàn. Sao tự nhiên nay lại tranh nhau chuyện ngủ nghỉ không biết nhưng mà tâm trạng cô bây giờ đang để chỗ khác.Thái Anh ngẫm nghĩ một lát thì lên tiếng:- Hay mình nhờ chị Bích ở lại vài đêm chăm chị Tú, tại em thấy chị Bích cũng hiểu ý chị Tú mà, dù gì cũng là người từng thương hiểu rõ hơn người ngoài.Câu nói của Thái Anh thu hút sự chú ý của Trân Ni, em nhìn lom lom Thái Anh nhưng không nói. Lệ Sa chặc lưỡi khó chịu:- Thôi, ai cũng được chứ cô ta thì khỏi!! Có người lạ vào nhà không quen, với lại ở nhà mình chắc gì người ta chịu.Tiếng nói qua lại đủ lớn để Bích với Trí Tú nghe thấy nhưng họ không nói chờ xem mấy người kia giải quyết như thế nào.Thái Anh phụng phịu, cái này không được cái kia cũng không được.- Chị thấy Sa nói đúng đó, để người ta về nhà ngủ cho thoải mái sợ chỗ lạ người ta ngủ cũng không quen. Em ráng ngủ với Lệ Sa vài bữa đi chừng nào chị Tú đi lại một mình được thì chị về ngủ với em.- Dạ...dậy chứ sao giờ..Thái Anh kéo dài giọng đáp lại nhìn mặt thì buồn chứ trong lòng thì dui muốn chết. Thái Anh bên dưới bàn cứ đá đá chân Lệ Sa ra hiệu.- Hay em ở lại với chị vài đêm khi nào chị khỏe hẳng em về.Bích nắm tay chị dịu dàng hỏi. Trí Tú cười khì đáp:- Thôi em cứ về nhà ngủ đi. Có Trân Ni lo cho chị được rồi.- Vậy cũng được....Bích gật gù đáp chị rồi xoay mặt nhìn Trân Ni, vô tình hai người họ chạm mắt nhau. Trân Ni cũng chỉ cười nhẹ cúi đầu như một lời chào nhưng Bích lại nghoách mặt đi......Tối đến Trí Tú được diều vào phòng nghỉ ngơi trước Trân Ni thì bận phụ dọn dẹp. Từ lúc đi đến nay cũng ba bốn tháng hơn rồi mấy chuyện vật vãnh cô cũng học được chút ít.*** Cạch...Trân Ni đẩy cửa vào, như thường ngày vẫn là khay thuốc của Trí Tú. Nhưng mà Trân Ni hôm nay là lạ, cứ im ỉm không nói gì hết. Trí Tú cũng đâu biết phải làm sao nằm im đó để Trân Ni làm giúp.- Cảm ơn cô nha, phiền cô quá.Trí Tú lên tiếng khi Trân Ni vừa cài xong cúc áo cuối. Em không nói gì chỉ cười mỉm rồi bê khay thuốc ra ngoài. Bình thường Trân Ni có vậy đâu, Trí Tú nhìn theo bóng lưng nhỏ nhoẻn miệng. Tâm tư con gái đúng là khó đoán.
......
- Chị có nghe được gì hông? Thái Anh tò mò hỏi, Lệ Sa thì vẫn áp sát tai vào tường nghe ngóng, nhưng mãi chả thấy gì hết.- Hình như bọn họ ngủ rồi, chị có nghe thấy tiếng gì đâu.- Để em nghe thử.Thái Anh kéo tay Lệ Sa ra rồi áp sát tai vào tường, cố nín thở để xem thử bên kia có tiếng động gì hay không nhưng mà vẫn vậy im liềm. Thái Anh chít lưỡi nhìn cô:- Hay mình đoán sai chị?- Sai đúng bây giờ chưa biết được, chị Tú đang bị thương có làm ăn được gì đâu. Chờ khi nào lành hẳng mới biết được.- Chắc phải chờ rồi.Hai người này không biết đang làm cái gì nữa, cứ mờ mờ ám ám. Thái Anh vừa đặt lưng xuống chưa kịp nhắm mắt thì Lệ Sa đột nhiên trèo lên bụng Thái Anh làm em giật mình:- Chị bị khùng hả? Tối rồi không ngủ đi còn định làm gì nữa!?Lệ Sa nỡ một nụ cười biến thái vô cùng, cô rút vào hổm cổ Thái Anh hít một hơi ngẩng mặt lên:- Chuyện người ta thì kệ người ta đi, em lo chuyện của hai đứa mình nè.Thái Anh chớp chớp mắt liên tục hai tay để lên ngực che chắn ú ớ đánh trống lảng:- Chuyện..chuyện..mình là chuyện gì!? Em hổng biết, tối rồi ngủ đi em buồn ngủ.- Ể? Thái Anh đẩy người Lệ Sa sang một bên nhưng cô gồng chắc quá một chút cũng không sê dịch được. Lệ Sa kéo hai tay em đè lại chặt cứng, bây giờ nhúc nhích cũng khó nữa.- Em hông có giỡn dới chị nha!! Chị nặng quá à, trèo xuống đi. Ngồi một hồi em ói hết đồ ăn ra bây dờ.- Hông xuống rồi sao? Nói dứt câu Lệ Sa cúi xuống hôn vào môi Thái Anh, em chỉ biết cười ngại có cự quậy sao Lệ Sa cũng không chịu buông. Cô cúi xuống múc mát cổ em đến để lại mấy vết đỏ, chuyển đến môi Lệ Sa hôn sâu đến nổi Thái Anh không thể thở nổi quánh bịt bịt vào lưng cô mấy cái ra hiệu.- Người chị hôi heo quá à!!Lệ Sa yểu xìu xụ mặt bĩu môi:- Hồi nào chời, tắm rửa sạch sẽ thơm tho xịt dầu thơm rồi mà. Cô nghiêng mặt qua hai bên ngưởi lấy ngưởi để người, ủa có hôi đâu mà Thái Anh chê ta, cô hay đi chăn vịt không hôi vịt mà hôi heo là sao. Thái Anh khó chịu gạt người Lệ Sa sang một bên rồi xoay lưng lại chửi thầm:- Bộ lần đầu có ghệ hay dì á, hôn hông kịp thở nữa!!Lệ Sa làm bộ nũng nịu nằm xuống luồng tay qua eo em, còn hôn mấy cái vào gáy.- Thôi mà...- Em đang đến ngày đừng có đụng vào em!!Thái Anh đáp một câu lạnh tanh Lệ Sa cũng tự khắc hiểu rụt tay lại nằm sát ra ngoài ôm gối ôm ngủ. Cô cũng có đến ngày mà, nhưng đâu có khó chịu quạo quọ như Thái Anh. Nói thì nói vậy chứ Lệ Sa có dám động chạm gì nữa đâu, cố tình chọc thì nằm dưới gạch ngủ chứ đời nào Thái Anh cho lên giường nằm.
......
- Chị có nghe được gì hông? Thái Anh tò mò hỏi, Lệ Sa thì vẫn áp sát tai vào tường nghe ngóng, nhưng mãi chả thấy gì hết.- Hình như bọn họ ngủ rồi, chị có nghe thấy tiếng gì đâu.- Để em nghe thử.Thái Anh kéo tay Lệ Sa ra rồi áp sát tai vào tường, cố nín thở để xem thử bên kia có tiếng động gì hay không nhưng mà vẫn vậy im liềm. Thái Anh chít lưỡi nhìn cô:- Hay mình đoán sai chị?- Sai đúng bây giờ chưa biết được, chị Tú đang bị thương có làm ăn được gì đâu. Chờ khi nào lành hẳng mới biết được.- Chắc phải chờ rồi.Hai người này không biết đang làm cái gì nữa, cứ mờ mờ ám ám. Thái Anh vừa đặt lưng xuống chưa kịp nhắm mắt thì Lệ Sa đột nhiên trèo lên bụng Thái Anh làm em giật mình:- Chị bị khùng hả? Tối rồi không ngủ đi còn định làm gì nữa!?Lệ Sa nỡ một nụ cười biến thái vô cùng, cô rút vào hổm cổ Thái Anh hít một hơi ngẩng mặt lên:- Chuyện người ta thì kệ người ta đi, em lo chuyện của hai đứa mình nè.Thái Anh chớp chớp mắt liên tục hai tay để lên ngực che chắn ú ớ đánh trống lảng:- Chuyện..chuyện..mình là chuyện gì!? Em hổng biết, tối rồi ngủ đi em buồn ngủ.- Ể? Thái Anh đẩy người Lệ Sa sang một bên nhưng cô gồng chắc quá một chút cũng không sê dịch được. Lệ Sa kéo hai tay em đè lại chặt cứng, bây giờ nhúc nhích cũng khó nữa.- Em hông có giỡn dới chị nha!! Chị nặng quá à, trèo xuống đi. Ngồi một hồi em ói hết đồ ăn ra bây dờ.- Hông xuống rồi sao? Nói dứt câu Lệ Sa cúi xuống hôn vào môi Thái Anh, em chỉ biết cười ngại có cự quậy sao Lệ Sa cũng không chịu buông. Cô cúi xuống múc mát cổ em đến để lại mấy vết đỏ, chuyển đến môi Lệ Sa hôn sâu đến nổi Thái Anh không thể thở nổi quánh bịt bịt vào lưng cô mấy cái ra hiệu.- Người chị hôi heo quá à!!Lệ Sa yểu xìu xụ mặt bĩu môi:- Hồi nào chời, tắm rửa sạch sẽ thơm tho xịt dầu thơm rồi mà. Cô nghiêng mặt qua hai bên ngưởi lấy ngưởi để người, ủa có hôi đâu mà Thái Anh chê ta, cô hay đi chăn vịt không hôi vịt mà hôi heo là sao. Thái Anh khó chịu gạt người Lệ Sa sang một bên rồi xoay lưng lại chửi thầm:- Bộ lần đầu có ghệ hay dì á, hôn hông kịp thở nữa!!Lệ Sa làm bộ nũng nịu nằm xuống luồng tay qua eo em, còn hôn mấy cái vào gáy.- Thôi mà...- Em đang đến ngày đừng có đụng vào em!!Thái Anh đáp một câu lạnh tanh Lệ Sa cũng tự khắc hiểu rụt tay lại nằm sát ra ngoài ôm gối ôm ngủ. Cô cũng có đến ngày mà, nhưng đâu có khó chịu quạo quọ như Thái Anh. Nói thì nói vậy chứ Lệ Sa có dám động chạm gì nữa đâu, cố tình chọc thì nằm dưới gạch ngủ chứ đời nào Thái Anh cho lên giường nằm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com