Jaywon Khong Con Rang Buoc
---19.Park Jongseong ôm lấy ngón tay tôi không ngừng run rẩy.Sau khi đến bệnh viện.Một cánh cửa, tách rời tôi và Park Jongseong ra.Nói không chừng cũng tách rời sự sống và cái chết.Nghe nói con người trước khi chết, tất cả ký ức sẽ tái hiện trong đầu, mọi người nói cái này gọi là: "Hồi quang phản chiếu".Tôi và Park Jongseong đã xác định mối quan hệ từ khi còn học đại học.Có lẽ sau nhiều năm vọng tưởng vô ích của tôi bỗng nhiên được đáp lại, tôi bắt đầu sinh ra hoài nghi đối với Park Jongseong.Park Jongseong cười với bất kỳ ai, tôi đều nghĩ rằng anh sẽ ngoại tình.Tôi luôn cảm thấy Park Jongseong không yêu tôi, anh là thương hại tôi.Thương hại tôi là một đứa con rơi từ nhỏ đã không có cha mẹ, thương hại tôi luôn đuổi theo phía sau anh để tìm một chút tình yêu.Park Jongseong là thiên chi kiêu tử, còn tôi chỉ là bùn đất trong cống ngầm.Khi người bạn lớn lên với Park Jongseong, Lee Jeong, xuất hiện.Dù là vẻ ngoài, tài năng hay gia cảnh ưu việt cũng làm cho tôi ghen tị.Tôi nhìn ra Lee Jeong thích Park Jongseong, tôi sợ rằng Park Jongseong sẽ thích Lee Jeong.Khi Park Jongseong đưa tôi ra ngoài tụ họp, tôi có thể cảm nhận được bọn họ giống như người ở vị trí cao, chế giễu, khinh thường tôi, bọn họ nói: "Thì ra cậu ta chính là Yang Jungwon đã dụ dỗ Park Jongseong để leo lên trên, cậu ta là cái gì, lại đáng để Park Jongseong đối đầu với gia đình mình."Tôi bị bệnh.Tôi luôn tưởng tượng rằng bất kỳ người nào cũng muốn cướp Park Jongseong của tôi.Khi tôi cầm dao và khua loạn về phía không khí, khi tôi hướng về phía thi thể kẻ địch trong tưởng tượng kia, tôi thỏa mãn nghĩ: Park Jongseong rốt cuộc chỉ thuộc về mình tôi.Cuối cùng, Park Jongseong phát hiện ra sự chiếm hữu không bình thường đến cực đoan của tôi.Anh ép tôi đi khám bác sĩ, uống thuốc, chăm sóc vết thương của tôi một cách ân cần, trong đêm khuya vỗ nhẹ lưng tôi từng cái lại từng cái, nói: "Anh yêu em, Yang Jungwon. Ngủ một giấc đi, ngủ một giấc là tốt rồi."______________________________________20.Park Jongseong đôi khi sẽ bật cười vì một vài ghen tị khó hiểu của tôi.Tôi hỏi anh: "Anh cũng cười như vậy với Lee Jeong?"Ánh mắt của Park Jongseong bỗng trở nên u ám, sau đó lại nhếch môi: "Anh chỉ cười như vậy với Yang Jungwon."Cuối cùng, bệnh của tôi đã đến mức không thể kiểm soát được.Park Jongseong đã lắp đặt camera giám sát ở mọi ngóc ngách trong nhà, thậm chí còn lắp đặt thêm khóa cho cửa sổ và cửa ra vào. Tất cả những vật sắc nhọn đều bị khóa trong hộc tủ ở tầng trên cùng.Tuy nhiên, có một ngày, tôi vẫn cạy được khóa cửa ra, lén lút chạy ra ngoài.Bởi vì sau khi tỉnh táo, tôi nhận ra Park Jongseong đã không còn ở đó, tôi phải đi tìm anh.Trên đường, tôi lại nhìn thấy Lee Jeong.Cậu ta nói rằng cậu ta sắp kết hôn với Park Jongseong rồi, thật là một trò đùa.Tôi tự nhủ rằng lời Lee Jeong nói là giả dối, nhưng tôi không thể không ngừng nghi ngờ và lo lắng, cuối cùng tôi quyết định phải đi tìm Park Jongseong để hỏi cho rõ.Đáng tiếc, tôi không tìm thấy Park Jongseong, mà lại gặp tai nạn giao thông.Trong khoảnh khắc cơ thể bị ném lên không trung rồi đập mạnh xuống đất, tôi nghe như thấy tiếng xương cốt và máu thịt tách rời, tôi nghĩ: Park Jongseong sẽ không chê tôi bị đâm thành một tảng thịt nhỉ, quá khó coi.Tôi không biết mình đã ở bệnh viện bao lâu, tôi chỉ biết trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, tôi chỉ là một bia đỡ đạn, nhân vật chính trong thế giới này là Park Jongseong và Lee Jeong.Vì vậy, tôi từ bỏ, từ bỏ Park Jongseong, từ bỏ mối tình không thể cầu được này.Nhưng Park Jongseong vẫn đuổi theo tôi khắp nơi, cứng đầu không cho phép tôi rời xa anh.Khi gặp anh tôi như một con nhím, giơ lên gai nhọn toàn thân:"Anh yêu Lee Jeong, đừng đến tìm tôi nữa.""Park Jongseong, anh bị bệnh à? Tôi là gì của anh?""Cút đi, Park Jongseong, cùng với Lee Jeong của anh cút đi, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa!"Nhưng mỗi lần Park Jongseong giải thích với tôi rằng anh không kết hôn với Lee Jeong, tôi lại chọn tự động che giấu, sống trong ảo tưởng của chính mình.Đúng vậy, ảo tưởng.Sự chiếm hữu biến thành bệnh trạng của tôi đã khiến tôi tưởng tượng ra rằng Park Jongseong và Lee Jeong đã kết hôn.Lee Jeong nói, tôi là một tai họa, làm hại Park Jongseong vĩnh viễn phải sống một cuộc sống không bình thường.Lim Youngdae cũng nói, tôi là một tai họa, tôi làm cho Park Jongseong từ một người được Park gia kỳ vọng, phải chịu đựng sự tức giận của Park gia.Nhưng vậy thì thế nào, tôi yêu Park Jongseong.Bất kể tôi có phải là một bia đỡ đạn hay không, Park Jongseong cũng đã chứng minh cho tôi rằng anh cũng yêu tôi.Vì vậy, tình yêu không cần phải quan tâm đến cốt truyện, tình yêu sẽ vượt qua cốt truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com