TruyenHHH.com

Jaemin Cam Nang Song Hoa Binh Voi Lop Truong

Vì vi phạm quá nhiều lỗi, em buộc phải đi phụ trông thư viện thêm một ngày. Ổn thôi, chỉ cần ngồi yên một chỗ thôi mà. T/b tự nhủ.

Trời vốn âm u từ đầu giờ chiều nên cả thư viện chẳng có bao nhiêu mống. Sau đó, mọi thứ bắt đầu tối đi dần, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp sửa ập xuống đây. Em thở dài, vội quét thẻ xác nhận cho những ai muốn mượn sách về đọc tiếp. Trong nháy mắt, cả thư viện trống trơn, chẳng ai muốn dính mưa chút nào.

Khi em đọc đến trang sách thứ ba của cuốn sách mới thì trời đổ mưa. Em đứng dậy, đi đóng từng cửa sổ kẻo nước mưa tạt hết vào trong. Lúc chốt xong cửa sổ cuối cùng ở góc trong của thư viện, em nhận ra vẫn còn một người ngủ gục trên bàn. Và ồ, là người quen.

"Này em gì ơi, không được ngủ ở đây đâu!" Em nhại giọng cô thủ thư khó tính. Lại còn ác ý gõ ba lần lên bàn, hòng phá rối bằng được.

Jaemin ngẩng đầu lên ngay lập tức dù mắt vẫn chưa mở ra nổi. Trong suốt gần một phút, cậu cứ thế ngồi đực ra đó, với hai mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng dụi vào cái. T/b suýt thì phì cười, cảm thấy bộ dạng ngái ngủ của tên này nhìn ngốc nghếch quá chừng. Giống hệt như con miu lười, ham ăn ham ngủ ở nhà.

Phút giây im lặng kì cục qua đi. Cậu mở mắt ra, chuẩn bị tinh thần ăn một tràng thuyết giáo của cô thủ thư trung niên nhưng hóa ra là cái nhìn chằm chằm đầy thích thú của em. Jaemin bỗng dưng đâm ra xấu hổ mà chẳng biết vì sao.

"À xin... xin lỗi, tớ về ngay đây." Jaemin vội vã vơ đại mấy quyển sách trên bàn.

"Nhưng mà trời đang mưa rồi."

Cậu khựng lại ngay lập tức, hoang mang nhìn ra mấy ô cửa sổ đã sũng nước từ bao giờ. Trái lại, T/b có vẻ hào hứng khi người khác gặp hoạn nạn lắm.

"Cậu ngồi ở đây tiếp cũng được nhưng đừng có ngủ đó nha." Em cười đểu, bắt đầu đe dọa. "Tớ mà báo với cô thủ thư là cậu bị cấm cửa đó."

"Còn tớ mà tố cáo cậu bỏ quầy quét thẻ, tán dóc trong giờ trực thì e rằng ai kia sẽ bị phạt tiếp đó."

T/b méo mặt, cũng nói chẳng lại người ta nên nổi giận đùng đùng bỏ ra quầy trực.

*

Trang thứ bảy mươi tám của quyển sách, em hoàn toàn chẳng hiểu được quyển sách đang muốn nói về cái gì.
Mấy hạt mưa, với một tốc độ không tưởng, lao thẳng vào cửa kính, đập ầm ầm không ngớt. Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy trời sẽ tạnh. Bởi tia chớp bắt đầu rạch những đường ngoằn ngoèo, ngang những rặng mây đen nặng trịch nước.

Em nhanh chóng ngắt rút hết dây nguồn Internet để tránh bị sét đánh hỏng. Gần như ngay lúc đó, một tiếng nổ như trời giáng khiến em tưởng như nó vừa đánh trúng màng nhĩ.

Một cơn sấm sét to khủng khiếp. Mọi thứ bỗng chốc phụt tắt, mất điện. Em cảm thấy bản thân cực kì đen đủi.

Và sợ nữa.

Giữa mưa bão buồn chán thế mà em lại phải chịu phạt ở đây. Một mình giữa thư viện thênh thang, với từng tràng sấm sét rít trên đầu và bóng tối lạnh lẽo đến gai người. Em bắt đầu thấy sợ, chưa bao giờ nhiều đến thế.

*

Jaemin mệt mỏi gục đầu xuống bàn, cơn cảm mạo dường như ngày càng nặng hơn. Bóng tối làm cậu hơi buồn ngủ, dĩ nhiên là cậu không sợ mấy lời uy hiếp của em rồi.

Đột nhiên có tiếng kéo ghế vội vã, và cậu không cần ngẩng đầu lên để nhận ra ai đó vừa ngồi phịch xuống đối diện mình. Cậu khẽ phì cười.

"Im đi, cấm cậu cười đấy." Kẻ nhát gan nọ thẹn quá nên bắt đầu xù lông.

Không có âm thanh nào đáp lại. Xung quanh cũng không đủ sáng để em thấy được phản ứng của người đối diện nhưng em có thể lờ mờ nhận ra cậu đang gục đầu lim dim.

"Này, đừng có ngủ chứ?" T/b hốt hoảng đẩy đẩy vai Jaemin, chẳng biết đã ngủ hay chưa. "Nói chuyện với tớ đi."

"Tưởng ghét tớ lắm cơ mà?" Cậu từ từ ngóc đầu dậy, ánh chớp vừa lóe đủ để nhìn rõ mặt cậu viết chữ "phiền" rõ to.

"Ghét chứ, nhưng nói chuyện với cậu cũng tốt hơn là ma." T/b thật thà gật gật. "Tớ sợ quá đi, làm sao giờ?"

"Ma? Hân hạnh ghê hén."

Hai kẻ oan gia đột nhiên xui xẻo, cứ thế bị vây chung với nhau. Cũng chẳng đủ thân thiết để ngồi tâm sự với nhau như những người bạn bình thường, thậm chí chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy kì cục, cả hai quyết định chơi cờ ca-rô bằng ứng dụng trên điện thoại của Jaemin.

"Ê trông cậu không giống kiểu sẽ tải game về điện thoại đâu ý. Ngạc nhiên ghê."

"Cậu tập trung cái coi, thua nữa rồi kìa."
Trời ngừng mưa khi tỉ số là 13:8 nghiêng về phía Jaemin. Và T/b buộc phải hứa không được xì lốp xe cậu bạn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com