TruyenHHH.com

Jensoo Bao Boi Goi Me Di

Khi Kim Jisoo trở về, vừa bước vào trong nhà đã thấy một bàn tiệc được chuẩn bị sẵn sàng, cô mỉm cười, hạnh phúc lan toả khắp không khí xung quanh. Nhưng Jennie đi đâu rồi nhỉ? Jisoo đưa mắt nhìn khắp nơi rồi dừng lại khi nghe thấy tiếng hát của nàng. Cô bỏ balo xuống ghế rồi đi thẳng vào trong phòng muốn xem thử người nọ đang làm gì.

Lúc này Jennie cũng đã xong, nàng với bộ dạng xinh đẹp nhất hào hứng chạy ù ra ngoài, đúng lúc ấy Jisoo đẩy cửa bước vào nên va vào người nọ. Cô nhanh chóng bắt gọn lấy thắt lưng nàng rồi để nàng nép vào trước ngực mình cho khỏi ngã.

''May thật suýt nữa thì ngã chết rồi'

Jennie thở phào, đẩy nhẹ cô ra rồi chỉnh lại tóc tai.

''Chị hậu đậu quá. Đi dứng phải từ tốn chứ sao lại chạy ù ra thế kia.''

Jisoo lạnh giọng giáo huấn nàng.

''Vì mẹ gấp gáp ra đón con về chứ bộ.''

Jennie bĩu môi, hướng ánh mắt bất mãn về phía cô. Nàng như vậy là vì ai cơ chứ? Cô chưa hỏi trước hỏi sau đã đi mắng nàng rồi.

'' Tôi cũng có chạy đi mất đâu mà chị phải gấp.''

Đã nói đến như vậy rồi mà còn không biết cảm động, Jisoo quả thật là khúc gỗ mà! Jennie thề là hôm nay nếu như không phải sinh nhật cô thì nàng đã đá cô ra ngoài rồi.

"Lần sau phải cẩn thận hơn."

Lúc này Kim Jisoo mới để ý đến loại quận áo mà Jennie đang mặc. Hôm nay nàng diện một bộ váy trắng, kiểu cách nhìn vô cùng đáng yêu. Vậy đấy, Kim Jennie 27 tuổi nhưng vẫn theo đuổi hình tượng dễ thương, ngây thơ của mấy cô thiếu nữ 18 tuổi.

Thấy người nọ chăm chú nhìn mình. Jennie đắc ý ôm lấy cánh tay cô mong chờ hỏi.

''Thế nào, mẹ mặc như thế này có xinh đẹp không?''

Trong mắt kẻ có tình thì người họ yêu bao giờ cũng xinh đẹp cả. Huống hồ Kim Jisoo lại tuyệt đối si tình với Kim Jennie nên dĩ nhiên nàng có mặc thứ gì đi nữa thì cô cũng thấy nàng xinh đẹp. Tuy nhiên, Jisoo thuộc kiểu người hiếm khi khen ngợi hay dùng lời ngọt ngào với ai đó, vậy nên cô dùng vẻ mặt lãnh đạm như mọi khi trả lời nàng.

''Ừ, nhìn cũng rất được.''

Cái gì mà rất được chứ? Biết Kim Jennie đã đi muốn hết cái thành phố Seoul này chỉ để lựa lấy một bộ đồ đẹp để mặc vào sinh nhật cô không? Khen một câu qua loa như vậy không biết là sẽ khiến nàng tổn thương hay sao? Nhưng Jennie biết con gái bảo bối của nàng không có thói quen dùng mấy câu từ ngọt ngào để dành cho người khác nên đành kìm nén lại cơn tức giận sắp sửa trào ra.

''Con cũng đi thay đồ đi mẹ có mua cho con một bộ đồ y hệt cho con đấy.''

Jennie tiến đến rồi lấy túi đồ rồi dúi vào tay Jisoo.

''Chỉ là ăn sinh nhật ở nhà thôi mà, tôi đâu cần mặc váy mặc đầm làm gì?''

Sức chịu đựng của con người có giớ hạn đấy Jisoo! Jennie trừng mắt rồi bực mình hét lên.

''Đi vào thay ngay! Còn ý kiến thi con sẽ bị mẹ bóp cổ chết đấy!''

Jisoo nuốt khan một tiếng, gật đầu với nàng rồi ngoan ngoãn bỏ vào phòng tắm. Đúng là đừng chọc Kim Jennie tức giận.

''Wow, nhìn con gái mẹ đúng là rất xinh đẹp luôn đó.''

Jennie trầm trồ khi cô bước ra. Nàng rất hài lòng với bộ dạng hiện tại của Jisoo. So với chiếc lá sắp già như nàng thì chồi non Jisoo quả nhiện là rạng ngời và đầy sức sống hơn.

''Khoan đã, chỗ này chưa được cho lắm.''

Nàng đưa tay sửa áo cho cô, cử chỉ ân cần khiến Jisoo mỉm cười.

''Nhìn chị bây giờ giống như vợ hiền vậy.''

Động tác của Jennie dừng lại trước lời trêu chọc của cô. Nàng đỏ mặt nhanh chóng rụt tay lại.

''Ăn nói hàm hồ!''

''Thôi chúng ta đi ra ngoài đi, tôi đói rồi.''

Jisoo nắm lấy tay cô gái bên cạnh, gấp rút kéo nàng ra ngoài. Đẻ Jennie ngồi vào bàn trước, Jisoo đi đến bật nhạc. Thay vì chọn lấy một bài hát sôi nổi cô lại chọn một bản tình ca mà cả cô và Jennie rất thích. Cô đi đến ngồi xuống cạnh nàng, rót một ít nước trái cây vào ly của nàng.

Em rẽ trái, rẽ phải, rồi đi thẳng về phía trước.
Rốt cuộc phải rẽ thêm bao nhiêu khúc ngoặt thì em mới tìm được tình yêu của mình?
Người mà em vẫn đợi, rốt cuộc còn cách em bao xa?
Em cầm chặt số thứ tự tình yêu, xếp hàng đợi người em thương.
Em nhìn đoạn đường trước mặt, cửa ngõ bước vào tương lai thật hẹp...
Gặp được người là điều bất ngờ đẹp đẽ nhất đời em.
Rồi cũng có một ngày hai ta sẽ tìm được câu trả lời của chính mình.

Kim Jennie cảm thấy đáy lòng nàng lăn tăn những cơn sóng nhỏ lời lời bài hát kia vang lên. Nàng có cảm giác càng nghe thì gương mặt của ai đó càng hiện rã trong tâm trí nàng. Nàng khó nhọc hít thở, khống dám thừa nhận nhân vật đang hiện ra rõ ràng trong đầu mình lúc này.

''Sinh nhật mà mở cái bài gì thế không biết!''

Nàng đánh nhẹ vào tay cô một cái.

''Thì bài này tôi thích thì tôi mở, sinh nhật tôi thì mọi việc thì phải theo ý tôi chứ.''

Đúng là không có cách nào cãi lại Jisoo. Nàng đành mặc kệ cô, cầm lấy bật lửa đốt cháy nến cắm trên bánh sinh nhật. Khi mọi ngọn nến đều đã cháy hết, nàng cầm bánh đưa đến trước mặt Jisoo, ra hiệu cho cô nhắm cầu nguyện rồi thổi nến.

"Tôi có nên ước lại điều cũ không?"

Cô hỏi nàng.

Sắc mặt của Jennie bỗng chốc kém đi ngay. Nếu không phải đang cầm lấy bánh kem nhất định nàng sẽ bóp chết cô. Kim Jisoo quả là giỡn rất dai. Từ hồi 11 tuổi đến giờ chỉ ước đúng một điều, khiến Kim Jennie nghe mà chán hộ cô. Có muốn biết cái điều ước quái quỷ kia là gì không??????

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com