TruyenHHH.com

Jaeren La Phong

Jaehyun và Injun im lặng đưa mắt nhìn nhau, mãi một lúc sau đó cậu mới chậm chạp leo lên xe ngồi để đi phát tiếp. Phải mất khoảng gần hai chục phút thì đống cờ trong bao cũng bay hết, chỉ còn dư lại vài cái, một cái là của nhà Jeno, mấy cái còn lại là do cậu và các anh cố tình làm dư ra.

"Về thôi, chắc phía ngoài kia còn nhiều ơi là nhiều việc phải làm lắm."

Anh cảm nhận được cậu ngả đầu lên sau lưng mình, giọng nói chứa đầy sự ảo não chán chường. Có lẽ là cậu bị bà cô khó tính ban nãy doạ mất rồi. Hai bàn tay đang đặt trên tay cầm của anh vòng ra đằng sau, nắm lấy tay cậu, để nó quấn quanh eo mình.

"Ôm chặt vào nhé, lỡ mà rớt mất thì anh xót lắm."

"Dở hơi." - Dù đang không có tâm trạng nhưng giọng điệu cố tỏ ra sến sủa của anh khiến cậu không nhịn được mà cười hì hì. Bàn tay đang đặt trên eo anh cũng siết lại, ôm anh thật chặt. Dù sao đây đang là cuối hẻm, vả lại bọn trai bình thường cũng hay chơi đùa ôm ấp bá vai choàng cổ nên bây giờ ai nhìn thấy cảnh này cũng không nghĩ nhiều.

Trên đường về không còn phải ghé thêm nhà nào nữa nhưng vì muốn được ở riêng với cậu một chút nên Jaehyun cố tình đạp chậm lại. Mấy ngày nay cứ mưa mãi, anh cũng ngại để cậu chạy qua chạy lại giữa hai nhà lúc thời tiết như thế nên thành ra đã mấy ngày cả hai đã không có thời gian riêng ở với nhau rồi, trên công ti cũng chỉ dám lén lút liếc mắt đưa tình một hai lần mà thôi.

Injun thì có vẻ đang mải đắm chìm trong suy nghĩ riêng nên không nhận ra điều này. Ánh mắt đầy hung tợn của bà Lee khi nhắc đến con trai mình ban nãy làm cậu ám ảnh không thôi, không biết cái khoảnh khắc anh Taeyong đang say giấc bỗng phát hiện ra mẹ định sát hại mình còn kinh khủng đến nhường nào nữa.

Bỗng dưng cậu lại chợt nhớ đến mẹ mình. Cuộc sống tự do không có sự áp đặt nào ở đây đã làm cậu quên béng đi mất người mẹ này. Không biết khi biết được chuyện cậu là đồng tính sẽ phản ứng như thế nào nữa. Liệu bà có dùng ánh mắt đầy thù hận như người mẹ kia mỗi khi nghĩ đến cậu không?

"Injunie."

Dù có đạp chậm thế nào đi nữa thì cũng rất nhanh đã về tới nơi. Jaehyun dừng xe trước cửa sau của quán cà phê, thấy người đằng sau vẫn ngồi trên yên xe không nhúc nhích tí nào thì nhẹ giọng gọi tên cậu.

"Hửm?" - Cậu nghe anh gọi mình thì đáp lại trong vô thức.

"Hửm cái gì mà hửm, về tới nhà rồi. Em còn định ôm anh tới bao giờ thế?"

Injun nghe là đã về tới nơi thì dừng những suy nghĩ trong đầu lại, ngồi thẳng người dậy nhìn xung quanh. Ai ngờ giọng điệu trêu chọc của anh thật sự gợi lên mấy cái ý tưởng vớ vẩn trong đầu cậu. Jaehyun thấy cậu buông lỏng tay thì định bước xuống xe thì người đằng sau đã lại nhào lên ôm chặt lấy anh, đầu còn dụi dụi vào lưng anh nữa.

"Em định ôm anh tới khi sông ngừng chảy, khi chim ngừng hót đó được không?" - Thật ra thì cậu cũng muốn như thế thật, cuộc sống có Jung Jaehyun tuyệt vời quá đi mất.

"Không được đâu, đứng dậy đi nhanh lên, anh ê mông lắm rồi đó." - Anh cầm lấy hai bàn tay đang ôm chặt anh lắc lắc người mấy cái làm người cậu cũng bị ép phải lắc theo. Injun cười hì hì buông anh ra rồi xuống xe, ngoan ngoãn đứng một bên đợi anh cất xe vào trong.

"Mà anh này, mình có nên nói chuyện ban nãy cho anh Taeyong biết không?" - Cậu đợi anh làm xong xuôi mọi thứ thì mới hỏi, tay còn không quên đưa lên tháo chiếc mũ hoa hoè cho anh.

"Để anh nói cho anh ấy, em đừng dính vào chuyện này làm gì." - Anh dịu dàng nhìn vào mắt cậu dặn dò rồi cũng đưa tay tháo mũ cho cậu.

"Anh Taeyong... sẽ không sao chứ?" - Nhớ lại ánh mắt của người phụ nữ kia thì sự lo lắng lại ập đến - "Lỡ như mẹ anh ấy lại..."

"Không đâu. Có một số chuyện em chưa biết mà anh cũng không thể nói rõ được, nhưng mọi chuyện không nghiêm trọng như em nghĩ đâu. Anh Taeyong sẽ tự biết phải làm gì để giải quyết ổn thoả mọi chuyện thôi, em đừng lo lắng nữa." - Jaehyun đặt tay lên hai vai cậu để trấn an.

"Em biết rồi." - Đôi môi cậu cứ ngập ngừng muốn nói thêm gì đó nhưng chính cậu cũng không biết phải nói như thế nào, cuối cùng đành nhỏ giọng đồng ý.

"Đi thôi." - Anh nắm bàn tay nhỏ nhắn của người đối diện rồi dắt cậu ra ngoài. Trong đầu anh nghĩ đến chuyện gì đó, môi cũng nhếch lên cười một tiếng - "Lúc trước em nghĩ anh với anh Taeyong là người yêu còn bây giờ thì anh lại nghĩ em là người yêu của ảnh đó. Sao quan tâm người ta thế hả?"

Anh nói xong còn hừ một tiếng khiến cậu có hơi bất ngờ, như thế này là anh đang ghen đó hả?

"Thì em đã nói rồi mà, anh Taeyong là chồng chưa cưới của em còn gì." - Cái liếc mắt hiếm hoi đến từ vị trí Jung người yêu khiến cậu hết sức thoả mãn mà đưa tay còn lại lên vỗ vỗ nhẹ vào má anh - "Nhưng mà em chuyển hệ rồi, giờ ảnh là anh trai của em thôi. Em trai thì phải quan tâm tới anh mình chứ, huống chi tụi em lại còn chung một nhà."

Cả hai vừa đi vừa đùa giỡn với nhau, tay vẫn không buông ra. Có lẽ cảm giác ở bên cạnh Jaehyun khiến cậu thoải mái quá nên đã khiến cậu quên mất rằng mình đang ở ngay sát nhà mình, cho đến khi gặp được ba Hwang đang đứng trước cổng tưới cây thì cậu mới hoảng hốt rút tay mình ra khỏi tay anh.

Injun thấp thỏm không biết là ba cậu có nghe hay thấy khung cảnh vừa nãy không nên chỉ có thể nhỏ giọng chào ba để thăm dò, Jaehyun đứng bên cạnh cũng chào ông một tiếng. Ba Hwang tươi cười gật đầu ra hiệu đã biết rồi bảo mấy đứa bận việc thì cứ đi trước đi.

Chắc là không thấy đâu nhỉ.

Cậu tự an ủi với mình như thế.

~~~o0o~~~

Kì nghỉ lễ Trung thu cuối cùng cũng tới. Ba Hwang có vẻ thật sự chẳng phát hiện ra gì đã về lại Seoul được 5 ngày, Injun cũng đã dọn đồ đạc chuyển về phòng cũ. Hôm nay Injun không phải đi làm vì công ti cho nghỉ lễ nhưng cậu vẫn dậy sớm, sửa soạn đủ thứ vì phải ra sân bay đón Johnny với Ten cùng Jaehyun. Trùng hợp là cả hai người kia quá cảnh ở Trung Quốc, vô tình bay cùng chuyến với cả Kun nên Doyoung cũng sẽ đi xe riêng đến đón anh, tất nhiên là không thể thiếu Lee Taeyong rồi.

Mọi người đã hẹn giờ để cùng đi, đúng 9 giờ Injun xuống dưới cổng đã thấy xe của Jaehyun đậu ở trước ngõ. Cậu vui vẻ chạy lại, ngồi vào ghế phụ rồi xoay người qua ôm lấy cổ anh kéo lại, trao nhau một nụ hôn chào buổi sáng.

"Em ăn sáng chưa? Có đói không?" - Jaehyun quan tâm hỏi han người yêu mình. Đáng lẽ hôm nay anh sẽ làm bữa sáng cho cậu ăn rồi mới đi nhưng không ngờ bản thân lại ngủ quên mất, thế là tan hết kế hoạch.

"Em có uống sữa rồi, không đói lắm đâu. Anh thì sao?" - Vì chưa phải xuất phát nên cậu vẫn câu lấy cổ anh, dán sát mặt vào nhau để nói chuyện. Dạo này thời gian riêng tư của cả hai dành cho nhau quá ít nên cậu mới trở nên dính người như vậy.

"Anh cũng ăn ngũ cốc rồi." - Anh vòng tay ra sau ôm lấy vai người yêu, để cậu thoải mái dựa vào ngực mình - "Anh Doyoung có đặt phòng ở nhà hàng rồi, chắc là có cả anh Kun cũng sẽ đến nữa. Nhưng mà mình ghé vào mua chút gì đó lót dạ nhé? Lỡ như chuyến bay kéo dài thời gian thì em sẽ đói lắm đó."

"Thế cũng được." - Cậu trả lời rồi lại rướn người lên hôn anh, chắc là do mùi vị ngũ cốc yêu thích của cậu vẫn còn vương trên môi anh mà thôi.

Đang lúc hôn nhau say đắm thì tiếng còi xe phía sau vang lên khiến cả hai đồng thời bị giật mình mà tách nhau ra. Hoá ra là Doyoung đã chuẩn bị xong nên ra hiệu cho Jaehyun bắt đầu xuất phát. Lúc này cậu mới an tâm hôn chụt thêm một cái nữa rồi mới trở về chỗ ngồi, cẩn thận thắt dây an toàn lại.

Từ hẻm Lá Phong tới sân bay quốc tế của thành phố khá xa, bình thường sẽ mất khoảng 45 phút nhưng vào ngày lễ người người nhà nhà đều kéo nhau đi chơi dẫn đến kẹt xe, cuối cùng phải sau hơn một tiếng mọi người mới tới nơi. Ở sân bay không đậu xe trước cổng ra được lâu nên cả Jaehyun lẫn Doyoung đều quyết định ngồi chờ ở một quán cà phê gần đó, đợi khi nào mấy người kia gọi điện báo thì sẽ chạy xe ra rước người luôn cho tiện.

Lúc đón được người đã là 10 rưỡi, bởi vì thời gian đậu xe có hạn, hai bên vừa gặp nhau đã nhanh chóng xếp một đống hành lí lên xe nên Injun cũng không kịp nhìn rõ Kun. Không biết có phải là do có mẹ của Kun đi cùng không mà thái độ của Taeyong với anh hoà nhã hơn cậu nghĩ, lúc thấy Kun anh còn chủ động tiến đến ôm mất một lúc mới buông ra.

"Anh ấy làm thế để hai người kia không ôm được nhau đấy." - Cậu và Jaehyun đang xếp hành lí của Ten và Johnny vào cốp xe, anh thấy ánh nhìn khó hiểu của cậu hướng về phía bên kia thì nhỏ giọng giải thích. Cậu thầm ồ lên một tiếng trong lòng, không ngờ anh idol của cậu cũng tâm cơ phết nhỉ.

Nhà hàng mà Doyoung đặt phòng nằm ở trung tâm thành phố, cũng khá gần hẻm Lá Phong. Xe của Jaehyun chạy đến nhà hàng trước còn Doyoung thì phải đưa mẹ của Kun về hẻm rồi mới vòng lại. Lúc trên xe Ten cả người mệt nhừ, nằm thiếp đi trên đầu gối của Johnny, anh ta thì vẫn rất khoẻ, vừa mới bước lên xe đã không ngừng trêu chọc cặp đôi mới yêu đương kia.

"May là Doyoung đặt nhà hàng đồ Hàn đấy, em ngán đồ Tây muốn chết rồi." - Chắc là do chuyến bay dài khiến Ten mất sức nên người anh cứ nhão nhẹt bám theo Johnny, lúc đặt mông ngồi xuống ghế mới mở miệng ra nói được câu đầu tiên.

"Ý em là ngán đồ mẹ của anh nấu à?" - Johnny bật cười trước câu nói của Ten, anh dịu dàng đưa tay chỉnh lại mái tóc rối bời cho cậu.

"Không phải, nhưng mà lúc em trả lời mẹ là thích món Tây em không hề có ý là sẽ ăn nó trong suốt mấy tuần liền."

Injun khá là bất ngờ khi thấy sếp mình bĩu môi dựa vào người một anh trai khác để làm nũng. Từ từ đã, cậu có bỏ lỡ chuyện gì không nhỉ? Hình như có gì đó sai sai đúng không? Rõ ràng là lúc đi cậu vẫn thấy hai người này bình thường cơ mà, sao bây giờ lại như kiểu một đôi mới cưới ấy nhỉ...

"À vì gấp quá nên chưa báo cho mọi người biết, bọn anh kết hôn rồi." - Như là hiểu được ánh mắt đầy nghi ngờ của Jaehyun và Injun, Johnny nhẹ nhàng cầm lấy tay Ten đưa lên, đung đưa qua lại để khoe cặp nhẫn mới toanh nằm trên tay cả hai.

"Gì vậy? Chuyện này là sao?" - Trông có vẻ như là Jaehyun còn bất ngờ hơn cậu nữa.

"Sao là sao? Anh đã nói trước với mày rồi mà, ai bảo mày không tin." - Ten hí hửng nói với thằng em mình, vẻ mệt mỏi ban nãy gần như bay sạch.

"Hai anh..." - Đây là lần đầu tiên Injun thấy người yêu mình nói chuyện với giọng điệu đầy tức giận với các anh của mình. Cậu lo lắng nắm lấy tay anh ở dưới bàn, nhẹ vuốt ve nó như muốn xoa dịu tâm trạng của anh vậy.

"Được rồi, chúng ta nói chuyện này sau đi. Tạm thời đừng cho Doyoung biết chuyện nhé, nó sẽ giết anh mất."

Johnny tuy vẫn cười nói nhưng Injun cảm thấy anh có vẻ không vui lắm, có lẽ là anh hơi thất vọng trước phản ứng của người em thân thiết của mình trước một tin vui như thế này. Ten thì lại chẳng để ý lắm mà lấy điện thoại ra để nhắn tin với ai đó.

"Chúc mừng hai anh nhé, em sẽ tặng quà cho hai anh sau nha." - Injun lên tiếng trước bầu không khí đang trầm lắng dần đi. Tuy không biết rõ ngọn ngành mọi chuyện nhưng cậu nghĩ việc hai người anh của mình có thể công khai với ba mẹ mà kết hôn với nhau là một việc rất đáng mừng. Vả lại tuy tương tác của hai người không quá lộ liễu nhưng vẫn không giấu được sự ngọt ngào giữa họ, điều đó chứng tỏ họ không hề có sự miễn cưỡng nào trong cuộc hôn nhân này.

"Cảm ơn em nhé." - Ít nhất thì nụ cười của Johnny lúc này lộ rõ vẻ hạnh phúc và vui mừng khi nghe lời chúc của cậu.

Cậu đang định nói thêm gì đó thì cửa phòng bỗng bật mở, mọi người nhìn ra cửa xem ai tới nhưng lại chẳng thấy một bóng người nào cả.

"Moomin hyung~"

Một giọng nói ngọt ngào vang lên giữa căn phòng, Injun còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì đã có một bóng người nho nhỏ chạy đến vui mừng ôm chân cậu.

"Seojunie?" - Cậu bất ngờ đứng bật dậy, ôm lấy đứa bé ở dưới chân mình lên.

Tại sao đứa em trai cùng mẹ khác cha với cậu lại xuất hiện ở đây cơ chứ?

Hết chương 23.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com