TruyenHHH.com

Jaewin Sung Vo Khiem Khuyet Nct 127 Dam My Co Trang

Ninh Sơn Phủ hôm đấy được một phen náo loạn, chính vì trước giờ quá yên bình nên bây giờ cảnh đám học sinh của Du Thái chạy ùa về vừa chạy vừa khóc vì lo đã đủ gây náo động hết một vùng không gian trong phủ. Du Thái trên tay bế Đổng Tư Thành, hai chân chạy nhanh hết sức đến y phòng của mình, để lại lũ học trò cho Thái Dung quản lý. Riêng Tại Mẫn vẫn cứng đầu nhất quyết không đi theo Đế Nỗ mà chạy theo Đổng Tư Thành. Đổng Tư Thành vừa được đặt xuống giường liền rên nhẹ một tiếng rồi lại im hơi lặng tiếng, mặc kệ để Du Thái khám người mình.

"Chết tiệt!", Du Thái nghiến răng, liên tục đưa tay đi khắp người tiểu tử để khám.

"Ngã từ trên cây xuống như vậy chắc chắn đã làm chấn động đầu óc, nhưng cho dù ta ấn vào chỗ bầm tím vẫn không có phản ứng gì thì thật quan ngại."

Tại Mẫn từ này đến giờ đều cố gắng im lặng, bây giờ nghe thấy liền nghẹn hết cả lên, vừa khóc vừa khó khăn nói chuyện: "Tiểu... Tiểu Thành liệu có hôn mê không... liệu... liệu có còn thức dậy không..."

"Ta không biết trước được, mau, cùng ta đi lấy đồ sơ cứu." Du Thái tức tốc kéo theo Tại Mẫn. Tiểu tử mắt bây giờ đã nhòe hết cả vì nước mắt liên tục chảy, chân chỉ còn biết chuyển động dựa vào người lớn hơn.

"Là tại ta... là tại ta phải không... Tiểu Thành đi theo ta..."

"Tiểu Thành... Liệu Đại Vương có trừng phạt ta không... ta... ta phải làm gì đây..."

"Tiểu Mân, bình tĩnh !". Du Thái trầm giọng xuống.

"Tiểu Mân, ngươi là học trò của ta, sau này ngươi sẽ là một thầy thuốc. Một thầy thuốc không bao giờ được phép hoảng loạn, bệnh nhân của ngươi đang nằm ngoài kia, ngươi phải hết sức bình tĩnh và sáng suốt."

Bên trong Du Thái vẫn đang rối ren vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lại còn là lần đầu tiên. Tại Mẫn thì hoảng, Đổng Tư Thành lại còn chưa rõ bệnh, hơn nữa thể lực cũng khó đoán, mọi chuyện cứ chồng chất trong đầu hắn. Dù vậy, hắn vẫn theo đúng lời mình nói, giữ yên vẻ ngoài bình tĩnh của một danh y. Nhiều năm trong nghề đã tôi luyện hắn trở thành một con người tuy hoạt náo lúc bình thường, nhưng khi càng gặp khó khăn hắn càng bình tĩnh đến mức đáng sợ.

"Đừng nghĩ ta không quan tâm đến ngươi, ngươi cũng lâm vào cùng một cảnh với Tiểu Thành, ta rất muốn dừng lại để khám cho ngươi. Nhưng ngươi còn đi được, còn nói được, nên ta phải lo cho người nguy hiểm hơn. Tại Mẫn, nhà ngươi có thể thấy ta bây giờ không bình thường, nhưng ta muốn ngươi phải học tập dáng vẻ này, sự quyết đoán này, học trò giỏi nhất của ta."

Du Thái dù đi nhanh nhưng vẫn nói đủ chậm khiến tiểu tử nghe rõ từng chữ. Cho đến khi hắn nói xong, hai người cũng kịp lúc đến phòng thuốc và lấy đủ dụng cụ. Tại Mẫn quả nhiên rất hiểu những gì Du Thái nói, điều chỉnh cảm xúc bản thân lại, gạc bỏ hết những suy nghĩ khác ngoại trừ Đổng Tư Thành, hết sức trợ giúp cho thầy của mình. Cả hai nhanh chóng quay trở lại phòng, Du Thái thì sơ cứu những vết thương ngoài da, tránh để bị nhiễm trùng, còn Tại Mẫn thì lau sạch hết tất cả bùn đất ra khỏi người của Đổng Tư Thành, nhờ phối hợp nhịp nhàng nên làm rất nhanh. Tại Mẫn sau đó được giao cho việc nghiền thuốc để đắp vào vết bầm bên trong, còn Du Thái thì đi chuẩn bị một chút thuốc bổ sức. Một hồi sau, Đổng Tư Thành trong lúc Tại Mẫn đắp thuốc lên chân lại kêu nhẹ một tiếng nữa khiến cho hắn hết sức vui mừng, gọi tên Đổng Tư Thành liên tục nhưng quả nhiên không có phản ứng nào khác. Đúng lúc đó cửa phòng mở ra, Tại Mẫn liền chạy đến để báo cho Du Thái biết tiểu tử kia vừa phản ứng. Có điều, người bước vào lại không phải là Du Thái.

"Tiểu tử kia, Du Thái không có ở đây sao ?"

Tại Mẫn theo bản năng lùi lại vài bước, dùng tay che Đổng Tư Thành. Đối diện hắn là một vị tiểu thư mặc áo lông trắng, theo sau là một nô tì đang cầm trên tay một cái bọc. Hắn phán đoán rằng ăn mặc sang trọng như vậy, chắc chắn là có liên quan đến Đại Vương, liền kính cẩn chào hỏi.

"Sư phụ của ta hiện đang ở phòng thuốc, liệu tiểu thư có điều gì muốn nhắn lại không ?"

Đàm Yến không hề tỏ vẻ quan tâm đến Tại Mẫn, tiến thẳng đến chỗ Đổng Tư Thành cho đến khi bị Tại Mẫn ngăn lại liền bày mặt khó chịu.

"Ta đến là để thăm tiểu Thành, ta vừa mới nghe tin hắn bị thương liền đến đây."

"Tiểu thư thông cảm.", Tại Mẫn cố gắng ăn nói lễ phép, "Hiện tại thầy của ta chưa cho phép, ta không thể để tiểu thư lại gần được."

"Nhà ngươi ! Ta là ai mà cũng không biết sao ???" Đàm Yến nhân dịp không có ai lập tức lộ thói làm càng, lớn tiếng ngay giữa căn phòng. Cửa phòng cùng lúc này lại mở ra, hại Đàm Yến một phen giật hết cả người.

"Đàm Yến tiểu thư, người đang làm gì ở đây ?" Du Thái từ sau hỏi. Tại Mẫn thấy hắn bước vào phòng liền có thể thở phào, giao lại cho Du Thái xử lý.

"Du... Du Thái tiên sinh à, ta đến phòng bệnh, không phải để thăm bệnh chứ là gì." Đàm Yến bắt đầu thu lại tôn nghiêm, ăn nói nhỏ nhẹ trước mặt Du Thái. Du Thái mặc khác vẫn tất bật đi đến phía giường bệnh, lách qua người Đàm Yến để tiến tới giường bệnh, kiểm tra lại những vết vừa đắp thuốc.

"Thật không ngờ tin lại loang nhanh đến vậy, cũng không thể tin được Đàm Yến tiểu thư lại lặn lội đến đây để thăm tiểu tử này." Du Thái vẫn không về phía kia. Tại Mẫn nghe xong bỗng cảm thấy rùng mình, không khí trong phòng cũng trở nên kỳ lạ.

"Th.. thầy... ta đi ra ngoài tìm y phục khác cho tiểu Thành." Tại Mẫn cố tình nói nhẹ vào tai của Du Thái, đợi thầy của hắn gật đầu liền cáo lui.

Không khí phòng sau khi Tại Mẫn đi liền im lặng đi vài khắc. Đàm Yến đứng từ xa quan sát Du Thái chăm sóc cho tiểu tử, dựa vào tình hình mà phán đoán rằng tổn thương chưa đến mức nguy hiểm đến tính mạng, liền vô thức tặc lưỡi, vô tình lọt vào tai của Du Thái. Chợt nhận ra mình vừa sơ xuất, Đàm Yến liền tiến lại gần tỏ vẻ muốn giúp đỡ nhưng đều bị Du Thái từ chối. Đàm Yến hiểu rằng Du Thái bây giờ sẽ không cho mình chạm vào tên tiểu tử kia nên đành chấp nhận lùi về ghế ngồi.

"Ta chỉ nghe tin là tiểu tử gặp tai nạn trong rừng, không biết là chuyện gì đã xảy ra khiến hắn bất tỉnh đến bây giờ vậy ?" Ả giở giọng hỏi thăm Đổng Tư Thành một lần nữa.

Du Thái cuối cùng cũng xong bước sơ cứu cho Đổng Tư Thành, hắn không để lỡ một giây nào, quay sang lấy chén thuốc bón cho tiểu tử đồng thời tiếp cuộc nói chuyện.

"Là gặp phải hổ trong rừng. Tiểu Mân có kể rằng cả hai lúc đó đều trèo lên cây, nhưng không hiểu sao con hổ lại điên cuồng theo sau tiểu tử này, hại hắn sợ đến mức ngất xỉu." Du Thái lắc đầu.

Đàm Yến không bỏ lỡ cơ hội bày ra vẻ mặt tiếc thương, liên tục hỏi người kia khi nào tiểu tử sẽ tỉnh dậy, có bị chấn thương ở đâu không, có bị hổ làm cho bị thương không, tất cả những câu ả có thể nghĩ ra để chứng tỏ mục đích đến đây của mình, đổi lại chỉ để nghe những câu trả lời chừng vài chữ. Bên trong Đàm Yến vừa khó chịu vì thái độ của Du Thái, vừa thỏa mãn nhẹ khi nghe thấy không biết khi nào tiểu tử sẽ tỉnh dậy.

"Trịnh huynh có biết chuyện này không?"

Du Thái nghe đến đây chợt ngưng động tác tay lại, hắn từ nãy đến giờ vẫn là lo cho sức khỏe của tiểu tử này trước, chưa hề nghĩ đến việc này. Hắn nhớ lại những gì Tại Mẫn nói với hắn khi nãy, liệu Trịnh Tại Huyền sẽ phản ứng như thế nào? Hắn nhìn vào tiểu tử, tuy không có vết thương nào nguy hiểm, nhưng sắc mặt vẫn còn rất tái. Trịnh Tại Huyền từ khi đem tiểu tử này về vẫn luôn cố gắng kỹ càng chăm sóc, Du Thái từ trước đã để ý rằng điều này không bình thường. Cho đến khi hắn bắt gặp hai người vào ngày hôm đó, hắn đã một phần hiểu được. Lần này tiểu tử gặp tai nạn, hắn không thể đoán trước được Trịnh Tại Huyền sẽ làm gì với hắn, với học trò của hắn. Trịnh Tại Huyền trước đây đã từng có nhiều lần đưa ra nhưng quyết định mà hắn không thể nào hiểu nổi, lần này có thể không phải là một ngoại lệ, mặc kệ hắn có thân thiết cỡ nào cũng không chắc được sẽ không bị xử phạt.

"Chưa, Đại Vương chưa biết." Hắn trầm mặc trả lời.

Bỗng nhiên Đổng Tư Thành bên dưới ho một tiếng, đủ lớn cho cả hai người còn lại giật mình để ý. Hốc mắt khô khác bắt đầu rơi một vài giọt lệ, cổ họng yếu ớt dường như đang cố gắng nói điều gì đó. Du Thái lập tức để chén thuốc qua một bên, dùng tay kiểm tra mạch của tiểu tử. Quả nhiên là có tiến triển hơn một chút.

"Tiểu Thành! Tiểu Thành, nghe ta không? Nhà ngươi cảm thấy sao rồi?" Du Thái hỏi.

Từ phía dưới, Đổng Tư Thành phát ra một tiếng "Vương" nhỏ trong khi nước mắt vẫn còn rơi. Du Thái vừa lay nhẹ, vừa gọi tiểu tử, nhưng phản hồi duy nhất hắn nhận được là tiếng Vương khổ sở kia. Một lúc sau tiểu tử lại im lặng hắn, để lại Du Thái thất vọng ngồi bên.

"Xem ra... Có thể là còn mắc thêm tâm bệnh rồi." Đàm Yến nói với một vẻ mặt khó tả, hai tay ả nắm chặt vào trong tay áo đến mức run cả lên.

"Quả là Đàm Yến tiểu thư, vừa nghe qua đã hiểu bệnh rồi nhỉ?"

"Ta chính là đã gặp những triệu chứng này nhiều lần mới dám nói. Du Thái tiên sinh chắc ngài cũng không quên ta cũng là một thầy thuốc ?"

Du Thái lẳng lặng tiếp tục bón thuốc cho Đổng Tư Thành, im lặng nghe Đàm Yến nói. Tất cả những gì ả nói Du Thái đều hiểu, tâm bệnh không phải là một thứ gì xa lạ với hắn. Chỉ là... lâu nay hắn coi nó như một điều kị.

"Không bằng... ta gọi Trịnh huynh về một phen. Biết đâu tiểu tử sẽ tỉnh dậy ?"

Câu nói của Đàm Yến một lần nữa cắt ngang qua dòng suy nghĩ của Du Thái.

"Tiểu thư, chuyện chưa nguy cấp đến mức phải gọi Đại Vương, tiểu thư biết rõ người vô cùng coi trọng quy tắc, nếu như chưa hết thời gian thì sẽ không về lại đây đâu. Có vẻ như người không tin tưởng khả năng ta lắm thì phải ?"

Những gì cần làm đã xong, hắn cuối cùng cũng đi đến ngồi vào chiếc bàn giữa phòng để tiếp Đàm Yến như một vị khách. Đàm Yến nghe xong câu đó đành cười gượng, khẳng định không có chuyện đó. Ả vẫn như mọi khi, vẫn nhanh chóng lấy lại thần thái, điềm tĩnh giải thích. Trà đã rót, nhưng không ai đụng đến một giọt. Du Thái thì chỉ mong Đàm Yến mau chóng rời khỏi, nhưng đương nhiên ả ta không dễ dàng để lảng tránh. Nhất định thuyết phục hắn gọi Trịnh Tại Huyền về, chắc chắn là ả muốn gặp người đó.

Du Thái biết, hắn biết cảm xúc của Đàm Yến dành cho Trịnh Tại Huyền là như thế nào. Ả ta và bản thân hắn đều được chính Trịnh Tại Huyền cứu về cùng một vùng, cũng chính là vùng đầu tiên Trịnh Tại Huyền tham chiến. Hắn khi xưa chính là học trò của Dương lão gia, phụ thân của Dương Đàm Yến. Ả từ đó vẫn ôm mộng theo bên Trịnh Tại Huyền, nhưng người Trịnh Tại Huyền chọn lại là hắn. Rồi bỗng một hôm hắn nhận tin rằng ả đã trở thành phu nhân của Húc Hi, em của Trịnh Tại Huyền. Mọi thứ dần kỳ lạ hơn khi hắn nhận thấy rằng tình cảm của Đàm Yến vẫn chỉ hướng tới một người. Tuy hắn đã nói với Trịnh Tại Huyền nhưng kết quả lại là một nụ cười không tin. Trịnh Tại Huyền chỉ nghĩ đơn giản rằng nữ nhân là nữ nhân, khi gặp nam nhân đều có thể trở nên yếu đuối và dựa dẫm như vậy thôi.

.

"Ta đã nói rồi, vẫn nên chữa trị cho tiểu Thành trước rồi mới xem xét có nên báo cho Đại Vương hay không. Vả lại, người chưa chắc gì gặp được Đại Vương kể cả khi đã báo."

Đàm Yến nói từ nãy đến giờ, cốt chỉ đợi khoảng khắc này: khi Du Thái dần trở nên mất kiên nhân với mình. Đối với người trước giờ luôn điềm tĩnh, một thay đổi trong giọng nói nhỏ cũng đủ để nhận ra. Đàm Yến thì càng lúc càng bình tĩnh, Du Thái lại hoàn toàn trái ngược.

"Xin Du Thái tiên sinh đừng nhầm lẫn, ta muốn Trịnh huynh về gặp tiểu Thành, không liên quan gì đến ta." Đàm Yến vừa cười vừa nhìn về phía Đổng Tư Thành, đối diện là Du Thái im lặng hết nửa ngày.

"Hay là... người không muốn Trịnh huynh biết?" Ả quay sang phía đối diện, hai mắt mở to ra.

"Phải rồi... không lẽ là người sợ mình sẽ bị xử phạt. Còn học trò người nữa! Tiểu tử đi chung với tiểu Thành sẽ phải giải thích nhiều đây."

Du Thái hai tay nắm chặt, cố hết sức để giữ cho bản thân không đi quá giới hạn. Trong khi đó Đàm Yến vẫn đương nhiên trưng ra bộ mặt lo lắng đến đau lòng đó.

Bản thân hắn là người nghĩ ra điều này, hắn không màng đến chuyện bản thân sẽ bị xử ra sao. Trong khi Tại Mẫn trong chuyện này hoàn toàn không có lỗi, ngược lại còn là một nạn nhân, lại không thể lường trước được sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn tuyệt đối không vì Đổng Tư Thành mà đẩy Tại Mẫn vào nguy hiểm.

"Thôi được rồi. Ta sẽ báo cho Đại Vương."

"Quả nhiên là Du Thái tiên sinh! Luôn luôn sáng suốt." Đàm Yến không thèm giấu đi sự vui mừng của ả, ném về phía Du Thái một lời khen hết sức ngượng ngạo.

"Như vậy thì ta đã có thể yên tâm cho tiểu Thành rồi." Ả ta cười.

Không đợi Du Thái mời, ả liền đứng dậy, chỉnh lại áo lông của mình chuẩn bị rời đi.

"À khoan, ta lại bất cẩn nữa rồi."

Đàm Yến ra lệnh cho A Hồng, đặt một chiếc bình trắng lên trên bàn trước mặt Du Thái.

"Đây là một trong những liều thuốc bổ ta hay chuẩn bị cho phu quân của ta. Loại này đặc biệt tốt cho tinh thần khi gặp căng thẳng, lo lắng ảnh hưởng đến khí huyết. Ta khi nghe chuyện đã chuẩn bị một liều cho tiểu Thành. Phiền ngài bón cho tiểu tử."

Du Thái bán tín bán nghi, tay vẫn theo lễ nghĩa nhận lấy. Đàm Yến thấy vậy cũng không còn gì lưu luyến, liền rời khỏi phòng. Vừa ra tới cửa, ả bỗng quay lại nhìn Du Thái đang định để bình thuốc của mình sang một bên, đúng như dự tính.

"Tiên sinh! Người sợ trong đó là độc hay sao?" Ả quay vào trong phòng, bước đến trưng vẻ mặt buồn rầu của mình.

Đương nhiên Du Thái không nghĩ Đàm Yến yêu sâu đắm Trịnh Tại Huyền tới mức hại Đổng Tư Thành, càng tin rằng ả sẽ không ngốc đến mức hạ độc rành rành giữa thanh thiên bạch nhật như vậy. Hắn chỉ là theo bản năng, không muốn cho tiểu tử dùng dược lạ, cộng với việc Đàm Yến nhiệt tình quá mức như vậy cũng khiến hắn có một chút nghi ngờ.

"Nếu người muốn tình hình cho phía người và học trò tốt hơn trước mặt Trịnh huynh, thì tốt hơn hết là dùng bây giờ." Đàm Yến lại tiếp tục tấn công Du Thái bằng những lời nói dụ ý đó.

"Nếu người không tin thì ta sẽ thử cho ngừoi xem!"

Đàm Yến bất ngờ lấy lại bình thuốc, mở ra mà uống trực tiếp một ít.

"Tin ta rồi chứ?"

Du Thái thật sự là bị bất ngờ trước hành động này. Đầu của hắn càng lúc càng đau hơn, nếu Đàm Yến còn ở đây nữa hắn có thể sẽ không giữ được bình tình nữa. Hắn đành đoạn đổ ra một ít bón cho Đổng Tư Thành, đổi lại một nụ cười hài lòng của Đàm Yến. 

------------------------------------

Tui comeback rồi mọi người ơi... Để mọi người đợi lâu rồi :'( 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com