Jakehoon Hoonjake Oneshot
Cơn mưa chiều rơi rả rích như một bản nhạc buồn vang vọng giữa sân trường bỏ ngỏ. Tầng ba dãy nhà cũ nơi câu lạc bộ văn học trú ngụ im lìm như chưa từng có ai bước qua. Chỉ có tiếng bút chạm giấy và tiếng thở dài khe khẽ vang lên, len lỏi trong không gian ẩm ướt của một chiều thứ sáu chẳng lấy gì làm đẹp đẽ.Jake ngồi một mình bên cửa sổ, ngón tay lướt nhẹ lên mặt bàn gỗ đã ngả màu theo năm tháng. Tóc cậu ướt nhẹ, mưa vừa tạt qua khe cửa khi cậu mở hé để ngửi mùi đất sau cơn mưa. Ánh mắt Jake trầm tư như đang cố khơi lại một ký ức đã ngủ yên—hay đúng hơn là cố quên đi một điều gì đó quá đau.Cánh cửa sau lưng bất chợt mở ra, không tiếng gõ, không lời báo hiệu."Lại mưa rồi, em vẫn chưa về sao?" – Giọng nói trầm và dứt khoát cất lên.Jake hơi giật mình, quay lại. Là Sunghoon. Cậu nam sinh năm ba với ánh mắt lạnh lùng, phong thái điềm tĩnh như một chàng trai bước ra từ tiểu thuyết trinh thám cổ điển. Người luôn ngồi bàn cuối lớp, người từng khiến trái tim Jake loạn nhịp chỉ vì một lần đưa tay lau bụi trên ống kính máy ảnh cho cậu.Jake mỉm cười nhạt, không trả lời. Cậu quay mặt ra cửa sổ, che đi ánh mắt đang trĩu nặng như bầu trời bên ngoài.Sunghoon tiến lại gần, đặt túi tài liệu lên bàn.
"Thầy chủ nhiệm bảo anh chuyển cho em bài kiểm tra lại. Em nghỉ mấy hôm nay...lý do sức khỏe, nhưng thật ra là vì vụ của Soohyuk, đúng không?"Jake siết nhẹ cuốn sổ tay trong tay. Cái tên ấy như lưỡi dao cắt ngang lòng ngực cậu.Soohyuk – bạn thân của Jake từ hồi tiểu học, cũng là học sinh giỏi toàn diện của trường – đã bất ngờ biến mất ba ngày trước. Và kỳ lạ thay, người cuối cùng gặp cậu ta...lại chính là Jake.Trường học xôn xao. Mọi ánh mắt nghi ngờ đổ dồn về phía cậu. Tin nhắn nặc danh, ánh nhìn khinh miệt, lời thì thầm sau lưng—mọi thứ như một màn sương độc len lỏi vào từng nhịp thở của Jake."Em không làm gì cả," – cuối cùng cậu cất tiếng, nhỏ như gió thoảng.
"Nhưng em cũng không chắc...em có giữ được lời hứa cuối cùng với cậu ấy không."Sunghoon nhìn cậu thật lâu. Anh không nói, chỉ kéo ghế ngồi xuống đối diện. Đôi mắt đen sâu hun hút như đang lột trần lớp mặt nạ cảm xúc mà Jake cố giữ."Vậy...em có muốn kể lại mọi thứ, cho anh không?"Jake ngước lên, môi mím chặt. Một thoáng sau, cậu gật đầu. Và cơn mưa ngoài kia vẫn không ngừng rơi."Soohyuk gửi cho em một đoạn ghi âm...trước khi biến mất."Jake đưa điện thoại cho Sunghoon. Đó là một file audio kéo dài chưa đến mười giây, nhưng đủ để khiến cả hai im lặng thật lâu sau khi nghe."Nếu tớ có chuyện gì, đừng tin ai cả, kể cả người mà cậu yêu thương nhất."Sunghoon chau mày.
"Người em yêu thương nhất...?"Jake cụp mắt, một thoáng chần chừ."Là anh."Câu nói nhẹ nhàng rơi vào không gian như một giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Gương mặt Sunghoon bất động, chỉ có bàn tay anh siết nhẹ điện thoại."Tại sao lại là anh?" – Giọng anh trầm xuống.Jake cười buồn.
"Em cũng tự hỏi điều đó hàng trăm lần. Tại sao em lại đi yêu một người luôn giữ khoảng cách, một người chưa từng nói rõ cảm xúc...Nhưng em biết, ngay cả khi anh im lặng, em vẫn cảm nhận được sự ấm áp."Sunghoon ngồi thẳng lưng, mắt nhìn ra ngoài trời. Những vệt nước mưa đọng trên cửa kính như những kỷ niệm anh chưa từng cho phép mình thừa nhận."Jakey. Nếu em là người duy nhất biết Soohyuk đang điều tra vụ bê bối tài chính của ban quản trị trường...thì chuyện biến mất của cậu ấy không phải ngẫu nhiên."Jake gật nhẹ.
"Em biết. Và em cũng biết rằng...một ai đó trong nhóm học sinh ưu tú có liên quan."Một làn gió lạnh luồn qua khe cửa. Ngoài sân trường, từng bước chân học sinh thưa dần. Và trong căn phòng nhỏ, có hai con tim đang chạm nhau trong lặng thinh.Tin nhắn nặc danh lại đến vào ngày hôm sau. Một dòng chữ ngắn gọn:"Dừng lại đi Jaeyun. Hoặc người tiếp theo biến mất sẽ là Sunghoon."Jake gần như run rẩy khi đọc dòng đó. Cậu chạy đi tìm Sunghoon khắp hành lang, tim đập như trống trận.Khi tìm được anh trong thư viện, đang chăm chú xem hồ sơ học sinh cũ, Jake nắm lấy tay anh."Sunghoon. Dừng lại đi. Em không muốn anh bị cuốn vào chuyện này..."Sunghoon ngước lên, ánh mắt nghiêm lại.
"Nếu dừng lại, em sẽ là người tiếp theo biến mất. Em nghĩ anh chịu nổi sao?"Jake cứng họng. Một giây sau, cơ thể cậu bị kéo vào vòng tay rắn chắc của Sunghoon. Anh ôm cậu thật chặt, như thể sợ rằng chỉ cần buông lơi một chút, Jake sẽ hóa thành hư vô."Anh không cần ai khác tin anh, Jake. Chỉ cần em thôi."
"Nhưng anh sẽ bị tổn thương nếu tiếp tục..."Sunghoon thì thầm bên tai cậu, giọng như gió rít sau cơn bão:"Anh thà đau, còn hơn đứng nhìn em gục ngã một mình."Jake chôn mặt vào vai anh. Mùi hương quen thuộc, hơi ấm quen thuộc, tất cả đều khiến nước mắt cậu rơi xuống.Vào đêm mưa thứ ba kể từ khi Soohyuk mất tích, Jake nhận được một tin nhắn với tọa độ bí mật. Không thể để Sunghoon gặp nguy hiểm, cậu âm thầm đến điểm hẹn.Nhưng người xuất hiện ở đó lại chính là..."Thầy Kang?" – Jake lùi lại.Thầy giáo dạy Văn học cổ điển, người luôn tỏ ra hiền lành và tận tụy với học sinh. Nhưng giờ đây, ông ta nở một nụ cười méo mó dưới ánh đèn đường mờ ảo."Soohyuk quá ngây thơ. Cậu ta nghĩ có thể tố cáo ban giám hiệu mà không phải trả giá sao? Và em...em là người duy nhất biết sự thật."Jake siết chặt nắm tay, vừa định chạy thì đèn pin từ phía sau rọi tới.
Là Sunghoon.Anh bước tới, dứt khoát.
"Cảnh sát đã nghe toàn bộ. Ông đã bị ghi âm từ lúc bắt đầu. Chúng tôi chỉ cần ông tự chui đầu vào lưới."Thầy Kang biến sắc. Nhưng lúc này, không còn đường lui nữa.Jake ngã sụp xuống khi mọi thứ kết thúc. Toàn thân cậu mệt rã, đôi mắt nhòe lệ khi thấy Sunghoon bước tới, quỳ xuống bên cậu."Em ổn không?"
"Sao anh biết em sẽ đến?"
"Vì nếu là anh, anh cũng sẽ chọn cách hy sinh để bảo vệ em."Jake bật cười trong nước mắt.
"Anh có biết, em yêu anh nhiều đến mức sẵn sàng mang tiếng là kẻ tình nghi chỉ để giữ anh tránh xa nguy hiểm không?"Sunghoon nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu.
"Anh biết. Và anh cũng yêu em. Yêu đến mức chỉ cần em biến mất, cả thế giới này cũng chẳng còn gì đáng giữ lại."Soohyuk được tìm thấy sau đó một tuần. Cậu bị nhốt trong căn phòng ngầm của khu nhà bỏ hoang. May mắn thay, cậu vẫn sống, nhờ một bức thư mà Jake để lại, giúp cảnh sát lần theo dấu vết.Vụ bê bối bị phanh phui. Jake được minh oan. Nhưng những vết thương lòng, những đêm mất ngủ, những giọt nước mắt tưởng như sẽ không bao giờ ngừng rơi—tất cả vẫn còn đó.Chỉ khác là lần này, Jake không còn đơn độc nữa.Sunghoon luôn ở đó, bên cạnh cậu. Dù ngoài kia vẫn là mưa, nhưng trong vòng tay ấy—Jake đã tìm thấy nơi bình yên cuối cùng của mình.Nhưng bỗng 1 ngày sau khi kết thúc vụ việc của Soohyuk, Jake không còn xuất hiện nhiều trong trường nữa. Cậu xin tạm nghỉ học một thời gian với lý do sức khoẻ, nhưng những người thân thiết đều hiểu — vết thương trong lòng cậu, chẳng phải thứ có thể chữa lành bằng vài liều thuốc hay vài ngày nghỉ ngơi.Sunghoon vẫn đến lớp đều đặn, vẫn là người học sinh điềm tĩnh ngồi ở bàn cuối, vẫn chăm chú ghi chép, ánh mắt lặng như hồ thu. Nhưng ai cũng thấy, anh giờ đây trầm lặng hơn trước. Ít nói hơn. Và thường ngồi thật lâu trong phòng câu lạc bộ văn học, nơi mùi gỗ cũ và ký ức về Jake còn đọng lại như vết mực chưa khô trên trang giấy trắng.Anh thường mở quyển sổ Jake từng viết dở, lật đi lật lại những dòng thơ chưa hoàn chỉnh. Có những trang chỉ là những nét bút vụng về, như thể Jake từng định viết ra điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Có những câu bị gạch xoá, nhưng Sunghoon vẫn đọc hết, như thể tìm kiếm điều gì đó giữa những khoảng lặng.Mỗi chiều tan học, trời lại mưa. Và mỗi lần như thế, Sunghoon vẫn bước chậm qua hành lang vắng, hình dung dáng người quen thuộc từng ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra khoảng sân ướt đẫm.Anh nhớ Jake...nhớ đến phát điên.Có những đêm, anh ngồi bó gối trên giường, mắt mở thao thức, tim thắt lại vì những dòng ký ức chẳng chịu yên. Có phải Jake đang nghĩ đến anh như anh nghĩ đến cậu không? Có phải đâu đó trong góc tối của thành phố này, Jake cũng đang nhớ về những cái ôm ngắn ngủi, những lần ngón tay khẽ chạm tay dưới gầm bàn, những ánh nhìn tưởng như vô tình nhưng đầy tha thiết?Sunghoon thấy mình như mắc kẹt giữa hai thế giới — một thế giới có Jake, đầy tiếng cười và màu sắc, và một thế giới không có Jake, lạnh lẽo đến tê dại.Có chiều mưa nọ, khi bầu trời xám đến mức tưởng như sẽ tan vỡ, Sunghoon đứng giữa sân trường trống vắng, áo ướt đẫm, nước mưa hoà cùng nỗi nhớ chảy dài trên má. Anh không bước về, không che ô, không lên tiếng. Chỉ đứng đó, lặng lẽ như một tượng đá buồn.Và giữa cơn mưa ấy, quá khứ ùa về như gió cuốn.Anh nhớ lại giây phút ôm Jake vào lòng trong căn phòng nhỏ hôm ấy, nhớ ánh mắt cậu run rẩy hỏi: "Anh có hối hận không, vì đã dấn thân vào chuyện của em?" Và anh đã trả lời không chút do dự: "Anh chỉ hối hận vì đã không yêu em sớm hơn."Lời hứa ấy, lời yêu ấy, giờ thành nhát dao ngọt ngào cứa vào trái tim anh mỗi đêm. Không có Jake, mọi khoảng lặng đều thành vực sâu. Không có Jake, từng ngày trôi qua đều hóa hư vô.Nỗi đau trong Sunghoon không phải là sự giận dữ hay tuyệt vọng — mà là thứ u buồn mơ hồ như màn sương mùa thu, lạnh nhưng dai dẳng, thấm dần vào từng ngóc ngách của tâm hồn. Anh không thể khóc, không thể quên, không thể bước tiếp.Mỗi khi bước ngang qua cửa lớp, nơi Jake từng ngồi, anh lại đưa tay chạm vào mặt bàn trống rỗng, như thể hy vọng ký ức ấy có thể một lần nữa trở thành hiện thực."Jake..." — Anh khẽ gọi tên cậu, nhẹ như tiếng thở, nhưng mang theo cả nghìn nỗi niềm chưa từng nói.Mùa đông đến sớm năm ấy. Và trong trái tim Sunghoon, mùa hè cũng đã tắt từ lâu — từ ngày Jake rời đi, mang theo tất cả ánh nắng và ấm áp.Anh vẫn chờ, trong âm thầm, trong mỏi mòn, như một bài thơ dở dang không có hồi kết.Chiều hôm đó, như bao chiều khác, mưa lại rơi. Nhưng khác với mọi lần, cơn mưa không vội vã, không cuồng nộ. Nó nhẹ nhàng như bàn tay ai khẽ chạm lên vai, như tiếng thở dài lạc giữa những lối hành lang cũ kỹ.Sunghoon ngồi một mình trong phòng câu lạc bộ, trước mặt là trang giấy trắng toát, bên cạnh là chiếc máy cassette cũ mà Jake từng mang đến với lời cười nửa đùa nửa thật: "Để thu lại tiếng mưa, nghe cho đỡ cô đơn."Anh mở máy, để băng chạy. Nhưng thay vì tiếng mưa, một đoạn ghi âm vang lên — giọng ai đó, trầm thấp và hơi run, rõ ràng là giọng của Jake:"Nếu một ngày em biến mất khỏi thế giới của anh, hãy tin rằng đó không phải vì em ngừng yêu...mà vì em không đủ dũng cảm để đối diện với những tổn thương anh phải gánh. Nhưng nếu một ngày trời mưa không quá lớn, và trong tiếng mưa ấy có gì đó dịu dàng, biết đâu em đang rất gần...chỉ là anh chưa thấy."Sunghoon chết lặng. Chiếc máy bỗng dừng lại, đúng lúc sét xé ngang trời. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ — một bóng người đang đứng dưới mái hiên thư viện cũ. Áo hoodie xám, tóc ướt lòa xòa, gương mặt khuất sau màn mưa.Tim anh như ngừng đập.Là ảo giác? Là cơn nhớ tạo thành hình?Hay là Jake thật?Bóng người ấy khẽ ngẩng mặt lên, như thể cảm nhận được ánh nhìn từ phía căn phòng tầng hai. Một giây thoáng qua, một ánh mắt chạm nhau giữa hai khoảng trời. Không ai cười. Không ai gọi. Chỉ có mưa rơi.Sunghoon lao ra ngoài, chân bước gấp, tim đập loạn, không kịp cầm theo ô, không kịp mang theo cả những nỗi sợ. Mỗi bước chân là một câu hỏi chưa lời đáp, mỗi nhịp thở là một lời thì thầm khẩn thiết.Nhưng khi anh đến nơi...mái hiên trống trơn. Chỉ còn vũng nước nhỏ in lại hình bóng mờ nhạt. Không có ai cả.Sunghoon đứng sững, gió lùa qua áo ướt lạnh buốt.Phía xa, một tờ giấy bị gió cuốn bay, lướt ngang chân anh. Anh cúi xuống nhặt lấy — là một mảnh giấy nhỏ, nét chữ quen thuộc:"Nếu anh còn chờ, em sẽ còn tìm đường quay lại."Dưới dòng chữ là một ký hiệu nhỏ: hình vẽ hai chú cún ngồi cạnh nhau dưới một chiếc ô — biểu tượng mà Jake từng vẽ lên sổ tay của cả hai.Sunghoon khẽ mỉm cười. Không phải nụ cười trọn vẹn, nhưng là tia nắng đầu tiên sau chuỗi ngày băng giá. Trái tim anh vẫn đau, nhưng giờ đây, nó còn biết hy vọng.Bởi vì có lẽ...tình yêu này chưa kết thúc.Chỉ là đang chờ một chương mới được viết tiếp — trong cơn mưa nào đó, ở một nơi nào đó, khi hai tâm hồn đủ can đảm để gặp lại.Và rồi, giữa khoảng trời ẩm ướt, tiếng bước chân ai đó lại vang lên phía sau anh...
"Thầy chủ nhiệm bảo anh chuyển cho em bài kiểm tra lại. Em nghỉ mấy hôm nay...lý do sức khỏe, nhưng thật ra là vì vụ của Soohyuk, đúng không?"Jake siết nhẹ cuốn sổ tay trong tay. Cái tên ấy như lưỡi dao cắt ngang lòng ngực cậu.Soohyuk – bạn thân của Jake từ hồi tiểu học, cũng là học sinh giỏi toàn diện của trường – đã bất ngờ biến mất ba ngày trước. Và kỳ lạ thay, người cuối cùng gặp cậu ta...lại chính là Jake.Trường học xôn xao. Mọi ánh mắt nghi ngờ đổ dồn về phía cậu. Tin nhắn nặc danh, ánh nhìn khinh miệt, lời thì thầm sau lưng—mọi thứ như một màn sương độc len lỏi vào từng nhịp thở của Jake."Em không làm gì cả," – cuối cùng cậu cất tiếng, nhỏ như gió thoảng.
"Nhưng em cũng không chắc...em có giữ được lời hứa cuối cùng với cậu ấy không."Sunghoon nhìn cậu thật lâu. Anh không nói, chỉ kéo ghế ngồi xuống đối diện. Đôi mắt đen sâu hun hút như đang lột trần lớp mặt nạ cảm xúc mà Jake cố giữ."Vậy...em có muốn kể lại mọi thứ, cho anh không?"Jake ngước lên, môi mím chặt. Một thoáng sau, cậu gật đầu. Và cơn mưa ngoài kia vẫn không ngừng rơi."Soohyuk gửi cho em một đoạn ghi âm...trước khi biến mất."Jake đưa điện thoại cho Sunghoon. Đó là một file audio kéo dài chưa đến mười giây, nhưng đủ để khiến cả hai im lặng thật lâu sau khi nghe."Nếu tớ có chuyện gì, đừng tin ai cả, kể cả người mà cậu yêu thương nhất."Sunghoon chau mày.
"Người em yêu thương nhất...?"Jake cụp mắt, một thoáng chần chừ."Là anh."Câu nói nhẹ nhàng rơi vào không gian như một giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Gương mặt Sunghoon bất động, chỉ có bàn tay anh siết nhẹ điện thoại."Tại sao lại là anh?" – Giọng anh trầm xuống.Jake cười buồn.
"Em cũng tự hỏi điều đó hàng trăm lần. Tại sao em lại đi yêu một người luôn giữ khoảng cách, một người chưa từng nói rõ cảm xúc...Nhưng em biết, ngay cả khi anh im lặng, em vẫn cảm nhận được sự ấm áp."Sunghoon ngồi thẳng lưng, mắt nhìn ra ngoài trời. Những vệt nước mưa đọng trên cửa kính như những kỷ niệm anh chưa từng cho phép mình thừa nhận."Jakey. Nếu em là người duy nhất biết Soohyuk đang điều tra vụ bê bối tài chính của ban quản trị trường...thì chuyện biến mất của cậu ấy không phải ngẫu nhiên."Jake gật nhẹ.
"Em biết. Và em cũng biết rằng...một ai đó trong nhóm học sinh ưu tú có liên quan."Một làn gió lạnh luồn qua khe cửa. Ngoài sân trường, từng bước chân học sinh thưa dần. Và trong căn phòng nhỏ, có hai con tim đang chạm nhau trong lặng thinh.Tin nhắn nặc danh lại đến vào ngày hôm sau. Một dòng chữ ngắn gọn:"Dừng lại đi Jaeyun. Hoặc người tiếp theo biến mất sẽ là Sunghoon."Jake gần như run rẩy khi đọc dòng đó. Cậu chạy đi tìm Sunghoon khắp hành lang, tim đập như trống trận.Khi tìm được anh trong thư viện, đang chăm chú xem hồ sơ học sinh cũ, Jake nắm lấy tay anh."Sunghoon. Dừng lại đi. Em không muốn anh bị cuốn vào chuyện này..."Sunghoon ngước lên, ánh mắt nghiêm lại.
"Nếu dừng lại, em sẽ là người tiếp theo biến mất. Em nghĩ anh chịu nổi sao?"Jake cứng họng. Một giây sau, cơ thể cậu bị kéo vào vòng tay rắn chắc của Sunghoon. Anh ôm cậu thật chặt, như thể sợ rằng chỉ cần buông lơi một chút, Jake sẽ hóa thành hư vô."Anh không cần ai khác tin anh, Jake. Chỉ cần em thôi."
"Nhưng anh sẽ bị tổn thương nếu tiếp tục..."Sunghoon thì thầm bên tai cậu, giọng như gió rít sau cơn bão:"Anh thà đau, còn hơn đứng nhìn em gục ngã một mình."Jake chôn mặt vào vai anh. Mùi hương quen thuộc, hơi ấm quen thuộc, tất cả đều khiến nước mắt cậu rơi xuống.Vào đêm mưa thứ ba kể từ khi Soohyuk mất tích, Jake nhận được một tin nhắn với tọa độ bí mật. Không thể để Sunghoon gặp nguy hiểm, cậu âm thầm đến điểm hẹn.Nhưng người xuất hiện ở đó lại chính là..."Thầy Kang?" – Jake lùi lại.Thầy giáo dạy Văn học cổ điển, người luôn tỏ ra hiền lành và tận tụy với học sinh. Nhưng giờ đây, ông ta nở một nụ cười méo mó dưới ánh đèn đường mờ ảo."Soohyuk quá ngây thơ. Cậu ta nghĩ có thể tố cáo ban giám hiệu mà không phải trả giá sao? Và em...em là người duy nhất biết sự thật."Jake siết chặt nắm tay, vừa định chạy thì đèn pin từ phía sau rọi tới.
Là Sunghoon.Anh bước tới, dứt khoát.
"Cảnh sát đã nghe toàn bộ. Ông đã bị ghi âm từ lúc bắt đầu. Chúng tôi chỉ cần ông tự chui đầu vào lưới."Thầy Kang biến sắc. Nhưng lúc này, không còn đường lui nữa.Jake ngã sụp xuống khi mọi thứ kết thúc. Toàn thân cậu mệt rã, đôi mắt nhòe lệ khi thấy Sunghoon bước tới, quỳ xuống bên cậu."Em ổn không?"
"Sao anh biết em sẽ đến?"
"Vì nếu là anh, anh cũng sẽ chọn cách hy sinh để bảo vệ em."Jake bật cười trong nước mắt.
"Anh có biết, em yêu anh nhiều đến mức sẵn sàng mang tiếng là kẻ tình nghi chỉ để giữ anh tránh xa nguy hiểm không?"Sunghoon nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu.
"Anh biết. Và anh cũng yêu em. Yêu đến mức chỉ cần em biến mất, cả thế giới này cũng chẳng còn gì đáng giữ lại."Soohyuk được tìm thấy sau đó một tuần. Cậu bị nhốt trong căn phòng ngầm của khu nhà bỏ hoang. May mắn thay, cậu vẫn sống, nhờ một bức thư mà Jake để lại, giúp cảnh sát lần theo dấu vết.Vụ bê bối bị phanh phui. Jake được minh oan. Nhưng những vết thương lòng, những đêm mất ngủ, những giọt nước mắt tưởng như sẽ không bao giờ ngừng rơi—tất cả vẫn còn đó.Chỉ khác là lần này, Jake không còn đơn độc nữa.Sunghoon luôn ở đó, bên cạnh cậu. Dù ngoài kia vẫn là mưa, nhưng trong vòng tay ấy—Jake đã tìm thấy nơi bình yên cuối cùng của mình.Nhưng bỗng 1 ngày sau khi kết thúc vụ việc của Soohyuk, Jake không còn xuất hiện nhiều trong trường nữa. Cậu xin tạm nghỉ học một thời gian với lý do sức khoẻ, nhưng những người thân thiết đều hiểu — vết thương trong lòng cậu, chẳng phải thứ có thể chữa lành bằng vài liều thuốc hay vài ngày nghỉ ngơi.Sunghoon vẫn đến lớp đều đặn, vẫn là người học sinh điềm tĩnh ngồi ở bàn cuối, vẫn chăm chú ghi chép, ánh mắt lặng như hồ thu. Nhưng ai cũng thấy, anh giờ đây trầm lặng hơn trước. Ít nói hơn. Và thường ngồi thật lâu trong phòng câu lạc bộ văn học, nơi mùi gỗ cũ và ký ức về Jake còn đọng lại như vết mực chưa khô trên trang giấy trắng.Anh thường mở quyển sổ Jake từng viết dở, lật đi lật lại những dòng thơ chưa hoàn chỉnh. Có những trang chỉ là những nét bút vụng về, như thể Jake từng định viết ra điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Có những câu bị gạch xoá, nhưng Sunghoon vẫn đọc hết, như thể tìm kiếm điều gì đó giữa những khoảng lặng.Mỗi chiều tan học, trời lại mưa. Và mỗi lần như thế, Sunghoon vẫn bước chậm qua hành lang vắng, hình dung dáng người quen thuộc từng ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra khoảng sân ướt đẫm.Anh nhớ Jake...nhớ đến phát điên.Có những đêm, anh ngồi bó gối trên giường, mắt mở thao thức, tim thắt lại vì những dòng ký ức chẳng chịu yên. Có phải Jake đang nghĩ đến anh như anh nghĩ đến cậu không? Có phải đâu đó trong góc tối của thành phố này, Jake cũng đang nhớ về những cái ôm ngắn ngủi, những lần ngón tay khẽ chạm tay dưới gầm bàn, những ánh nhìn tưởng như vô tình nhưng đầy tha thiết?Sunghoon thấy mình như mắc kẹt giữa hai thế giới — một thế giới có Jake, đầy tiếng cười và màu sắc, và một thế giới không có Jake, lạnh lẽo đến tê dại.Có chiều mưa nọ, khi bầu trời xám đến mức tưởng như sẽ tan vỡ, Sunghoon đứng giữa sân trường trống vắng, áo ướt đẫm, nước mưa hoà cùng nỗi nhớ chảy dài trên má. Anh không bước về, không che ô, không lên tiếng. Chỉ đứng đó, lặng lẽ như một tượng đá buồn.Và giữa cơn mưa ấy, quá khứ ùa về như gió cuốn.Anh nhớ lại giây phút ôm Jake vào lòng trong căn phòng nhỏ hôm ấy, nhớ ánh mắt cậu run rẩy hỏi: "Anh có hối hận không, vì đã dấn thân vào chuyện của em?" Và anh đã trả lời không chút do dự: "Anh chỉ hối hận vì đã không yêu em sớm hơn."Lời hứa ấy, lời yêu ấy, giờ thành nhát dao ngọt ngào cứa vào trái tim anh mỗi đêm. Không có Jake, mọi khoảng lặng đều thành vực sâu. Không có Jake, từng ngày trôi qua đều hóa hư vô.Nỗi đau trong Sunghoon không phải là sự giận dữ hay tuyệt vọng — mà là thứ u buồn mơ hồ như màn sương mùa thu, lạnh nhưng dai dẳng, thấm dần vào từng ngóc ngách của tâm hồn. Anh không thể khóc, không thể quên, không thể bước tiếp.Mỗi khi bước ngang qua cửa lớp, nơi Jake từng ngồi, anh lại đưa tay chạm vào mặt bàn trống rỗng, như thể hy vọng ký ức ấy có thể một lần nữa trở thành hiện thực."Jake..." — Anh khẽ gọi tên cậu, nhẹ như tiếng thở, nhưng mang theo cả nghìn nỗi niềm chưa từng nói.Mùa đông đến sớm năm ấy. Và trong trái tim Sunghoon, mùa hè cũng đã tắt từ lâu — từ ngày Jake rời đi, mang theo tất cả ánh nắng và ấm áp.Anh vẫn chờ, trong âm thầm, trong mỏi mòn, như một bài thơ dở dang không có hồi kết.Chiều hôm đó, như bao chiều khác, mưa lại rơi. Nhưng khác với mọi lần, cơn mưa không vội vã, không cuồng nộ. Nó nhẹ nhàng như bàn tay ai khẽ chạm lên vai, như tiếng thở dài lạc giữa những lối hành lang cũ kỹ.Sunghoon ngồi một mình trong phòng câu lạc bộ, trước mặt là trang giấy trắng toát, bên cạnh là chiếc máy cassette cũ mà Jake từng mang đến với lời cười nửa đùa nửa thật: "Để thu lại tiếng mưa, nghe cho đỡ cô đơn."Anh mở máy, để băng chạy. Nhưng thay vì tiếng mưa, một đoạn ghi âm vang lên — giọng ai đó, trầm thấp và hơi run, rõ ràng là giọng của Jake:"Nếu một ngày em biến mất khỏi thế giới của anh, hãy tin rằng đó không phải vì em ngừng yêu...mà vì em không đủ dũng cảm để đối diện với những tổn thương anh phải gánh. Nhưng nếu một ngày trời mưa không quá lớn, và trong tiếng mưa ấy có gì đó dịu dàng, biết đâu em đang rất gần...chỉ là anh chưa thấy."Sunghoon chết lặng. Chiếc máy bỗng dừng lại, đúng lúc sét xé ngang trời. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ — một bóng người đang đứng dưới mái hiên thư viện cũ. Áo hoodie xám, tóc ướt lòa xòa, gương mặt khuất sau màn mưa.Tim anh như ngừng đập.Là ảo giác? Là cơn nhớ tạo thành hình?Hay là Jake thật?Bóng người ấy khẽ ngẩng mặt lên, như thể cảm nhận được ánh nhìn từ phía căn phòng tầng hai. Một giây thoáng qua, một ánh mắt chạm nhau giữa hai khoảng trời. Không ai cười. Không ai gọi. Chỉ có mưa rơi.Sunghoon lao ra ngoài, chân bước gấp, tim đập loạn, không kịp cầm theo ô, không kịp mang theo cả những nỗi sợ. Mỗi bước chân là một câu hỏi chưa lời đáp, mỗi nhịp thở là một lời thì thầm khẩn thiết.Nhưng khi anh đến nơi...mái hiên trống trơn. Chỉ còn vũng nước nhỏ in lại hình bóng mờ nhạt. Không có ai cả.Sunghoon đứng sững, gió lùa qua áo ướt lạnh buốt.Phía xa, một tờ giấy bị gió cuốn bay, lướt ngang chân anh. Anh cúi xuống nhặt lấy — là một mảnh giấy nhỏ, nét chữ quen thuộc:"Nếu anh còn chờ, em sẽ còn tìm đường quay lại."Dưới dòng chữ là một ký hiệu nhỏ: hình vẽ hai chú cún ngồi cạnh nhau dưới một chiếc ô — biểu tượng mà Jake từng vẽ lên sổ tay của cả hai.Sunghoon khẽ mỉm cười. Không phải nụ cười trọn vẹn, nhưng là tia nắng đầu tiên sau chuỗi ngày băng giá. Trái tim anh vẫn đau, nhưng giờ đây, nó còn biết hy vọng.Bởi vì có lẽ...tình yêu này chưa kết thúc.Chỉ là đang chờ một chương mới được viết tiếp — trong cơn mưa nào đó, ở một nơi nào đó, khi hai tâm hồn đủ can đảm để gặp lại.Và rồi, giữa khoảng trời ẩm ướt, tiếng bước chân ai đó lại vang lên phía sau anh...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com