Jenkai Edit Hanh Phuc Nho Cua Anh
Sau đó ông nội của Shiho đuổi đến nơi, cậu bé bị lôi xuống từ cổ Jennie, lúc về còn quyến luyến quay đầu nhìn mãi. Jennie chỉ lo ngoảnh lại tạm biệt câu bé, không chú ý mình đang bị Kai dắt di theo hướng ngược lại. Đến lúc kịp phản ứng, cô mới đột ngột dừng chân. Kai tò mò nhìn phía trước: "Rốt cuộc nơi đó là nơi nào?"Jennie thấy không tránh được nữa, ngập ngừng mở miệng: "Chính là... chỗ chuyên để hẹn hò mà mỗi trường học đều có."Kai nổi hứng thú, nắm tay cô đi về phía kia: "Chúng ta cũng qua đó dạo xem đi.""Không!" Jennie giãy giụa.Thời đi học cô chưa bao giờ đến đó, lần nào cũng đi vòng, lúc buộc phải đi qua cũng vội vàng chạy qua, hiện tại càng chẳng có lý do gì mà vào trong. Tới gần đó Kai mới phát hiện ở đây còn có một cái hồ. Hồ không bị đóng băng, mỗi khi gió thổi qua còn có thể nghe thấy tiếng nước rì rào. Anh nắm tay Jennie đi dạo một vòng quanh hồ, dưới ánh đèn mờ quả nhiên có một đôi tình nhân, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh mờ ám. Kai vẫn tỉnh rụi như không nghe thấy, nhưng Jennie không được bình tĩnh như vậy. Âm thanh kia khiến cô mặt đỏ tim đập, không khỏi cảm thán, quả đúng là tuổi trẻ, trời lạnh vậy cũng không lấp được ngọn lửa tình bỏng cháy. Kai đang đi bỗng nhiên dừng chân, xoay người lại. Jennie không nhận ra, vẫn đi tiếp, liền đâm vào lồng ngực anh. Kai thuận thế ôm lấy eo cô, nhân lúc Jennie chưa kịp phản ứng, anh cúi đầu hôn khẽ lên môi cô rồi nhanh chóng buông ra, nắm tay cô đi tiếp. Động tác của anh quá nhanh, chỉ diễn ra trong mấy giây đồng hồ. Jennie ngẩn ngơ đi thêm mấy bước, đưa tay sờ lên môi mình, cảm giác lành lạnh mềm mại khi nãy như vẫn còn nguyên đó. Cô hơi thảng thốt, tình huống vừa nãy rốt cuộc là gì? Cô bị lợi dụng rồi ư? Vừa nãy chính là động tác "cool down" thật đấy sao?Một lúc sau ra khỏi khu vực hồ để quay lại đường lớn, Kai mới ngoảnh đầu, khóe môi cong cong thể hiện rõ tâm trạng cực tốt: "Chẳng mấy khi có cơ hội về trường học, một chuyện đầy cảm xúc như thế, không làm thì thật lãng phí."Jennie thẹn quá hóa giận: "Thế nào là chẳng mấy khi? Anh suốt ngày về Đại học seoul dạy còn gì?"Kai nghiêm chỉnh: "Khác mà. Ở Đại học Seoul anh là giáo sư, lỡ gặp phải sinh viên thì xấu hổ chết. Nơi này tốt biết mấy, không ai biết anh, chẳng cần phải kiêng dè gì."Như bị trúng tà, anh vừa dứt lời thì có người gọi tên Jennie. Cô cứng đờ quay lại chào hỏi, sau đó trên đường về nhà liên tục gặp người quen, mãi đến lúc tới thang máy mới yên tĩnh lại. Kai chột dạ nên suốt đường không nói gì, nhưng Jennie chưa tha cho anh, nghiến răng hỏi vặn: "Không ai biết anh? Chẳng cần kiêng dè gì cả? Em lớn lên ở đây, xác suất đụng phải người quen trong trường lớn đến nhường nào, anh biết không?""Đừng nóng, đừng nóng." Kai vỗ lưng cô: "Em mắc chứng can uất, không được nổi giận."Jennie ôm lấy lồng ngực: "Tại anh chứ ai!"Kai thình lình cúi đầu hôn nhẹ nơi khóe môi cô, còn tỉnh bơ an ủi: "Anh biết là lỗi của anh. Anh hôn em một cái, đừng giận nữa."Jennie che miệng, nhìn anh bàng hoàng.Thang máy vừa mở cửa, cô vội chạy ra ngoài. Lúc đứng mở cửa nhà, Kai ghé vào tai cô nhắc : Đừng che, bố mẹ em đã đến tuổi này rồi, có gì mà chưa từng thấy, vừa nhìn bộ dạng em bây giờ là biết ngay đã có chuyện gì xảy ra."Jennie ngoảnh sang lườm anh. Kai tốt tính gật đầu, cô chỉ đành chịu thua, bỏ tay xuống.Vừa vào nhà, quả nhiên mẹ hỏi: "Sao đi lâu vậy? Dạo chỗ nào thế?"Kai vô tư trả lời: "Đi dạo hồ ạ." Nói xong quay sang hỏi Jennie: "Hồ đó tên là gì?"Jennie lườm anh, ngượng ngùng trả lời mẹ: "Đi dạo hồ Tình Nhân..."Bố mẹ cô cười thấu hiếu, lại mắng yêu: "Sao lại đến đó đi dạo?"Jennie gào thét trong lòng, tại anh ấy cứ nằng nặc đòi đi! Con biết làm thế nào! Nếu biết sau đó sẽ xảy ra những việc thế kia, có chết con cũng không đi! Nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh nói dối: "Trời tối, mà lâu quá rồi mới về đây, đi một lúc mới phát hiện là nhầm đường nên tiện thể đi dạo một lát." Khoảng thời gian sau đó, Kai biến hình thành giáo sư nho nhã thông thái, ngồi trong phòng khách trò chuyện vui vẻ với bố mẹ Jennie . Jennie trốn trong phòng tắm suốt một tiếng đồng hồ, nghe thấy phòng khách không còn động tĩnh mới chịu ra.Sấy tóc xong, cô nghe mẹ bảo: " Jennie, con đi xem xem phòng Kai còn thiếu gì không?"Jennie về phòng, lấy chăn trong tủ mang sang. Cửa phòng đang mở, Kai đang đứng trước kệ sách đọc gì đó, nghe thấy tiếng bước chân liền quay người nhìn ra. Jennie đặt chăn ở cuối giường, vừa trải giường vừa gượng gạo trò chuyện: "Tòa nhà này xây lâu rồi, lúc ấy hệ thống sưởi sàn còn chưa phổ biến nên không lắp. ở đây vừa vào đông là thời tiết trở nên ẩm lạnh, ban đêm anh ngủ không đủ ấm thì bật thảm điện nhé, công tắc ở đây, đẩy lên là được. Nếu không quen thì ở đây còn có túi chườm, loại sạc điện. Nếu vẫn không quen, có thể mở điều hòa, nhiệt độ đã được điều chỉnh, anh chỉ cần bật lên là được. Cảm thấy khô quá thì ở đây có máy tạo ẩm."Thấy Jennie mải loay hoay bận rộn, Kai bèn ngăn cô lại: "Anh là đàn ông, thế nào cũng được, em đừng làm nữa. Ngồi đây nói chuyện một lát."Jennie cúi đầu ngồi cách anh thật xa. Kai vừa đi tới, cô đã ngẩng đầu nhìn anh cảnh giác. Kai chợt thấy buồn cười, cố ý ngồi sát vào cô: "Nói chuyện nghiêm túc nhé. Chuyến công tác này của luật sư Kim định kéo dài tới bao giờ? Mai có muốn về cùng anh không?"Cô đi đã lâu, cũng nên về rồi, vì vậy khẽ gật đầu:"Ừ. "Ban đầu anh cũng chẳng muốn nói chuyện nghiêm túc, chẳng qua chỉ muốn xua tan tâm trạng mâu thuẫn của cô nên đề nghị bừa như vậy, đến vé về còn chưa mua. Giờ thấy cô quả nhiên bị phân tán lực chú ý, anh cười hỏi: "Còn giận không?"Jennie sực tỉnh, dịch sang bên cạnh, nhớ tới chuyện vừa rồi lại đỏ mặt, tim đập rộn ràng. Kai cười nắm tay cô, bóp nhẹ lòng bàn tay rồi thong thả mở miệng: "Đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Khi một người đàn ông thích một người phụ nữ, anh ta sẽ không thể kìm chế khát vọng muốn chạm vào cô ấy, ôm hôn cô ấy, tất nhiên cũng muốn ngủ, hòa làm một với cô ấy. Đó đều là cách anh ta thể hiện mình thích một người."Jennie thấy anh lại bắt đầu nói lung tung, lập tức quát lên: "Lưu manh!"Kai gật đầu tán thành: "Đúng, là muốn giở trò lưu manh với người phụ nữ mình thích."Jennie xua tay thật mạnh: "Em bảo anh là lưu manh!""Đương nhiên những việc này cũng phải làm từng bước, không vội được.""Em vốn dĩ không vội!""Ý anh là không vội, bắt đầu từ hôn chúc ngủ ngon là được." Kai làm bộ định hôn cô.Cửa phòng mở toang, còn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của bố mẹ Jennie đang xem tivi ở phòng khách, bất cứ lúc nào họ cũng có thể đi vào. Giờ cô đang quay lưng về phía cửa, không thấy gì hết nên càng căng thẳng, mà càng căng thẳng thì cảm xúc lại càng mãnh liệt. Cô nhìn khuôn mặt điển trai dần tới gần mình, có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô muốn tránh đi, nhưng cả hai tay đều bị anh giữ lại, cố đến mấy cũng không được. Hơi thở của anh lặng lẽ phả vào mặt cô, dần lướt xuống dưới, khiến mặt cô càng đỏ. Anh chợt ngừng lại, mỉm cười, hơi ngẩng đầu đặt một nụ hôn trên trán cô. Đôi môi lành lạnh dán vào da thịt cô, anh khẽ giọng thầm thì: "Ngủ ngoan."Anh vừa mới tắm, trên cơ thể không còn mùi rượu, mùi khói dầu trong chợ đêm khi nãy cũng đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại mùi hương thanh mát. Cô chợt bình tĩnh lại, chầm chậm vòng tay ôm lấy eo anh. Không biết có thứ gì trên giá sách rơi xuống đất, phát ra tiếng động trầm trầm. Jennie giật mình, lập tức đẩy anh ra, bật dậy chạy thẳng về phòng. Kai không ngờ cô phản ứng nhanh đến thế, chỉ cảm thấy trước ngực bỗng chốc trống không. Anh hơi sững người, sau đó mới cười đứng dậy đi nhặt quyển sách rơi trên đất.Sáng hôm sau khi Jennie thức dậy, bố mẹ cô đều đang chuẩn bị đi làm, đứng ở cửa dặn dò: "Kai nói hôm nay các con sẽ đi, bố mẹ không tiễn nữa. Đừng để quên gì nhé. "Jennie xoa mí mắt, gật đầu qua loa rồi hỏi: "Kai đâu ạ?""Cậu ấy ra ngoài tập thể dục buổi sáng." Mẹ nhìn cô, "Con đấy, học theo người ta đi, rảnh rỗi thì tập thể dục thể thao một chút, đừng có suốt ngày chỉ ngồi với nằm. Mà nhớ uống thuốc bác sĩ kê đúng giờ."Jennie cười gật đầu, mẹ nói gì cô cũng nghe hết, bố ngồi bên cạnh thấy vậy phải bật cười.Cuối cùng bố mẹ cũng đi, Jennie liền bắt đầu thu dọn hành lý đi về . Thời điểm này là giờ cao điểm, trên tàu điện người chen chúc, kai một tay xách hành lý, một tay che cho Jennie. Jennie chợt ngẩng đầu nhìn anh: "Có một lần tan tầm, chúng ta cũng đi chung một chuyến tàu điện. Anh đứng ngay trước mặt em, lúc ấy cảm thấy sao mà trùng hợp đến vậy."Kai cúi xuống nhìn cô: "Làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Anh cố tình đấy."Jennie không tin: "Sao anh biết em sẽ đi chuyến nào?"Kai không nói, chỉ nhướng mày khẽ cười, cứ vậy nhìn cô. Kai ngẫm nghĩ mãi mới sực hiểu ra: "Chắc không phải anh lên tàu cùng trạm với em đấy chứ?"Kai gật đầu hài lòng. Jennie nghi ngờ: "Nhưng bệnh viện với văn phòng luật cách nhau mấy trạm, anh đi từ bệnh viện đến văn phòng luật rồi chờ em ở trạm à? Hôm đó bệnh viện vắng vẻ lắm hả? Sao anh rảnh thế?"Kai cạn lời: "Hôm đó anh nghỉ, không đi làm!"Jennie cúi đầu lục lọi trí nhớ rồi lại ngẩng lên hỏi: "Vậy lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở cửa siêu thị cũng là anh cố ý?""Hôm đó là trùng hợp." Kai đột nhiên ra hiệu cho cô nhìn sang bên cạnh: "Hình như người kia cứ nhìn em nãy giờ."Jennie nhìn sang, nhanh miệng chào rồi nhỏ giọng nói vói Kai : "Bạn cùng lớp hồi học nghiên cứu sinh."Có lẽ người kia không chắc chắn là Jennie, trông thấy cô chào hỏi mới dám xác nhận, chen qua dòng người tới nói chuyện với cô. Dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, mà hồi ấy Jennie cũng chỉ học trong nước một năm, không thân thiết lắm, hỏi han vài câu là thấy vô vị.Người kia chợt nói: "Đúng rồi, cuối tuần đàn anh Mino có việc về nước, bảo chúng ta tụ tập gặp nhau một hôm, cậu biết chứ?"Phản ứng đầu tiên của Jennie là nhìn Kai, thấy trong mắt anh cũng thoáng hiện lên vẻ bất ngờ.Cô lắc đầu:"Không biết, lâu lắm rồi mình không liên lạc với đàn anh ."Người kia lập tức nhiệt tình:"Vậy thế này đi, cậu cho mình số điện thoại, tới lúc đó mình gọi cậu."Jennie hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa danh thiếp ra. Sau khi trao đổi số điện thoại di động, người kia xuống tàu. Cánh cửa tàu điện đóng lại, Jennie cũng lặng lẽ hẳn đi.Kai không có phản ứng gì khác thường, cười hỏi: "Sao thế?"Cô cúi đầu, thấp giọng trả lời: "Không có gì"Jennie thật sự rất áy náy. Chuyện của Mino , nói trắng ra là lỗi của cô. Nếu không vì cô, hẳn Mino và Kai vẫn là anh em thân thiết? Kai nắm chặt tay cô: "Cậu ấy về là việc của cậu ấy, tới lúc đó anh sẽ nói với cậu ấy về chuyện của chúng ta, em không phải lo."Jennie cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau, thật sự không thể không lo: "Anh ấy về cũng không bảo gì anh, rõ là không muốn nói chuyện."Kai trấn an: "Anh có cách."Jennie ngẩng đầu hỏi: "Nếu gọi em thì em đi được không?"Kai gật đầu: "Muốn đi thì đi. Cậu ấy là đàn anh của em, đã nhiều năm không gặp, cũng nên tụ tập một buổi."Jennie nắm lấy tay anh, không nói gì nữa.Trước mặt Jennie ,Kai vẫn điềm đạm thản nhiên, nhưng khi không có cô, anh chẳng thế bình tĩnh như thế nữa. Tối hôm đó anh tới nhà Suho, vừa vào đã hỏi: "Cuối tuần này Mino về, anh biết không?"Suho hoang mang: "Không biết."Kai nhìn kỹ anh ta: "Không biết thật?"Suho khinh thường: "Tôi phải lừa cậu chắc? Cậu ấy sắp về rồi à?""Ừ, hình như là sắp về thật." Kai suy nghĩ một chút, hỏi: "Chanyeol biết không?"Hồi ấy bốn người ở chung phòng suốt năm năm, tình cảm cực kỳ tốt. Dù Mino không nói với họ thì cũng phải nói vói Chanyeol một tiếng.Suho cũng không dám chắc: "Tôi gọi cho cậu ấy hỏi xem sao."Kai đồng ý: "Bật loa ngoài nhé."Chanyeol mới được điều về từ Jeju , bận đến mức không có cả thời gian ăn ngủ, lúc nhận điện thoại của Suho vẫn còn đang họp. Anh ta đưa tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục cuộc họp rồi ra ngoài nghe máy.Suho hỏi thẳng vào vấn đề. Chanyeol giật mình: "Sao các cậu biết?"Kai quát vào điện thoại: "Cậu biết mà không nói cho chúng tôi!"Lúc này Chanyeol mới biết hai người đang ở cạnh nhau chút bất đắc dĩ: "Cậu ấy không cho nói."Nhắc đến chuyện này là Kai bực mình: "Đã lâu thế rồi, cậu ấy có cần phải vậy không?"Chanyeol khẽ cười nói với Suho: "Nghe đi, em họ cậu đúng là đã không biết đặt mình vào hoàn cảnh của người ta lại còn mạnh miệng."Suho nhìn Kai rồi hỏi Chanyeo: "Cụ thể là bao giờ Mino về?""Chắc chắn sẽ về trước Tết. Đã mấy năm cậu ấy không về, ông cụ nhà đó ra tối hậu thư, bắt cậu ấy nhất định phải về." Chanyeol nói xong lại thở dài: "Mino cũng thật là, chẳng qua chỉ là cô gái kia nói không thích cậu ấy mà thích Kai thôi mà. Kai cũng không sai, là con gái nhà nguời ta thích cậu ta, chứ đâu phải cậu ta thích cô ấy. Cậu ta vô tội mà."Chanyeol nói xong, đầu dây bên kia chợt im bặt. Mãi sau mới nghe thấy giọng nói đầy ẩn ý của Suho: "Nói thế thì cậu ta chẳng vô tội chút nào."Kai cũng phải thừa nhận: "Ừ, không vô tội."Chanyeol sửng sốt: "Là sao? Khoan đã, có phải đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết không?"Kai kịp thời dập tắt ngọn lửa hóng chuyện của Chanyeol , vứt lại một câu: "Cậu ấy về thì cậu hãy lập tức báo cho chúng tôi biết." Rồi cúp máy.Suho cất điện thoại, nhìn Kai , bình thản ném ra một quả bom:"Dù cậu ấy không định về thì trước Tết cũng phải về một chuyến.""Vì sao?""Vì tôi sắp kết hôn, định mời cậu ấy làm phù rể.""Kết hôn?" Kai không thể tin nổi: "Bao giờ?""Cuối năm nay, còn đang xem ngày, tới lúc đó sẽ gửi thiệp mời cho cậu.""Sao lại vội thế? Jisoo có rồi à?""Không có! Cậu tự lo thân mình đi!"Kai vẫn nghi ngờ, chắc chắn là Jisoo có rồi nên Suho mới vội kết hôn như vậy. Suho lười giải thích, liền đuổi anh ra khỏi nhà cho xong chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com