TruyenHHH.com

Jacknaib Toi Da Lo Say Anh Mat Roi

Hôm nay là ngày cuối cùng trong cuộc trị liệu, sau tối nay, tôi sẽ không còn có bất kì mối liên hệ gì với tòa lâu đài này nữa.

Tôi muốn có 1 cái gì đó thật đáng nhớ cho riêng bản thân trước khi đi, nên đã bảo ông Yellow ra lệnh cho đầu bếp làm 1 bữa tối thật thịnh soạn với lý do khá buồn cười là cảm ơn Jack về vụ Norton, mặc dù tất cả chi phia đều lấy từ két nhà hắn. Dù sao thì...cũng không phải tiền của mình. Nhìn đám đồ ăn bày ra trên chiếc bàn trải khăn trắng tinh khôi, cùng với 1 cái đế nến đồng thau nâu bóng đặt chính giữa thật sự mang lại cảm giác lãng mạn và quý tộc hết biết.

Lòng tôi có chút gì đó hơi xao xuyến. Dường như lòng bỗng thoảng qua chút lưu luyến đọng lại, làm tôi cảm thấy man mác buồn. Bây giờ mới là xế chiều, khi mà ánh sáng vẫn còn chưa muốn tắt hẳn, còn bóng đêm thì nửa có nửa không, rất khớp với tâm trạng nửa vời vừa bâng khuâng lại vừa khó hiểu của bản thân lúc này. Mùi thức ăn từ trong phòng hòa vào với mùi cỏ cây ở ngoài vườn, tạo nên 1 hỗn hợp hơi khó ngửi nhưng cũng khá thơm. Tiếng dế ran lên, như 1 bản violin đầy xao xuyến để tưởng nhớ những tia nắng cuối cùng của ngày dần nép mình vào sau dãy núi bị phủ bởi mây mù ở phía đằng xa kia. Tôi im lặng thưởng thức tiếng dế. Hồi còn là quân nhân, thứ tiếng này dù rằng không hề hay như giọng hát ngọt ngào của những cô ca sĩ đồng quê, nhưng lại đem tới 1 cảm giác rất ấm áp. Bởi vì đây là âm thanh của sự sống, thứ âm thanh luôn nhắc nhở chúng tôi rằng không phải bất cứ nơi nào chũng tôi đi qua thì đều chỉ còn lại chết chóc. Vẫn luôn có những sinh vật nhỏ bé, dù rằng ngại ngùng giấu mình dưới đám cỏ kia, nhưng vẫn sẽ luôn sẵn sàng chấp nhận lại gần, bầu bạn, chung sống với những đôi tay nhuốm máu và tâm hồn đầy chai sạn của người lính.

Hãy vui lên chứ Naib ơi? Hôm nay chính là ngày mà mày vẫn luôn mong chờ mà? Tại sao lại phải bâng khuâng như vậy, không phải hôm nay sẽ là 1 ngày rất ý nghĩa sao? Sau nửa tháng bị tù đày, cuối cùng chiếc lồng sắt cũng đã mở ra. Thế nhưng sao chú chim nhỏ lại chẳng hề muốn bay đi, có phải chăng đã quen với cuộc sống mới. Đã quên mất đi khoảng trời tự do từng bay lượn ngày nào? Hay là đã biết thương nhớ ai đó rồi? Chiếc lồng sao lại độc ác thế, từng đem lại cho chim nhỏ niềm vui, sao tới lúc biệt ly lại gieo vào lòng chú ta những nỗi buồn, man mác và sâu thẳm, khiến cho chim kia phải cụp cánh mà suy nghĩ. 

Tôi ngồi xuống bàn ăn, đầu ngổn ngang những suy nghĩ. Jack cũng ngồi xuống, nhưng không phải là phía đối diện, mà là ngay bên cạnh tôi. Anh ta cầm chai rượu vang đỏ, rót vào ly rồi nói bằng giọng nói trầm ấm và du dương như tiếng dương cầm của mình.

- Tiểu bảo bối, nhìn về phía vườn cây kia đi, tôi có bất ngờ tặng em.

Tôi không nói gì, chỉ im lặng làm theo lời anh ta nói. Phía bên phải của tôi là cửa kính hướng ra sân vườn, mà hiện tại đang mở ra toàn bộ. Trong màn đêm tối, tôi thấy có gì đó đang động đậy. Là một tia sáng xanh nhỏ đang uốn lượn giữa đêm đen. Rồi ánh sáng đó lớn dần, lớn dần...

Tôi bất giác cảm thấy 2 gò má mình ướt lạnh. Đôi môi tôi run rẩy không thể thốt nên lời, và mặt thì đỏ bừng lên.

- Em có nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không... Chính là tại 1 nơi đầy ắp cực quang như vậy đấy. Naib Subedar, 1 cậu lính đánh thuê mang trong mình những cá tính kì quặc và thất thường, nhưng lại vô tình khiến tôi cảm thấy, hình như tôi cũng biết thích thầm ai đó rồi.

Tôi không nhìn nữa, quay sang tựa đầu vào ngực anh ta. Vừa muốn che đi nước mắt yếu đuối của bản thân, lại vừa muốn cảm nhận lại 1 lần nữa, cái hơi ấm ấy. Hơi ấm vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm. Tim của anh ta đập từng nhịp mãnh liệt, như thể đang cố gắng kể tôi nghe về những câu chuyện cổ tích đầy xưa cũ.

Nếu như những cực quang kia có cảm xúc, nhất định chúng sẽ cảm thấy rất ghen tị.

Những ý nghĩ ấy sống lại trong tâm trí tôi thêm 1 lần nữa. Trước mắt tôi là 1 màu xanh u ám. Tôi thấy anh ta đưa tay ra cho tôi. Tôi thấy mình đang ngại ngùng kéo chiếc mũ trùm lên khuôn mặt cau có. Tôi thấy nhiều... Toàn bộ kí ức, như 1 lần nữa sống lại, mãnh liệt và kích động, nhắc cho bản thân nhớ về quãng thời gian dường như đã bị lãng quên ấy. Tôi nhớ lại tất cả, những suy nghĩ đẹp đẽ của tôi về anh ta đều ùa về trong tâm trí. Tôi thấy hình ảnh rực rỡ của anh ta, dưới bầu trời cực quang của làng ven hồ, vừa huyền ảo, vừa lịch lãm, đứng ở đó, đưa bàn tay gầy guộc ra nhìn tôi. Tôi cảm thấy tiếc nuối, vì suốt bao tháng ngày qua sống mà thiếu đi đoạn kí ức đẹp đẽ nhất của bản thân. Có phải chăng đó là rung động, hay chỉ là mộng tưởng? Chẳng thể biết được, chỉ thấy rằng hình như lần đó tôi và anh ta gặp nhau, đã khiến tôi thay đổi nhiều lắm. Anh ta, giống như 1 phép màu, lướt qua cuộc đời u tối của tôi, để lại sắc cầu vồng tươi sáng và lung linh...

Cuối cùng thì, cực quang đã trở lại.

Những giấc mơ kia, thì ra không phải là ảo tưởng viển vông, mà là sự thật. Một thứ sự thật vừa đắng, vừa ngọt, hệt như món chocolate mà hằng ngày tôi vẫn hay thèm thuồng.

- Jack, tôi xin lỗi.

- Tại sao em lại xin lỗi?

Anh ta đẩy đầu tôi ra, và nhìn thẳng vào mắt tôi, đầy ngơ ngác. Tim tôi thắt lại, mỗi khi nhìn vào con mắt kia, tôi lại không hề muốn nói ra bất cứ 1 điều gì nữa. Sợ rằng anh ta sẽ tổn thương. Không. Tôi không muốn Jack phải buồn phiền vì tôi. Tôi không muốn anh ta biết được rằng hôm nay chính là buổi tối cuối cùng chúng tôi ngồi bên nhau. Lẽ ra ngày hôm đó tôi nên từ chối. Anh ta liệu có cảm thấy hận tôi không. Có cho rằng tôi là 1 kẻ nhẫn tâm, chỉ biết lừa gạt người khác? Hay anh ta sẽ quên tôi đi, coi tôi như 1 kẻ vô danh bước qua đời ảnh. Nếu vậy thì tốt. Tôi lại tự hỏi, là tôi sợ anh ta đau, hay là do tôi không muốn đi? Tại sao lại cảm thấy lưu luyến đến như vậy?

- Anh...chỉ cần nhớ tới câu xin lỗi hôm nay là được. Rồi sẽ có lúc anh biết được ý nghĩa của nó. Jack à, sự thật của thế giới này quá tàn khốc. Tôi chỉ mong rằng anh sẽ không hận tôi.

Anh ta ôm chặt tôi vào lòng.

- Nếu như có lý do để em nói xin lỗi tôi, nếu như có lý do để tôi hận em, thì nhất định là do em đã gieo vào lòng tôi tương tư dày đặc suốt tháng ngày.

Tôi cắn môi, đau nhói nhìn anh ta đang vô tư như vậy, đâu biết rằng bản thân đã bị dắt mũi.

...

Tôi ngồi ngoài hàng ghế nhựa chờ ca trị liệu cuối cùng của Jack. Hành lang bệnh viện vẫn im lặng như mọi khi, nhưng lòng người lại có tâm tư khác lạ. Tôi không còn cảm thấy hồi hộp nữa, bởi vì khi anh ta bước ra từ cánh cửa kia, tôi sợ rằng, sẽ hận tôi nhiều lắm.

Có bóng đen lướt qua dãy hành lang phía tít đằng xa. Tôi không để ý nhiều, bởi vì trí óc hiện giờ đang ngổn ngang những suy nghĩ và dằn vặt khổ não. Điều gì muốn đến rồi thì sẽ đến thôi. Bản thân đã lường trước được ngày này, nhưng tại sao vẫn cảm thấy đau nhói tâm can.

Rầm!

Cánh cửa nhựa bị đạp tung ra khiến tôi giật thót. Cô Emily thở dốc, chạy tới nắm lấy vai tôi mà lay, khuôn mặt hoảng sợ cùng bờ trán đẫm mồ hôi. Cổ mấp máy miệng như muốn nói gì đó, như cơ miệng run bần bật không ngừng khiến tôi không thể nghe rõ.

- Cô Emily! Bình tĩnh!

Ánh mắt cô bác sĩ tuyệt vọng nhìn tôi.

- Jack toi rồi! Nguồn điện bị ai đó phá hỏng, làm bộ phận giới hạn điện thế bị thay đổi. Xong rồi! Xong thật rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com