TruyenHHH.com

Jaeyong Rose N Renaissance Anh Chi Thich Hinh Tuong Cua Em

Lúc Trịnh Tại Hiền tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của cậu là duỗi tay ra, trên giường trống rỗng, Lý Thái Dung đã không còn trong phòng. Cảm giác chênh lệch múi giờ rất không dễ chịu, nhưng đối với một minh tinh như cậu thì đây đã là chuyện thường ngày. Trịnh Tại Hiền ngồi dậy, ánh nắng quá gắt khiến cậu không khỏi nheo mắt lại. Bức tường đối diện còn treo bức tranh cậu vẽ, nhìn kỹ lại thật đúng là vẽ chẳng ra gì.

Thời đăng ký học môn tự chọn hồi nhỏ, đáng lẽ nên đăng ký môn mỹ thuật. Trịnh Tại Hiền thầm nghĩ.

Cậu nhớ đến bức tranh đêm hôm qua mình tháo xuống, vì thế nhảy xuống giường, xốc phần nệm mình nằm lên, phát hiện bức tranh vẫn ở đó, cậu nhẹ nhõm thở phào. Trịnh Tại Hiền xoay người, thấy vali của mình đang được đặt dựa vào góc tường.

Cậu muốn mang bức tranh về nhà lén giấu đi. Ôm ý tưởng này, Trịnh Tại Hiền gấp gọn tấm vải vẽ lại, nhét vào tận dưới cùng vali hành lý.

Sau khi rửa mặt đi ra khỏi phòng, cậu trông thấy trên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách đặt một ly cà phê, còn có một ổ bánh mì cuộn gói trong giấy màu nâu nhạt. Trịnh Tại Hiền nhấp một ngụm cà phê, cầm bánh mì chuẩn bị mở cửa. Vừa kéo cánh cửa sắt màu xanh lam ra, cậu đã nghe thấy giọng Lý Thái Dung, hóa ra anh đang đứng ở dưới lầu, cùng bà lão chủ nhà trọ nói chuyện tán gẫu.

Trịnh Tại Hiền đi ra lan can, cắn một miếng bánh mì, yên lặng nhìn Lý Thái Dung. Cậu luôn rất hưởng thụ những thời khắc được ngắm nhìn Lý Thái Dung như vậy, đặc biệt là bộ dáng vui vẻ hoạt bát của anh.

Bà chủ nhà trọ rất giống trong tưởng tượng của cậu, mặc một chiếc váy màu xanh lục đậm in hoa vàng, mái tóc hoa râm, cười lên trông rất hiền từ. Lúc nói chuyện với bà Lý Thái Dung phải dang rộng chân ra, hai tay chống trên đùi, nghiêng đầu dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn bà lão. Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay sọc trắng nền xanh nhạt cùng quần short xanh biển ngắn đến đầu gối, thoạt nhìn như một nam sinh trung học đáng yêu.

Không bao lâu sau, một cô bé con mặc váy đầm màu hồng nhạt đột nhiên chạy ra như con chim sơn ca nhỏ tinh nghịch, lập tức ôm lấy chân Lý Thái Dung. Anh cười vui vẻ ngồi xổm xuống, ôm cô bé, dùng mặt mình dán lên hai bên trái phải khuôn mặt nhỏ của cô.

Lý Thái Dung thật đẹp, cho dù nhìn ngắm bao nhiêu lần cậu đều cảm thấy như vậy. Nghĩ đến đây Trịnh Tại Hiền nảy ra ý nghĩ không thể để anh mất mặt, nhớ lại vừa rồi ngủ dậy tóc vẫn hơi vểnh, vì thế cậu nhanh chóng nhét bánh mì vào miệng, dùng hai tay vuốt vuốt tóc xuống, lại kéo áo thun màu xanh nhạt của mình, cúi đầu phủi phủi vụn bánh dính trên áo.

Không ngờ vào đúng lúc này, cô bé trong lòng Lý Thái Dung đột nhiên ngẩng đầu, chỉ lên cao hô to một câu bằng thứ tiếng Trịnh Tại Hiền không hiểu, ba người đồng loạt ngẩng đầu. Biểu cảm kinh ngạc của bà chủ nhà trọ rất thú vị, lấy tay che miệng, bật ra một từ cảm thán đáng yêu, sau đó cúi đầu nói chuyện với Lý Thái Dung, giống như đang dò hỏi.

Thất sách, thất sách rồi. Trịnh Tại Hiền lúng túng lấy bánh mì ra khỏi miệng, xấu hổ cười một cái với mấy người trước mặt, tay lại không yên tâm đè đè mái tóc đang vểnh ngược ngu ngốc của mình.

Lý Thái Dung mím môi cười, cô nhóc con cũng bắt chước bà lão hỏi lại lần nữa. Anh véo nhẹ lên mặt cô bé, trả lời bằng tiếng Anh.

"My boy."

Giọng anh nói câu này quá ôn nhu, cực kỳ nhẹ, được cơn gió tháng sáu ấm áp đưa đến bên tai Trịnh Tại Hiền.

Không biết vì sao, thậm chí cậu cảm thấy so với 'my boyfriend', 'my boy' càng rung động lòng người hơn.

Lý Thái Dung ngửa đầu, nói với Trịnh Tại Hiền vẫn đang đứng sững sờ, "Xuống đây đi."

"À." Trịnh Tại Hiền đi xuống cầu thang, thuận tiện ăn hết miếng bánh mì, cậu nghe thấy cô bé con dùng thứ tiếng Anh rất không quen thuộc quấn lấy Lý Thái Dung hỏi, "Thế...... em là cô gái của anh phải không?"

Lý Thái Dung nghe xong thì nhếch môi, "Ừm...... Như vậy đi, trước khi em tìm được bạn trai, em sẽ luôn là cô gái nhỏ của anh." Nhóc con nghe được những lời này thì cực kỳ vui vẻ, chạy đến trước bồn hoa nhỏ nhà mình ngắt một bông hoa hồng tỉ muội màu đỏ, chạy tới đưa cho Lý Thái Dung. Anh nói mình không nhận, nhưng cô vẫn nằng nặc đưa, còn nhón chân cắm bông hoa lên vành tai Lý Thái Dung.

"No, you are my boy." Nhóc con nói rành mạch, trêu cho bà chủ nhà ngồi một bên phải bật cười.

Trịnh Tại Hiền đi tới ngồi xổm bên cạnh Lý Thái Dung, dùng tiếng Anh nói chuyện với cô bé, "Tuy người này đã nhận hoa của em, nhưng anh ấy vẫn là của anh, không phải của em, nhớ chưa?"

Lý Thái Dung đụng bả vai vào Trịnh Tại Hiền, nói bằng tiếng Trung, "Sao em còn ghen tị cả với trẻ con thế."

Trịnh Tại Hiền không thèm để ý, nghiêm túc nói với cô bé, "Get it?"

Nhóc con dẩu môi, suy nghĩ một lát, lại chạy về hái một đóa cúc đơn, cũng nhón chân giắt vào tai Trịnh Tại Hiền.

"And you are my boy!"

Lý Thái Dung và Trịnh Tại Hiền nhìn nhau, sau đó đều không nhịn được cười to, bà chủ nhà cũng buồn cười gần chết, nói với cháu gái nhà mình, "Cháu không thể cứ thấy cậu trai xinh đẹp nào cũng nói với người ta như thế đâu."

Hai người đứng ở cửa tán gẫu với bà chủ nhà thêm một lát, Lý Thái Dung nhìn đồng hồ, thấy đã sắp tới thời gian mình hẹn gặp thầy giáo, vì thế tạm biệt bà chủ, dẫn theo Trịnh Tại Hiền đi đến Học viện mỹ thuật. Trịnh Tại Hiền gỡ bông hoa cúc trên tai xuống, vân vê cuống hoa trên tay, một tay khác cầm tay Lý Thái Dung, kéo anh lại gần mình.

Lý Thái Dung liếc nhìn cậu, cười như không cười, xòe tay nắm lại tay Trịnh Tại Hiền. Niềm vui trong lòng anh dường như không thể áp xuống được, giống như chai nước ngọt có gas bị người ta lắc không ngừng, chỉ cần bật nắp chai, bọt khí ngọt ngào sẽ điên cuồng trào ra không thể giữ lại. Lý Thái Dung cảm thấy quả thực bây giờ mình đã bị Trịnh Tại Hiền lây bệnh rồi, y như mấy đứa nhóc choai choai mười mấy tuổi, chỉ cần nhìn thấy cậu cười với mình, toàn thân liền cảm thấy ấm áp, rất muốn ôm, muốn hôn cậu.

Thậm chí anh còn nghĩ, nếu có thể cùng Trịnh Tại Hiền trốn trong căn phòng trọ nho nhỏ kia cả đời, chắc sẽ hạnh phúc lắm.

Trên đường đi bọn họ gặp một cậu bé bán bánh bích quy tự làm, Trịnh Tại Hiền mua một hộp lớn, nhét từng cái vào miệng Lý Thái Dung, anh lắc đầu nói không ăn, cậu bèn cho vào miệng mình.

Nhà trọ cách Học viện mỹ thuật không tính là xa, chỉ đi một lúc là đến. Vừa vào cổng trường, Lý Thái Dung đã nhận được điện thoại của giáo sư. Văn phòng thầy giáo ở tầng hai, dưới lầu là một vườn hoa nhỏ tươi tốt, Trịnh Tại Hiền ngồi một mình trên băng ghế dài chờ Lý Thái Dung.

Thật ra lúc trước Lý Thái Dung rời trường về nước cũng là kiến nghị của giáo sư, bây giờ trở lại, một mặt anh muốn mang đi một phần tác phẩm mình gởi ở chỗ giáo sư, mặt khác cũng muốn chính thức nói lời tạm biệt với ông.

Giáo sư Bianchi vừa nhìn thấy anh lập tức đứng lên, vòng qua bàn làm việc ôm anh, "Đã lâu không gặp, Thanh." Thầy giáo là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi lăm tuổi, rất chú ý cách ăn mặc, khăn quàng trên cổ áo ông mỗi ngày luôn là một màu khác nhau.

"Đã lâu không gặp. Gần đây thầy khỏe chứ?"

Giáo sư Bianchi cười nhún vai, "Đương nhiên. Có điều nếu có em ở bên cạnh giúp đỡ, thầy sẽ càng khỏe hơn."

Đàn ông Italy cho dù là già hay trẻ đều rất biết cách ăn nói, Lý Thái Dung đã sớm quen, anh chỉ cười, "Thượng đế phù hộ, loại trouble maker như em đừng gây thêm phiền toái cho thầy thì tốt hơn."

Hai người hàn huyên một lát, Lý Thái Dung đưa ra nguyện vọng muốn lấy lại các tác phẩm của mình năm xưa, giáo sư vui vẻ đồng ý. Trong tay ông cầm bút máy, gõ gõ lên trang giấy trống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Lý Thái Dung, anh cũng biết ông đang muốn nói gì. Quả nhiên, không quá một phút sau, giáo sư mở miệng hỏi, "Thầy biết dù em đi đâu đều luôn được người săn đón, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi, em đang yêu đúng không?"

Lý Thái Dung cọ cọ tay lên chóp mũi, ban đầu còn lúng ta lúng túng, nhưng rất nhanh đã đặt hai tay lên bàn, nhún vai, "Không sai."

"Trời ạ." Giáo sư không tin được, "Trước kia em chưa từng thừa nhận." Ông cười lắc đầu, "Em ở đây gần năm năm, thầy chưa từng nhìn thấy em như vậy...... chưa một lần nào."

Lý Thái Dung cúi đầu chăm chú nhìn vào một tập công văn trên bàn làm việc, chữ viết tay trên bìa rất đẹp, anh nâng nâng mày, "Đúng vậy, chính em cũng không tưởng tượng được sẽ có một ngày như vậy."

"Nhất định người kia là thiên sứ." Giáo sư cười ha hả, "Nếu không sao có thể mê hoặc được em."

Bị giáo sư nói trúng rồi. Hai vành tai Lý Thái Dung bắt đầu nóng dần.

"Thầy không thể không nói, trạng thái của em thật sự không còn giống lúc trước. Trước kia em quá u buồn, hơn nữa nội tâm tràn đầy cảm xúc tiêu cực, nhưng vẫn cố tình muốn cười, thầy vẫn luôn rất lo lắng." Giáo sư thở dài một tiếng, "Có điều bây giờ đã tốt rồi, thầy có thể nhìn ra em đang thật sự hạnh phúc, tươi cười trên mặt cũng chân thành, thầy vui thay cho em."

Lý Thái Dung có chút dao động, trước đây anh chỉ khóa kín mặt tối tăm của mình vào trong lòng, tuy bề ngoài rất dễ hòa đồng với tập thể, cũng rất được hoan nghênh, nhưng tranh của anh vẫn không lừa gạt được người khác.

"Bây giờ em......thật sự hạnh phúc." Trên mặt Lý Thái Dung nở nụ cười nhẹ tựa như cơn gió thổi lên gợn sóng, "Là cậu ấy thay đổi em."

Đã cứu em.

"Không, em xứng đáng." Ánh mắt giáo sư rất kiên định khiến Lý Thái Dung cảm thấy ngạc nhiên.

"Không phải em được cứu vớt, là em đã kiên cường sống để chờ được cậu ấy."

Mũi Lý Thái Dung chua xót, anh không chịu nổi khi thấy cảm xúc bản thân ngày càng dễ dao động, trái tim ngày càng mẫn cảm yếu đuối, nhưng anh không thể không thừa nhận, câu nói này thật khiến người ta cảm động.

Đột nhiên anh rất muốn giới thiệu cậu với giáo sư một chút, cho dù anh thấy cách làm này quá ấu trĩ, giống như đang muốn khoe khoang. Nhưng anh hy vọng giáo sư có thể nhìn một cái, nhìn xem Trịnh Tại Hiền là người tốt đẹp đến cỡ nào.

Đấu tranh một phen, Lý Thái Dung tiếp lời, "Em ấy đang ở bên dưới, thầy có muốn nhìn không?"

"Đương nhiên."

Hai người cùng đi đến cửa sổ văn phòng. Từ trên cao nhìn xuống vườn hoa xanh um tươi tốt, Lý Thái Dung không khỏi ngẩn người, Trịnh Tại Hiền ngồi trên ghế dài mở tay ra, vài con bồ câu trắng bay đến đậu trên tay cậu, mổ mổ vào lòng bàn tay, hai ba con khác nghịch ngợm đậu trên vai, móng vuốt nho nhỏ bấu chặt vào chiếc áo màu xanh bạc hà.

Trên mặt Trịnh Tại Hiền tràn đầy nụ cười dịu dàng kiên nhẫn chờ bồ câu ăn xong, lại lấy từ trong hộp ra một miếng bánh, bóp nát đặt vào bàn tay. Ánh nắng chiếu lên mái tóc không quá đậm màu khiến nó càng trở nên mềm mại, lấp lánh tỏa sáng.

"Cậu ấy đúng là thiên sứ." Giáo sư ra vẻ [ thầy biết hết rồi ], nhưng rất nhanh, trên mặt ông lại lộ ra nụ cười vui mừng, "Nhìn dáng vẻ bây giờ của em, thầy rất vui."

Lý Thái Dung quay đầu, ánh mắt trong suốt, "Cảm ơn thầy."

Lúc anh xuống lầu, bồ câu đã bay đi hơn nửa, chỉ còn một con đậu trên ghế dài, đi qua đi lại làm như rất bận rộn. Trịnh Tại Hiền chăm chú quan sát con bồ câu, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười. Nghe tiếng bước chân, cậu quay đầu, nháy mắt thấy Lý Thái Dung thì lập tức đứng lên, "Xong việc rồi?"

Lý Thái Dung gật đầu, đi đến bên cạnh cậu, thấy Trịnh Tại Hiền cầm hộp bánh bích quy đã trống không, thuận miệng trêu chọc, "Bánh quy đâu rồi?"

"A? Ăn hết rồi." Trịnh Tại Hiền ôm vai anh, "Em tưởng anh không thích ăn."

"Anh không thích ăn nên em cho chim ăn hết à."

Bị anh phát hiện ra chuyện vừa rồi, Trịnh Tại Hiền kinh ngạc, "Anh nhìn thấy?"

Lý Thái Dung chỉ chỉ lên lầu, Trịnh Tại Hiền theo hướng ngón tay anh ngẩng đầu nhìn, trên cửa sổ lầu hai có một người đàn ông trung niên đang đứng, nhìn hai người mỉm cười.

Cảm giác như đang ra mắt người lớn trong nhà, Trịnh Tại Hiền xấu hổ gãi gãi tóc, ngửa đầu cười với thầy giáo của anh.

"Nếu anh sớm nói với em phải đi gặp người ta, em đã làm tạo hình rồi."

Lý Thái Dung liếc cậu một cái, "Trọng trách thần tượng của em lớn lao quá nhỉ." Anh lại nhanh chóng bổ sung, "Em còn muốn đẹp trai thành thế nào nữa."

Câu này thật ra nghe rất xuôi tai. Trịnh Tại Hiền trực tiếp dùng cái tay đang ôm vai ấn đầu anh xuống, hôn một cái lên sườn mặt Lý Thái Dung.

Lý Thái Dung giả vờ ghét bỏ xoa xoa mặt, đẩy Trịnh Tại Hiền ra, nhưng vẫn không giấu được tươi cười trên mặt. Đằng trước có một nam thanh niên cao lớn người Ý đi về hướng bọn họ, Lý Thái Dung không quá để ý, không ngờ giây tiếp theo đối phương lại gọi tên anh.

"Hey, Tyong!"

Dừng chân lại, Lý Thái Dung xoay người, chưa kịp nói gì thì thanh niên tóc nâu trẻ tuổi kia đã nhanh chân chạy tới, nhiệt tình ôm anh, đầy mặt đều là kinh ngạc.

"Đã lâu......" Lời chưa nói xong, tay đã bị một lực rất lớn túm chặt. Xoay mặt nhìn qua, anh thấy vẻ mặt Trịnh Tại Hiền đột ngột thay đổi, hoàn toàn không còn bộ dáng ngọt ngào ngoan ngoãn như vừa rồi mà tràn ngập tính công kích, địch ý hoàn toàn hiện rõ trên mặt, chỉ sợ đối phương không nhìn thấy.

Đúng là hóa sói không hề báo trước.

"Người này là......" Người thanh niên nhìn Trịnh Tại Hiền, không khỏi hơi xấu hổ, nhưng vẫn mỉm cười như cũ.

"Jay, cậu ấy là bạn trai tôi." Lý Thái Dung quyết đoán mở miệng, sau đó quay đầu dùng tiếng Trung giới thiệu với Tại Hiền, "Đây là bạn học thạc sĩ với anh, Jay."

Trịnh Tại Hiền dùng tiếng Anh chào hỏi Jay, mặc dù Lý Thái Dung đã nói vậy, cậu vẫn thấy không yên tâm, ánh mắt nhìn đối phương vẫn đầy phòng bị.

"Đẹp trai thật." Jay hoàn toàn xem nhẹ tính độc chiếm ấu trĩ của Trịnh Tại Hiền, chỉ một lòng một dạ tập trung vào khuôn mặt mang cả thẩm mỹ phương Đông lẫn phương Tây và dáng người đẹp lạ thường trước mặt, "Tỉ lệ rất đẹp, rất thích hợp để vẽ tả thực cơ thể người. Là con lai à, hay giống cậu?"

Cho dù quan hệ với Jay trước đây rất tốt, nhưng Lý Thái Dung vẫn không chịu nổi việc Jay dùng ánh mắt lộ liễu như vậy đánh giá Trịnh Tại Hiền. Đặc biệt đều là là dân học mỹ thuật, anh biết rõ cậu ta cũng có con mắt nhìn xuyên thấu thân thể, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy không hề thoải mái, giống như bị người ta động chạm vào vật quý giá của mình.

Anh chưa từng nghĩ mình cũng có dục vọng độc chiếm mãnh liệt như thế.

Vì thế Lý Thái Dung lập tức nói sang chuyện khác, "Cậu vừa đi đâu về à?"

"Đúng vậy, tôi vừa ở Giáo đường về, mang hai tên người mới đi vẽ tranh thực tế."

Cậu ta nhắc đến chuyện này làm Lý Thái Dung cúi đầu nhìn đồng hồ, "Tôi có việc phải đi trước đây." Anh giữ chặt tay Trịnh Tại Hiền chuẩn bị rời đi.

"Tối nay có ăn cơm cùng nhau không? Gần đây mới mở một quán bar được lắm."

"Tôi có hẹn rồi, lần sau đi." Lý Thái Dung vươn tay vẫy hai cái với Jay ở phía sau.

"Hey! Cho tôi số bạn trai cậu được không?"

"Nằm mơ." Lý Thái Dung không thèm quay đầu lại, nắm chặt tay Trịnh Tại Hiền. Cậu nghe không hiểu hai người đang nói gì, cứ cảm thấy quái quái, vì thế thử hỏi, "Anh ta đang mắng em à?"

Lý Thái Dung phụt cười một tiếng, "Đúng vậy, cậu ta nói em trông xấu quá."

"Em xấu chỗ nào!" Thường ngày Trịnh Tại Hiền không bao giờ để ý đến mắt nhìn của người khác, đặc biệt là những đánh giá vẻ ngoài, nhưng hôm nay cậu cực kỳ để ý, vừa nghĩ vừa dùng tay đè mấy lọn tóc vểnh ngốc nghếch trên đầu, "Em cảm thấy em đẹp hơn phần lớn người ở đây rồi."

Sao lại đáng yêu như thế nhỉ. Lý Thái Dung cười không ngừng được, vươn tay sờ sờ cằm cậu, "Không phải phần lớn, là tất cả mọi người."

Nói rồi anh lại nhẹ nhàng bổ sung, "Tại Hiền của chúng ta đẹp trai nhất."

Từ lúc Lý Thái Dung dẫn cậu ra ngoài vẫn luôn nhìn đồng hồ, giống như đang vội vàng cho kịp chuyện gì. Mặt trời dần dần di chuyển lên giữa không trung, chiếu sáng toàn bộ thành phố Florence, mặt đất màu xám đậm, những con hẻm quanh co thông đi bốn phương tám hướng, còn có những nóc nhà gạch đỏ đầy tràn thành phố, cách đó không xa có một tòa kiến trúc rất cao đứng lặng lẽ, uy nghiêm trang trọng. Đi qua nơi này, Trịnh Tại Hiền bỗng nhiên có một cảm giác lãng mạn liều lĩnh như trong bộ phim 'Roman Holiday*'.

(*Roman Holiday: Bộ phim hài lãng mạn công chiếu năm 1953. Nội dung phim kể về một cô công chúa phải đi công du khắp châu Âu. Lúc đến thăm thủ đô Roma nước Ý, cô quá bất mãn và buồn chán nên bỏ trốn khỏi cung điện rồi ngủ quên ngoài đường, được một nhà báo người Mỹ tốt bụng mang về nhà trước khi cô gặp phải kẻ xấu. Ban đầu nhà báo phát hiện ra thân phận của cô thì muốn tiếp cận công chúa lấy tin độc quyền, nhưng sau đó anh ta bị sự hồn nhiên ngây thơ của công chúa thuyết phục nên đồng ý giấu diếm đưa cô đi chơi vòng quanh Roma. Một ngày kết thúc, hai người trở về với vị trí của mình và bộ phim kết ở cảnh công chúa gặp lại nhà báo Mỹ vào ngày họp báo tiếp theo. Đây là bộ phim đánh dấu tên tuổi của huyền thoại điện ảnh Audrey Hepburn)

Nhìn theo bóng dáng Lý Thái Dung, cậu bỗng nhiên cảm thấy, Lý Thái Dung hẳn nên sống ở nơi như thế này. Loại cảm giác này lúc ở Vũ Hán cậu đã từng có, cho dù là ở khu chợ đêm huyên náo đầy mùi dầu khói, hay là trên đường phố Florence tràn ngập hơi thở nghệ thuật, sự tồn tại của Lý Thái Dung vẫn luôn hợp lý, luôn tự nhiên.

"Anh định dẫn em đi xem tượng David ở Học viện mỹ thuật, bức tượng ở đó là đồ thật đấy." Lý Thái Dung kéo cổ tay cậu, bước chân chậm lại, hai người đã đến nơi muốn đến, trước mắt họ là mái vòm gạch đỏ của Vương cung thánh đường Đức Bà Ngàn Hoa.

"Vì sao lại không đi nữa?" Trịnh Tại Hiền đi theo anh, toà giáo đường cao gần trăm mét theo phong cách Gothic dường như đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cậu. Phần trang trí bằng đá cẩm thạch kiểu xương cá bên ngoài chồng lên nhau rất hoa lệ, cẩm thạch màu trắng sữa, nước men gốm màu lục sẫm, không chỗ nào là không có tác phẩm điêu khắc cổ điển. Thật sự quá tinh xảo, hoàn toàn không giống một tòa giáo đường, mà giống một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ quý giá hơn.

"Tượng thật rất đẹp, nhưng anh càng muốn em xem cái này hơn. Không đúng, là nghe cái này."

Bước chân Lý Thái Dung đột nhiên dừng lại, ngay bên dưới một tòa tháp cao rất cao, anh lại cúi đầu nhìn đồng hồ.

"Đây là đâu." Trịnh Tại Hiền cũng ngẩng đầu nhìn lên tòa tháp, cậu đã tra cứu qua tư liệu du lịch, cố gắng đối chiếu hình ảnh trên mạng với vật thật bên ngoài, "Là...... Gác chuông Giotto?"

Nghe Trịnh Tại Hiền nói thế, Lý Thái Dung lại bật cười, "Em giỏi lắm, bạn học Tại Hiền."

"Đương nhiên."

Trịnh Tại Hiền còn muốn nói nữa, đột nhiên, một tiếng chuông vang lên, âm thanh kim loại va chạm vào nhau ngân dài vang vọng, chạm vào cả những tầng mây, đánh thẳng vào tim, cậu cảm giác không làm chủ được thân thể mình nữa, bị tiếng chuông cổ xưa trang nghiêm chấn động này giam lại, toàn thân như có dòng điện xuyên thấu, ngay cả linh hồn cũng rung động theo những dao động của sóng âm.

Ngay lúc cậu còn ngẩn ngơ, Lý Thái Dung hôn cậu, nụ hôn nhẹ nhàng mềm mại tựa như một mảnh mây bị tiếng chuông gõ rơi ra, khoan thai bay đến bên môi cậu.

Lý Thái Dung nhìn vào mắt cậu, ánh mặt trời hào phóng chiếu lên gương mặt trắng nõn của anh, cực kỳ giống bức tượng điêu khắc thiên sứ trắng tinh trên tòa giáo đường.

"Thật ra vào lúc chúng ta mới quen nhau không lâu, anh đã mê mẩn giọng nói của em rồi." Trong mắt anh tràn đầy nhu tình, là khe núi lạnh lẽo được mùa xuân thổi tan băng tuyết, "Có rất nhiều điều anh muốn nói với em, lúc nghe em nói chuyện, anh luôn nhớ đến tiếng chuông nhà thờ Đức Bà Ngàn Hoa này."

Anh không nói cho cậu nguyên nhân, bởi vì điều này quá huyền diệu, hơn nữa lại còn là liên tưởng cảm thán từ tận đáy lòng. Không giống những lời trêu chọc bình thường, những lời này bật ra từ trong vô thức, nếu cho cậu biết, thật giống như dâng cả trái tim mình ra cho cậu xem.

Quá nguy hiểm, quá chân thật.

Thời điểm Lý Thái Dung nói những lời này, trong lúc lơ đãng Trịnh Tại Hiền nhớ tới chuyện lúc trước anh từng làm với cậu —— Nụ hôn của Rodin. Dù là cố tình trêu chọc, hay là biểu lộ chân tình, Lý Thái Dung luôn có thể sử dụng những tác phẩm nghệ thuật vô cùng quý giá để miêu tả cậu, khiến cậu cảm thấy mình không xứng đáng.

Trịnh Tại Hiền cúi đầu, bàn tay tinh tế vuốt ve sau cổ Lý Thái Dung, giọng nói tràn ngập từ tính cùng tiếng chuông quanh quẩn trong thành phố sinh ra một loại cộng hưởng mỹ diệu hài hòa, "Giống chỗ nào?"

Vào khoảnh khắc tiếng chuông lưu lại âm vang cuối cùng, Lý Thái Dung dùng ngữ khí dịu dàng nhất nói với cậu.

"Đều...... khiến anh động lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com