Jeffbarcode Anh Oi Em Dau
Tôi: BarcodeSau khi đi hết con đường tăm tối đó, một mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi tôiLà mùi thuốc sát trùng, mùi hương chẳng mấy ấn tượng gìMáy đo nhịp tim càng ngày càng tăng lên, nghe rất ồn ào nhưng tôi chẳng thể nào tỉnh dậy khỏi màn đêm u buồn bao quanh"Bar, Barcode!" Đó là giọng của Jeff, giọng anh nhỏ dần nhỏ dần rồi im bặt. Tôi muốn tỉnh dậy, ôm lấy anh ấy, tôi có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy trên má tôi, chẳng biết của tôi hay của anh"Barcode, em không dậy anh sẽ đi tìm người mới! Em không nỡ nhìn thấy tình yêu hai ta bị chia cắt đúng chứ, dậy đi em. Làm ơn xin em"Tôi biết anh ấy đang cố chọc giận tôi để tôi thoát khỏi màn đêm này, nhưng tôi không thể nào tỉnh dậy. Nếu như tôi chẳng thể thức giấc, tôi sẽ chấp nhận cho anh quen người mới. Tôi chẳng thể nào ích kỉ được, anh cần một cuộc sống và một người tốt hơn đi đến cuối đờiTôi đang cố vùng vẫy thoát khỏi cơn ác mộng này, cố gắng giúp não bộ ra tín hiệu cho cơ thể cử động"Ba...Barcode, em tỉnh lại rồi! Bác sĩ, anh sẽ kêu bác sĩ tới, em chờ anh nhé"Đúng, tôi đã cứu được mình rồi, tôi đã thoát khỏi màn đêm u buồn đó, may thật.Tôi nhìn thấy hình ảnh anh đang cuốn cuồn lên vì tôi đã tỉnh dậy, tôi vui chứ, rất vui là đằng khác. Sau bao sự cố tôi đã gặp phải thì anh chính là liều thuốc tốt nhất dành cho trái tim vụn vỡ này. Chắc anh cũng vì thế nên mới ỷ lại, chà đạp lên tình cảm của tôi...Nhưng không sao! Anh đã biết ân hận và hối lỗi là tôi cảm thấy vui lắm rồi, chỉ cần anh không rời bỏ tôi như hình ảnh 3 năm trước, hình ảnh anh nắm tay theo cô gái khác, công khai thông tin hẹn hò của hai người..."Barcode, sao em lại bơ phờ vậy? Em mệt lắm sao?" Mặt tôi khi nhớ lại chuyện cũ đã tái đi, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không vô định. Anh nhìn tôi với ánh mắt lo lắng"Em không sao Jeff, chỉ là suy nghĩ vài chuyện" Tôi ngước lên nhìn anh, mắt anh giờ đã có hai cái quầng thâm đậm"Chuyện gì vậy? Em kể anh nghe có được không?" "Chỉ là lúc em đang hôn mê, em có mơ về một bé trai và một bé gái dẫn đường em đi, hai đứa bé còn bảo em là papa nữa. Kì lạ đúng không?" Thật ra chuyện tôi suy nghĩ là một chuyện khác nhưng thôi, cứ đánh trống lảng cho nó qua đi"Vậy sao? Trùng hợp nhỉ, anh cũng mơ thấy" "Thật sao?""Ừm, anh mơ thấy hai đứa bé trai và gái cứ bảo anh đi tìm papa của hai đứa mà anh không biết nên làm sao thì tiếng máy nhịp tim to lên anh mới tỉnh giấc" "Ồ, vậy nếu máy nhịp tim không kêu lên là anh sẽ tìm được papa của hai nhóc rồi" "Không được, nếu máy nhịp tim không kêu thì em sẽ rời bỏ anh. Anh mặc kệ bọn nhóc" Nhìn anh hoang mang làm tôi mắc cười không thôi, hôm nay như vậy là quá đủ rồi. Kết thúc một ngày bằng một cái hôn thì tuyệt lắm, anh hôn tôi gần như mỗi giây khi ở bên cạnh. Mặt tôi giờ lắm lem nước miếng của anh rồi, chơi dơ quá nhaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com