Jensoo Diem Cuoi Cover Edit
Trong bệnh viện, mẹ của Hayoon đưa cơm tới cho cô, đứng ở bên giường, giúp cô dựng bàn nhỏ lên, đặt thức ăn tại trên bàn, cẩn thận mở ra từng cái cho cô, dịu dàng nói: “Con nói muốn ăn thanh đạm một chút, mẹ cũng chỉ chọn một ít thức ăn con thường ngày hay ăn, nếu như không thích, mẹ về đổi món khác.”Hayoon cười ôn hòa lắc lắc đầu, đáp: “Mẹ, những thứ này đã được rồi. Mẹ ăn rồi chưa?”Bà Goo gật gật đầu: “Mẹ ăn rồi, con ăn nhanh đi, đừng để nguội mất.” Sau đó, bà thấy Hayoon mở miệng ăn vài miếng xong thì để đũa xuống, không nhịn được khuyên nhủ: “Ăn ít như thế sao? Ăn chút nữa đi.”Hayoon nhìn khuôn mặt chờ mong của Hứa mẹ, gắng gượng ăn thêm hai đũa.Bà nhìn dáng vẻ tiều tụy mệt mỏi của cô, do dự mãi, vẫn là dè dặt hỏi ra miệng: “Hayoon, hai ngày nữa, cùng mẹ đi gặp bác sĩ được không?” Bà nhìn cô, trong tròng mắt mang theo chút ý tứ cầu xin.Sau khi Hayoon khâu mấy mũi xong liền không chịu nổi ngủ thiếp đi, bà Goo vẫn canh giữ ở bên giường, từ ái nhìn cô, chờ cô tỉnh lại. Có điều giấc ngủ ngắn ngủn một giờ, bà lại nghe thấy cô kêu trên dưới một trăm lần “Hei Ran, Hei Ran”, viền mắt không nén nổi có phần ướt át.Bà biết tâm tư Hayoon nặng nề, chuyện năm đó, ảnh hưởng rất lớn đối với cô, những năm qua chưa từng có một ngày sống dễ chịu. Bà và bố của cô đều tôn trọng ý nguyện của cô, không miễn cưỡng Hayoon xuất ngoại đi trị chân, nếu như nó thật sự có thể giúp cô cảm thấy cảm giác mang tội ít một chút, dễ chịu một chút, bà cũng cho rằng, hết thảy hi sinh đều đáng giá.Nhưng tình huống lại không giống như vậy, hai năm qua tới nay, Hayoon dường như càng ngày càng sa sút, người ngoài nhìn vào thì con bé dường như vẫn y hệt như thường ngày, nhưng mình lại thấy được, nụ cười chân chính của con bé, càng ngày càng ít đi, cả chuyện ban đầu không để ý đến phản đối của mọi người mà sáng lập hội tạp chí, nhưng lại chưa từng bằng lòng quản lý. Hơn nữa sự kiện lần này, bà Goo không nén nổi có phần hoảng sợ. Đã nhiều năm như vậy, bà không giải được gút thắt của Hayoon, không giúp được cô điều gì, cho nên bà chỉ có thể dùng yêu mến và dung túng mức độ lớn nhất để thương cô, để trông cô, để khiến cô dễ chịu một chút. Nhưng bây giờ bà phát hiện, tình thế chẳng những không có một chút chuyển biến tốt, trái lại dường như càng ngày càng nghiêm trọng đi. Không thể tiếp tục như vậy nữa, bà có một loại cảm giác khủng hoảng như bà sắp mất đi cô, ép đến bà sắp thở không được.Bác sĩ Chang là bác sĩ tâm lý của bệnh viện nhà họ Kim, Hayoon biết dụng ý của mẹ, rốt cuộc mẹ không nhịn được, không chờ được nữa rồi. Nhưng cô biết, gút thắt trong lòng, chỉ có Hei Ran mới tháo được. Đời này, nếu như Hei Ran không quay về, không giúp cô tháo gút thắt này ra, vậy hãy để cô mang theo cái gút thắt này nguyên vẹn mà rời khỏi đi. Biết đâu, đây là phương thức duy nhất để cô hoài niệm Hei Ran, khắc vào đáy lòng, hòa vào sinh mệnh, vĩnh viễn không bao giờ phai mờ.May mà, Hei Ran em ấy vẫn còn, em ấy về rồi.Hayoon lắc lắc đầu, kiên định cự tuyệt mẹ, nói: “Mẹ, con không đi. Hai ngày nữa, con muốn đến thành phố L, mẹ giúp con liên hệ người ở nhà bên ấy và tài xế được không?”Hei Ran, chờ chị, tin tưởng chị, lần này, chị nhất định sẽ không để em thất vọng nữa.Toàn bộ thế giới chị đều không cần, điều chị cần, chỉ có em.Chị yêu em.•Jennie tắm xong mặc đồ ngủ ngồi ở bên giường, do dự tiếp đó nên làm gì, là ở trong phòng chờ Jisoo tắm xong đi ra rồi nói ngủ ngon với chị, hay là, trực tiếp ra ngoài phòng khách chờ chị đi ra?Đang lúc do dự, lại nghe thấy cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ vang, nàng giẫm dép bông chạy nhanh đến cạnh cửa mở cửa, lại nhìn thấy chị chỉ mặc váy ngủ, bên ngoài được bọc một chiếc áo choàng rộng, hơi nước dưới cổ thấp thoáng rõ ràng, dáng người uyển chuyển, như ẩn như hiện.Jennie lơ đãng lướt nhìn qua một chút, trên mặt bèn có chút khí nóng đang tỏa lên, nàng lập tức dời mắt đi chỗ khác, không dám nhìn nữa.Jisoo đi vào cửa, ngồi ở mép giường, nhìn Jennie sững sờ ở cạnh cửa, nhíu mày như cười như không bảo: “Mặt em đỏ như thế, là bất cẩn nhìn cái gì không nên nhìn sao?”Mặt nàng lập tức đỏ hơn, hắng giọng một cái, không hề trả lời chị, lảng sang chuyện khác: “Đã trễ thế này có chuyện gì không?”Jisoo cởi áo choàng ra bò lên giường, dùi vào trong chăn, tựa ở trên lưng giường, hơi cong khóe môi, hững hờ đáp: “Không có chuyện gì, chỉ là buồn ngủ thôi.”Jennie ngẩn ra, nhìn chị nằm ở trên giường, nhất thời không phản ứng kịp, kinh ngạc nói: “Cô ngủ cùng với tôi?”Chị phẩy phẩy tóc mái vụn vặt ngăn trở đôi mắt trước trán, nhíu mày hỏi vặn lại: “Ở đây chỉ có một cái giường, bằng không thì, em muốn cho tôi ngủ ở trên đất hả?” Kỳ thực, vốn trong khách phòng nơi đây còn có một cái giường, chị cố ý dặn dò thím Kuynk, bảo người ta mang nó đi. Chị sợ rằng, một mình tại ban đêm xa lạ như vậy, Jennie sẽ không chịu được hiu quạnh mà thút thít, nàng làm sao có thể vô lực nhìn khả năng ấy phát sinh? Chỉ có thể phòng bị tất cả chưa xảy ra mà thôi.Jennie túm lấy tóc mình, nhất thời còn đang trong chấn động, sững sờ đáp: “Không phải, đương nhiên không phải rồi, chỉ là....”Jisoo hài lòng nở nụ cười, vẫy vẫy tay, hớn hở mà nói rằng: “Ừm, không có chỉ là gì hết, tới đây đi, ngủ thôi, tôi buồn ngủ rồi.”Nàng một bước một ngừng mà xê đến bên giường, do dự một lát, mới vén một góc chăn lên, nhanh chóng chui vào, sau đó, không hề nhúc nhích mà ở tại bên cạnh mép giường, không dám mảy may cử động. Cũng không phải là chưa từng ngủ cùng giường với Jisoo, nhưng dạng cùng chăn và ngủ này thì là lần đầu tiên.Chị thấu rõ bất tự nhiên của nàng, lại không hề nói gì, chỉ là sáng tỏ cười cười trong im lặng, sau đó, đưa tay ra, cạch một tiếng, tắt đi đèn trong phòng, để lại hắc ám hoàn toàn yên tĩnh.Jennie vốn khó ngủ, thay đổi hoàn cảnh mới, hơn nữa tư thế ngủ không thoải mái, tất nhiên là nàng không cách nào vào giấc, bèn không nhịn được khẽ trở mình, khiến mình thoải mái một chút.Nàng nghe thấy, ngoài cửa sổ, có tiếng gió biển vù vù thổi qua, sóng biển, một đợt tiếp một đợt vuốt nhẹ hải ngạn, phát sinh âm thanh ào ào ào, một tiếng, rồi một tiếng.... Lòng của nàng, từ nôn nóng bất an ban đầu, đến bây giờ, từ từ bình tĩnh lại....Nàng lại lần nữa khẽ trở mình, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng bên tai của chị, cưỡng không được muốn mượn ánh trăng, nhìn chị gần trong gang tấc.Nhưng mà không ngờ, nàng vừa mới trở mình qua nhìn về phía Jisoo, liền va chạm chính diện với ánh mắt của chị. Con ngươi đen nhánh của chị, vào thời khắc mông lung trong bóng đêm này, so với ngôi sao bầu trời đêm càng thêm lóa mắt, mê người.Jisoo nhạt giọng hỏi nàng: “Ngủ không được sao?”Jennie chỉ cắn môi, xấu hổ nhẹ giọng đáp: “Ừm, có một chút.”Chị nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, không tin nói: “Chỉ có một chút? Tôi đếm được, em trở mình 36 lần rồi.”Nhất thời gương mặt nàng đỏ bừng: “Cô đếm suốt đấy sao? Là tôi làm ồn đến cô à?”Chị lại không trả lời, chẳng qua bỗng nhiên ngồi dậy, khom người xuống.Jennie nghe thấy âm thanh ngăn kéo bị mở ra, rồi lại đóng vào. Tiếp đó, Jisoo lại nằm xuống, đưa cho nàng một đồ vật lành lạnh man mát có phần sần sùi.Nàng nhận lấy, đưa tay lên, đặt nó ở trước mặt, mượn ánh trăng tỉ mỉ đánh giá, mới phát hiện, đấy là một con ốc biển. Nàng thu tay về, hơi có phần nghi hoặc mà nhìn về phía chị.Jisoo nghiêng mặt, nhìn ốc biển trong tay Jennie, lạnh nhạt nói: “Đây là ốc biển mà mẹ đưa cho tôi vào lần đầu tiên tôi rời nhà tới nơi đây, bà ấy nói với tôi, ban đêm ngủ không được, thì đặt nó ở bên tai, nó biết ca hát cho tôi nghe.”Nàng trong sự hỗn loạn, khó khăn cẩn thận đánh giá tìm tòi ốc biển, tin chắc, nó chỉ là ốc biển thông thường.Chị nhìn động tác của nàng, lại nhẹ giọng cười cười bảo: “Nó chỉ là ốc biển thông thường, có điều, nó thật sự biết ca hát.” Khi đó mỗi lần ban đêm mất ngủ, chị liền nâng ốc biển đặt ở bên tai, sau đó, sẽ nghe thấy, em trai sẽ nhẹ hát bài hát kia ở bên tai chị, êm tai cảm động tựa như khi đó cậu tan học về từ vườn trẻ, hào hứng hừng hực hát cho chị nghe: “Chị ơi chị ơi, hôm nay em học được một bài hát mới đó, em hát cho chị nghe nha.... Chị nghe nè....” Chị hay ôm ốc biển lẳng lặng lắng nghe, cuối cùng nặng trĩu ngủ say đi....Jennie lại chau mày lại, kiên định nói: “Cô lừa người.”Chị cười nhạt: “Không tin thì em nhắm mắt lại, che lỗ tai bên trái, đặt ốc biển bên tai phải, nghiêm túc nghe thử xem.”Jennie nửa tin nửa ngờ, hoài nghi mà nhìn chằm chằm Jisoo. Chị lại đột nhiên đưa tay ra, một giây sau, bàn tay mang theo chút lạnh lẽo của chị, liền đặt vào trên mắt nàng, trong một vùng tăm tối, nàng nghe thấy, thanh âm nàng, mang theo dịu dàng ấm áp: “Tin tưởng tôi, ngoan đi.”Jennie cưỡng không được cong cong mặt mày, lộ ra một vệt cười nhè nhẹ. Từ trong chăn, nàng đưa tay trái ra, nhẹ nhàng bịt kín tai trái của mình, sau đó, úp ốc biển tới gần trên tai phải - chỗ gần sát chị, thật sự nhắm hai mắt lại, nghiêm túc lắng nghe.Chị nhìn động tác của nàng, thu về tay che ở trên mắt nàng, bên môi cong lên một độ cung mê người.Jennie ở trong một vùng tăm tối, vẫn chỉ nghe thấy tiếng gió biển gào thét, cùng tiếng sóng biển mãnh liệt vỡ đằng, nàng hơi nghi hoặc mà oán giận với chị: “Tôi không nghe thấy gì cả, cô lừa người....”Chị lại không trả lời.Jennie nghi hoặc chờ đợi thêm một chút, ngay khi nàng chuẩn bị mở mắt, tính lấy xuống ốc biển úp bên tai phải này, bỗng dưng nghe thấy một tiếng ca ôn hòa trầm thấp, êm tai lại du dương, nhẹ giọng hát: “Bầu trời đêm hạ xuống, dưới ánh sao tay trong tay. Côn trùng bay côn trùng bay, người đang nhớ tới ai. Trên trời giọt nước mắt của vì sao, dưới đất bông hoa hồng khô héo, gió lạnh thổi gió lạnh thổi. Chỉ cần có người kề bên....*”(*): Bài hát ru ngủ là bài Côn trùng bay (虫儿飞).Phút chốc, Jennie không nhịn được mở mắt ra, nghiêng thân nhìn về phía Jisoo. Chỉ nhìn thấy, chị nhắm mắt lại, môi trái tim, nhẹ nhàng mở ra khép vào, tiếng ca tươi đẹp, từng tiếng truyền ra theo động tác môi của chị. Ánh trăng dịu dàng, khiến gương mặt chị bịt kín một lớp dịu dàng thiêng liêng, tỏ ra sự mê hoặc càng ngày càng khiến người ta mê say....Nàng mở to mắt, không chớp mắt nhìn về Jisoo, cảm thấy trong lòng dường như có gì đó muốn tràn ra tới rồi.“Gió lạnh thổi gió lạnh thổi. Chỉ cần có người kề bên....” Theo tiếng ca bé dần, Jisoo mở mắt ra, ánh mắt sáng rực nhìn Jennie nói: “Jennie, tôi mãi mãi sẽ không, lừa gạt em.” Nói xong, chị quay người sang, đưa lưng về phía nàng, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, Jennie, ngủ ngon.”Jennie lại lần mò xê dịch phía dưới chăn, đến gần chị rồi, do dự hồi lâu, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Jisoo, tôi có thể ôm cô không?”Nàng cảm giác được cơ thể Jisoo nhẹ nhàng cứng đờ, sau đó, hồi lâu, vẫn không có âm thanh, tựa như đã ngủ rồi.Jennie nhấp môi khẽ mỉm cười, bỗng nhiên sinh ra vô hạn dũng khí, không trả lời, nàng coi như chị ngầm đồng ý nhé. Nàng nghiêng người dán sát vào phía sau lưng chị, dùng tay nhẹ nhàng vòng qua eo, cùng chị gối lên chung một cái gối, chôn mặt trong mái tóc đen tràn ngập hương thơm của chị.Cảm nhận được nhiệt độ dịu dàng của chị trong lồng ngực truyền tới, nàng rõ ràng cảm nhận được, một phần thiếu hụt trong sinh mệnh, dường như, vừa mới được bổ sung hoàn chỉnh, nàng nghe thấy được trong lòng mình, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.Jisoo đưa tay phải ra, lấy đồng hồ báo thức bên cạnh nhìn thời gian, sau đó, nhẹ nhàng xoa xoa con mắt của mình, hơi ảo não vì dường như tỉnh ngủ hơi sớm. Lúc hơi nghiêng người, chị cảm nhận được khí tức ấm áp nhu hòa mềm mỏng bên tai, nghiêng mặt sang, gương mặt ngủ yên ổn điềm đạm của Jennie liền phóng đại ở trước mắt. Chị hơi híp mắt nhìn khuôn mặt khoan khoái của nàng, khóe môi dần nổi lên độ cung, ánh mắt không kềm được nhu hòa, dịu dàng mãn nhãn.Chị cưỡng không được kề gần vào nàng, nhẹ nhàng ở trên cái mũi xinh xắn ngay thẳng của Jennie mà hôn một thoáng, sau đó, bèn nhìn thấy nàng như có cảm giác mà bĩu môi một cái, dáng vẻ tựa như hơi không vui vì bị người khác quấy rầy mộng đẹp, trông vẻ đáng yêu khó gặp, khiến lòng chị, đã mềm còn mềm hơn.Jisoo khắc chế lại trái tim có phần chộn rộn của mình, thoáng cách xa nàng một chút, rồi mới đưa tay ra, định lần mò gương mặt nàng lần nữa, bỗng nhìn thấy, Jennie giật giật thân thể, chợt, mãnh liệt mở mắt ra.Jisoo có tật giật mình mà đột nhiên thu về tay đưa ra, do động tác quá mức cấp bách, dùng lực quá mạnh, bất cẩn quơ đồng hồ báo thức xuống nền nhà, phát ra một tiếng vang to lớn.Jennie bị hoảng sợ, mang theo chút mờ mịt nhìn chị, dùng thanh âm hơi kinh ngạc và khàn khàn lười biếng lúc vừa tỉnh ngủ, hỏi: “Jisoo, làm sao vậy....”Đây là lần đầu tiên Jisoo nghe thấy thanh âm lười biếng khiêu gợi của nàng như vậy, trong một lúc tim đập chợt nhanh một nhịp, nhìn khuôn mặt nửa ngủ nửa tỉnh lơ mơ xinh đẹp của Jennie, trong lòng tựa như có một sợi lông vũ đang nhẹ nhàng gãi lấy, tê tê ngứa ngứa. Chị quay đầu lại che giấu ánh mắt và thất thố quá mức nóng rực của mình, nhẹ nhàng hắng giọng một cái, giả bộ tự nhiên bình tĩnh bảo: “Không gì, bất cẩn va ngã đồng hồ báo thức thôi, sao tỉnh sớm thế này?”Nàng mở to đôi mắt có phần lim dim, trông qua bầu trời đêm còn bao phủ một màu lam sẫm, hơi ngượng ngùng bảo: “Có lẽ vừa mới đổi giường nên hơi không quen, đánh thức cô sao?”Chị không khỏi có chút buồn cười, nói một cách chính xác, hẳn là mình đánh thức người ta. Nhìn sắc trời không rõ ngoài cửa sổ, hơi suy nghĩ một chút, hỏi: “Là ngủ không được à? Không bằng thì rời giường, chúng ta sớm chút ra ngoài tản bộ bên bờ biển thế nào?”Nàng đã không còn buồn ngủ nữa, bèn gật đầu đồng ý, sau đó dứt khoát ngồi dậy, xuống giường đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.Jennie đứng trước bồn rửa mặt của phòng vệ sinh, bóp kem đánh răng ra, hứng nước, bỏ bàn chải đánh răng vào trong miệng, lúc chuẩn bị chải, vừa ngẩng đầu, bèn thấy gương mặt sạch sẽ của Jisoo xuất hiện bên cạnh mình trong gương. Giờ khắc này, chị chỉ mặc áo choàng khoác ngoài váy ngủ, đang một tay cầm bàn chải đánh răng, một tay cầm kem đánh răng, nghiêm túc nặn bóp, chị cúi đầu, tóc thẳng dài đen sẫm hiền thục lưu loát lướt xuống hai bên gò má, khuôn mặt như ẩn như hiện, trong sự gợi cảm xinh đẹp lại có chút đáng yêu kỳ lạ.Jennie kìm lòng không đặng nghiêng đầu sang, nhìn chăm chăm chị, lơ mơ mà không nhúc nhích. Trong lúc nhất thời, nàng có phần không phân biệt được, lần này là thật sự, hay là, vẫn đang trong mộng.Jisoo ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Jennie thất thần nhìn mình một cách kinh ngạc, tóc mái còn chưa chải tự nhiên xoắn xoắn mà hơi cong lên, đôi môi tươi đẹp trơn nước đang ngậm bàn chải đánh răng, dáng vẻ vô cùng khiến người ta thương yêu. Chị bất giác cong cong khóe môi, đưa tay ra, dịch bước đến phía trước nàng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn chải đánh răng, giúp nàng trượt nhẹ hai lần, trêu đùa bảo: “Nhìn tôi quá mức đáng thương thế này, là đang cầu xin tôi giúp em đánh răng à? Vậy tôi từ chối thì bất kính rồi.”Jennie kẹp chặt bàn chải, lúng túng nhảy sang bên khác, sắc mặt khẽ biến thành hơi đỏ, ậm ờ khẩn trương bảo: “Không có, không có, tôi.... Tôi dường như chưa tỉnh ngủ cho lắm, cô tự lo cô là được rồi.”Ý cười ở khóe môi chị sâu thêm, hứng nước vào cốc đánh răng của mình, sâu xa bảo: “Vậy thật đáng tiếc....”Jennie nhẹ nhàng xoa xoa đầu mi của mình, dáng vẻ có hơi ảo não.Sau khi ăn qua loa xong, các nàng cùng nhau đi ra ngoài, sóng vai chầm chậm men theo đường xi măng dài dài nhưng không rộng. Sắc trời âm trầm khiến tất cả trước mặt đều phủ kín một lớp khăn che mặt yên ắng, phảng phất như thôn Gongjin còn đang trong giấc mộng. Gió mát sạch sẽ mát lạnh tảng sáng thổi vào mặt, mang theo mùi vị mặn chát đặc thù của bờ biển, khiến Jennie trong nháy mắt tỉnh táo triệt để, hiếm khi, cảm giác có phần thần thanh khí sảng. Nàng nhìn về phía trước, thi thoảng, không nhịn được, len lén liếc mắt nhìn chị một hai lần.Vòng quanh đường xi măng không nhanh không chậm mà tản bộ không bao lâu, Jennie bèn nhìn thấy, biển cả mênh mông vô bờ, rõ ràng hiện ra ở trước mắt. Nàng nghiêng mặt sang bên, liền nhìn thấy bên môi Jisoo có nụ cười nhẹ như có như không, chỉ vào sạn đạo gỗ trên biển cách đó không xa, nhẹ giọng nói với nàng: “Lúc tôi còn nhỏ, hằng ngày vào rất sớm đã ra đây, ngồi ở chỗ đó chờ mặt trời mọc. Em có muốn ở đây xem mặt trời mọc một lần hay không?”Trên mặt Jennie, trong chớp mắt có một ít thần sắc khát khao, nhìn sạn đạo gỗ, nhìn tiền tuyến giữa âm trầm và trời biển tương tiếp nhau ấy, giương môi nở nụ cười: “Tôi muốn.”Nàng không chỉ một lần từng khát vọng, có thể đi qua con đường chị từng đi, xem qua phong cảnh chị từng xem, nắm bắt mạch đập sinh mệnh đã từng nhảy lên của chị, hiểu rõ chị nhiều một chút, nhiều thêm một chút nữa, tiếp đó, có lẽ nàng có thể gần lòng của chị, thêm một chút, rồi lại thêm một chút nữa....Jisoo dẫn theo Jennie trên sạn đạo gỗ tìm một chỗ hơi hơi sạch sẽ, ngồi trên mặt đất, nhìn phụ nữ tụm năm tụm ba trước mặt khiêng vải lưới màu xanh lục khom lưng nhặt con hàu, nhìn trẻ em để chân trần vui đùa nô nức thả diều hay lượm vỏ sò, trong lòng nàng khẽ động, phảng phất như trong cái chớp mắt, nhìn thấy năm tháng đã qua rất lâu của trước kia, tất cả, như là trước đây.Năm năm tháng tháng cảnh còn đó, tháng tháng năm năm khách đổi dời.Ánh mắt chị nhìn bờ biển, nhàn nhạt nói với nàng rằng: “Jennie, em nhìn đi, người ở đây, từ sáng đã phải luôn làm lụng như thế, tận tới đêm khuya, ngày qua ngày, năm qua năm, vẫn là như thế, nhất thành bất biến. Tôi đã từng một lần không hiểu, cuộc sống như thế, đến tột cùng có ý nghĩ ra sao, bọn họ đến tột cùng là dùng niềm tin ra sao để tiếp tục đi tiếp.”
######
Tobecontinued.(Ở đây có lời editor.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com