Jacknaib Toi Da Lo Say Anh Mat Roi
Tôi ngồi im lặng và thư giãn bên trong 1 quán cà phê nhỏ mà ấm cúng với ánh đèn sợi đốt vàng nhàn nhạt, cùng kiểu bài trí quán theo phong cách Tây Âu vào những thập niên 90 của thế kỉ 20. Nâng chiếc chén nhỏ màu trắng sứ điểm hoa vàng nhạt lên, nhấp 1 ngụm cà phê sữa béo ngậy, cắn 1 miếng bánh quy bơ ngọt bùi, đắm mình trong những bản piano nhẹ nhàng và thuần khiết. Tưởng chừng tất cả mĩ vị của nhân gian đều tập trung vào khoảng khắc đáng nhớ này.Trong tiếng ồn ào khe khẽ của quán, tôi mơ màng nghĩ tới 1 nơi xa xôi nào đó, một đồng cỏ xanh mướt đầy nắng và gió. Không khí ấm cúng trong quán quả thực khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm và dễ chịu vô cùng, giống như đang nằm chăn ấm nệm êm trên 1 chiếc giường sang trọng vào những ngày mưa giông lạnh lẽo và tẻ nhạt. Một cảm giác rất thỏa mãn, lại vô cùng thoải mái. Dường như có ma lực nào đó, đưa ta vào trong những cơn mê dài vô tận không lối thoát, mà ở đó ta có thể cảm nhận được, cái gọi là khoái lạc của đời người. Bỗng chốc trở nên điên cuồng, muốn đóng băng khoảng khắc này lại, để cho bản thân cứ tận hưởng mãi không thôi, theo 1 cách ích kỷ nhất, miễn sao mình sung sướng, mặc kệ cuộc đời bon chen và tấp nập ngoài kia.Đang trong cơn mê, bỗng đâu 1 làn gió lạnh thổi qua người, khiến tôi bất giác rợn tóc gáy. Tôi thấy 1 bóng hình cao lớn lướt qua trước mặt mình. Đưa con mắt nửa mê nửa tỉnh dõi theo hắn, bỗng chợt ngỡ ngàng nhận ra một người rất quen thuộc.Là Jack, cái kẻ vừa đi ngang qua chính là Jack.Tôi ngồi bật dậy, đuổi theo anh ta. Ra khỏi quán cà phê, cố gắng chạy nhanh hết sức dọc theo dãy vỉa hè lát đá dài vô tận. Mà anh ta dường như càng ngày càng đi nhanh hơn, bởi lẽ khoảng cách giữa tôi và anh ta không hề ngắn lại dù tôi đã cố chạy hết tốc lực.- Jack, anh mau đứng lại... Có nghe tôi gọi không vậy!Tôi cố gắng gọi với theo.Nhưng anh ta không nghe thấy. Hoặc có thể anh ta cố tình giả vờ không nghe thấy. Dường như anh ta càng ngày càng rảo bước nhanh hơn thì phải. Mỗi giây trôi đi, khoảng cách giữa 2 người càng thêm xa vời. Tôi bất lực nhìn theo bóng lưng ấy, chân chạy trong điên cuồng và vô vọng, mặc kệ cho mồ hôi có ướt đẫm áo, chảy thành từng dòng trước ngực, len qua khe hở giữa các múi cơ bụng, thậm chí chảy xuống tận dưới, làm quần trong của tôi ướt đẫm, rất khó chịu.Mà mồ hôi càng chảy nhiều, thì cái bóng kia, lại càng nhỏ hơn.Phía trước mặt là 1 ngã tư, anh ta rẽ qua bên trái. Tôi cố gắng gồng hết sức để rút ngắn khoảng cách, nhưng ngay khi vừa rẽ sang, thì cũng là lúc tôi mất dấu. Vô cùng bực tức, tôi dừng lại, chống tay vào bức tường gần đó thở dốc, mồ hôi mồ kê nhẽ nhại. Nóng quá, không thể chịu được nữa, mồ hôi khiến quần áo tôi ướt đẫm như tắm, thậm chí chiếc áo phông trắng lót trong đã trở thành áo trong suốt từ bao giờ không hay, làm lộ ra những múi cơ săn chắc và thân hình chằng chịt sẹo. Tôi lấy vạt áo lau mồ hôi trên mặt, rồi cởi chiếc áo choàng xanh mặc bên ngoài ra. Thực ra có thể cởi trần cũng được, vì cái áo phông phản chủ hóa thân thành áo trong suốt từ lâu rồi. Tuy nhiên để tránh phản cảm, tôi vẫn mặc nó, dù sao đây cũng là nơi đông người qua lại.- *Đjtme nó*( trong dấu ** là tiếng Nepal, tiếng mẹ đẻ của Naib- tác giả)Tôi văng 1 câu chửi thề đầy cục súc bằng tiếng mẹ đẻ. Hiện giờ bản thân đang rất khó chịu, quần thì ướt hết cả đũng, áo cũng ướt nhẹp, tóc tai thì bết, mặt thì đỏ lừ như quả ớt, đã thế lại còn mất dấu kẻ mà mình muốn tìm nữa. Đúng là xui xẻo hết nấc. Điên chết đi được!- Em tìm tôi?Giọng nói ôn nhu và ấm áp vang lên bên tai tôi, nhìn sang, thì Jack đã đứng bên cạnh từ lúc nào mà bản thân chẳng hề hay biết.- Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy?Tôi gặng hỏi trong tiếng thở gấp gáp của bản thân, tim tôi đập mạnh tới nỗi có thể cảm nhận được nhịp đập vội vã của nó dù không chạm tay vào ngực.- Tôi không hiểu em đang hỏi gì?- Anh nhất định là đã rất chán ghét tôi đúng không? Tại sao biết tôi đuổi theo, nhưng không quay lại? Biết tôi gọi, sao không trả lời?- Em có sao?- Đúng vậy đấy! Anh nói xem, tôi ra nông nỗi này là vì ai?Anh ta cười. Tại sao lại cười? Tôi trông mắc cười lắm sao? Hay anh ta cười, là bởi tôi quá ngu ngốc? Bị lừa rồi sao? Cha mẹ ơi! Con quả thực là 1 đứa ngốc mà. Vì quá ngốc nên mới tin loại người này.- Tôi quả thực là không nghe thấy. Còn nữa, tôi muốn mời em đi chơi, nên mới dẫn em tới chỗ này.Anh ta nói rồi, tiến tới nắm lấy bàn tay chai sạn nhỏ nhắn của tôi, dắt đi một cách thô bạo, khiến tôi suýt mất đà mà ngã chúi xuống. Anh ta đưa tôi vào trong 1 tiệm bánh ngọt ở gần đó, gọi cho tôi một chiếc bánh kem rất lớn. Tôi không hiểu tại sao ảnh biết mình thích ăn đồ ngọt, nhưng bản thân đâu thể cưỡng lại sự thơm ngon của chiếc bánh kia, tôi cứ thế là nhào vô ăn ngấu nghiến một cách ngon lành, trong khi anh ta chẳng ăn lấy 1 miếng, chỉ im lặng ngắm nhìn tôi...- Anh không ăn?- Bánh ở tiệm này tôi ăn rất nhiều, ăn tới nỗi phát ngán rồi, nên không muốn ăn.- Vậy cũng tốt! Tôi không khách sáo nữa.Ăn no nê, anh ta đưa tôi đi xe điện vòng quanh thành phố, ngắm nhìn quang cảnh phố xá tấp nập và đông đúc. Rồi sau đó chúng tôi dừng chân tại 1 công viên lớn, cùng nhau đi tàu lượn, ngồi trên bánh xe mặt trời, và thậm chí là chơi cả vòng quay ngựa gỗ, dù rằng đó là do anh ta hết lời xu nịnh và hứa sẽ mua cho tôi 1 cái bánh kem nữa, chứ tôi đời nào lại đồng ý chơi cái trò trẻ con này, lại phải ngồi cùng 1 gã đàn ông nữa chứ.Màn đêm bắt đầu buông xuống, khi những tia nắng màu đỏ hồng rực rỡ nhất cũng thu mình về trốn phía xa xa sau chân trời kia, thì cũng là lúc mặt trăng nhô lên, dịu dàng và thanh khiết, đem lại 1 thứ ánh sáng nhẹ nhàng và trìu mến, chứ không hề gay gắt như ánh mặt trời.Chúng tôi vừa ăn tối xong, liền đứng bên cây cầu treo ngắm dòng sông đẹp đẽ đang phản chiếu lại muôn vàn loại ánh sáng nhân tạo lung linh và đa sắc màu của thành phố...Tôi lặng nhìn Jack, trong khi ảnh đang hướng mắt về 1 khung trời xa xôi nào đó. Một gương mặt rất đẹp, ngay cả góc nghiêng cũng vô cùng hoàn hảo, không hề có góc chết. 1 sinh vật hoàn mĩ và cực phẩm nhất mà tôi từng biết.
Bỗng trước mắt tôi dường như xuất hiện 1 làn sương mỏng. Gió rít lên từng cơn phả vào mặt tôi khiến tôi nổi da gà, và sương mù thì ngày càng dày hơn.- Jack, chúng ta nên về thôi.Xung quanh vẫn im lặng, không một ai đáp lại tôi cả.- Jack?Tôi bước tới, nhận ra anh ta không còn đứng ở chỗ cũ nữa, mà sương thì càng lúc càng dày, tới nỗi tôi không thể nhìn nổi tay bản thân nữa. Theo bản năng, tôi đưa tay ra quờ quạng hi vọng tìm được ai đó có thể giúp mình.Bất ngờ 1 vòng tay nào đó túm lấy áo tôi, rồi bằng 1 thao tác rất chính xác và gọn lẹ, hắn ôm tôi vào lòng. Tôi hơi giật mình, nhưng rồi chợt nhận ra hơi thở ấm áp cùng mùi cơ thể rất quen thuộc này. Là Jack!- Em có bị thương không?- Tôi không sao!- Em bình tĩnh, tôi nhất định sẽ bảo vệ em! Tôi sẽ...Anh ta bỗng nhiên ngừng lại, vòng tay đang ôm tôi rất chặt bỗng dưng nới lỏng ra.- Có chuyện gì vậy, Jack?- Tôi sẽ...Phập! Bộ móng vuốt sắt sắc nhọn của anh ta đâm thẳng vào bụng tôi!- ...giết em!Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, môi mấp máy muốn nói cái gì đó, nhưng lại không đủ sức. Anh ta lạnh lùng rút bộ móng ra, bấy giờ sương đã tan, và tôi có thể thấy rõ khuôn mặt ảnh lúc này.Đôi mắt kia đã không còn là màu đỏ lấp lánh nữa, giờ nó chuyển sáng màu đỏ đất đục ngầu, đục tới nỗi tưởng chừng như không hề có con ngươi. Trên nét mặt của ảnh, biểu cảm cũng vô cùng khác thường, khác xa với những gì tôi biết về anh ta.Tôi ngã khuỵa gối xuống, bụng tôi đau ê ẩm, mắt tôi mờ đi. Toàn cơ thể đều trở nên vô lực, dường như không thể điều khiển được nữa. Dòng máu tươi đỏ chói từ bụng chảy lênh láng, loang ra cả 1 góc cây cầu. Thật sự rất đau, mắt càng ngày càng mờ hơn. Nhịp đập của tim trở nên yếu ớt hơn rất nhiều. Bỗng dưng cảm thấy khó thở, tức ngực. Tôi thở dốc, quả thực là vô cùng khó thở. Mà trước mắt tôi, giờ đã tối đen xì rồi. Bỗng dưng không còn cảm thấy đau nữa, chỉ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.- *Oái*Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại trên trán. Hóa ra là 1 giấc mơ. Không, nói đúng hơn, nó là 1 cơn ác mộng.Jack, tại sao? Anh lại xuất hiện trong mơ của tôi vậy!?
Bỗng trước mắt tôi dường như xuất hiện 1 làn sương mỏng. Gió rít lên từng cơn phả vào mặt tôi khiến tôi nổi da gà, và sương mù thì ngày càng dày hơn.- Jack, chúng ta nên về thôi.Xung quanh vẫn im lặng, không một ai đáp lại tôi cả.- Jack?Tôi bước tới, nhận ra anh ta không còn đứng ở chỗ cũ nữa, mà sương thì càng lúc càng dày, tới nỗi tôi không thể nhìn nổi tay bản thân nữa. Theo bản năng, tôi đưa tay ra quờ quạng hi vọng tìm được ai đó có thể giúp mình.Bất ngờ 1 vòng tay nào đó túm lấy áo tôi, rồi bằng 1 thao tác rất chính xác và gọn lẹ, hắn ôm tôi vào lòng. Tôi hơi giật mình, nhưng rồi chợt nhận ra hơi thở ấm áp cùng mùi cơ thể rất quen thuộc này. Là Jack!- Em có bị thương không?- Tôi không sao!- Em bình tĩnh, tôi nhất định sẽ bảo vệ em! Tôi sẽ...Anh ta bỗng nhiên ngừng lại, vòng tay đang ôm tôi rất chặt bỗng dưng nới lỏng ra.- Có chuyện gì vậy, Jack?- Tôi sẽ...Phập! Bộ móng vuốt sắt sắc nhọn của anh ta đâm thẳng vào bụng tôi!- ...giết em!Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, môi mấp máy muốn nói cái gì đó, nhưng lại không đủ sức. Anh ta lạnh lùng rút bộ móng ra, bấy giờ sương đã tan, và tôi có thể thấy rõ khuôn mặt ảnh lúc này.Đôi mắt kia đã không còn là màu đỏ lấp lánh nữa, giờ nó chuyển sáng màu đỏ đất đục ngầu, đục tới nỗi tưởng chừng như không hề có con ngươi. Trên nét mặt của ảnh, biểu cảm cũng vô cùng khác thường, khác xa với những gì tôi biết về anh ta.Tôi ngã khuỵa gối xuống, bụng tôi đau ê ẩm, mắt tôi mờ đi. Toàn cơ thể đều trở nên vô lực, dường như không thể điều khiển được nữa. Dòng máu tươi đỏ chói từ bụng chảy lênh láng, loang ra cả 1 góc cây cầu. Thật sự rất đau, mắt càng ngày càng mờ hơn. Nhịp đập của tim trở nên yếu ớt hơn rất nhiều. Bỗng dưng cảm thấy khó thở, tức ngực. Tôi thở dốc, quả thực là vô cùng khó thở. Mà trước mắt tôi, giờ đã tối đen xì rồi. Bỗng dưng không còn cảm thấy đau nữa, chỉ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.- *Oái*Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại trên trán. Hóa ra là 1 giấc mơ. Không, nói đúng hơn, nó là 1 cơn ác mộng.Jack, tại sao? Anh lại xuất hiện trong mơ của tôi vậy!?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com