Chap 8
Tôi đọc được những lời nói ác ý của đám người kia trên group chat của văn phòng.Đậu xanh rau má: Sao bà già đấy không bị đuổi đi nhỉ?U mê trưởng phòng Lee: Kim Jisoo già rồi sao chưa bị sa thải nhỉ? Chắc chị ta còn chẳng biết sử dụng điện thoại nữa đấy.Lee Kwang Soo: Biết gì không, hôm qua tôi thấy chị ta chạy xe điện đến công ty đấy, mất mặt công ty chúng ta chết đi được.Ăn Mười Kí Cơm: Sao loại người quê mùa như vậy có thể hiện diện ở đây nhỉ?Trèo cây bắt khỉ: Chị ta cố tỏ ra mình huyền bí, im lặng lại không nhìn lại mình là một con khỉ già bị người ta chê bai.Đừng thở nữa: Chị ta có gì tốt đâu chứ? Sao Jin Yeong lại thích chị ta, loại beta 32 tuổi đó chó còn chê đấy.Chạy xe máy bốc đầu: Hôm trước tôi đưa cho chị ta một cái dự án, chị ta cứ cằn nhằn mãi mặc dù nó chẳng có sai cái gì cả..Ăn xoài chấm nước tương: Nhắc mới nhớ, mấy cái dự án mà trưởng phòng Kim đưa toàn là dễ, thế mà Kim tổng lại khen ngợi quá trời, mũi chị ta hỉnh lên gần 10m rồi...Có 4000 viên gạch trong nhà tắm của tôi: Ngồi kế chị ta hôi chết được.Ăn xoài chấm nước tương: Hôi gì? Chị ta hôi nách hả? Má ơi đẹp gái mà ở dơ vậy?Có 4000 viên gạch trong phòng tắm của tôi: không phải, hôi cái sự nghèo nàn của chị ta đấy...Còn rất nhiều tin nhắn khác nữa, tôi không chắc bản thân sẽ không buồn khi nhìn thấy chúng. Mặc dù tôi chẳng làm gì đến họ, nhưng có lẽ những con người ngứa miệng này cứ thích moi móc chuyện của người khác!Và có lẽ họ cũng quên rằng tôi cũng hiện diện trong group chat này, tôi thở dài biết làm sao được có lẽ là tôi đã sai khi từ chối Jin Yeong chăng?Bình thường sau khi tan ca tôi đều chạy thẳng về nhà chẳng đá động gì đến bọn họ, sao bọn họ kể như tôi đã ăn thịt ăn cá gì bọn họ dữ vậy?Tôi lẳng lặng dẹp điện thoại qua một bên, đôi lúc biết cảm giác người khác không thích mình nó cũng chẳng dễ chịu chút nào.Nhưng chung quy là tôi quen rồi.Ting, lại có tin nhắn đến này.Laelia đáng yêu: Cái gắm gì đây, nói xấu người khác sống không thọ đâu nha!Là La Lisa, cậu ta cứ hễ thấy tôi bị nói xấu liền nhảy vào cào phím cùng đám người kia. Chẳng ai dám làm gì cậu ta đâu, bởi vì nhất quỷ nhì Lalisa, cậu ta sẽ cắn thật đấy, cắn đau lắm đấy. Tôi có bị qua mấy lần, cậu ta bình thường tính tình rất nhây nhưng nếu cần nghiêm túc thì tôi phải nể cậu ta thật.Tôi lần nữa thở, không đếm được trong ngày hôm nay tôi đã thở dài bao nhiêu lần rồi.Hôm trước sau khi được Kim Jennie cằn nhằn bên tai tôi đã nghĩ rất thông suốt sao tôi không theo đuổi em ấy? Bản thân đã đánh dấu người ta thì em ấy có mà chạy đằng trời, nhưng đột nhiên tôi thương cho gã hề Kim Jong Hyung quá, giờ ngẫm nghĩ lại tôi cứ như kẻ thứ 3 chen chân vào tình cảm nhà người ta ấy.Hôm nay tôi đi mua một ít đồ, siêu thị cũng gần nhà nên tôi lết bộ đến đó, dù sao thì vẫn nên tăng cường sức khỏe, dạo gần đây xương cốt của tôi sắp nhão ra đến nơi rồi. Nếu có ai đó tác động vật lý vào không chừng cơ thể tôi sẽ gãy ra làm hai luôn ấy chứ.Mà nghĩ cũng lạ đời, lớp trẻ trong công ty gần như chúng gọi tôi bằng dì, mặc dù tuổi tác của tôi như thế là chưa cao lắm.Tôi chỉ lớn nhất trong phòng thiết kế thôi nhé? Còn trong công ty còn nhiều người lớn tuổi hơn tôi nhiều, thật là đau lòng!Chủ yếu tôi mua một ít đồ cho con mèo mập tên Jennie ở nhà, tôi vừa mua nó vào tuần trước, bạn biết đấy ở một mình như vậy thì chán lắm thế nên tôi tậu một người bạn và tôi đặt tên cho nó là Jennie, nghe đáng yêu mà đúng không?Tôi đã lấy tên của vị trưởng phòng lùn tịt đó đặt cho con mèo cũng lùn tịt đó, mèo Anh chân ngắn, tướng đi của nó làm tôi buồn cười chết mất y như vịt con ấy.Thiếu điều nó chỉ cần kêu quạc quạc người khác sẽ kêu nó là vịt chứ không phải mèo."Hay là mua cho Jennie mấy hộp pate nhỉ?".Trước khi mua nó về tôi có đi siêu thị cùng với mẹ, cũng đã mua không ít đồ cho Jennie, cả thùng pate nằm ở góc nhà không được con mèo xám đó nhìn đến.Đúng là bị nuôi đến hư rồi, đôi lúc tôi còn nổi ý xấu là cả tuần không cho con mèo mập đó ăn coi nó còn chảnh nữa hay không.Nhưng lực bất tòng tâm, con mèo đó là vừa chảnh vừa kiêu căng, mặc dù tôi là chủ nhân của nó nhưng ngay cả sờ vào nó cũng không cho, mỗi lần nhìn thấy tôi nó sẽ nổi quạu lên, nếu mà sủa được chắc nó cũng sủa rồi.Quyết định một hồi cũng lấy mấy hộp pate không phải cho con mèo mập đó ăn đâu, tôi đem cho mấy con mèo hoang dưới lầu ăn bọn nó là được một con mèo tên Đậu phụ sinh ra.Đậu phụ năm ngoái sinh xong đám mèo con liền bị đám người không có lương tâm bắt đi, hên sao là đám người đó không biết Đậu Phụ vừa sinh nên không bắt mèo con.Mấy con mèo con ngày nào cũng đã lớn hơn, lần cuối tôi nhìn thấy tụi nó là mấy tuần trước.Bọn này ngoan hơn con mèo lùn tịt đó nhiều...Tôi lom khom mở mấy hộp pate cho tụi mèo đang nháo nhào dưới chân, chúng nhìn thấy tôi hình như rất mừng nên liên tục kêu meo meo."Sao hả, đã bao nhiêu ngày chưa ăn rồi? Đừng gấp gáp đứa nào cũng có phần cả".Tôi vuốt ve những con mèo dưới chân nhìn chúng ăn say sưa như vậy tôi cảm thấy bản thân đã làm chuyện rất tốt, không mấy bữa nào đem con mèo Jennie xuống đây cho nó sống chung với đám mèo này?Ác quá không nhỉ?"Ăn từ từ thôi mắc nghẹn đấy, không ai giành ăn với tụi bây đâu".Tôi mỉm cười nhìn chúng, tôi yêu mèo bởi vì chúng đáng yêu.Nhà mẹ tôi có nuôi 3 con mèo, đều đã già nhưng chúng đều là một phần không nhỏ trong tuổi thơ của tôi, tôi xem chúng như một người bạn, một người bạn kêu meo meo...Có đôi khi động vật lại là một thứ gì đó liên kết với con người, chứ không giống như một số người cứ thích đấu đá lẫn nhau.___"Jisoo, trưởng phòng gọi cô kìa"."Biết rồi".Tôi cầm tài liệu đứng trước cửa phòng em, môi nở nụ cười tươi nhất có thể, đoán xem hôm nay ai đã được Kim Jennie gọi đến ba lần nào? Là Kim Jisoo này chứ ai!"Dì làm việc cái đếch gì vậy? Chỗ nhỏ như vậy đã sửa bao nhiêu lần rồi vẫn chưa hoàn chỉnh công tác làm việc của dì tệ đến thế hả?".Cũng không oai hùng gì, chỉ là em gọi để mắng tôi làm việc không tốt thôi. Nhưng như thế tôi cũng mãn nguyện rồi, được gặp gương mặt cau có của em không phải là một điều hạnh phúc sao?Tôi chỉ sợ rằng ngay cả sau này nhìn mặt em còn khó đấy, huống hồ gì được nghe em chửi cơ chứ?"Chị sẽ sửa, em ăn trưa chưa?".Tôi hỏi trong khi em còn đang phàn nàn, không biết vì sao nhưng dạo gần đây em rất hay cáu kỉnh, làm gì cũng không vừa lòng rất khác với trưởng phòng Kim mà đám người kia tôn sùng là nhẹ nhàng và đáng yêu...Bình thường nhỏ có thế đâu? Em rất hay cười mặc dù là không phải với tôi, nhưng với các nhân viên khác em cũng không có khó chịu đến thế.Dạo gần đây tôi nghe mấy người kia đồn rằng em bị bồ đá nên hay nổi cáu với bọn họ... Hề thật!!Có mà em đá người ta chứ ai đá được em cơ chứ?Haizzz...."Liên quan không? Tôi đang hỏi dì tại sao lại làm việc thiếu trách nhiệm như vậy?"."Jennie, răng em dính hành kìa".Tôi chỉ vào miệng em, Kim Jennie nghe tôi nói vậy liền im bặt em nheo mắt nhìn tôi có vẻ như vì quá quê độ, cũng có thể là nghi ngờ em móc điện thoại từ túi ra soi xét răng mình.Sau khi kiểm tra mười mấy phút đồng hồ, Kim Jennie đột nhiên im lặng đến đáng sợ."Jennie em còn gì dặn dò không? Không mấy tôi..".Tôi e dè nhìn em, Kim Jennie em im lặng rất đáng sợ làm ơn nói gì đó đi được không?"Dì vui lắm đúng không?".Tôi thấy rõ vẻ khó chịu trong mắt em, ai mà không khó chịu trong tính huống như thế cơ chứ? Quê chết đi được, răng dính hành mà còn trước mặt crush nếu là tôi tôi sẽ mang mười cái quần đội vào cho đẹp trời.Tôi không dám ngẩng đầu nhìn em, tôi lỡ trớn nên muốn đùa em một chút thôi, ai dè tôi lại chọc nhầm người không nên chọc thế này cơ chứ?"Ơ? Tôi có làm gì em đâu sao em lại khóc?".Tôi hoảng hốt chạy lại phía em, Kim Jennie cắn chặt môi không cho bản thân phát ra một chút âm thanh nào.Tôi thấy trong ánh mắt của em ngập tràn hơi nước, giống như là em đang cố kiềm chế cho bản thân không khóc vậy. Kim Jennie sao đột nhiên em mít ướt như thế cơ chứ?"Dì chọc quê tôi thế còn gì?".Tôi nhìn thấy em thở dài, mấy ngày nay tôi đã thấy em chẳng ổn chút nào rồi."Jisoo, dạo gần đây tôi rất mệt mỏi. Mệt vì công việc, còn thêm cả ông nội, tôi còn đang...".Nói đến đây em im bặt, em đảo mắt sau đó thở dài nhìn tôi. "Nói tóm lại là tôi đang rất mệt dì đừng phiền tôi nữa có được không?".Thật sự tôi không hiểu tôi có làm gì quá đáng đâu mà em lại phải khóc, nhưng mà nếu em không vui tôi sẽ không chọc nữa."Được rồi tôi sẽ không chọc em nữa, em ăn trưa chưa?"."Tôi chưa, còn một số việc cần phải làm".Em lắc đầu lau nước mắt tiếp tục với công việc còn đang dang dở, tôi thở dài nhìn em. Xin phép ra ngoài, tôi muốn mua cho em một chút đồ, để cơ thể em như vậy tôi không chịu được.Kim Jennie là cô gái trẻ, em vừa ra trường nhưng có quá nhiều thứ đặt lên vai em, em phải tiếp quản cả một công ty đồ sộ, em phải làm hài lòng tất cả đám người đó. Bây giờ tôi lại thấy em đáng thương hơn bao giờ hết..Tôi trở lại phòng trên tay vẫn là hộp cháo nghi ngút khói, em chau mày khó chịu nhìn tôi. "Đừng cau mày nữa, mẹ tôi nói cau mày nhiều quá nó sẽ dính vào nhau đấy"."Tôi tưởng dì đã rời đi rồi?"."Tôi đã nói tôi phải trả cho em một cơ thể khỏe mạnh..".Tôi tiến tới phía em đặt hộp cháo xuống, tôi biết bụng em không tốt ăn đồ cứng như cơm sẽ không dễ tiêu hóa.Tôi mở nắp hộp cháo, thái độ của em vẫn còn rất khó chịu, nhưng vẫn đỡ hơn là lần đầu tôi mua cháo cho em. Kim Jennie không la mắng khi tôi tự ý vào phòng em ấy nữa, em chỉ dùng biểu cảm gương mặt để tỏ thái độ ương bướng của mình.Khó chiều..!!"Jennie, em phá thai rồi?".Động tác tay em dừng lại, em nhìn tôi trong ánh mắt đó tôi chẳng đón được gì cả, Kim Jennie em che giấu cảm xúc rất tốt!"Ừ, phá rồi".Tôi có chút chạnh lòng nhưng biết làm sao đây? Em còn quá trẻ để làm mẹ, với cả tôi và em hiện tại là một mối quan hệ vô cùng phức tạp."Em phá con đi như vậy, cơ thể có ảnh hưởng gì không?".Em nhìn chằm chằm vào tôi, tôi biết em đang muốn hỏi gì, tôi ngập ngừng đôi chút."Không ý tôi là, tôi có tìm hiểu thông tin khi làm như vậy cơ thể sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều em còn là trẻ vị thành niên tôi nghĩ em.."."Không có, tôi rất khỏe cảm ơn dì đã quan tâm".Tôi không nói gì nữa, mà đúng hơn là không biết nói gì hơn. Tôi lẳng lặng nhìn em ăn, không hiểu sao trong lúc ăn Kim Jennie lại yên tĩnh đến lạ thường.Em im lặng không cáu kính và rất dễ thương?Giống như những con mèo chăng?Tôi mỉm cười nhìn em, tôi và em vẫn chưa đi được tới đâu cả. Nhưng tôi vẫn muốn theo đuổi em, vì ít nhất trong cuộc đời nên có một thứ gì đó đáng lưu lại trong lòng. Tôi không muốn sau này già lại ngồi cảm thấy thất bại khi không hoàn thành được một chuyện gì đó đâu."Cười cái gì? Tôi bẻ răng dì đấy".Em nhe răng nhìn tôi, hung dữ quá đi mất..."Chiều nay dì rảnh không? Tôi sẽ đi gặp giám đốc Kang dì đi cùng tôi chứ?".Chiều nay à? Tôi có một cuộc hẹn với chị em tim gan phèo phổi, tôi lỡ hứa với nhỏ đó rồi. Giờ bùng kèo chắc không sao đâu nhỉ?"Mà thôi khỏi đi, tôi nhờ người khác dì làm đống tài liệu này gửi cho tôi là được rồi".Ơ kìa? Tôi còn chưa mở miệng cơ mà? Kim Jennie em là có ý gì?----"Gọi chị ra đây chi?".Park Chaeyoung uống nước thong thả nhìn tôi, không nói ai mà tin nhỏ này là mẹ một con cơ chứ?"Lisa ngoại tình"."Gì?".Thật không vậy trời? Nhỏ đó mà dám á? Nó thương vợ như thế cơ mà? Làm gì có chuyện nó dám đi lén phén với con nào?"Hôm trước em thấy chị ta khoác tay một em gái mới lớn đi vào siêu thị, chị nói xem có quá đáng không chứ? Em chăm Laelia rất mệt thế mà chị ta hic...".Park Chaeyoung bắt đầu khóc nấc lên, trời ơi cứu tôi cái quái gì thế này?"Bình tĩnh có gì từ từ nói lỡ như hiểu lầm thì sao?".Tôi nhìn thấy nàng ta khóc, tôi không biết phải dỗ như thế nào, vì chuyện tình cảm của tôi tôi còn chẳng làm được gì nữa cơ mà?Laelia bé con bên cạnh cũng bắt đầu mếu méo, tình cảm mẫu tử chăng? Bé con cảm thấy mẹ nó đang bị ức hiếp, cảm thấy Chaeyoung đang không vui nên cảm thấy khó chịu trong lòng sao?"Hức em...em rất mệt Laelia dạo này nôn rất nhiều, con bé còn hay sốt cao em có nói với Lisa nhưng chị ấy chỉ ậm ừ cho qua chuyện... Em rất mệt... Laelia cứ khóc mãi, khóc mãi em dỗ thế nào con bé cũng không nín, có phải em không tốt em xấu xí nên Lisa mới chán em không?".Park Chaeyoung khóc em vò lấy đầu mình, phụ nữ sau sinh rất dễ trầm cảm La Lisa không biết sao?Nhưng lẽ nào người bạn tôi chơi cũng suốt hai mươi mấy năm trời lại như vậy?Tôi tiến tới bế Laelia lên tay, bé con được mẹ bế ra đây có lẽ là cảm thấy đói bụng nên khóc lên đây mà?Hiện tại tôi chỉ có thể khuyên cho nàng ta bình tĩnh lại, tôi chẳng muốn phá hạnh phúc gia đình ai cả, đặc biệt là người bạn tốt nhất của tôi."Jisoo em có xấu không? Có phải Lisa đã chán ghét em rồi hay không?".Park Chaeyoung dựa đầu vào vai tôi, em nói trong những tiếng nấc, tôi biết nàng ta buồn ai không biết chứ? Park Chaeyoung nàng ta nhạy cảm với mọi thứ xung quanh lắm."Em bình tĩnh đã có gì về nói chuyện với Lisa, chị tin cậu ta không phải như vậy.."."Bạn của chị là đồ tồi, nếu thật là như vậy em sẽ méc dì Kim để dì ấy giết chết chị và tên khốn La Lisa đó".La Lisa làm ơn đem vợ cậu về đi, tôi mệt mỏi quá...Đột nhiên tôi thấy Kim Jennie đứng trước mặt tôi, mơ hả trời?Em chỉ nói em đi gặp đối tác lại trùng hợp, em và đối tác gặp nhau ở đây? "Cô chính là người giật chồng tôi?".Park Chaeyoung đột nhiên đứng dậy em chỉ thẳng tay vào mặt Kim Jennie.Park Chaeyoung nhăn mặt nhìn em trước mặt, tôi nhìn thấy em cũng đang cau mày sau đó em khó chịu nhìn tôi. Tôi thấy ánh mắt em rơi xuống Laelia đang nằm trong vòng tay tôi, mặt em càng khó chịu hơn."Trưởng phòng Kim sao em lại ở đây?".Em không nhìn tôi, em nhìn Park Chaeyoung giọng nói mang theo đôi phần khó chịu."Cô là vợ của chị ấy hả?"."Gì vậy trời?".Khoan có gì đó không đúng...____Dạo này thấy Chaesoo cũng dễ thương _( :⁍ 」 )_
Để post ở đây đến khi nhỏ đại ka kia đăng ảnh về ả ta và Kim lớn, còn không thì .... Thì thôi •́ ‿ ,•̀
Để post ở đây đến khi nhỏ đại ka kia đăng ảnh về ả ta và Kim lớn, còn không thì .... Thì thôi •́ ‿ ,•̀
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com