TruyenHHH.com

Jamfilm Ver Sao Anh Khong Thich Em

"Thì 100 người cũng chỉ là khách quan trọng, ngoài ra còn nhân viên và những vị khác. Lấy cho tôi 500 nhé"

"À dạ"

Film nhanh gạt sổ rồi ghi lại con số khác khi Nawin quyết không để thua kém Jam. Cậu nghe đến đây cũng cười khẽ một cái, bản thân cậu là ai chứ? Chịu để mất mặt như thế sao?

"Nhân viên chính của một trụ sở thôi đã hơn 500 người rồi nên phiền ông chủ Thanapat lấy cho tôi 700 cái nhé"

"Trên dưới NPlus của tôi cũng xấp xỉ 2000 người nên lấy 2004 cái đi. Coi như thể hiện lòng thành của tôi với ông chủ Thanapat"

Film thật sự không tin nổi con số mình vừa nghe. 2004 cái bánh nó thật sự quá lớn về số lượng. Từ trước đến nay, bản thân chưa từng bán được nhiều bánh trong một đơn hàng như vậy.

Jam có điều tra về Film và biết 2004 chính là số thể hiện ngày sinh của anh. Trong lòng muốn phát cáu, đối phương dựa vào đâu mà dám dùng chiêu thức này để lấy lòng người của cậu? Cho nên trong đầu Jam đã nghĩ ra gì đó và bảo.

"Vậy sao? Vậy ngài cứ mua 2004 cái là đúng nhất rồi"

Không đấu giá nữa sao? Jam mệt và chịu dừng cái trò ấu trĩ này lại rồi à? Thấy cậu rút lui như vậy, Nawin thật sự rất tức giận. Ai chứ Film đã hiểu được dụng ý lần này của đối phương rồi.

Từ đầu đến cuối đều là Jam muốn khiêu khích Nawin mà thôi. Đợi đạt đến con số cao ngất ngưởng thì sẽ chọn dừng lại, cho người kia tức mà nói chẳng thành lời. Lúc này đây, lòng Film đang rất buồn cười nhưng nào dám thể hiện ra mặt. Anh nghĩ, có lẽ cậu sẽ tiếp tục nâng cao số lượng mua bánh lên nếu đối phương không chọn ngay số 2004, khơi dậy lòng khó chịu trong cậu.

"2004 cái, cũng đâu đến một trăm ngàn bath, chuyện bình thường với ngài mà đúng không chủ tịch Thewphaingam?"

Jam đâu cho Nawin cơ hội hạ số lượng nên đã nhanh hỏi để chốt lại chuyện trên.

"Đúng vậy, nhằm nhò gì so với tôi"

Nawin cố gắng gượng cười nhưng trong lòng xót xa cho con số mình phải chi.

"Thật ra, 2004 cái bánh là quá lớn"

Film bắt đầu lên tiếng. Nawin có chút mừng rỡ và mong mỏi anh sẽ tự giảm số lượng bánh xuống.

"Nhưng nếu ngài muốn, tiệm của chúng tôi vẫn có thể cung cấp đủ"

Film cố tình nói ngắt quãng như thế để Nawin có hy vọng rồi lại rơi xuống đất một cái phịch. Nghĩ lại phải chăng quá tàn nhẫn rồi? Nhưng tổng tài nhiều tiền như Nawin lại không biết làm từ thiện, chỉ giỏi dùng nó trong chuyện bao trai gái, đi tán tỉnh những con mồi mà họ hứng thú. Chẳng phải bây giờ, chủ tịch Nawin Thewphaingam đang muốn thể hiện sự uy vũ, sang giàu với anh sao? Loại người như thế là loại anh cực kỳ ghét nên sẵn sàng phối hợp với Jam, chơi đối phương một vố lớn.

"Nhưng phiền ngài cho tôi xin lại số lượng cần cung cấp cho buổi tiệc mừng kỷ niệm. Riêng phần còn lại, mong ngài cho tôi gia hạn thêm tầm ba ngày được không?"

"Được chứ? Không sao cả"

Nawin lòng đang tiếc nuối số tiền mồ hôi nước mắt của mình phải chi ra trong việc dư thừa. Nếu thu hồi lại, làm số lượng giống như ban đầu thì còn mặt mũi nào nhìn Film. Có thể mất mặt với Jam, bản thân sẽ còn dễ chịu. Nhưng lòng hắn đang có ý yêu thương và muốn làm quen hẹn hò với ông chủ đáng yêu của tiệm bánh, thành ra đâu làm loại chuyện nuốt lời gây cười này được. Do đó, Nawin đành phải cắn răng bấm bụng mà mua hết 2004 cái bánh về phân phát thôi.

Sau đó, họ bàn chuyện một chút, đặt tiền cọc rồi Nawin cũng ra về. Lúc bắt tay chào tạm biệt, đối phương như đang muốn hôn lên mu bàn tay của Film. Jam thấy điều đó liền vội vàng đứng lên, định đi ngăn cản. Nhưng anh đâu phải mới gặp tình huống này lần đầu nên nhanh ứng xử theo cách thu nhanh cái tay sắp bị hôn đó về để chắp ra sau lưng, tay còn lại thì áp lên ngực, người khom ở góc 40 độ tạo ra một kiểu chào cung kính, làm Nawin đâu thể bắt bẻ được gì.

Jam mừng khi Film không bị hôn. Nawin cũng khó chịu nhưng rồi đành phải rời đi. Nhìn xe đối phương đã lái khuất khỏi tầm mắt, anh mới trở lại bàn trà ngồi xuống và nói.

"Lúc nãy cảm ơn cậu. Không có cậu, tôi cũng chẳng bán được nhiều như thế"

"Vậy anh có nên dùng thân đền đáp tôi không?"

Film nghe xong chỉ xùy một tiếng. Jam cũng tiếp tục bảo.

"Số lượng bánh 700 tôi đã nói, khi nào anh rảnh thì làm rồi giao đến cho tôi cũng được. Thật sự là muốn mua chứ chẳng phải nói điêu để chứng tỏ gì đâu"

"Nhưng tôi lại không muốn bán cho người như cậu"

Nói xong, Film cũng rời đi để bàn bạc với nhân viên của mình chuyện làm số lượng bánh lớn và mức giờ tăng ca thay ca hợp lý, đồng thời sau đợt này sẽ có thưởng ra làm sao. Jam thấy anh bận nên cũng chào một tiếng rồi ra về.

Buổi chiều lại như thường lệ, dù chẳng được chở Film về nhà thì Jam cũng xuất hiện, sau đó đưa thức ăn được đầu bếp năm sao nấu rồi đi về. Anh không muốn cho cậu xâm phạm cuộc sống của mình hay trở thành thói quen của bản thân. Nhưng có nhiều cái, vốn dĩ muốn chối từ cũng nào được.

Jam về nhà bắt đầu suy ngẫm phương thức lấy lòng Film. Hiện tại, cậu thấy thể hiện thành ý hoặc mưa dầm thấm lâu đều không có khả năng khiến anh gục ngã cao nên đành kết hợp thêm phương thức tung hỏa mù. Nhưng loại kế hoạch tổng hợp các chiêu thức này lại không có hiệu quả.

Vì Jam tặng giày mẫu mới nhất, trên thế giới không quá năm đôi cho Film thì anh bảo.

"Tặng giày chính là tiễn đối phương đi theo người khác. Rõ là muốn lấy được tôi mà lại dùng món quà như vậy sao?"

Tặng giày có ý nghĩa như thế thì thử hỏi Jam làm sao dám đưa cho Film? Cậu nhanh giành nó lại từ tay anh, rồi thoáng đem quăng vào sọt rác coi như chưa từng tặng là tốt nhất bởi cậu nào muốn thấy cảnh anh đi bên người khác hạnh phúc, còn bản thân làm kẻ thứ ba, đưa mắt nhìn vào khung cảnh ấy và ăn cẩu lương.

Rồi ngày hôm sau lại đến, Jam hớn hở tặng Film một chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn nhưng rồi lại nhận được câu trả lời sốc không thua ngày hôm trước là bao.

"Tặng đồng hồ là ngụ ý chúc đối phương mau đi về miền vĩnh cửu. Cậu là muốn tôi chết hay sao mà lại tặng cái này?"

Jam hiển nhiên không muốn Film có chuyện gì đồng thời luôn luôn mong anh bình an, hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày. Cho nên lại đem chiếc đồng hồ xa xỉ đối với người khác là một gia tài kia bỏ đi trong sự ưu uất.

Jam thấy đơn thuần muốn tặng quà thôi mà, sao lại khó khăn đến mức này. Ráng nhớ lại xem Film còn thiếu món gì, rồi cậu gọi cho bên phía trang sức để yêu cầu họ chọn mẫu dây chuyền mới nhất, đẹp nhất và đắt giá nhất cho anh. Lần này cậu đã lên mạng tìm hiểu kỹ càng rồi, tặng dây chuyền chẳng có thể hiện điềm xấu nên mới quyết định. Chưa kể nó còn tượng trưng cho sự gắn kết viên mãn, hạnh phúc lứa đôi. Jam lại thích được thành đôi với Film nên còn gì hợp hơn loại quà tặng này? Nhưng rồi kết quả lần nữa đã chẳng giống như tưởng tượng, anh sau khi nhìn dây chuyền xong thì nói.

"Chưa gì đã tặng dây chuyền cho tôi rồi sao? Cậu là đang muốn ràng buộc tôi đó hả?"

"Không có, tôi tra trên mạng rồi, nó không có ý nghĩa xấu"

Jam đã tra kỹ lắm rồi, không chừa một trang web nào, thậm chí hỏi cả nhân viên bán hàng. Họ nói tặng dây chuyền là một phương thức thể hiện tình cảm. Đại đa số người nhận được đều thích, còn đồng ý ngồi yên cho đeo vào cổ. Vậy tại sao Film lại mang biểu hiện này? Hay do khung cảnh trao quà chẳng thích hợp?

Film không thích đeo những thứ này cho lắm. Cũng như Jam là người anh chưa yêu, đã là chẳng muốn có quan hệ thì nhận mấy món này làm gì, thành ra anh luôn biện lý do để từ chối.

"Nhưng tôi với cậu là gì chứ? Chẳng hề có tình yêu với nhau. Cậu tặng dây chuyền, khác nào cậu buộc tôi mang gông vào cổ? Không nhận là không nhận"

"Nhưng tôi có yêu anh mà"

Film phì cười, như thường lệ mang theo đóa hoa hồng mà Jam luôn tặng cho mình mỗi ngày cài lên vành tai của cậu rồi nói.

"Cậu có yêu tôi hay không, vốn dĩ tôi chẳng quan tâm. Bởi tôi làm sao tin được những câu chữ của người ly hôn 17 lần? Còn là công tử phong lưu hào hoa"

Dứt lời, Film cũng bước đi. Jam thất bại đến quen, nhanh vào lại trong xe rồi lái chầm chậm cho giữ được mức độ song song với anh.

"Bộ để vậy lịch sự lắm hả?"

Film quay sang hỏi Jam. Anh thấy từ khi cậu lên kế hoạch mỗi ngày tặng một đóa hồng vào sáng sớm, thay vì bản thân nhận nó thì đã đem bông hoa đó vắt lên vành tai đối phương. Nhưng cái đáng nói là sau khi khuất mắt anh, cậu mới gỡ xuống, chứ còn như lúc bây giờ thì vẫn giữ nguyên, còn tỏ ra rất vui vẻ.

Theo thường lệ, nếu đổi lại thành đối tượng khác, chắc rằng họ sẽ cáu gắt, quăng đi nhanh chóng, thậm chí là mắng cả Film vì đâu lại hành xử như thế.

"Không phải anh nói như vậy đẹp sao? Nên tôi để cho anh nhìn"

"Xùy...."

Film quả thực là bó tay với Jam rồi.

Hành trình tặng quà vẫn còn chưa kết thúc vì Jam quyết tâm chai mặt hơn cả mặt đường. Cho dù Film có biểu hiện hay chối từ đến mức nào, cậu vẫn không bỏ cuộc. Về sau khi chinh phục được anh rồi, bản thân vẫn sẽ đối xử với anh như phút đầu chứ chẳng phải dạng có được món hàng mình thích rồi quăng đi một bên, hết coi trọng hay mất hứng thú.

Hôm sau, Jam mang lắc chân đến tặng. Film sau khi xem lại hỏi.

"Cậu đang muốn trói chân tôi sao?"

Thành ra món quà thứ tư này vẫn bị vào sọt rác nằm một cách nhanh gọn. Nhưng Jam vẫn chưa nản chí. Hôm sau, cậu mang theo một bộ sản phẩm dưỡng da, chống nắng đến tặng Film. Anh nhận xong liền phát cáu, bực bội hơn bất kỳ lần nào, giống như một con thỏ xù lông quát.

"Ý là cậu chê tôi đen đó hả? Tôi đen thì cần cậu quản sao?"

Da của Film dễ bắt nắng, nhưng cũng dễ nhả nắng. Jam là đang muốn trêu chọc anh à? Nhìn đối phương cáu gắt như thế, cậu đã thấy sợ trong lòng bởi tặng quà là từ tấm lòng chứ đâu phải mang ý xấu.

"Không có. Là tôi thấy anh cứ đi bộ, không đội nón, không che ô, khẩu trang cũng ít khi đeo nên tôi sợ anh bị ăn nắng thôi. Nhận đi nha anh, nhận cho tôi vui đi a. Món thứ 5 rồi, thật sự tôi chẳng biết ngày mai nên tặng anh cái gì luôn đó"

Jam không nghĩ ra ngày hôm sau nên tặng Film cái gì nữa rồi. Phải chi anh dễ chịu như người khác, cậu có thể tặng thêm đồng hồ, giày dép theo kiểu mỗi món một nhãn hàng xa xỉ cho đối phương mang thay đổi. Còn đằng này, cái nào cũng chối từ đến độ đầu cậu đau nhức và muốn nổ tung do phải nghĩ suy, tìm tòi món tặng anh cho thích hợp và chẳng bị trả lại.

"Tôi nói rồi, tôi không cần mấy cái này, chưa kể tôi còn là nam"

Film trả hoa, trả luôn túi quà rồi đi nhanh chóng. Lần này Jam không lái xe theo mà đứng thở dài mấy hơi, xong lại tiếp tục quăng đi túi quà bị từ chối nhận. Nếu những người thu gom rác tinh ý hoặc tỉ mỉ thì chắc đã giàu to rồi bởi những thứ cậu đã mang bỏ đi trong thùng rác trước cửa nhà anh đều không rẻ hơn 50 ngàn USD.

Jam thấy tặng quà như vậy mãi cũng không phải là cách thành ra bắt đầu suy tính chu đáo hơn, nên tặng cái gì mà Film chẳng muốn nhận cũng phải nhận. Trước mắt, nhẫn là chưa có khả năng, trái lại còn làm anh hiểu theo hướng tiêu cực nên chỉ còn bên phía bất động sản là chưa thử.

Jam thấy bản thân đi đúng hướng nên nhanh gọi điện cho cấp dưới để mua một mảnh đất gì đó nhưng xem ra trên mặt lại rất chắc chắn và nắm phần thắng trong tay.

"Để xem, kỳ này anh có thể chạy đường nào"

Jam cười đắc ý rồi ngã xuống chiếc giường lớn, đêm nay kể ra có thể ngủ ngon rồi.

Hôm sau cũng chẳng khác mọi khi, vẫn mặt dày xuất hiện để cùng nhau đi đến chỗ làm. Hoa hồng vẫn tặng nhưng Film đã thôi vắt lên vành tai của cậu do anh thấy làm thế mãi cũng nhàm, với lại kẻo người ta tưởng cậu bị bệnh thì cũng tội.

Hôm nay là ngày 2004 chiếc bánh đã được giao xong nên Film đang phát tiền thưởng cho các nhân viên cực khổ trong một tuần qua. Jam từ ngoài tiến vào, tay xách theo túi thức ăn tối cho anh rồi hỏi.

"Sao? Đang phát hồng bao à? Bao nhiêu?"

"Mỗi người 10,000 bath"

10,000 bath thật sự là rất cao rồi nhưng Jam dường như không thích nên đã đi thu lại hồng bao của những người anh đã phát.

"Cậu làm cái gì đó hả?"

"Vợ của Jam Rachata sao có thể thưởng cho nhân viên mình chỉ 10,000 bath? Bọn họ cười thì sao?"

Dứt lời, không cho Film nói thêm câu nào, cậu đã lấy sổ chi phiếu luôn mang sẵn trong người ra rồi ghi mệnh giá. Ở đây có bao nhiêu người, cậu liền ghi bấy nhiêu tờ rồi phát cho họ.

"Cậu đang làm cái trò gì vậy? Đây là nhân viên của tôi"

"Nhân viên của anh cũng là nhân viên của tôi thôi"

Jam phân phát xong, họ nhìn số tiền được ghi bên trong mà chết đứng. Chính Film cũng chẳng rõ cậu đã thưởng bao nhiêu nên tiến đến xem thử. Hóa ra là tận 25,000 bath.

"Còn đây là tiền thưởng cho anh"

Jam ký hẳn 204,000 bath cho Film khiến ai ai cũng ngưỡng mộ. Anh đang trong giây phút ngơ ngác thì cậu đã tuyên bố với mọi người rằng.

"Trong thời gian qua, mọi người đã vất vả để hoàn thành số lượng bánh lớn trong thời gian ngắn. Cho nên ngày mai được nghỉ nhé. Xong rồi, mọi người giải tán đi"

"Ai...."

Film định hỏi Jam lấy đâu ra quyền hành như thế nhưng cậu đã đem ngón tay đưa lên chặn môi anh lại mất rồi.

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com