TruyenHHH.com

Jensoo Lang Chai


- Con sao thế không ngủ được à....hay là con buồn chuyện lúc sáng....

- Dạ không dì...

Trân Ni ngòi ở ngoài vườn một mình mà thờ thẫn ,bây giờ cũng gần mười giờ khuya ròi, khi nảy dì năm có qua phòng xem vết thương trên tay Trân Ni ra sao mà cho cô thêm ít thuốc sức...hôm trước dọn dẹp mớ chén dĩa bể vô tình làm đứt tay lúc sáng còn dẹp thêm mớ kính bể lại đứt thêm vài đường nữa....dì năm thấy tội quá nên cho cô ít thuốc mà sức, nhưng đã đến phòng tìm cô mà chẳng thấy đâu nên cũng ra sau vườn gần đó mà tìm thử ,đúng thật là Trân Ni đang ở đây, lại còn ngòi thờ thẫn như người mất hồn nữa chứ , dì năm cũng đi đến cạnh Trân Ni mà hỏi chuyện ,sợ cô còn tuổi thân chuyện lúc sáng......

- T..u.....tiểu thư đã băng bó vết thương chưa dì....

- Vẫn chưa!! Từ sáng giờ tiểu thư chỉ ở trên phòng ....Haiz..nhắc đến tiểu thư dì mới nhớ hôm qua dì có lên đó dọn dẹp phòng của tiểu thư thì thấy máu vương vải khắp nơi đồ đạt ở đó thì bể nát cả tấm gương trên tường cũng bể tang tành còn dính cả máu đã khô trên đó nữa....đây là lần đầu tiên dì thấy tiểu thư tức giận như thế đó....

Trân Ni xoay mặt sang dì năm mà hỏi nhưng xém chút quen miệng mà gọi Tú may mà cô nhanh chống sửa lại...vì đó đâu phải Tú của cô đâu...,Tú của cô đâu có làm cô đâu như thế .....dì năm cũng ngòi đó mà kể cho Trân Ni nghe về chuyện Trí Tú hôm qua Trân Ni nghe xong thì lại càng thêm tuổi thân hơn..có phải tại cô mà tiểu thư mới nổi giận như vậy hong....có phải tại cô mà tiểu thư mới bị thương hong....Trân Ni nghĩ đến đó thì nấc lên mà hỏi dì năm......

- Có...phải lỗi tại con hong dì...tại con mà tiểu thư mới bị thương...tại con mà tiểu thư mới nổi giận như thế...

- Không phải lỗi tại con...con đừng tự trách mình như thế ,chắc do tiểu thư mấy nay công việc ở công ty nhiều quá nên sanh ra dễ nóng giận..... Con đừng có mà tự trách mình...

Trân Ni cứ cuối gầm mặt mà hỏi , dì năm cũng nhận ra được sự tuổi hổ của Trân Ni mà vỗ lưng an ủi...Trân Ni cũng chỉ biết ngòi đó mà nấc lên là lỗi tại cô mà, tại cô mà Trí Tú mới bị thương như thế, là tại cô mà....hai người cứ ngòi đó tâm sự với nhau ,không hay có người đang đứng trên cao mà nhìn hai người họ....là Trí Tú cô đã đứng ở phòng mà nhìn xuống nơi Trân Ni đang ngòi khóc nức nở ở đó....cô không thể đến bên cạnh Trân Ni ôm Trân Ni vào lòng mà an ủi, cô cũng chẳng thể nói với Trân Ni một câu" Tú nhớ em" cũng chẳng dám thân thiết với Trân Ni sợ bà ta sẽ lấy Trân Ni ra mà quy hiếp cô ,chưa bao giờ cô có cảm giác người mình thương ngay trước mắt mà cũng chẳng thể chạy đến bên họ ,ôm họ hôn họ cho thõa nổi nhớ ....Trí Tú ghét nó ròi...ghét cái thứ gọi là tiền tài danh vọng ..ghét cái thứ mà cô ao ước bấy lâu này....bây giờ vì nó mà cô chẳng thể bên cạnh người cô yêu...tất cả là tại nó...tại nó







..........







- Sao mấy hôm nay con không đến Kim Thị?

- Vậy tại sao dì không đến Kim Thị?

- Dì là Giám đốc làm việc ở nhà cũng chẳng ai dám ngăn....

- Vậy dì quên con là chủ tịch của Kim Thị ròi sao?

Trí Tú từ trên lầu đi xuống thong dong mà bước đến sofa mà ngòi đó ...bà Quyên cũng thắt mắc mà lên tiếng hỏi,nhưng đã bị Trí Tú đáp gọn làm cho bà ta đớ họng mà ngòi đó....từ sau khi có sự xuất hiện của Trân Ni trong Kim Gia Trí Tú dường như chưa đặt chân ra khỏi Kim Gia nửa bước....bình thường thì chẳng thèm về nhà từ khi có sự xuất hiện của một con nhỏ người ở không rõ tung tích, thì lại thay đổi thấy rõ....Trí Tú như thế làm sao bà ta không biết cho được chứ....nhưng bà ta cũng thừa biết Trí Tú ở lại Kim Gia để làm gì.....là bảo vệ Trân Ni khỏi bà ta.....có Trí Tú ở đây bà ta cũng chẳng dám làm gì Trân Ni.....

Trí Tú cứ ngòi đó vắt chéo chân mà ung dung ăn trái cây cũng chằng để tâm đến sắc mặt của bà ta cho lắm.....

- Con tốt nhất là nên đầu hàng đi , ngoan ngoãn mà giao Kim Thị lại cho dì tiếp quảng, lúc đó con có thể cùng con bé đó mà về cái làng chài nghèo khó đó mà sống,dì cũng sẽ không phiền đến con nữa....nếu không thì con bé đó.....

- Dì cứ thử mà đụng đến Trân Ni xem...tôi lột da thằng Hạo đem về cho dì nếu dì dám đụng đến Trân Ni ,và tôi còn khiến nó sống không được mà chết cũng không xong

Bà Quyên đột nhiên lên tiếng cắt ngang không khí im lặng của hai người , Trí Tú nghe xong thì cũng cười khẩy một cái ròi bình thãn nói bà ta....bà ta đang uy hiếp cô sao....bà ta đừng quên nếu bà ta dám đụng đến Trân Ni thì Vũ Hạo sẽ nhận lại những đều tương tự....có khi còn nặng hơn thế nữa.....Bà Quyên nghe xong thì cũng giật thót bà quên rằng Vũ Hạo đang trong sự kiểm soát của Trí Tú nếu bà ta làm thế chẳng khác nào tự đẩy Vũ Hạo vào cái chết chứ....Trí Tú nói ròi cũng đứng dậy bỏ đi mặc cho bà Quyên ngòi ở đó mà cau mày khó chịu...Trí Tú nhìn bà ta cười khẩy một cái ròi đi thẳng một mạch vào bếp....

- Dì năm....cô gái bữa hổm đâu ròi...

- Dạ tiểu thư cần gì cứ nói tôi....

- Chỉ là muốn băng bó lại vết thương một chút...thấy dì có vẻ bận nên cứ kêu cô ấy là được ròi...

Trí Tú đi thẳng một mạch vào bếp mà hỏi , dì năm thì đang đứng ở nó nấu canh nghe tiếng gọi của Trí Tú cũng giật mình quay mặt lại, Trân Ni đã đi dọn dẹp ở khu nhà sau ròi...không có ở bếp ,dì năm nghe thế cũng vội đi ra khu nhà sau mà tìm kiếm Trân Ni... Trí Tú thì cứ ở trong bếp mà lóng nga lóng ngóng, hổm giờ cô toàn tránh mặt Trân Ni nên chẳng có hôm nào cô nhìn được mặt mũi Trân Ni mập ốm ra sao chỉ toàn thấy bóng lưng gày guột của Trân Ni .... ròi hai cái má bánh bao của cô sao ròi....nghĩ đến đó Trí Tú cũng có một tia vui sướng trong lòng......

- Dạ..tiểu thư gọi tôi...

- Băng bó vết thương dùm tôi..

Trân Ni vừa từ khu sau bước lên, nhưng cô lại cứ cuối mặt xuống mà chẳng dám đối diện với Trí Tú... Cô sợ bản thân không kìm lòng được mà ôm Trí Tú mất....nhưng đây đâu phải Trí Tú của cô đâu mà ôm với ấp chứ.....nghe ròi Trân Ni cũng nhanh chân đi đến tủ mà lấy hợp sơ cứu đến bàn nơi Trí Tú đang ngòi ở đó chờ sẵn ,vết thương đã đã khô mài từ bao giờ ròi....Trân Ni ân cần sát trùng vết thương cho Trí Tú, Trí Tú cứ ngòi ngay ngốc ra đó mà nhìn Trân Ni...Trân Ni vẫn chưa tháo chiếc nhẫn cưới đó sao...và cả sợi dây chuyền nữa...Trí Tú ngòi đó mà cố kìm nén những giọt nước yếu mà gặng hỏi Trân Ni....

- Có chồng rồi sao...

- Dạ vâng...nhưng chồng tôi mất hơn năm nay rồi

Trân Ni dừng hẳng tay sau khi nghe câu hỏi của Trí Tú nhưng ròi cũng tiếp tục làm mà thở dài đáp lại câu hỏi của Trí Tú, Trí Tú nghe xong cũng ngay người ra đó...không phải dì năm từng nói Trân Ni đến đây tìm chồng sao...sao bây giờ lại nói chồng mất...Trí Tú ngòi đó có chút ngờ vực...sợ Trân Ni đã nhận ra cô còn sống ..nhưng nghĩ đến đó Trí Tú liền gạt phân đi cái suy nghĩ đó qua một bên...Trân Ni làm sao biết cô là con gái được chứ....là cô nghĩ nhiều ròi...

Sau khi băng bó vết thương xong ,Trí Tú cũng chẳng còn lí do gì để ở lại nên cũng nhanh chóng đi về phòng, Trân Ni chỉ dám nhìn theo bóng của Trí Tú mà khó hiểu..hôm qua còn tức giận chửi bới người ta bây giờ lại nói chuyện nhẹ nhàng như thế...nếu như không  phải là Trí Tú của cô thì làm ơn đừng có mà giả vờ nữa , Trân Ni cũng thở dài một cái ròi dọn dẹp lại hộp sơ cứu cất vào tủ mà tiếp tục công việc như thường ngày........








................





- Sếp Hải có người muốn gặp sếp....

- Cho vào đi...

Một viên cảnh sát chạy đến phòng làm việc của Hải mà cất tiếng gọi , Hải cũng chẳng thèm ngước mặt lên nhìn ,mà chỉ sai người mời người đó vào ,chắc cũng chỉ là người đến báo án thoi....Hải cũng ngòi đó mà xử lý mớ hồ sơ trên bàn cũng chẳng để ý đến người phụ nữ trung niên đang đứng trước đó.....

- Chào sếp Hải....

- Mời bà ngòi...bà cần gì sao...

Bà Quyên cũng mỉm cười mà ngòi xuống ghế đối diện với Hải, ròi đẩy tấm hình đến trước mặt Hải, anh ta cũng tò mà nhấc tấm hình lên xem......là....là hình của Trân Ni và Trí Tú khi còn ở làng chài...nhưng tại sao bà ta lại có nó...bà ta là ai và bà ta có liên quan quan gì đến Trân Ni và Trí Tú chứ.....Hải cũng đưa ánh mắt khó hiểu nhìn bà Quyên, bà ta cũng hiểu ý mà rút ra thêm một tấm ảnh nữa mà đưa cho anh ta....

- Sếp xem người con trai trong ảnh đó và người con gái trong ảnh này thế nào.....

Hải đưa tay với lấy tấm ảnh từ tay mà bà ta mà nhìn ngó.....người con gái trong ảnh này nhìn cứ hao hao Trí Tú....nhìn cứ như một phiên bản nữ của Trí Tú vậy...Hải vẫn còn ngơ ngác nhìn bà ta....bà ta đưa cho anh ta để làm gì chứ....cô gái này và Trí Tú có mối quan hệ gì sao......và còn cả Trân Ni ,bà ta biết Trân Ni ở đâu sao....

- Sếp đừng có căng thẳng như thế chứ....tôi chỉ muốn giúp sếp dành lại người thương thoi.....

- Ý bà là gì?

- Không phải ....sếp thích con bé Trân Ni gì đó sao?

- Bà biết Trân Ni đang ở đâu sao?

Bà ta thấy Hải cứ ngòi ngay ngốc ra đó thì liền lên tiếng mà giải thích, Hải nghe xong cũng chẳng rõ ý tứ bà ta mà gằng giọng hỏi....bà ta là ai chứ...tại sao lại biết chuyện của anh ta và Trân Ni ....Hải nghe đến đó càng nghi ngờ về thân phận của bà ta......

- Bà là ai? Sao lại biết chuyện giữa chúng tôi chứ...

- Hahaaa sếp cứ bình tĩnh ngồi xuống mà nghe tôi nói cái đã...

Hải tức giận đứng dạy đập bàn mà gằng giọng hỏi bà ta...bà Quyên cũng chỉ cười nhẹ một cái ròi nhìn Hải mà giải thích, Hải nghe xong cũng ngòi xuống đó mà chờ câu trả lời của ta......

- Sếp chỉ cần biết tôi muốn giúp sếp có được Trân Ni chỉ với một điều kiện....

- ......Điều kiện gì?

Bà Quyên cười nhẹ một cái ròi nói với Hải , ....muốn khống chế ai đó chỉ đánh vào điểm yếu của họ là xong hoặc giúp họ đạt được cái họ mong muốn lúc đó họ tự khắc sẽ làm theo như một mệnh lệnh , cũng chẳng quan tâm đến quá trình ra sao...họ chỉ cần biết họ sẽ đạt được kết quả như ý muốn......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com