TruyenHHH.com

JAYWON | Không Còn Ràng Buộc

Two

Han_JunJi

2.

Khi Lee Jeong gõ cửa, tôi đang phiền não giặt ga trải giường tối qua, còn Park Jongseong đi ra ngoài mua đồ.

Tôi và Lee Jeong ngồi đối diện nhau, quả thực không không thể nghĩ ra làm sao họ biết đến nơi hẻo lánh chim không thèm ị này.

"Yang Jungwon." Môi Lee Jeong giật giật, khi ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong đôi mắt tràn đầy ánh nước.

Khóe mắt đỏ ửng càng khiến cậu ta trở nên yếu đuối vô cùng.

Tôi nhíu mày, đợi cậu ta nói tiếp.

"Anh hãy rời xa Park Jongseong đi."

Lee Jeong mím đôi môi tái nhợt, lại nói: "Tôi và Park Jongseong chỉ là cãi nhau, anh cũng biết, Park Jongseong chính là như vậy."

Chính là như vậy?

Đúng vậy, nhân vật chính cãi nhau, tất nhiên cần bia đỡ đạn là tôi đây tới để thúc đẩy bọn họ làm lành.

Nhưng, tôi cũng là một người có tình cảm, tôi muốn có cuộc sống của riêng mình.

Nhưng còn chưa kịp bước ra một bước, Park Jongseong lại chạy đến trước mặt tôi, cố chấp xâm nhập vào cuộc sống mới mà tôi chưa kịp bắt đầu.

Tôi trầm mặc một hồi, sau đó buồn cười dựa vào ghế sofa phía sau, "Cậu làm từ vụn băng sao? Một bộ dạng đau khổ vỡ nát, để cho ai nhìn?"

"Còn nữa, là chồng của cậu tự mình chạy đến đòi chơi với tôi, ép buộc tôi phải ở bên hắn, làm sao đây?"

Lee Jeong khiếp sợ trợn to cặp mắt, ánh nước trong mắt càng nhiều thêm, dường như không dám tin tưởng tôi lại không biết xấu hổ như vậy.

Cậu ta bắt đầu cúi đầu và không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái, ánh sáng phản chiếu từ đó không khỏi làm tôi hoảng thần.

Ngày xưa, Park Jongseong cũng từng đeo cho tôi một chiếc nhẫn, chỉ là chiếc nhẫn đó Lee Jeong không cần.

Không sai, tôi chỉ là một bia đỡ đạn mà Park Jongseong dùng để kích thích Lee Jeong.

Mỗi khi Park Jongseong và Lee Jeong cãi nhau, cho là Lee Jeong không quan tâm đến mình nữa, sẽ lại đến tìm tôi để làm chất xúc tác cho tình cảm của bọn họ.

Sau một vụ tai nạn xe hơi, trong thời gian tôi bị hôn mê, trong đầu tôi bỗng nhiên nhiều thêm một đoạn ký ức.

Trong ký ức đó, tôi là một bia đỡ đạn độc ác trong một câu chuyện boylove, vì ghen tị Park Jongseong thích Lee Jeong, đã dùng những thủ đoạn độc ác để làm tan nát gia đình của Lee Jeong, cuối cùng bị Park Jongseong phát hiện.

Park Jongseong đã cắt đứt gân chân của tôi, biến tôi thành một người tàn tật, tôi không chịu nổi bản thân như vậy, đã tự tử.

Sau khi tỉnh lại, tôi ném chiếc nhẫn đó đi, tránh xa Park Jongseong và Lee Jeong, cho đến khi họ kết hôn, tôi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới.

Tôi phục hồi tinh thần lại, cầm lấy cốc trà đã nguội trước mắt:

"Cần tôi đổi cho cậu một cốc không?"

Không chờ Lee Jeong trả lời, tôi tự lấy một cốc trà khác, đứng dậy đi vào bếp.

Khi tôi quay lại, Lee Jeong đã rời đi.

"Biết tôi sắp quay lại, còn đặc biệt pha trà cho tôi?"

Một cảm giác ấm áp từ phía sau lưng, hơi thở quen thuộc truyền đến, tôi liếc mắt, giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Park Jongseong: "Làm gì có chuyện tốt đẹp vậy."

Tôi uống một ngụm trà, nhìn ra ngoài cửa sổ sắp sang thu, hoàn toàn không để ý đến sự chiếm hữu điên cuồng mà mãnh liệt không thèm che giấu của Park Jongseong phía sau mình.

Phải đổi một nơi khác, tôi nghĩ.

______________________________________

4.

Park Jongseong đã lắp đặt camera giám sát trong nhà ngay trước mặt tôi.

Đối với lần này tôi cũng không phản kháng, vì đầu óc của Park Jongseong chính là không bình thường như vậy.

Nhưng mặc dù như vậy, tôi vẫn lén đặt vé máy bay đi Thụy Điển ba ngày sau.

Vào đêm trước khi rời đi, tôi đã cho Park Jongseong uống thuốc an thần.

Sau khi thu dọn hành lý xong, tôi nhìn vào khuôn mặt Park Jongseong đang ngủ say một lần cuối cùng, kéo hành lý đi tới trước cửa.

"Rắc rắc" một tiếng.

Cửa không mở.

Tôi dừng lại, thần kinh lập tức căng thẳng, thật giống như phía sau có một con dã thú từ trong rừng rậm u ám đuổi theo tôi, vừa vội vàng vừa sợ hãi nhấn khóa cửa liên tục.

"Jungwonie, em sao lại muốn ra ngoài giữa đêm vậy, đi ra ngoài lúc khuya rất nguy hiểm đấy."

Park Jongseong, người vốn nên ngủ say lúc này lại đi đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng đẩy bàn tay tôi đang đè chốt cửa, đan mười ngón tay vào nhau.

Hắn tựa như trấn an, bao vây tôi, tựa trán vào trán tôi và hôn.

Tôi cũng không nhịn được nữa, đẩy Park Jongseong ra xa, mất khống chế hét lên: "Park Jongseong! Mẹ kiếp nhà anh, anh kết hôn rồi có biết hay không! Anh con mẹ nó có thể đừng nữa đến tìm tôi nữa hay không!"

"Anh có bệnh hả!"

Ngón tay tôi run run nắm chặt cổ áo của Park Jongseong, "Tôi thực sự, thực sự không muốn có bất kỳ liên lạc nào với anh nữa, Park Jongseong."

Tôi đã chịu đủ cuộc sống bia đỡ đạn bị người khác chà đạp, rốt cuộc là tại sao, anh cũng đã kết hôn rồi, đã có kết cục viên mãn rồi, tại sao còn tới dây dưa với tôi?

Tôi ngã xuống sàn nhà lạnh băng như mất sức, Park Jongseong ngồi xổm người xuống ôm tôi, cắn mạnh vào cổ tôi, thở dài: "Jungwonie, nghe lời..."

Tiếp đó lại nói với giọng như đang dỗ trẻ con: "Anh yêu em, em nghe lời một chút."

Park Jongseong ôm tôi đến trên giường, đút cho tôi mấy hớp nước trên đầu giường, có lẽ là quá mệt mỏi, mí mắt tôi cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ, ngủ mất từ lúc nào.

Sau khi tỉnh lại, tôi đã đến một nơi xa lạ.

Park Jongseong kéo rèm cửa sổ ra, cả người hắn đắm chìm trong ánh nắng chói chang, hắn nói với tôi: "Yang Jungwon, đây là nhà tân hôn của chúng ta, thích không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com