Jaywon Khong Con Rang Buoc
15.Khi tôi nhận ra mình không bình thường.Chứng ù tai của tôi đã trở nên rất nghiêm trọng, không thể ngủ yên giấc suốt nhiều đêm.Ban đầu, tôi chỉ nghĩ mình mệt mỏi do thức khuya vẽ tranh, nhưng sau đó Park Sunghoon cũng phát hiện ra triệu chứng của tôi.Bởi vì Park Sunghoon phát hiện đôi khi tôi sẽ cầm điện thoại và gọi đi gọi lại nhiều lần.Nhưng thực ra tôi không gọi đi đâu, chỉ là tự nói chuyện với mình.Đôi khi tôi hồi thần lại, phát hiện ra số điện thoại đó là của Park Jongseong.Lúc này, tôi mới cảm thấy mình không có thuốc nào cứu nổi rồi.Park Sunghoon vội vàng đưa tôi đến bệnh viện.Gọng kính của bác sĩ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, anh ta nghiêm túc nói rằng tôi mắc chứng trầm cảm.Tôi cười khẩy một tiếng, mua bằng chắc luôn.Park Sunghoon lại gấp muốn chết,mỗi ngày cậu ta đều phải nhìn chằm chằm tôi uống thuốc, thời thời khắc khắc không buông lỏng cảnh giác, rất sợ tôi một giây kế tiếp liền lấy đao tự kết liễu mình.Tôi bảo cậu ta hãy thư giãn chút đi, tôi sẽ không tự sát, tôi còn có việc chưa làm xong.s.d gửi tin nhắn hỏi tại sao tôi không cập nhật video mới nữa.Tôi trả lời: "Tôi định đi cứu voi ở Châu Phi."s.d: "...""Được rồi, thực ra là tôi có vấn đề về sức khỏe."Ngay khi tin nhắn trong điện thoại còn chưa gửi đi được bao lâu, chuông cửa đã vang lên.Người đàn ông trước mặt dường như không thay đổi chút nào, mặc áo khoác Cashmere lông dê màu đen, đeo chiếc khăn quàng màu xám tro tôi tặng năm ngoái, nhưng tóc và áo vẫn dính một ít giọt nước nhỏ từ tuyết tan, vẫn rực rỡ đẹp mắt như vậy.Tôi ngẩng đầu lên, tinh thần có chút hoảng hốt.Tôi đi qua chạm vào khuôn mặt, bàn tay, làn da của Park Jongseong, ấm áp chân thực nói cho tôi biết Park Jongseong trước mắt không phải là ảo giác.Tôi lập tức rụt tay về, nhưng ở giữa không trung lại bị Park Jongseong chặn lại.Hắn chủ động cúi người xuống, áp má vào lòng bàn tay tôi và nói:"Đã lâu không gặp, Yang Jungwon."Đầu óc tôi như bị trì hoãn, dừng lại thật lâu, trong cổ họng mới phát ra một chuỗi âm tiết:"Đã lâu không gặp, Park Jongseong."Park Jongseong không có chút khách sáo nào.Tự nhiên cầm tay tôi trực tiếp đi vào nhà.Anh ngồi quỳ trên sàn nhà, vùi đầu vào đầu gối của tôi, thanh âm trầm thấp khàn khàn:"Yang Jungwon, cuộc sống của em không tốt chút nào."Tôi theo bản năng trả lời:"Thật ra thì, cũng không tệ lắm.""Em đang lừa gạt tôi."Park Jongseong thành kính hôn môi tôi, từ nhẹ đến nặng, cuối cùng đi sâu vào.______________________________________16.Tôi ngồi trên ghế sofa, Hắn cứ như vậy nửa quỳ ở trước mặt tôi.Park Jongseong nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên bụng tôi.Sau đó, Park Jongseong nói với tôi:"Yang Jungwon, chúng ta kết hôn đi."Tôi từ chối, hỏi ra câu hỏi trong lòng:"Lee Jeong thì sao?"Park Jongseong thở dài, bất đắc dĩ hôn khóe miệng tôi:"Yang Jungwon, tôi không kết hôn với cậu ta.""Tên lừa gạt.""Tôi không lừa dối em, Jungwonie, em bị bệnh."Tôi chẳng qua là bị bệnh nhẹ thôi, không có nghĩa là anh có thể coi tôi như một kẻ ngốc.Tôi hừ lạnh một tiếng:"Anh đã kết hôn với Lee Jeong rồi, tôi đã nhìn thấy.""Ồ, đúng, bạn bè xung quanh anh cũng không thích tôi, bọn họ đều nói anh và Lee Jeong là trời sinh một đôi."Park Jongseong nghe tôi lải nhải không ngừng tố cáo, bàn tay đặt lên lưng tôi, nơi xương sống gầy gò nhô lên do bệnh tật:"Ngủ một giấc đi, Jungwon."Khi tôi tỉnh dậy, Park Sunghoon đã trở lại.Khi nhìn thấy Park Jongseong, cậu ta không hề ngạc nhiên, trên khuôn mặt là một bộ biểu tình: "Cuối cùng anh cũng tới."Tôi không biết Park Jongseong đã “hạ cổ” gì với Park Sunghoon, mà cậu ta lại đồng ý để Park Jongseong đưa tôi trở về nước.Tôi chỉ thấy nó buồn cười, nhưng Park Sunghoon lại cho tôi uống thuốc an thần rất đầy đủ.Khi tỉnh dậy, tôi lại ở trong căn nhà quen thuộc đó.Ban đầu tôi còn cố gắng chống cự, lần nghiêm trọng nhất còn cầm đao vô tình cắt tay Park Jongseong bị thương.Nhưng tôi thật sự không phải cố ý, tôi chỉ không muốn ở bên Park Jongseong nữa, để khiến mình trở nên lố bịch như vậy.Tôi khóc lóc bò đến trước mặt Park Jongseong xin lỗi hắn, Park Jongseong chỉ ôm chặt tôi, nói đi nói lại, "Không sao đâu."Tôi chân chính ý thức được, bệnh của tôi giống như thật sự rất nghiêm trọng.Tôi bắt đầu tích cực chữa trị, uống thuốc.Nhưng không có hiệu quả rõ ràng.Park Jongseong nói, hắn sẽ ở bên cạnh tôi.Tôi cười cười, dù thế nào không thể để Park Jongseong ở bên cạnh một người bị bệnh được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com