Jensoo Diem Cuoi Cover Edit
Sau khi xe chạy vào thành phố L, Jisoo đột nhiên lên tiếng nói: “Ha Eun, chờ về đến nhà rồi, phiền cô đi theo Jennie về nhà một chuyến để thu dọn một ít đồ đạc mang đến Gongjin được không?”Ha Eun vẫn chưa trả lời, bà Kim đã trước kinh nghi lên tiếng: “Jisoo, gấp gáp thế này làm gì?”Jennie cũng không nhịn được có phần lo âu bảo: “Jisoo, chừng lát nữa phải đi sao? Không ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới đi à?” Nàng lo lắng đi đường mệt nhọc như vậy, sức khỏe còn chưa khỏi Jisoo sẽ không chịu nổi.Jisoo lại nhướn mày, thong thả trêu đùa bảo: “Em là định lười biếng bớt mấy ngày chăm sóc tôi sao? Jennie, vậy thì không tốt lắm đâu nhé.”Jennie không có tâm tình đùa giỡn với chị, nhìn Jisoo, buồn bã mà hồi đáp: “Cô vốn biết không phải như vậy. Thế này, bộ không thấy vất vả lắm sao?”Chị nhìn dáng vẻ lo âu tiều tụy của nàng, nhẹ giọng cười cười, mặt mày dịu dàng hỏi ngược lại: “Không phải em nói sẽ cố gắng chăm sóc tôi sao? Em sẽ để tôi mệt mỏi?”Jennie hơi run run, kiên định bảo: “Tôi nhất định sẽ không....”Chị nhíu mày, khí định thần nhàn nói: “Thế thì không phải được rồi sao.”Từ trong kính xe, bà Kim nhìn thấy Jisoo lòng dạt dào hài lòng chỉ biết đoái hoài đến Jennie, tức giận đến nghiến răng, thật là hoàn toàn không để ý mình sao! Bà chìm trầm giọng, quyết định phải cùng chị nói chuyện mới được: “Jisoo à....”Nhưng bà vừa mới nói, Jisoo đã ngắt lời bà, bình tĩnh bảo: “Mẹ, con đã quyết định tốt rồi, mẹ yên tâm, con không sao....”
( Con với cái -- )Bà Kim nghẹn lại, một luồng khí từ cổ họng chắn đến trong lòng, khiến lòng bà chứa không nổi bất kỳ thứ gì được nữa.Đối với Jennie thì là kiên trì dẫn dắt từng bước như thế, đối với mình thì là qua loa gắt gỏng như thế sao?!Bà cũng biết phát cáu đấy! Thế là dọc đường tiếp theo, bà Kim quyết định trầm mặc, nhưng hiển nhiên, bà cảm thấy Jisoo cũng không hề để ý đến. Bà tự thân tự mình tức giận với chị hồi lâu, lúc sắp tới nhà họ Kim, bà vẫn không nhịn được lo nghĩ lên, cần mang gì cho chị, người bên Gongjin kia không biết thu dọn nhà thế nào rồi, không biết đã chuẩn bị thỏa đáng hết chưa nữa, haizz....Đến nhà họ Kim, bà nội Kim đã sớm đứng chờ ở cửa, vừa nhìn thấy xe liền chiêu hô nhân mã ra tiếp đón giúp đỡ lấy hành lý từ trong cốp xe. Chỉ có Jisoo cùng mẹ xuống xe, chị đóng cửa xe trước, hơi khom lưng, tóc mái vụn vặt hơi chặn lại đôi mắt đen nhánh, nhưng không ngăn được vẻ dịu dàng đầy mặt đầy mắt chị, chị nói: “Tôi ở đây chờ em....”Đáy lòng Jennie nghe vậy khẽ run lên, nhìn chị, từ sau khi mẹ Kim xảy ra chuyện, đây là lần đầu nàng để lộ ý cười nhẹ chợt lóe. Thanh âm nàng đáp lại nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: “Được.”Lúc này chị mới cong mắt lại, mặt mày giãn ra, hài lòng đóng cửa xe lại.Khóe môi đang che giấu dưới khẩu trang của Ha Eun cũng lộ ra độ cung nhè nhẹ, vẻ mặt có phần hâm mộ, lại có phần vui mừng, khởi động xe, chậm rãi chạy tới nhà Jennie.Đến nhà Jennie, từ trong thang máy đi ra ngoài, nàng cùng Ha Eun một trước một sau mà đi tới trong hành lang.Khi đi ngang qua chỗ rẽ, cuối cùng Ha Eun cũng tháo khẩu trang luôn đeo trên mặt ném vào thùng rác. Em đột nhiên mở miệng nói với Jennie: “ Tiểu thư, có câu này tôi không biết nên nói hay không.”Jennie cầm chìa khóa đặt vào trong lỗ chìa, quay đầu, vẻ mặt hơi mềm mỏng, đáp: “Bác sĩ Kim không cần khách khí như thế, gọi tôi Jennie là được rồi. Không có gì không thể nói cả, mời cô nói.”Ha Eun hơi trầm ngâm một chốc, mới lạnh nhạt nói: “Jennie, cả đời của một người, có thể được một người toàn tâm toàn ý, dịu dàng chờ đợi, là may mắn mà rất nhiều người mong mà không được, nếu như có thể, xin cô hãy cố quý trọng. Tôi quen biết nhiều năm với Jisoo, biết chị ấy có phần kỳ quặc, nhưng xin cô phải có lòng tin, bất luận ra sao, lòng chị ấy yêu cô, quyết không thể giả dối được.”Jennie đẩy cửa nhà ra, quay đầu lại nghiêm túc quan sát Ha Eun, trong nháy mắt, nàng đột nhiên cảm giác được vẻ mặt lạnh lùng cùng dịu dàng khó che giấu trong đôi mắt của cô gái trước mặt lại vô cùng quen thuộc, có một bóng dáng chợt lóe lên ở trong đầu, nhưng khi nàng tỉ mỉ nhớ lại, trong lúc nhất thời, lại không chộp được cái bóng người kia nữa. Jennie cụp mắt, có chút thất vọng, nàng nghiêng người né ra, mời Ha Eun vào cửa, nặng nề mà đáp lại một câu: "Nếu như có thể, tôi nhất định sẽ, cố gắng quý trọng, thế nhưng, có lẽ, không có cái gọi là nếu như này đâu...."Ha Eun ngẩn ra, cũng trầm mặc lại, em vốn không phải là người lời hay đa sự, có thể nói ra lời này, đã là trái lại với bản tính của mình rồi. Có lẽ là bởi vì sáng sớm gặp được Hayoon, ở trong lòng, chân chính muốn bỏ cô xuống rồi, vì thế đột nhiên đặc biệt cảm tính, thật sự hi vọng, có thể nhìn thấy những người yêu nhau như Jisoo cùng Jennie có thể có được hạnh phúc.Tình yêu là một mệnh đề, điều kiện p là hai bên yêu nhau, điều kiện q là phải có can đảm, cả hai thiếu một thứ cũng không được, chỉ có cả hai đều thỏa mãn, mới có thể phóng thích cái mệnh đề tình yêu thật sự này. Ha Eun và Hayoon, ở trong cái mệnh đề tình yêu này, cả một điều kiện cũng không thỏa mãn được, vì thế đã định trước là thất bại. Nhưng Jisoo và Jennie, lại chỉ kém một tí tẹo thế thôi, một chút dũng cảm, là có thể để tình yêu được chứng tỏ, em không biết, mình là sợ hãi hai người họ sẽ để lại tiếc nuối, hay là, sợ hãi bản thân mình, sẽ vì tình yêu chân tâm tương ái hiếm thấy lẫn nhau như thế mà tiếc nuối.Ha Eun giúp Jennie thu dọn ở trong phòng, thấy nàng lôi ra một va li nhỏ, từ trong tủ quần áo qua quýt thu dọn một ít quần áo, sau đó, đến bên giường, lấy xuống bức ảnh cùng bố mẹ Kim một nhà ba người bày ra trên đầu giường, quyến luyến mà nhìn một hồi lâu, mới dè dặt bỏ vào trong va li.Ngay sau đó, Jennie lại kéo ngăn kéo phía dưới cùng ra, từ trong lấy ra một túm tóc được buộc vào dây đỏ, cùng một chiếc đồng hồ đeo tay bản to.Nàng đặt tóc vào nơi sâu nhất trong va li, sau đó ngồi xổm ở tại chỗ kinh ngạc nhìn đồng hồ đeo tay hồi lâu, cuối cùng, mở móc gài ra, đem nó từng chút từng chút, trùm về chỗ cổ tay cũ. Dây đồng hồ thô to này, rốt cuộc, lại một chút một chút, bao trùm vết sẹo thô ráp xấu xí trong cổ tay của nàng....Ha Eun bén mắt nhìn thấy, tầng thấp nhất của ngăn kéo, là một tấm bản đồ vẽ tay xanh xanh đỏ đỏ, trang giấy có phần cổ xưa, dường như đã qua nhiều năm rồi.Do dự mãi, vẫn quyết định quản thêm chuyện vô bổ, lắm miệng một lần nữa. Em đi tới phía sau Jennie, cúi đầu nhìn tấm bản đồ kia trong ngăn kéo, nhàn nhạt dò hỏi: “Tấm bản đồ phía dưới kia, là Jisoo đưa cho cô, phải không?”Nàng hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Ha Eun một chút, sau đó, nhẹ nhàng lấy bản đồ ra, đứng lên, đem bản đồ cẩn thận mà từng chút từng chút bày ra ở trên giường, nhìn ký hiệu và đánh dấu cửa hàng tỉ mỉ ở mặt trên, dịu dàng cười một tiếng nói: “Đúng rồi, sao bác sĩ Kim lại biết đây?”
Ha Eun thở dài, cười khổ bảo: “Bởi vì, vì tờ bản đồ này, tôi cũng đã từng ra một phần lực.”Jennie hơi ngạc nhiên, nói: “Đây là quà sinh nhật Jisoo đưa tôi vào năm thứ ba đại học, chị ấy bảo chị ấy bất cẩn nhớ lầm ngày đó là sinh nhật của tôi, vừa khớp ngày ấy chúng tôi cần gặp mặt, Jisoo cảm thấy không đưa quà cho tôi thì ra vẻ mình vô cùng không biết lễ phép, không có phong cách quý phái, trước khi ra cửa đã đi tìm quà, vừa dịp thấy được lúc khai giảng cho tân sinh viên, có tiền bối đang phát bản đồ vẽ tay giới thiệu mỹ thực chung quanh trường học để hướng dẫn cho sinh viên mới, cho rằng thích hợp với đồ ăn hàng như tôi, nên tiện tay mang đến đưa tôi luôn. Vì thế, bác sĩ Kim trước đây cũng học trường tôi?”Ha Eun buồn cười nói: “Tôi học ở đại học Y, Jisoo nói gì, cô cũng tin thật hết sao?”Nàng bình định lại, bị Ha Eun chất vấn khiến không có gì để nói, cắn môi có phần oan ức cùng nghi hoặc mà nhìn em.Ha Eun nhìn bản đồ, ánh mắt có chút xa xăm: “Bản đồ hướng dẫn cho sinh viên mới, làm gì sẽ tỉ mỉ chu đáo, bao la vạn tượng như thế. Tờ bản đồ này, là quà sinh nhật Jisoo đặc biệt chuẩn bị một tháng cho cô.”Jennie nghe vậy, không khỏi trợn to hai mắt, vạn phần kinh ngạc. Khi đó, lúc Jisoo đưa nàng tấm bản đồ này, vẻ mặt, là hững hờ như vậy: “Hầy, trước cứ cầm đỡ tấm bản đồ này đi, em về nghĩ xem, muốn gì thêm thì nói với tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ bù đắp cho em.”Khi đó, nàng đối với thái độ ngạo mạn của Jisoo hiển nhiên có phần bực bội, tặng quà là tặng tâm ý, chị ấy thế này cứ như mình xin chị ấy tặng quà vậy. Tất nhiên là nàng không có lời tốt gì được, nói: “Khỏi cần phiền toái, tôi nhận bản đồ này là được rồi.”Ha Eun nói: “Trước sinh nhật cô một tuần, Jisoo vì viêm dạ dày và sốt cao, truyền dịch tận ba ngày, cô biết vì sao không?”Nàng ngồi xổm người xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm bản đồ kia, kinh ngạc lắc lắc đầu.Thanh âm của Ha Eun, mang theo chút hồi ức xa xăm như có như không: “Bởi vì vẽ tấm bản đồ giới thiệu mỹ thực này, chị ấy trong vòng một tháng, hết khóa mỗi ngày là liền đến quán ăn xung quanh thử thức ăn, thử cơm nước hết thảy quán ăn xung quanh. Cô ngốc đó không tin người khác có thể có đủ cẩn thận nghiêm túc, sợ người ta không hiểu rõ khẩu vị của cô, vì thế nên tự mình thử thức ăn, sau đó dựa vào khẩu vị của cô, làm lời phê bình một tiệm lại một tiệm, một món lại một món. Cuối cùng, không biết ăn được thứ không sạch sẽ ở đâu, bị viêm dạ dày. Lúc tôi đi đổi nước biển cho Jisoo, lại nhìn thấy chị ấy bày cái bàn nhỏ trên giường ra, tay trái bị kim tiêm, tay phải lại vẫn sốt ruột đẩy nhanh tốc độ tô màu bản đồ. Tôi xem không nổi nữa, lại không lay chuyển được, cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là cầm bút giúp chị ấy cùng tô màu.”Trong nháy mắt, lệ của Jennie từ viền mắt tràn ra, lướt xuống theo gương mặt: “Tôi không biết, xin lỗi, cái gì tôi cũng không biết cả....”“Khi đó tôi hỏi tại sao Jisoo phải vẽ một tờ bản đồ như thế, lúc chị ấy trả lời tôi, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong mắt của chị ấy, có thần sắc dịu dàng như vậy. Jisoo nói, miệng của Jennie bị dì nuôi đến rất kén chọn, thức ăn ở nhà ăn trường học ăn không quen, lại thường thường không thích ăn quán ăn bên ngoài, bao giờ cũng ăn vài miếng rồi bỏ, thế này, sớm muộn có một ngày dạ dày sẽ bị đói chết. Đưa tấm bản đồ cho cô ấy, xem có thể nuôi béo cô ấy một chút không.”Ha Eun có phần bùi ngùi thất vọng: “Hằng năm trước sinh nhật cô, Jisoo luôn luôn phải vắt óc suy tính hy vọng có thể đưa cô một món quà đặc biệt, cho cô biết, trên cái thế giới này, có một người, là chân thật như thế, vì sự sinh ra của cô, vì sự hiện diện của cô mà chân thành vui vẻ cảm tạ. Jennie, cô còn đang sợ hãi hoài nghi điều gì? Nếu thế ấy cũng không tính là yêu, vậy tôi thật thay Jisoo cảm thấy bi ai.”Jennie nhẹ nhàng nắm chặt chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhìn chằm chằm tấm bản đồ bày ra, trước mặt lại hiển hiện dáng vẻ dịu dàng hạ mày khép mắt của Jisoo nói với nàng: “Jennie, tôi ở đây chờ em”, trong đôi mắt trong suốt hơi nước có một loại gọi là ánh sáng hy vọng chậm rãi phóng ra hào quang....•Thời điểm Jennie cùng Ha Eun lần nữa đi tới nhà họ Kim, cửa chính của nhà, thình lình đã đứng đông đảo một nhóm người, Jisoo đứng phía trước nhất của tất cả mọi người, thân thể như ngọc, tóc đen theo gió nhẹ nhàng phất phơ, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về hướng Jennie.Jennie xuống xe, từng bước từng bước, bước chân kiên định đi về phía Jisoo, cuối cùng đứng lại ở trước mặt của chị, khẽ mỉm cười: “Jisoo, để cô chờ lâu, tôi đến rồi....”Chị hơi giãn mặt mày ra, bên môi lộ ra một vệt cười nhàn nhạt nhu hòa, lại như dịu dàng.Gió mát lướt qua hai má Jennie thổi bay tóc dài của nàng, từng chút từng chút, lướt đến trái tim trăm lở ngàn loét của nàng, dịu dàng mà, ôn hòa mà, xoa dịu cảm giác đau xót.Ha Eun nói, Jennie, còn rất nhiều chuyện nàng vẫn không biết.Vì thế, Jisoo, chị hiểu tôi như thế, vậy thì, bây giờ, đến phiên tôi nỗ lực, để biết chị, để hiểu chị, có được không?
######
Tobecontinued.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com