Jaeyong
Jaehyun đang ngồi trên vách cao của tòa nhàKhông đủ để bất cẩn ngã xuốngNhưng đủ cao để buông bỏ mạng ngườiNếu một ngày em buông tay Anh có chạy kịp để giữ em khôngJaehyun không có ý định lên đây để nhảy xuốngNhưng khi ngồi tại nơi nàyVà nghĩ về nơi xaCó cái gì mời gọi quáĐể rơi xuốngĐể tự doĐể bay đi như cánh chimThoát khỏi muộn phiềnJaehyun sợRồi mình sẽ nghe theo tiếng gọi ngọt ngào ma mị ấyChết điRồi chúng ta sẽ tự doJaehyun khócMắt long lanh và những giọt nước chưa kịp rơiSẽ thế nào nếu em nhảy xuốngKhông phải chết đi đâuKhông phải thịt nát xương tanKhông phải là một tin đau lòng báo cho người ở lạiPhải là cái gì đó khác cơCái gì đó mà em không nghĩ raCái gì đó mà em không tưởng tới đượcNếu em sa chân xuống vực thẳm đời mìnhThì anh ơiĐiều gì sẽ xảyNhưng Jaehyun có Taeyong mà"Jaehyun ơi."Taeyong đứng từ phía sau và gọiMặt thoáng chút lo"Sao anh.""Về thôi em.""Về thôi."Jaehyun bước xuống khỏi bờ tường, về phía Taeyong. Có lẽ, nếu như Taeyong vẫn giữ tay Jaehyun, em sẽ không buông mình như thế, có lẽ, hoặc chưa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com