Jaylex Hitomebore
Alex khẽ mở đôi mắt to tròn, nhìn một lượt quanh căn phòng của mìnhĐầu anh đau như búa bổ, thậm chí còn có chút chóng mặtCó lẽ do tối qua Alex ham vui, uống quá nhiều rượu dẫn tới say không biết trời trăng mây đất là gì. Nên sáng dậy mới nặng đầu thế nàyAnh mệt mỏi chống tay xuống giường, nâng cơ thể dậy. Đột nhiên cơn đau từ dưới thắt lưng thình lình ập đến khiến Alex choáng váng hít vào một hơi Quái lạ, tối qua có chuyện gì mà cả cơ thể anh bây giờ đều đau nhức, rã rời, đặc biệt là cái nơi khó nói kia. Thậm chí cả cổ họng cũng hơi khàn điKhông lẽ đêm qua anh quậy tung nóc nên giờ tắt tiếng?Alex hất chăn ra, bước một chân xuống giường định đứng dậy. Bỗng dưng, anh nhận ra quần áo mình đã không cánh mà bay từ lúc nào Ngay lập tức, mặt Alex cắt không còn một giọt máuAlex nhìn xuống dưới cơ thể mình. Từ ngực rải đến tận đùi là những vết đỏ chói mắt, những vết răng ái muội, hai đầu ngực đỏ hồng cũng đã sưng tấy lênAnh hoảng loạn, nhanh chóng cầm chiếc áo sơ mi từ dưới đất lên, che đi cơ thể lõa lồ của mìnhAlex không dám tiếp tục nhìn bản thân, càng không dám xác nhận thứ đang chảy ra từ phía sau mình là gì, càng không dám nhớ lại những gì tối quaQuá rõ ràng! Trong lúc bất tỉnh vì men cồn, đã có người làm hại anh!Alex cào vào tay mình, đến mức rướm máu. Anh không oán trách gì ai, anh chỉ tự trách mình bất cẩn, trách chính mình vui đùa quá chớn nên hại bản thân ra nông nỗi này Đó là lần đầu tiên của Alex, mất trong một đêm buông thả bản thân, mất cho một người không biết là aiAlex cảm thấy uất ứcAnh cuộn người lại, bật khóc Hôm ấy, Alex xin nghỉ hẳn một ngày để điều chỉnh tâm trạng của chính mìnhTay anh tuy có vết bầm do bị giữ chặt, nhưng cả cơ thể ngoài những dấu vết tình ái ra thì đều lành lặn. Chứng tỏ khi ấy Alex là thuận theo người kia hưởng lạc Thế nên anh không thể trách người đó cưỡng bức mình được Nhìn chiếc cổ trắng ngần giờ chằng chịt vết hôn. Alex bắt đầu đau đầu, đương lúc đang không biết làm gì để che đi chúng nó thì điện thoại báo cuộc gọi đến Alex mệt mỏi bắt máy, đầu dây bên kia lập tức hỏi:"Sao nay anh không đi làm?" Giờ Alex mới nhìn lại tên người gọi, là cậu nhóc Thành Phong, hay còn gọi là Gusty. Bé hơn anh hai tuổi, cũng đang làm cùng một team với anh Thằng bé dễ thương, Alex cảm thấy thế, nhưng thành thực mà nói thì bây giờ Alex chẳng muốn ai quan tâm đến mình cả "Anh cảm thấy hơi mệt, vẫn ổn, không sao""Anh còn say à? Hôm qua anh uống nhiều lắm luôn. Nhiều hơn cả đám người mới vào nữa."Alex vò vò đầu khiến cho mái tóc rối bời hết lên, bực dọc nói:"Ừ, anh đau đầu lắm. Thế nhé."Gusty nghe giọng anh có vẻ không tốt, thế nên nói:"Dạ, vậy anh nghỉ ngơi đi. Em cúp máy.""À khoan, anh hỏi cái này.""Dạ?"Sau một hồi đấu tranh nội tâm kịch liệt, hết vò đầu rồi lại bứt tai. Một lúc lâu sau, khi Gusty cứ nghĩ Alex không muốn hỏi nữa thì anh lên tiếng:"Hôm qua.....ai đưa anh về vậy?"Gusty ngây thơ đáp:"Em không nhớ nữa. Hôm qua nhậu tưng bừng, em cũng không để ý tới anh, lúc em nhớ tới thì anh mất tiêu rồi."Alex cũng đoán được câu trả lời của Gusty, thế nên cũng không thất vọng là mấy. Anh tắt máy, chống tay xuống bồn rửa mặt, nhìn vào trong gương Thời điểm hiện tại, Alex đang là nhân viên thuộc phòng marketing của một công ty lớn ở Sài Gòn. Hai mươi sáu tuổi, anh có trong tay đầy đủ những gì mà người khác ao ướcĐêm qua là bữa tiệc chào đón những thành viên mới gia nhập công ty. Và team của Alex có tới hai người, vì đã rất lâu rồi mới nạp thêm đồng đội nên Alex rất vuiVì vui, anh cũng uống rất nhiều. Và má nó, anh bị người khác đưa lên giường trong tình trạng say bí tỉAlex nghiến răng nghiến lợi. Ít nhất đừng để anh tìm ra người đó, nếu không anh chắc chắn sẽ cho nó một trận nên thân Chừa cái tội ăn cho đã rồi bỏ chạyAlex đỡ thắt lưng đau nhức của mình, hít sâu một hơiCũng may anh là con trai, không có nhiều vấn đề phải lo như con gái Hai ngày sau, Alex quay trở lại với công việc. Những dấu vết vẫn chưa lặn nhưng cũng đã mờ đi phần lớn, do có biết chút ít về makeup nên Alex dễ dàng che đi nóNhưng để cho chắc, Alex vẫn mặc thêm chiếc áo cổ lọ kín bưngAnh ngồi trên bàn, cầm tô bún bò huế vừa ăn vừa nghiền ngẫm cuộc sốngĐột nhiên có một bàn tay đặt lên vai làm Alex giật bắn cả người suýt nữa thì đổ luôn cả tô bún. Anh quay qua, định mắng cho phát thì chợt nhận ra đó là Khun Lee, người anh cả trong teamKhông mắng được"Khỏe hơn chưa mà đi làm rồi?"Alex để tô bún lên bàn, tránh làm đổ, lau lau miệng nói:"Em đỡ rồi mới đi chứ? Cũng chỉ hơi đau đầu thôi chứ cũng không có gì nghiêm trọng.""Không có gì nghiêm trọng mà khiến cho người tham công tiếc việc như em nghỉ tận hai ngày. Ai tin?" Dino cầm ổ bánh mì, kéo ghế ngồi đối diện AlexKhông lẽ lại bảo họ mình sang chấn tâm lý do bị mất lần đầu chắc? Alex chép miệng lắc lắc đầu"Thật sự không sao, lâu lâu em cũng phải tự thưởng cho mình một ngày để xả hơi chứ?"Dino trao đổi ánh mắt với Khun Lee sau đó gật nhẹ đầuThôi thì tin cho em nó vui Alex nheo mắt, hằn học húp tiếp bữa sáng còn bỏ dở của mình. Nhưng do bất cẩn nên anh bị sặc, Alex ho, sa tế cay nồng sộc lên tận mũi và họng khiến anh khó chịu không thôi. Khun Lee vội vỗ vỗ lên lưng cho anh nhuận khí, Dino thì bật dậy đi tìm nước cho anh. Nhưng xui sao, hôm nay bình nước lọc trong công ty đã hết mà vẫn chưa có ai thay Đương lúc tưởng chừng sắp tắt thở tới nơi thì một chiếc ống hút được đưa tới tận miệng anh, Alex không nghĩ nhiều, lập tức uống vộiHương hoa cúc nhè nhẹ cùng cái vị hơi chát của trà lan tỏa khắp khoang miệng Alex, làm dịu đi mùi sa tế nồng, vị ngọt của món đồ uống cũng khiến cái cay xè biến mất Alex cảm thấy mình sống rồi Người đó vẫn kiên nhẫn cầm chiếc ly, đợi anh uống xong mới thôi. Bây giờ Alex mới bắt đầu nhận thấy vị đưa nước cho mình không phải người anh thân thuộc , mà là một cậu nhóc trẻ tuổi xa lạ nào đó Anh nhanh chóng nhả cái ống hút ra, cầm ly trà hoa cúc nói:"Cám ơn, khụ...em là...."Khun Lee vuốt vuốt lưng cho Alex, sau đó lấy thêm ghế tới, vừa đi vừa nói:"Là người mới của team chúng ta đấy. Hôm trước có hai nhóc mới vào còn gì, đây là nhóc nhỏ hơn, hệ em út."Alex à lên một tiếng, bắt đầu dò xét cậu nhóc từ trên xuống dưới. Trong mắt Alex, chàng trai này không cao lắm, hơi nhỏ con, nhưng lại toát ra một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ, từ lúc bước vào cho đến giờ, cậu chàng vẫn luôn nở nụ cười rất tươi Nhìn trẻ thế này chắc vừa mới ra trường, đang ở độ tuổi nhiệt huyết nhất của đời người Alex uống một ngụm trà hoa cúc, không biết trùng hợp thế nào mà loại nước mà cậu nhóc đưa cho anh cũng chính là loại thức uống mà Alex thích nhấtAnh nhìn cậu nhóc, ngại ngùng gãi đầu cười:"Anh xin lỗi nhé. Hôm ấy anh uống nhiều quá nên anh quên gần hết rồi. Em có thể giới thiệu lại không?" Dino cắn miếng bánh mì thịt, vừa nhai vừa nói:"Tửu lượng đã thấp rồi còn nốc cho dữ vô."Alex đá nhẹ vào chân Dino phản bác:"Chẳng phải tại lâu lâu mới có người mới còn gì. Đâu phải lúc nào em cũng quá chén đâu.""Em hay quá ha, leader mà chưa gì đã gục ngay tăng một. Giờ tới tên thành viên cũng quên luôn, trước khi thằng nhóc vào người ta gửi danh sách cho em rồi mà." "Thì....." Alex cứng họng Khun Lee vội lên tiếng giải vây:"Thôi thôi, có để thằng bé nói không? Chúng mày chặn họng nó nãy giờ.""À xin lỗi nhóc, leader nhà bọn anh hơi ngố tàu tý. Thông cảm cho nó.""Anh vừa phải thôi nha."Alex nhìn cậu nhóc vừa gặp, nói:"Phiền em giới thiệu lại lần nữa nhé?"Chàng trai nọ mỉm cười thật tươi, hướng về phía Alex, nói:"Chào anh Quốc Anh, em là Nguyễn Quang Hiếu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com