TruyenHHH.com

[Jaywon || Chuyển ver] Đợi anh

36

Edennie_18

"Jun, lát tối ăn gì? Anh muốn ăn lẩu cay Tứ Xuyên."

"Không được. Dạ dày không tốt, ăn lẩu để tự sát à?"

"Vậy ăn pizza hay gà rán nhỉ?"

"Không được, mấy thức ăn nhanh không tốt cho da của anh."

"Vậy ăn gì bây giờ?"

"Về nhà tôi nấu cơm cho mà ăn."

Nhìn sơ qua còn tưởng là quản lí của Lee Heeseung nữa, nhưng Jun chỉ là thợ chụp ảnh thôi, có điều tên tuổi rất có chỗ đứng trong ngành.

"À phải rồi, tớ nghe nói Jay về rồi đó Jungwon."

"Tớ gặp ở công ty rồi."

"Hai cậu sao rồi?"

"Công việc rất bận nên chỉ ăn trưa cùng nhau rồi việc ai nấy lo."

"Chiều nay Jay sang Ý rồi."

Heeseung vừa xong một shot hình, nghỉ giải lao 5 phút.

"Hai đứa định thế nào đây? Định làm mười năm tình cũ à?"

"Nếu không thì phải làm gì bây giờ?"

"Anh thấy em nên chủ động nắm bắt đi. Chứ Jay rất bận, em không ngỏ ý thì cậu ta sẽ xếp em sau công việc đó."

"Vậy Jun xếp anh với công việc thế nào?"

"Đương nhiên không xếp được. Anh là cuộc sống của Jun mà."

Cũng phải, một nhiếp ảnh gia và một người mẫu, xét về công về tư đều dính lấy nhau. Nhưng một trưởng phòng thiết kế và một tổng giám đốc thì làm sao mà dính lấy nhau đây? Đó là còn chưa kể đến công việc ở Thịnh Đế luôn nhiều gấp 4 lần những công ty tập đoàn khác, chức vụ càng cao thì thời gian nghỉ ngơi càng ít, không có thời gian cho yêu đương đâu.

Buổi chụp hình chỉ kéo dài hơn một tiếng, nhờ sự chuyên nghiệp của Heeseung và Jun nên mọi chuyện suông sẻ. Yang Jungwon cũng nhanh chóng về nhà, hôm nay quá mệt mỏi rồi, vừa về đến nhà liền vừa cởϊ áσ khoác lẫn sơ mi vừa đi về phòng rồi nằm ịch xuống giường.

Mấy năm nay cậu cao lên không ít, cũng đã hơn mét bảy rồi nhưng trưa nay đứng gần Jay vẫn thấy thua anh cả cái đầu, trong lòng thầm ước lệ chắc người kia cao chừng mét tám mét chín rồi. Cậu lấy tấm hình cũ ra xem, tấm hình chụp hôm tốt nghiệp khi anh đã đan lấy tay cậu, hành động nhỏ thôi cũng đủ khiến cậu tươi cười trước ngày chia ly tiễn anh đi Anh.

Anh của bây giờ vẫn giống anh của lúc trước, chỉ là đẹp trai sắc nét hơn, cơ thể cũng cuốn hút trưởng thành hơn, kể cả nụ cười khi gặp cậu cũng đầy mị lực hơn. Nếu trước đây anh cười một cái sẽ khiến nữ sinh toàn Seoul ngã gục thì bây giờ bị anh nhìn một cái cũng muốn con mình mang họ Park.

Hôm nay thời tiết có hơi nóng nực, cậu nằm một lát đã không chịu được mà đi tắm, ngâm trong bồn tắm phảng phất hương thơm, không rõ là hương gì, chỉ biết là nhẹ nhàng và thanh mát, như loài hoa, như loài thảo dược.

Điện thoại bỗng reo, là mẹ gọi

- Con nghe đây mẹ.

- Con ăn uống gì chưa? Đã tan ca chưa?

- Con tan ca rồi, đang tắm, lát nữa mới ăn.

- Nhớ đừng bỏ bữa đó. Trước khi ngủ còn phải uống sữa nữa.

- Mẹ cũng đừng thức khuya, công việc có nhiều thì cũng để cho cấp dưới làm đi. Lớn tuổi rồi đó.

- Mẹ biết rồi. Hết tháng này là nghỉ hưu rồi.

- Mẹ có muốn đi du lịch không?

- Chuyện đó để mẹ bàn lại với ba con. Thôi mẹ ngắt máy đây. Đừng ngâm mình lâu quá đó, ăn uống rồi ngủ sớm đi nghe chưa?

- Con nghe mà. Mẹ ngủ ngon.

- Ngủ ngon.

Cậu đặt điện thoại sang một bên, rời phòng tắm mà xuống bếp. Không biết nấu ăn đúng là khó khăn thật, hôm nay cũng nhiều việc nên rất lười, đành gọi pizza từ bên ngoài về ăn tạm, sau đó uống sữa rồi leo lên giường.

Nhưng không hiểu sao lại chẳng thể ngủ, trong tâm trí lại chỉ có mỗi Jay. Lật cuốn album hình cũ ra mà xem lại, tự mình ôn kỉ niệm cũ. Bỗng điện thoại rung nhẹ, là số lạ nhắn tin

? : Wonie, ngủ chưa?

Hai chữ Wonie này cũng đủ khiến cậu biết là do ai nhắn rồi, vội lưu số của anh lại.

Wonie : Chưa. Còn anh?

Jay : Ra mở cửa cho anh đi.

Wonie : Anh đùa à?

Jay : Nhanh đi.

Dù anh đùa cũng được, cậu vẫn mong lời anh nói là thật, vội chạy ra mở toang cửa, đúng là Jay đang đứng trước cửa nhà.

"Sao anh nói là đi Ý mà?"

"Nhớ người yêu nên không đành lòng đi."

"Ai thèm làm người yêu của anh? Mau vào nhà đi."

Anh mang vali vào nhà, để ở một góc phòng cậu rồi ngồi ở sopha.

"Uống gì không?"

"Không cần khách sáo đi."

"Anh đáng lẽ đang trên máy bay chứ?"

"Không muốn đi nữa nên để trợ lí sang đó một mình sắp xếp thay anh rồi."

"À."

"Đừng đứng đó nữa. Anh đến không phải để uống nước đâu. Mau lại đây anh ôm nào."

"Không cho. Ở đâu ra lưu manh vào nhà người ta còn muốn ôm người ta chứ?"

Không đợi đến cậu cho, anh tự bước đến bên cậu mà choàng tay giữ lấy vòng eo nhỏ, ôm cậu vào lòng. Đúng là nhớ muốn chết. Đột ngột bị anh ôm lấy như vậy từ đằng sau, cậu hơi nghiêng cổ sang một bên, hai tay giữ lấy tay anh đang đặt trước bụng mình.

"Sao em lại gầy rồi? Định là người mẫu à?"

"Em đang giảm cân đó."

"Sao lại giảm cân?"

"Thật ra do em ăn uống không điều độ thôi."

"Em sao không tự chăm sóc tốt bản thân vậy? Hay cần anh chăm em thì mới chịu đây?"

"Được như vậy thì tốt."

Cậu nghiêng mặt nhìn về phía sau, nhẹ hôn lên khoé môi anh. Crush lâu như vậy rồi cuối cùng cũng có thành quả, còn lâu hơn đi Tây Thiên thỉnh kinh nữa. Một phần ba đời người mong đợi một bóng hình, đến tận ngày hôm nay mới có được nụ hôn đầu, mới có thể đường đường chính chính ôm ấp ân ái.

"Jay."

"Sao?"

"Em không thích anh nữa."

"Mà là yêu anh rồi có đúng không?"

"Vậy còn anh?"

"Em có muốn tiếp tục theo đuổi anh cho đến khi anh đáp trả không?"

"Em theo đuổi anh không phải để anh đáp trả, mà để anh biết tình cảm của em."

Jay nhẹ cười, cuộc đời anh chưa từng gặp ai mặt dày theo đuổi như cậu, càng chưa từng gặp ai chân thành như cậu. Ban đầu còn nghĩ cậu sẽ chán thôi, không mau chán thì cũng sau khi anh đi Anh sẽ chán, nhưng kết cục là ngày nào cũng nhắn tin cho anh, gọi voice gọi video, ghi âm hát cho anh nghe, đàn piano cho anh nghe, và rất rất nhiều chuyện nữa.

"Wonie, anh đang nghĩ đến chuyện kết.."

"Tối rồi, ngủ thôi."

"Sao em ngắt lời anh?"

"Vì bây giờ chưa phải lúc."

Đứa ngốc năm 16 tuổi bây giờ đã biết lo nghĩ rất nhiều rồi, nhưng anh lại chẳng biết nên vui hay buồn nữa. Anh sợ nụ cười ngây ngốc thuần khiết của thời thanh xuân sẽ bị muộn phiền phủ mờ. Anh sợ chân tình của cậu đã theo đuổi anh đến mỏi mệt rồi sẽ gục ngã ngay bên cạnh đích đến. Anh sợ cậu bỏ cuộc, sợ cậu không theo đuổi anh nữa, sợ rất nhiều...

"Vậy nếu đến lúc thì em sẽ chấp nhận chứ?"

"Đến lúc đó thì hẵn tính. Hôm nay em mỏi mắt quá."

Anh nới lỏng vòng tay rồi dần buông để cậu về phòng. Nằm bên cạnh nhau, mặt đối mặt, cậu thấy được vẻ nghĩ suy vương trên mi mắt lo lắng của anh. Nhẹ nhàng đan lấy tay anh mà khẽ nói

"Jay, đừng nghĩ nhiều, anh vốn không phải một phần cuộc sống của em, mà là một phần trong em rồi."

Anh ngồi dậy, đè trên người cậu mà cúi xuống gần trao môi hôn, tay ôm lấy eo cậu rất ôn nhu

Anh yêu em nhiều lắm rồi đó Wonie...

Nhưng những lời này chẳng thể nói ra, anh sợ bản thân mình sẽ tổn thương cậu nên dè dặt đắn đo hết mấy năm ròng rã. Nhưng sao anh không nghĩ rằng bắt cậu chờ đợi như vậy cũng là một sự tàn nhẫn đi?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com