TruyenHHH.com

Jaywon Me Hoac Cam Ki

“Phụt...” Yang Jungwon không nhịn nổi mà cười sằng sặc, vội vàng đặt cái thìa xuống không lại bị sặc mất.

Park Jongseong hất cằm vênh mặt khiêu khích nhìn Yang Jungwon, dường như đang muốn nói: “Làm sao, ông đã nói được thì làm được.”

Park phu nhân ngẩn ra: “Con nói cái gì thế? Đầu óc hỏng rồi à?”

Park Jongseong mặt đen sì: “Hỏng rồi, sao lại không hỏng được, bị đốt hỏng mất rồi.” Dục hoả bốc lên tận đỉnh đầu rồi làm gì mà không hỏng.

Yang Jungwon nói với Park phu nhân: “Bác à, đầu óc của con trai bác không có vấn đề gì đâu, thận mới có vấn đề, bác mau mua cho anh ta thứ gì đó để tráng dương bổ thận là được rồi.”

Vẻ mặt của Park Jongseong lập tức trở nên lạnh lẽo âm trầm: “Yang Jungwon, em nên biết, những gì em nói hôm nay tôi sẽ nhớ thật kĩ.”

Yang Jungwon húp một ngụm cháo: “Chậc, anh không thể ngăn tôi nói thật được, tôi chỉ căn cứ vào biểu hiện của anh để rút ra kết luận mà thôi.”

Park phu nhân nổi giận đùng đùng quát: “Cậu ăn nói bậy bạ, con trai tôi hoàn toàn bình thường.”

Nói rồi vội vã hỏi Park Jongseong: “Đúng không hả con?”

Trong mắt bà toàn là vẻ hốt hoảng cả ngữ điệu của giọng nói nữa rõ ràng trong lòng đang chột dạ, đã không dám chắc.

Park Jongseong cảm thấy mình sắp bị hai người này ép đến mức phát điên rồi, anh chỉ muốn nói: Mẹ, mẹ đừng nói gì cả có được không, con không cần mẹ giúp đâu, đừng có làm vướng chân con khi con đang chạy nước rút về mục tiêu vĩ đại phía trước được không?

Park Jongseong nghiến răng ken két: “Đương nhiên là không rồi, mấy lời nói lăng nhăng của cậu ta mà có thể tin được sao?”

Yang Jungwon nâng cằm lên: “Tôi nói thế mà bảo lăng nhăng à, chẳng lẽ lần trước tôi phải phá thai cũng là giả? Này chàng trai trẻ, có bệnh thì phải chữa đừng có sợ, bây giờ mà không chữa tương lai bệnh càng nặng hơn đó, dù sao thì giờ anh cũng đã có ai để nối nghiệp đâu.”

Park phu nhân sốt ruột, đúng đó nha, còn chưa có đứa con nào mà.

Vẻ mặt bà đầy lo lắng khó xử: “Con trai, con có... cần...đi...” (bệnh viện)

Park Jongseong ngắt lời Park phu nhân: “Mẹ, con xin mẹ đấy, mỗi ngày mẹ chỉ cần đi dạo phố, đi spa chăm sóc sắc đẹp, đánh bài với mấy bà bạn, đi uống trà chiều là được rồi, những việc khác, mẹ đừng có lo, với trí thông minh của mẹ thật không đủ đâu đừng có quan tâm vớ vẩn làm gì.”

Park Jongseong bây giờ thực sự cảm thấy rất mệt, rất rất mệt.

Mẹ của anh, mẹ ruột của anh, hết lần này đến lần khác đều bị Yang Jungwon dễ dàng dắt mũi thế đấy.

Bảo là mang thai rồi phá thai cũng tin, bảo thận anh có vấn đề cũng tin, ngày thường ruốt cuộc bà ấy đã bị người khác lừa bao nhiêu lần?

Park phu nhân hừ một tiếng nói: “Con bảo mẹ kém thông minh hả, mẹ mà kém thì con lấy đâu ra cái đầu thông minh như thế? Mẹ là mẹ của con, mẹ quan tâm con không được hay sao?”

Park Jongseong thở dài, mệt mỏi quá, anh nói: “Mẹ, nếu con có vấn đề thật, thì cậu ấy làm sao có thai được.”

Yang Jungwon giơ tay: “Đó là do cơ thể của tôi tốt, dễ mang thai.”

Nói rồi quay sang trêu chọc Park phu nhân: “Bác à, có cần cháu sinh trước cho nhà bác một đứa cháu nội không? Tránh cho sau này con trai bác, sau này có khi...thật ấy...bác hiểu mà.”

Park phu nhân nghiến răng, khoé môi động đậy mấy lần dường như đang nghĩ xem phải nói như thế nào.

Park Jongseong đỡ trán, ôi đệt, còn suy nghĩ cân nhắc thật cơ đấy.

Những lời vớ va với vẩn này, rõ ràng là nói bậy thế mà...mẹ anh...mẹ anh...

Park Jongseong đập bàn cái bốp khiến Yang Jungwon và Park phu nhân giật bắn.

Anh nói: “Dẹp, dẹp lại hết cho tôi, ai dám nhắc đến chuyện này nữa, đừng có trách tôi nóng tính.”

“Mẹ, 12h đêm gần sáng rồi đấy, giờ mẹ mà không đi ngủ, mai mẹ có muốn tỉnh dậy được xinh đẹp không?”

Park phu nhân vội vã sờ lên mặt mình, “Muốn chứ...” Nhưng mà cháu nội mẹ cũng muốn.

Park Jongseong chỉ tay lên gác: “Đi ngủ, ngay lập tức.”

Park phu nhân bình thường rất sợ Park Jongseong, nghe anh nói vậy trong vô thức bà bước lên lầu, nhưng vừa mới đi được hai bước bà lại đứng lại: “Không được mẹ không thể lên gác được.”

Khó khăn lắm bà mới ngăn được chuyện tốt con trai với tiểu yêu tinh, bà mà đi bây giờ, hai người bọn họ lại lăn lên giường với nhau thì sao.

Yang Jungwon biết Park phu nhân đang nghĩ gì, cậu tự cười giễu bản thân, trong mắt tất cả mọi người Yang Jungwon cậu là hồ ly tinh không biết xấu hổ, chỉ biết gây tai họa, không có người làm cha làm mẹ nào cho phép con họ có quan hệ với cậu.

Yang Jungwon tự vực dậy tinh thần của mình, nụ cười lại quay lại trên gương mặt: “Bác gái, bác sợ cháu ăn mất con trai bác à?”

Bị người khác đề phòng mình như vậy, tuy trong lòng Yang Jungwon cảm thấy khổ sở nhưng nụ cười trên gương mặt lại càng sáng lạn.

Park phu nhân bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng nói: “Đương nhiên tôi làm sao yên tâm để tiểu yêu tinh cậu ở cùng một chỗ với con trai tôi được, tối nay cậu phải ngủ cùng với tôi.

Park phu nhân thấy bà phải trông chừng Yang Jungwon, để cậu ta ngủ một mình ở phòng khách, nhỡ đâu nửa đêm, hai người bọn họ lại lăn lên giường với nhau.

Trong lòng Park Jongseong giờ đang rối lung tung beng, nếu Park phu nhân không phải là mẹ ruột của anh thì anh đã lao lên đánh cho bà một trận rồi, anh nói thật lòng đấy.

Park Jongseong cảm thấy thật mệt mỏi, nửa đêm rồi còn bị hai người này hành hạ, dường như cả thế giới này đâu đâu cũng là bẫy rập.

“Mẹ, thế mẹ muốn thế nào đây?”

Park phu nhân hất cằm về phía Yang Jungwon: “Cậu.. ngủ với tôi.”

Park Jongseong, ôi...đệt!

Vì thế nên, nửa đêm còn lại, Yang Jungwon và Park phu nhân cùng nằm trên một chiếc giường.

Lúc mới đầu Park phu nhân nhất quyết bắt Yang Jungwon ngủ ở sô pha, nhưng cậu đã nằm luôn lên giường, giường của Park phu nhân rất mềm mại cực kì thoải mái, chắc ban sáng được mang ra phơi nắng, trên chăn có mùi hương của mặt trời, Yang Jungwon nhớ lại lúc nhỏ, cậu thích nhất được nằm trên chăn mà mẹ đã phơi nắng, cảm giác ấm áp đó cho đến bây giờ cậu vẫn không thể quên.

Đè nén những cảm xúc chua chát trong lòng, Yang Jungwon lật người lại, đá rơi dép đi trong nhà, cứ thế tự nhiên kéo chăn lên đắp: “Bác không muốn ngủ với cháu cũng không sao, bác có thể ngủ ở sô pha mà.”

Park phu nhân tức tối nói: “Tôi trưởng bối, cậu nên tôn trọng tôi mới đúng.”

Yang Jungwon vặn người: “Trưởng bối à, được thôi, đợi đến khi nào bác thành mẹ chồng cháu, cháu tôn trọng cũng không muộn.”

“Cậu mơ đi, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó đâu.”

“Chậc, bác xem đi, sao lại nói tuyệt tình thế, nhỡ đâu cháu mà vì câu nói này của bác mà lập chí nhất định phải gả vào nhà họ Park thì không ai cản được cháu đâu, cháu còn chưa thấy một gã đàn ông nào có thể thoát khỏi được bàn tay của cháu. Cháu khuyên bác đối xử với cháu tốt một chút, đừng bao giờ kích thích ý chí chiến đấu của cháu, nếu không đến khi cháu bước vào nhà này thì người chịu khổ là bác đấy.”

Park phu nhân không dám nói gì nữa, giận dỗi nằm xuống, hai người mỗi người chiếm lấy một bên giường.

Park phu nhân giận dỗi nhưng tâm trạng của Yang Jungwon lại khá tốt.

“Bác gái, cháu có nên tiến hành giao lưu tâm tình sớm không nhỉ, biết đâu sau này bác là mẹ chồng của cháu cũng nên.”

Yang Jungwon rất thích đùa giỡn với Park phu nhân, bởi vì không có áp lực gì cả, bác gái nhỏ này thực ra...rất hiền lành.

Park phu nhân hứ một tiếng: “Da mặt cậu dày vừa thôi, tôi còn lâu mời thừa nhận, tuyệt đối sẽ không, tôi để cậu ngủ cùng tôi là bởi vì...”

Yang Jungwon ngắt lời bà: “Cháu biết, là bởi vì bác sợ cháu quyến rũ con trai của bác, yên tâm đi, cháu sẽ không làm thế đâu..”

Park phu nhân kinh ngạc, sao tốt bụng thế?

Yang Jungwon chớp mắt với bà, nói nốt nửa câu sau: “Bởi vì từ trước đến giờ toàn là con trai bác bám dính lấy cháu, tình cảm của anh ta đối với cháu kiểu..., chậc, chẳng biết miêu tả thế nào, thiếu cháu là anh ta không sống được.”

Park phu nhân trợn mắt lườm Yang Jungwon một cái: “Hứ, cậu ảo tưởng ít thôi, con trai tôi mà tôi còn không biết nữa à, nó đối với cậu cùng lắm là ba bảy hai mươi mốt ngày là chán, đợi đến lúc nó đã hết hứng thú rồi nó chẳng còn nhớ nhung gì đến cậu đâu, tôi khuyên cậu nhân lúc có thể còn lấy được tiền từ nó, thì lấy nhiều vào rồi mà đi, tránh đến lúc nó chán rồi, nó ra tay độc ác với cậu...tôi nói cho cậu biết nó cũng không phải là thứ tốt lành gì đâu, cậu..."

Park phu nhân nói một thôi một hồi, lại phát hiện ra Yang Jungwon căn bản có nghe gì đâu, cậu đã ngủ từ lúc nào rồi.

Park phu nhân bĩu môi, quay lưng đi.

Sau khi Park phu nhân đã ngủ say, Yang Jungwon lặng lẽ mở mắt, cách trang trí bày biện trong căn phòng đều rất ấm áp, không phải là phong cách bày trí xa hoa, chủ yếu lấy sự thoải mái để thiết kế. Yang Jungwon nằm trên chiếc giường mềm mại như vậy, cậu bị mất ngủ.

...

Ngày hôm sau, lúc Park phu nhân mở mắt tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Yang Jungwon đâu, bà cho rằng Yang Jungwon nhân lúc bà ngủ say, chui vào phòng con trai mình, kết quả là lúc gõ cửa vào phòng Park Jongseong lại chẳng thấy đâu.

Hai mẹ con lúc này mới nhận ra, tiểu yêu tinh đã chạy mất rồi.

Park Jongseong xuống nhà với gương mặt sa sầm, gặp dì Song đang nói chuyện với Park phu nhân.

“Ờ...mẹ đi xem bữa sáng thế nào đã.” Park phu nhân nhanh chân chuồn vào bếp.

Park Jongseong định đi luôn, nhưng điện thoại trong nhà đột ngột reo lên, dì Song nhấc máy nghe rồi vội vàng gọi Park Jongseong: “Cậu chủ, điện thoại của ông chủ.”

Sắc mặt vốn đã chẳng dễ nhìn gì của Park Jongseong giờ lại càng tệ hại hơn, anh bước đến cầm lấy điện thoại: “A lô...”

“A lô, Jongseong à, con có thời gian thì bay sang Mĩ một chuyến, tiếp nhận công việc bên này đi, ba cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một thời gian.”

Park Jongseong khinh thường cười nhạo: “Không cần đâu, không phải ông đang vẫn đang cố gắng để sinh cho tôi một thằng em sao, ông cứ cố gắng tiếp đi rồi để lại cho nó ấy, tôi còn có việc, như thế này nhé ba, về sau có chuyện gì thì cứ gọi thẳng vào điện thoại của tôi ấy, đừng có gọi về nhà làm gì, mẹ tôi sẽ không vui đâu.”

Nói xong, cúp luôn điện thoại, anh dặn dì Song: “Điện thoại mà vang lên thì cô nhấc máy trước, nếu như tôi không có ở nhà, thì cứ cúp máy luôn cũng được.

“Vâng thưa cậu chủ.”

Park Jongseong cầm chùm chìa khoá xe trên bàn định đi, đúng lúc Park phu nhân từ trong phòng bếp đi ra: “Con trai, đợi đã, ăn sáng rồi hẵng đi chứ.”

“Con không ăn đâu, con đi trước đây.”

“Hừ, có chuyện gì chứ, chắc lại vội vàng đi tìm tiểu yêu tinh kia chứ gì, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, mẹ không cho phép con qua lại với cậu ta, sao con không nghe mẹ thế.”

Park Jongseong bóp trán quay lại, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, chân thành nói với mẹ anh: “Mẹ, con là một người trưởng thành, con biết con muốn người như thế nào, hơn nữa con rất rõ ràng, con phải có bằng được cậu ấy, chuyện này mẹ không cấm được con đâu, cần gì phải tự rước phiền phức vào mình như thế? Còn nữa, cậu ấy không tệ như mẹ nghĩ đâu, cậu ấy rất tốt, chỉ là mẹ vẫn chưa phát hiện ra thôi."

Park phu nhân bực bội nói: “Dù gì thì mẹ cũng chẳng thấy cậu ta tốt ở chỗ nào cả.”

“Không sao, sau này vẫn còn nhiều thời gian mà, mẹ sẽ dần dần nhận ra thôi, mẹ nói xem mẹ đã từng này tuổi rồi sao vẫn giống trẻ con thế, nhìn người đừng chỉ nhìn bề ngoài, cái loại người như Yang Somin bề ngoài thì đối tốt với mẹ lắm, nhưng sau lưng lại cầm dao đâm mẹ, mẹ có biết được đâu.”

Park phu nhân bị con trai dạy dỗ cực kì không vui, đánh một phát vào cái tay của Park Jongseong: “Được rồi, được rồi, mẹ IQ thấp, dù sao cũng được thôi, thật là... Ài, không ăn thì thôi.”

Park Jongseong thở dài, chỉ số thông minh của mẹ anh cả đời này cũng chỉ có thể như thế mà thôi.

Park phu nhân bực tức nói: “Tí nữa thì bị con làm cho quên mất, lễ trưởng thành của em gái Heeseung là vào cuối tuần này đấy, con nhớ tới đấy, người ta nói bao nhiêu lần rồi, không đi là thất lễ lắm đấy.

Park Jongseong suýt nữa thì quên luôn chuyện này, anh nheo mắt, chẳng biết đang nghĩ cái gì trong đầu.

Một lúc sau anh nói: “Được thôi, đi chứ, đương nhiên phải đi rồi.”

Park phu nhân lé mắt nhìn anh: “Con...đang âm mưu cái gì thế hả?”

Dù sao cũng là đứa con mình nuôi lớn, bà rất hiểu Park Jongseong, cái thằng nhóc này rõ ràng đang âm mưu chuyện gì đó.

Park Jongseong cười cười: “Không có gì đâu, con đi trước đây.”

...

Yang Jungwon sáng sớm liền quay về trường quay, tập trung quay phim, chẳng thèm quan tâm đến tin đồn thất thiệt về cậu, mỗi ngày đúng giờ quay phim, đúng giờ post weibo, cả người đều đắm chìm trong công việc.

Sang Hoon giờ đang là nhân vật nổi tiếng trên mạng, có người post clip quay cảnh bà ta đánh người hôm đó lên mạng.

Ban đầu tiêu đề chính là vợ cả đánh bồ nhí, bồ nhí sảy thai, người chồng vì bồ nhí mà tát vợ trước đám đông.

Trên mạng chia thành hai luồng ý kiến, một là ủng hộ Sang Hoon, cảm thấy bồ nhí bị đánh là đúng, là đáng đời, một nửa còn lại cảm thấy Kang Jihyun đáng thương, kẻ đáng hận nhất chính là tên đàn ông cặn bã, tranh luận về chủ đề này càng ngày càng nóng.

Nhưng ngay hôm sau, cục diện thay đổi.

Có một hãng truyền thông uy tín đưa tin, theo điều tra người phụ nữ bị sảy thai kia không phải là bồ nhí, cô và bạn trai đều là nhân viên của công ty nhà họ Yang, một tháng trước bạn trai của cô ấy đã qua đời vì tai nạn ngoài ý muốn, ông Yang là sếp của công ty nên dành sự quan tâm chăm sóc nhiều hơn cho cô, kết quả là bị bà vợ ghen như Hoạn Thư kia biết, không thèm hỏi sự việc đầu đuôi như thế nào đã đánh người ta đến sảy thai, người bạn trai kia là con một trong nhà, cái thai này mất, hy vọng của cả nhà cũng tan biến.

Phiên bản này có thể gọi là cú lộn ngược dòng ngoại ngục, những người mắng Kang Jihyun đều rối rít khóc lóc cầu xin tha thứ, quay ngoắt sang công kích Sang Hoon hành hung người vô tội, còn mắng mười tám đời tổ tiên của nhà họ Sang lên.

Cư dân mạng đều ào ào tag weibo của sở cảnh sát địa phương vào, yêu cầu nghiêm trị hung thủ, quyết không thể bỏ qua cho bà ta, thậm chí có người trực tiếp chỉ ra tội của bà ta là mưu sát, cố ý giết người, bởi vì trong đoạn video clip Kang Jihyun đã không ngừng nói rằng bản thân mình đang mang thai, cầu xin bà ta đừng đánh, nhưng Sang Hoon lại càng đánh ác hơn, hành vi hung tàn của bà ta đã khiến dư luận phẫn nộ.

Dưới áp lực của quần chúng, cảnh sát địa phương đã cho thấy quyết tâm sẽ điều tra rõ chuyện này.

Yang Jungwon có hơi kinh ngạc, chuyển biến này đối với cậu là rất có lợi, nhưng, chuyện này do ai làm? Làm thay đổi cả dư luận đâu phải là chuyện dễ dàng.

Người đầu tiên mà Yang Jungwon nghĩ đến đó chính là Park Jongseong, cậu cầm điện thoại, do dự một hồi lâu, ấn gọi cho anh.

Đầu bên kia nhanh chóng nhấc máy, cái giọng nói muốn ăn đòn của anh ta lại vang lên: “Sao hôm nay lại chịu gọi điện thoại cho tôi thế này, em nhớ tôi rồi à?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com