Jayjakehoon Chuyen Ga Bay Cho Sua Thuong Nhat Cua 02z
- Ui da... – Sunghoon nằm úp mặt vào gối, miệng không ngừng xuýt xoa, nổi bật trên tấm lưng mảnh khảnh trắng nõn của nó là một mảng xanh tím cỡ bàn tay người trưởng thành.- Mày cũng biết đau à? – Jake ngồi bên giường, tay đầy dầu nóng, đang xoa xoa lên mảng xanh xanh tím tím đó, cậu đến là cạn lời với chủ nhân của thân thể này.- Sao không biết mày, tao có phải mình đồng da sắt đâu – Sunghoon càu nhàu, tiếng than thở của nó kẹt lại bên gối, hơi giống người bị nghẹt mũi đang nói chuyện, có vẻ đáng thương vô cùng.- Biết đau sao còn cứ thích ghẹo nó để nó đánh cho bầm dập thế hả?- Tại nó chứ bộ, mặt nó hài méo chịu được, đặc biệt là lúc bị dọa ma, lại càng hài vãi... há há há... ai da... đau... đau...- Má, tao mà là thằng Jay chắc tao chôn sống mày lâu rồi!Jake mệt mỏi, đóng nắp lọ dầu rồi kéo áo Sunghoon xuống, che lại vết thương mang đầy tính khiêu khích của nó. Sunghoon quá trắng khiến cho người khác nhìn vào không thể giấu được sự thương tiếc, nhưng cái mặt cười đê tiện hiện giờ của nó lại chẳng phù hợp với hình tượng ấy một chút nào cả. Có lẽ lúc tạo hóa ban hình hài này cho nó đã lỡ bỏ quên chút hiền lành, điềm đạm và chững chạc. Mặt ngoài nó như một thiên sứ, trắng trong tinh khiết, nhẹ nhàng mềm mại, nhưng ẩn giấu bên trong lại là một nhóc quỷ thành tinh, phá làng phá xóm đến náo loạn trời đất. Ban đầu cậu cũng cho rằng thằng Jay cục súc đó quá dã man nhưng lâu dần cảm xúc của Jay cậu đã hiểu được hai năm rõ mười. Có khi chỉ hận bản thân không thể yêu thương Sunghoon nhiều thêm chút, nhưng đôi lúc cũng hận không thể bóp chết nó ngay lập tức. Ấy vậy mà rốt cuộc lại chẳng xuống tay được, nói đi nói lại nói tới nói lui thì vẫn là hai chữ không nỡ, chính vì thế rất nhiều trận chiến sinh tử nhằm tiêu diệt nó đã được bỏ qua một cách dễ dàng. Lần này đánh cho Sunghoon bầm tím như vậy là bởi thằng Jay vốn dĩ quá sợ ma, lúc ra tay cũng là theo phản xạ, xém nữa là đánh gãy cả xương sườn nó. Ấy thế mà thằng quỷ này vẫn còn nằm đây cười nhăn nhở được, cậu cũng phục nó sát đất. Jake chán nản không thèm nói gì nữa, bỏ mặc nó nằm đó tự sinh tự diệt. Tối nay cậu cảm thấy rất không khỏe, định đi ngủ sớm, vậy mà cái lũ này không để cậu yên được một chút. Cứ phải quậy banh cái kí túc xá này lên tụi nó mới hả lòng hả dạ.- AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!Buổi sáng vốn dĩ là thời gian để ngủ nướng. Bình thường có việc, la hét khản giọng cũng chẳng đứa nào chịu dậy, hôm nay được nghỉ lại cứ thích dậy sớm đi cày đi bừa. Thói đời ngày nay cũng thật kì quái. Mặt trời còn chưa lên cao mà tụi nó đã không chờ nổi nữa hay gì. Cảm giác mới đặt lưng xuống chưa được bao lâu lại nghe thấy tiếng la thất thanh của ai đó khiến Jake hận đến nghiến răng.- LÀ ĐỨA NÀO? ĐỨA NÀO DÁM NHÉT CON RẮN ĐỒ CHƠI VÀO CHĂN CỦA ANH?Jay nhảy khỏi giường như gắn lò xo ở mông, cậu muốn bạc cả đầu kể từ lúc ở chung nhà với cái bọn giặc sống này. Đầu tóc bù xù, lao ra khỏi phòng thấy thằng maknae quỷ sứ đang cười như được mùa, cậu chắc mẩm chính nó là tội đồ chứ không ai.- Nay em to gan lắm rồi đó Niki, có phải là anh chiều em quá rồi không?- Không... không... không phải em. Em vừa mới dậy thôi mà, có anh Heeseung làm chứng nè – Niki vừa cười vừa nói, sắp không kịp thở đến nơi, tay còn ôm chặt bụng để khỏi đau xóc hông.- Con rắn này không phải hôm bữa em mới mua sao?- Em mua thì đúng, nhưng em cho mượn rồi đó nha.- Vậy... Thằng Sunghoon đâu?- Mày muốn tìm thằng nào, Sunghoon thèm chửi, Sunghoon thiếu đòn hay Sunghoon tìm ngược? – Heeseung vừa che chắn cho Niki, vừa dùng tay khép lại quai hàm – Không nên cười quá nhiều, sẽ có nếp nhăn, phải cẩn thận, phải cẩn thận.- Thấy thằng nào diệt thằng đó.- Mày lại còn chẳng hiểu nó hay sao mà đi hỏi anh.- Ấy, anh nhắc em mới nhớ!Jay quay ngược lại phòng mình như một cơn lốc. Cậu mà còn không hiểu nó sao, thằng lỏi con đó, nó chắc chắn phải ở ngay hiện trường gây án để chứng kiến tận mắt nó mới hả hê. Đúng như cậu nghĩ, Sunghoon đang nằm trên giường cậu cười lăn lóc, nước mắt chảy dàn dụa còn chẳng kịp lau.- YA! PARK SUNGHOON! NAY TAO MÀ KHÔNG DIỆT MÀY THÌ TAO CÙNG HỌ VỚI MÀY.- Mày vốn dĩ cùng họ với tao mà... á há há... - Ừ ha, má nó, thì tao cùng họ với thằng Jake, được chưa? Đánh trống lảng hả mày. Hôm nay mày chết chắc rồi!!!- Ặc ặc... chờ chút... chờ chút... ấy... ấy...- TỤI MÀY CÓ THÔI NGAY CHƯA!!! MUỐN ĐÁNH NHAU THÌ CÚT RA NGOÀI MÀ ĐÁNH!!! Hai đứa đang cuộn thành một cục ở trên giường thì bị tiếng la đột ngột làm đứng hình mất vài giây. Sunghoon nằm úp sấp, hai tay ôm chặt lấy đầu. Jay thì đang nắm quần Sunghoon, định đập cho mông nó nở hoa. Cả hai đồng thời quay lại nhìn nhau, mắt tròn mắt dẹt. - Nay mày nhập nó hả, sao đột nhiên cục súc vậy?- Tao mà nhập nó thì nãy giờ ai đang đánh mày hả thằng kia, nói chuyện logic xíu thì chết à!Jay tạm thời bỏ qua cho thằng ôn dịch đó. Lật mình xuống giường, cậu đi tới bên cạnh Jake. Jake vùi mặt sâu trong chăn, cả người đều ửng hồng, hơi thở nặng nề khó nhọc. Jay vội vàng đưa tay lên sờ trán cậu.- Mày sao vậy Jake, bệnh hả? Ô, mày sốt rồi đây nè.- Ừm...- Có thuốc sẵn chưa, hay để tao đi mua cho.- Có rồi, mẹ tao gói cho cả đống.- Vậy để tao đi mua cháo cho mày.Sunghoon nãy giờ bị quên lãng cũng lồm cồm bò dậy, nó khập khiễng ngồi xuống giường Jake. Lóng nga lóng ngóng không biết phải bắt đầu chăm sóc bạn từ đâu, nó định đưa tay lên sờ trán Jake thì bị cậu gạt ra.- Đừng đụng vào tao, ra ngoài đi.- Sao vậy? Tao đụng một tí cũng không được hả?- Lây bệnh cho mày bây giờ, ra ngoài đi.- Không ra, tao ở đây chăm sóc mày.- Mày thì chăm sóc được ai, thêm phiền. Jay, mày xách cổ nó ném ra ngoài cho tao.- Ok mày!- Ấy... này... NÀY!!!- Cút về phòng mày đi, đừng có ở đây vướng tay vướng chân, tao không có rảnh mà chăm thêm mày đâu.Cửa sập lại ngay trước mắt khiến Sunghoon ngây ra một lúc lâu. Nó tủi thân ghê gớm khi bị hai thằng bạn thân đồng loạt hắt hủi. Không cần nó chứ gì, nó cũng chẳng thèm. Nó ôm một cục tức, ngúng nguẩy bỏ về phòng. Chẳng biết từ bao giờ mà hai thằng đó lại trở nên khinh thường nó dữ vậy, nó cũng là thanh niên trai tráng, cũng có tay có chân hẳn hoi, sao thằng Jay thì được mà nó thì không được, nó ấm ức vãi. Cả ngày hôm đó, Sunghoon không thèm nhìn mặt hai thằng bạn lấy một lần. Jake vẫn nằm bẹp trên giường chẳng ngọ nguậy gì được. Jay thì ngược lại, tất bật như con thoi, hết mua đồ ăn, lại chườm mát, lại thay đồ, lau người cho bạn, quay qua quay lại cũng hết ngày hết buổi.Tối hôm đó, Jake có một giấc mơ thật kì cục. Cậu đang sải cánh trên một khoảng trời vô cùng vô tận, không có điểm đầu cũng chẳng có điểm cuối. Cậu cứ bay mãi, bay mãi, bay một cách vô định, bay đến mỏi mệt rã rời nhưng vẫn không tìm thấy điểm dừng chân. Sự tuyệt vọng ngày một dâng trào, Jake sợ hãi, sợ sự cô độc, sợ sự rộng lớn xung quanh mình. Sự sợ hãi ấy cứ dần ăn mòn cả tâm hồn và thể xác cậu, kéo cậu vào vực thẳm sâu không thấy đáy. Jake quơ quào trong vô thức, bất chợt từ phía đằng đông, một cụm mây trắng hồng trông như một cái kẹo bông goòng lững thững bay về phía cậu. Nó nhẹ phớt qua vầng trán đang chảy đầy mồ hôi của Jake, sau đó rơi xuống nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay cậu, mỏng manh và mềm mại như nhung lụa. Jake bỗng thấy nỗi sợ trong tâm trí chợt phai dần, đầu cũng không còn đau nữa. Bông goòng đáng yêu, cậu là ai? Jake đắm chìm trong cơn mơ bồng bềnh sắc phấn hồng, cậu nhẹ nhàng bay bổng, như trượt trên một tấm thảm lông cừu thượng hạng, bất chợt cảm giác đó lại xuất hiện. Nhưng lần này xúc cảm hoàn toàn khác biệt, không còn mềm mượt lụa là, cảm giác này cũng ấm áp nhưng đầy mạnh mẽ bao phủ lấy vầng trán cậu, kéo cậu dần trôi về thực tại, không còn lang thang, lạc trong những giấc mộng không có điểm dừng nữa. Jake giật mình, mở tròn mắt, quả nhiên là cậu ấy, bàn tay của Jay rất dày và rộng, cứng cỏi như chính con người cậu ấy vậy.- Ớ, Jay hả, làm tao tưởng...- Hết sốt rồi nè. À, mày tưởng đúng rồi đấy.- Hả???- Mày tưởng thằng Sunghoon chứ gì, nó đây nè.Jake hơi nghiêng người, ánh vào trong đáy mắt cậu là khuôn mặt say ngủ như một hoàng tử nhỏ của Sunghoon. Nó ngồi trên sàn, cằm gác lên giường, bàn tay nắm chặt lấy tay cậu không rời. Thì ra đúng là mày, puppy. Jay kéo lại chăn đã tuột đến ngang hông cho Jake, sau đó nửa ôm nửa vác Sunghoon về giường của mình. Sunghoon mơ màng, cái mặt nửa tỉnh nửa mê khờ khạo của nó đáng yêu đến không lối thoát.- Ưm... Jay hả... Jay?- Ừ, tao đây, ngủ đi.Sunghoon được đặt vào trong ổ chăn, ấm áp đến run rẩy vài cái rồi rúc nhẹ trong lòng Jay, tìm tư thế thoải mái lại chìm vào mộng đẹp. Jay hết cách với nó, dịu dàng sửa lại những sợi tóc mái lòa xòa đang phủ trên sống mũi xinh đẹp của Sunghoon. Jake nằm nghiêng trên gối, nhìn về phía hai thằng bạn ở giường bên. Cậu bỗng nhận ra hai tụi nó đôi lúc cũng đáng yêu đến lạ. Dù cậu có đi đến đâu, có lạc bước trong muôn vàn cạm bẫy, nhưng chỉ cần tụi nó ở bên cạnh, cậu đủ tự tin để vượt qua hết thảy. Jake mỉm cười, an tâm và bình yên ngập tràn cõi lòng dù ngoài kia đêm đông vẫn còn rất giá lạnh.- Cần gì thì kêu tao nha.- Ừ. Nó ngủ rồi hả mày?- Ngủ rồi, chỉ có lúc ngủ nó mới đặc biệt ngoan, từ một con chó con phá hoại biến thành người đẹp ngủ trong rừng ngay lập tức.- Jay!- Hả?- Tao thích tụi mày, nhiều... nhiều lắm đó.- Má, sao tự nhiên sến dữ vậy, mê sảng hả?- Tao nói thật đấy. Jay này, ba đứa mình cứ bên nhau như thế này thật lâu, thật lâu, thật lâu nữa nhé!- Tính ám tao cả đời hay gì, ai cũng nói tao mắc nợ tụi mày từ kiếp trước, chắc là có thật rồi. Thôi, ngủ dùm đi, nói nữa tao cục súc lên tao đánh cho khỏi ngủ luôn bây giờ.- Ừ, tao biết rồi, tao yêu mày nhiều! Ngủ ngon nhé!- Ngủ ngon... Uhm... Yêu mày...Trong bóng tối, phảng phất còn nghe tiếng cười khúc khích của Jake khiến Jay cũng không nhịn được bật cười. Sunghoon nằm bên cạnh khẽ cựa mình, có lẽ thời tiết hôm nay hơi lạnh, nó vô thức áp sát lưng mình vào trong lồng ngực của Jay tìm chút hơi ấm. Jay cúi đầu, nhìn Sunghoon ngủ ngoan trong vòng tay mình, khuôn mặt nó ngây thơ, vô hại như một đứa trẻ còn chưa lớn vậy. Cậu nhẹ nhàng hôn lên vầng trán của Sunghoon, ôm chặt lấy nó thêm một chút. Giữa những giấc mơ ngọt ngào, Sunghoon cảm thấy ấm áp vô cùng, lời tâm tình nào đó cứ thế khẽ khàng trôi qua tai nó: "Yêu cả mày nữa, chó con..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com