TruyenHHH.com

Jackson X Karry





















***



Sau một đêm với những giấc ngủ không an lành , Vương Tuấn Khải mở mắt tỉnh dậy ; không khí thật lạnh . Ngoài cửa sổ , những hạt trắng lấy phất rơi . Tuyết rơi rồi ... Nhanh thật , tuần trước cây cối còn xanh non như vậy , thế mà trải qua một đêm có tuyết , lá xanh đã rũ xuống không ít . Anh cố gắng ngồi dậy , nhưng cơn nóng hầm hập bên trong người đột ngột lan tới , hình như anh bị sốt rồi . Ho vài tiếng , cổ họng như bị dung nham chảy qua , nóng rát đến đau đớn . Cửa phòng mở ra , hắn mặc áo len cổ lọ màu đen , nhìn trân trân anh trên giường . Nhìn một lúc , hắn tiến lại tủ quần áo , lấy một chiếc áo dạ rồi tiến lại giường .







- Trời trở lạnh rồi , mặc chiếc áo này vào .









Anh quay đi nơi khác , đầu mày nhíu lại , giọng nói biến dạng :







- Tôi cảm thấy không khỏe lắm ...








Hắn bị dọa bởi giọng nói khản đặc của anh . Sốt sắng đè lại người kia , áp tay lên trán kiểm tra . Cảm giác nóng lạnh liên tiếp thay nhau truyền vào lòng bàn tay hắn . Vương Tuấn Khải nhất định là bị hắn cưỡng bức đến phát sốt rồi . Ngay lập tức , hắn lao vào bếp , tìm nước và khăn mang vào phòng . Vương Tuấn Khải toàn thân mềm nhũn , hơi thở khó nhọc , triệt để trốn dưới lớp chăn . Trên da cũng đã nổi một tầng gai ốc , thân nhiệt không ổn định , bên trong bức bối khó chịu . Hai mí mắt nặng nhọc sụp xuống .






Đắp khăn lên trán anh , hắn vừa ăn năn vừa đau lòng . Hai gò má hồng sậm như bị phát ban , đầu mày nhíu chặt lại . Không rên rỉ cũng đủ biết là rất khó chịu . Dịch Dương Thiên Tỉ - hắn đúng là đồ tồi mà ! Sức khỏe anh không tốt , tâm lí không ổn định , vậy mà hắn lại không kiềm chế nổi mà làm chuyện hôm qua . Vương Tuấn Khải giờ đây giống như đang chết dần chết mòn vì bị hắn giam cầm vậy . Tô cháo trắng rắc thêm hành lá nghi ngút khói bốc lên , hắn tắt bếp rồi bưng vào phòng . Vương Tuấn Khải ngoan ngoãn tùy ý để hắn dìu dậy , ghé vào hõm cổ của hắn , miệng đắng ngắt húp lấy từng thìa cháo hắn đưa tới . Ăn được phân nửa , anh chối chết không chịu mở miệng ra nữa . Hắn lấy thuốc từ hộp y tế mình chuẩn bị sẵn , đưa cho anh uống . Tác dụng của thuốc khiến anh ngủ dễ dàng hơn . Thiên Tỉ kiểm tra thân nhiệt anh một lần nữa , rồi khẽ thở phào . Nhiệt độ đã giảm bớt nhưng sao hơi thở người kia vẫn nặng nhọc như thế ? Hắn túc trực bên cạnh anh , cơ thể cao lớn khó khăn nép ở một bên giường .





- Chăm sóc tôi mệt lắm , đúng không ?






Kim giờ của chiếc đồng hồ mini trên bàn chỉ qua số 5 . Vương Tuấn Khải ngủ từ trưa đến tận chiều , vừa nhướn mắt nhìn đồng hồ , hình dáng nam nhân đang chống tay gối đầu ở cạnh giường đã đập vào mâu quang còn mơ màng . Hắn ngủ không sâu , rất nhanh chóng thanh tỉnh ; khoảng cách hai gương mặt thật gần . Dịch Dương Thiên Tỉ nhanh chóng đặt tay lên trán anh , nhiệt độ đã trở lại bình thường . Hắn mãn nguyện rời tay ra , đứng dậy bưng thau ra ngoài . Anh những tưởng hắn sẽ không trả lời câu hỏi vừa nãy , nhưng khi cánh cửa sắp khép lại , có một âm thanh trầm trầm nhỏ bé cất lên .









- Thực sự rất mệt ... Nhưng là mệt tâm .









Anh lặng người nhìn cánh cửa khép hờ lại , vươn mắt ra ô cửa kính . Bầu trời vùng quê lúc đêm về không có đèn điện lóa mắt , chỉ có những mảng xanh thẫm trôi nổi trên nền trời chạng vạng , sẽ dạt về một phương vô định nào đó , xen vào lòng người những u uất bức bối . Mệt tâm hay đã muốn chết tâm ? Tại sao đến nước này , hắn vẫn có thể ẩn nhẫn chịu đựng như vậy ?





Đài trong nhà phát ra bản nhạc không lời êm ái . Hắn mở cửa phòng , tiện tay bật công tắc đèn lên , thấy anh đang nhìn như bị hút mất hồn vào khung cửa . Nghĩ rằng anh lại đang nhớ về người kia , hắn thở dài , sau đó nói :






- Anh muốn dùng bữa ở đâu ? Tôi mang vào phòng nhé ...





- Không cần , tôi muốn rời giường .






Từ ngày hôm qua , lúc bị hắn cường bạo cho đến hiện tại , anh hầu như đều nằm liệt một chỗ , cơ thể khó chịu kêu gào muốn giải phóng tự do một chút . Hắn bước tới một bên giường để dìu anh , nhưng Vương Tuấn Khải rất nhanh đã xuống giường từ phía ngược lại . Hắn không nói gì , im lặng theo ra ngoài . Bàn ăn khá thịnh soạn , còn có một số món mà trước đây - trong khoảng thời gian cả hai ở chung với nhau ở ngoại ô , hắn từng nấu cho anh .






- Anh chưa hoàn toàn hồi phục , nên hãy ăn tạm cháo thịt bò , những món mặn ở đây đều có thể ăn kèm tùy ý anh .






Chiếc muôi sứ khẽ dao động , Thiên Tỉ nhanh chóng đơm ra một chén cháo , không chỉ nóng hổi mà còn phảng phất hương thơm quyến rũ , kích thích dạ dày của một người đang mất sức . Vương Tuấn Khải cầm lấy chiếc muống ngắn , đưa vào miệng từng thìa cháo , lưỡi không còn đắng , cảm nhận vị giác khá rõ ràng .
Anh không biểu lộ bất kì loại cảm xúc nào , vừa ăn vừa nhìn vào điểm bất định . Hắn cũng im lặng gạt từng đũa cơm trắng , nhai như một cái máy đã được lập trình , đầu lưỡi không cảm nhận được bất cứ mùi vị gì của thức ăn . Bữa tối diễn ra u ám , không căng thẳng nhưng rất nặng nề .






- Tôi sẽ vào thị trấn , để kiếm việc làm . Tuy rằng số tiền tiết kiệm vẫn còn , nhưng chúng ta không thể sống thế này mãi được . Đặc biệt , nếu cả một ngày chỉ nhìn thấy tôi , anh sẽ chán ghét đến sinh bệnh .






Hắn rửa bát , đặt lên chạn . Rồi quay lại nói với thân ảnh gầy yếu đang chỉnh âm lượng cho chiếc đài  . Người này lại gầy rồi ...






- Cậu vốn biết lý do khiến tôi sinh bệnh không chỉ có mình việc nhìn mặt cậu mỗi ngày ...





Anh nhướn mi , nhìn hắn , ánh mắt mang theo tia khinh bỉ không che giấu . Là hắn đã bắt cóc anh , giam cầm anh , bạo hành anh ; thử hỏi với người thường có thể chịu đựng mà không sinh bệnh ? Tim hắn như bị ai cắt vào , đau đớn khiến hắn muốn khụy ngay xuống . Cố gắng hít thở thật sâu , hắn gật đầu chấp nhận rồi quay đi . Chân thành của hắn bị khinh thường , cảm giác như thể chính bản thân hắn cũng thật rẻ mạt nhu nhược . Nếu để người kia biết được chuyện đó thì liệu hắn còn bị khinh rẻ đến nước nào . Hay là sự khinh thường đó sẽ chuyển sang oán hận vĩnh viễn ? Hắn thực sự không muốn nghĩ đến ...






Đêm đó Vương Tuấn Khải thấy hắn ôm theo gối ra phòng khách ngủ . Mặc dù chẳng hề muốn bận tâm , nhưng nhiệt độ hôm nay xuống thấp , hắn chỉ mặc độc chiếc áo len kia , liệu có ... ? Lắc đầu để thổi bay ý nghĩ muốn gọi người kia lại , anh cố gắng nhắm mắt ngủ . Hắn không còn là người mà anh yêu quý của trước đây nữa , anh không cần phải thương tiếc hắn . Thế nhưng nửa đêm , vẫn là tâm can Vương Tuấn Khải không đành lòng , bước ra phòng khách , phủ lên thân hình co ro của hắn thêm chiếc áo khoác dài . Dù rằng cũng chẳng có vẻ ấm áp gì , nhưng cũng coi như đỡ hơn vừa nãy . Anh xoay người về lại phòng . Trong đêm tối , mâu quang trong trẻo của người trên ghế bừng sáng . Chỉ là sự thương hại lạnh nhạt của một người có tâm địa tốt , nhưng sao hắn lại thỏa mãn đến vậy ? Vương Tuấn Khải , rõ ràng là anh vẫn chưa hết thương em mà ?






" Vương Tuấn Khải , tôi đi đây . Tối sẽ trở về , anh ở yên trong nhà dưỡng bệnh đi . Bỏ trốn trong lúc này không phải giải pháp hay . Anh không hề thông thạo đường xá , xung quanh lại nguy hiểm . Nếu anh còn muốn ngày nào đó tôi động tâm mà thả anh , thì hãy ở yên trong nhà ... "









Dịch Dương Thiên Tỉ đi từ rất sớm . Chiếc áo khoác dài anh mang cho hắn đêm qua biến mất , hẳn là hắn đã mặc nó ra ngoài . Vương Tuấn Khải thấy tuyết đã ngừng rơi , trong lòng thấy hoan hỉ hơn một chút . Anh có thể chạy trốn , nhưng anh chẳng biết gì về nơi này cả , trong người cũng không có tiền . Rời giường , thân thể  gần như đã trở lại bình thường , không còn cảm giác nặng nề như hôm qua nữa . Thay chiếc áo cũ bằng chiếc hoodie rộng rãi ấm áp ; anh lần ra phòng khách . Khởi động chiếc đài , anh hòa vào nhịp điệu mềm dịu của một bài hát thập niên 80 , nhất thời cảm thấy thật bình an .





Dinggg donggg








Tiếng chuông cửa vang lên đánh thức anh . Vương Tuấn Khải chạy ra cửa , xem xét người muốn gặp mình . Cửa kính không kéo rèm , anh thấy rõ người con gái cách vách đang đứng trước cổng , nhìn vào nhà vẫy vẫy tay . Vương Tuấn Khải lo rằng hắn đã mang chìa khóa nhà đi . Nhưng nhìn quanh quẩn một hồi phát hiện dưới bình hoa kê sát tường có một chiếc chìa nhỏ . Cửa nhà là dạng nắm xoay , xem ra là chìa khóa cổng rồi . Anh mừng rỡ mở cửa chính tiến ra cổng . Cổng vừa mở , Lý Dĩ mừng rỡ chào anh :









- Chào anh ! Tôi mang táo đỏ cho anh này !







Anh mỉm cười lịch sự , nhìn Lý Dĩ đang giơ lên chiếc giỏ đựng táo . Dẫu sao anh cũng đang buồn chán , vừa hay cô lại đến , thật là cơ hội trời cho :





- Cảm ơn cô . Mời cô vào nhà .






Siêu điện trên bếp vang lên , anh nhấc xuống rót vào bình hãm trà ; lấy bánh ngọt có trong hộc tủ xếp lên đĩa mang ra bàn ; đặt xuống trước mặt Lý Dĩ . Vương Tuấn Khải rót trà ra , đưa đến trước mặt cô một tách , nhã nhặn mời :






- Cô uống trà đi .






Lý Dĩ mỉm cười nâng tách trà lên , uống một ngụm nhỏ .






- Sao mấy hôm nay tôi không thấy anh ra ngoài ?






- Ừm ... tôi hơi biếng nhác ...





Anh cười trừ .






- Hình như giọng anh hơi khác , anh ốm sao ?






- Tôi chỉ bị cảm nhẹ thôi .






- Vậy ăn táo đỏ là chuẩn rồi , ờm ... Vương Hoàn này , không phải tôi tò mò đâu , chỉ là tôi có ý muốn hỏi người anh em ở cùng anh đi đâu rồi ? Anh ấy không ở nhà chăm sóc anh sao ?






Lý Dĩ xoay tròn tách trà trong lòng bàn tay , hơi ngập ngừng hỏi .






- A ... người anh em đó của tôi hôm nay có việc phải vào thị trấn , cậu ấy cũng đã chăm sóc cho tôi rồi , với lại sức khỏe của tôi đã khá hơn rất nhiều .






Cô gật đầu , rồi nhìn xung quanh nhà . Anh cũng chẳng biết nên nói chuyện gì , không gian bắt đầu chìm vào yên lặng . Bất chợt Lý Dĩ lên tiếng :





- Vương Hoàn này , anh có tin vào tình yêu và giới hạn của nó không ?




- Sao cô lại hỏi thế ? Tôi ... tôi cũng không biết nữa ...





- Trước kia tôi từng rất tin vào nó ... Một cặp đồng tính nổi tiếng đã cho tôi thấy được tình yêu đáng tin như thế nào ...





Máu trong huyết mạch Vương Tuấn Khải muốn đóng băng . Chuyện Lý Dĩ vừa đề cập tới ... Cặp đồng tính nổi tiếng ? Nghe thế nào cũng thật giống như chuyện của anh và Vương Nguyên ... Không lẽ ... ? Ánh mắt Lý Dĩ lóe lên tia dò xét , còn Vương Tuấn Khải nhất thời không thốt lên lời .





***


Lý Dĩ có thể là YKO * hắc hắc *


1/8/2017


❤️Py Levine ❤️

Hic , thể loại yêu đơn phương này thật sự hãm vch :D

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com