TruyenHHH.com

Jacknaib Substitutes

  Naib cố gắng vùng vẫy tay chân để thoát khỏi chùm bong bóng đang buộc ở eo mình. Barber đã chộp được cậu khi đang giải mã máy mã hóa, và bây giờ đây, gã đang treo Naib lên bong bóng, đưa cậu tới chiếc ghế tên lửa gần nhất.

  Thật không tài nào thoát khỏi móng vuốt của gã được – những kẻ sống sót trong trang viên nhận định như thế, và tất nhiên Naib không thể không đồng tình.

  Nếu như Jack Nguyên bản là một tên giết người tùy tâm trạng – lúc vui thì thả cả bốn, lúc buồn thì giết hai thả hai, còn nếu như tâm trạng của hắn đang cực kì tồi tệ, hắn sẽ giết chết không chừa một ai – thì Barber lại khác. Jack Nguyên bản ác một, thì chỉ có Barber gã ta có thể ác mười. Để dễ dàng mường tượng ra thì, gã chính là một tên máu lạnh. Dù cho gã có vui, có buồn, hay thậm chí là giận dữ, sẽ không có bất kì kẻ sống sót nào có thể trốn khỏi gã để chạm tới cổng thoát.

  “Em chưa đủ tập trung, Naib Subedar” gã nói khi trói Naib vào chiếc ghế tên lửa.

  Cậu hừ lạnh một tiếng, “Như vậy sao?”. Đây đã là lần thứ hai cậu bị trói lên ghế rồi. Đồng đội cũng không ai còn đủ sức lực để đến được đây và cứu cậu. Bọn họ đã bàn bạc với nhau, nếu như cậu phải lên ghế lần thứ hai, tuyệt đối phải bỏ qua, tập trung vào giải mã. Rất nhanh thôi, cậu sẽ theo chiếc ghế này bay thẳng lên bầu trời, xa thật xa khỏi mặt đất. Nhưng mọi thứ vẫn sẽ như thế, cậu vẫn sẽ trở về được trang viên một khi đã bị phóng ra khỏi bản đồ này. Đó là quy luật của trò chơi. Cậu vẫn sẽ luôn trở về.

  Naib ước gì quy luật đó có thể áp dụng lên kẻ kia – để hắn có thể trở về bên cậu. Nhưng sẽ không bao giờ có thể tồn tại một ngoại lệ nào nữa - ở cái trò chơi chết tiệt này - ngay cả trong giấc mơ của Naib.

  “Phải. Em để cho cảm xúc chi phối tâm trí"

  Gã sải bước rời đi, tiếp tục truy lùng những kẻ sống sót khác trong cuộc săn bắt vô nghĩa này. Nhưng đi được hai bước chân, gã lại quay trở về phía ghế tên lửa. Barber xổm người ngồi xuống bên cạnh chỗ của Naib, thì thầm:

  “Em biết đấy, dù cho em có bay đi thật xa với chiếc ghế tên lửa này, em vẫn sẽ không tìm được hắn đâu – kẻ đã không còn tồn tại ở thế giới này.”

  Khóe miệng của Naib nhoẻn cười một nét nhỏ. Cậu cúi gằm mặt, nhất quyết không bày ra một biểu cảm nào cho người khác thấy. Cậu phải làm quen với sự thật tàn nhẫn đó thôi, rằng Jack sẽ không bao giờ, không bao giờ trở về nơi này nữa. Không quy luật nào của trò chơi có thể thay đổi sự thật được cả, bởi vì chuyện của ngày hôm đó hoàn toàn không phải là một phần của trò chơi. Không một điều gì có thể can thiệp vào được. Cho dù cạnh bên cậu đã có người mới rồi, nhưng người đó sẽ không bao giờ lấp đầy được trái tim trống rỗng của Naib. Bởi vì người này, gương mặt, bộ dáng có giống Jack như thế nào đi chăng nữa, đều vẫn không phải là Jack của cậu.

  Naib nhắm mắt lại, và tưởng tượng ra Jack của cậu đã từng như thế nào. Là một kẻ ấm áp và dịu dàng, có một chút phô trương, ở nơi nào cũng đều muốn bày tỏ tình cảm với cậu.

  Thế nhưng mà, những gì cậu thấy được ở Barber, chỉ là một kẻ điềm tĩnh lãnh đạm, nếu không muốn nói là vô cảm đến mức tàn nhẫn. Tâm hồn của gã, giọng nói của gã, tất cả đều lạnh lẽo, giống như một khối băng vậy. Cũng chẳng có chút gì giống như là tình yêu.

  Đôi lúc Naib cũng tự hỏi, mối quan hệ của gã và cậu có thực sự là tình yêu hay không.

  Câu trả lời đã sẵn có trong lòng cậu, và Naib tin là trong lòng của Barber cũng thế.

  Không.

  Cậu cho rằng, cả hai người họ đều hiểu rõ điều này. Họ chỉ đang tự lừa dối bản thân mình, chứ chẳng hề yêu đối phương.

  Họ chỉ là những kẻ thay thế của nhau mà thôi.

  “Tôi có thể gặp em sau trận đấu không, ở tòa nhà Bệnh viện Thánh Tâm?"

  “Được. Tôi sẽ đi lấy chìa khóa.”

  Rồi gã thật sự rời đi. Naib cũng cùng lúc lao thẳng lên bầu trời.

___

  Trận đấu đã kết thúc rồi, và kết quả – như mọi khi – phe kẻ sống sót lại thua liểng xiểng sau khi đối mặt với Barber.

  “Lại thua! Chết tiệt thật đấy!” Kevin – chàng Cao Bồi tức tối quát lên khi trở về tới trang viên của Kẻ Sống sót. Hắn vứt chiếc mũ xuống, cạnh đôi chân đang dậm mạnh lên nền sàn vì tức tối “Có cách nào để chiến thắng cái tên Barber chết tiệt đó hay không chứ?”

  “Anh không để ý sao, Kevin,” cô Thợ Máy Tracy trao cho hắn một chai nước và nói, “anh ta ngày càng dữ tợn hơn đó, đánh cũng mạnh hơn nữa"

  “Di chuyển nhanh hơn” Naib thêm vào “Thiết Kích của tôi cũng không giúp được gì nữa. Chỉ mới có năm giây thôi mà anh ta đã đuổi sát nút tôi rồi. Không ngờ cũng có ngày tôi lại lên ghế đầu tiên”

  “Anh ta không gian lận đấy chứ... Đáng sợ quá đi"

  Mọi người gật gù tán thành với Tracy về sự lợi hại đến đáng sợ của Barber. Cô nàng đang lau chùi đôi kính khi Naib tiến tới chỗ cô và ấp úng hỏi:

  “Tracy, có thể cho tôi mượn chìa khóa cổng Bệnh viện Thánh tâm không? Tối hôm qua cô có vào trong mà phải chứ?”

  Các bản đồ hoàn toàn có thể được vào để đi dạo bên trong vào những lúc không có các trận đấu, nhưng việc này dĩ nhiên phải có thông qua của chủ trang viên – Ms. Nightingale. Thật ra Naib đã có thể tự mình đi hỏi xin chìa khóa, thế nhưng cậu đã đi lòng vòng trong các bản đồ nhiều lần thường xuyên đến mức khiến cho Ms. Nightingale cấm cửa cậu hoàn toàn vì lo sợ Naib sẽ làm các đồ vật bên trong rối tung lên.

  “Ừ, tôi chưa trả chìa khóa đâu. Nhưng Ms. Nightingale đã cấm cậu vào rồi còn gì”

  “Tôi biết, thế nên tôi mới nhờ cô đấy. Làm ơn đi, tôi có hẹn mà”

  “…Một lần này thôi đấy?”

  “Một lần này thôi”

___

  Naib cẩn thận nhét chìa khóa vào túi áo choàng và thong thả dạo bước trên con đường đi tới tòa nhà của Bệnh viện.

  “Đừng có làm rối tung đống đồ vật đấy nhé” cậu nhại lại lời nhắc nhở của Tracy một cách bỡn cợt và bĩu môi, “Hừ, làm như tôi là con nít ấy.”

  Naib ngồi trên bậu cửa sổ của tòa nhà và đôi bàn tay đang mân mê những sợi dây đàn, tạo thành những âm thanh đứt quãng. Thật là yên bình. Một làn gió thổi qua mát rười rượi. Không gian tĩnh lặng đến mức chỉ còn vang lên âm thanh ngân vang của chiếc đàn nhỏ nằm gọn trong lòng của Naib.

  Thật tuyệt biết mấy nếu như hiện tại giọng hát của người ấy vẫn còn ở đây. Hai chúng ta sẽ cùng tạo nên những giai điệu mà chỉ riêng chúng ta nghe, chúng ta biết.

  Một bản nhạc thầm lặng, một tình yêu thầm lặng.

  “Tôi không biết là em có thể chơi đàn đấy, Naib Subedar”

  “Anh không biết không có nghĩa là tôi không thể, Barber” cậu nhích người sang một bên để đối phương có thể vừa vặn trèo “Anh làm tôi giật mình đấy”

  Gã ngồi vào chỗ trống bên cạnh cậu và ngắm nghía chiếc đàn, gảy bừa một cái, “Là ukulele sao?”

  “Phải. Kevin nói đàn ukulele có ít dây, nên là dễ đánh hơn,” cậu đánh ra một hợp âm Am “vả lại nó nhỏ hơn guitar nhiều.”

  “Cũng phải. Em không muốn mấy vết thương của mình bị cây đàn guitar nặng trịch va vào đâu nhỉ”

  “Ừ, đặc biệt là mấy vết thương vừa được anh tặng sáng hôm nay”

  Barber chỉ vào cẳng chân bị băng bó của cậu “Quả thật là vậy nhỉ”

  Naib bắt đầu đánh một đoạn nhạc.
Barber vẫn giữ nguyên thói, ngồi im lặng bên cạnh và lắng nghe. Tuy rằng Naib đánh đàn cũng khá được, nhưng giọng hát lại dở tệ đến mức biến bài hát thành một mớ hỗn độn khó mà nghe nổi. Barber không phàn nàn gì về điều đó cả. Gã cứ như thế ngồi yên.

  Đoạn nhạc đương đến lúc cao trào thì Naib kêu lên một tiếng “A!” làm hỏng hết mọi thứ (mà vốn đã hỏng kể từ lúc cậu bắt đầu hát). Tay của cậu bị trật khỏi thân đàn khi đang cố gắng đánh một hợp âm G.

  Naib sờ lên những đầu ngón tay sưng đỏ đến tê tái bởi vì phải giữ dây đàn quá lâu, xuýt xoa thành tiếng.

  “Đầu ngón tay đều sưng lên cả rồi. Em đã luyện tập rất nhiều nhỉ?”

  “Tôi xứng đáng được khen vì điều đó đấy”

  “Khen sao?”

  “Ừ” cậu đáp gọn lỏn, gương mặt ngước lên nhìn Barber, hớn hở vui vẻ như một đứa con nít ngóng chờ được tặng quà.

  “Tôi không nghĩ một cậu thanh niên như em lại thích làm nũng đấy, Naib Subedar”

  Naib lườm hắn một cái cháy cả mặt.

  “Được rồi. Em đã rất chăm chỉ”

  Cả người của Naib ngây ra như phỗng. Cậu trơ ra nhìn Barber như thể đang nhìn một cái gì đó kỳ lạ vậy. Gã lay người Naib khiến cậu choàng tỉnh.

  “Lần đầu được khen à mà cứ nhây ra thế?”

  “Ha ha… không có gì. Chỉ là… không giống” Naib cười nhạt để chữa ngượng, và cậu nhanh chóng quay đầu nhìn ra bên ngoài bệnh viện, ánh mắt có chút thẫn thờ.

  Chỉ là một câu nói bâng quơ thôi, tại sao vẫn có thể không giống?

  Cũng phải thôi. Đây đâu phải là người cậu yêu.

  Mong chờ cái gì chứ.

  “Không giống? Không giống Jack sao?”

  “Phải. Anh nghĩ anh có thể giống Jack bằng cách khen tôi với cái giọng vô hồn đó à?”

  Cậu ưỡn người ra đằng sau, để cho cơ thể tự do ngã nhào ra khởi bậu cửa sổ. Một giây sau khi Naib ngã xuống, Barber liền luống cuống nghiêng người đỡ lấy cậu, kết quả là mất đà ngã theo. Cả hai kẻ ngốc cùng nhau nằm dài ra đất.

  “Em làm tôi sợ đấy”

  “Ha… anh sợ sao?”

  “Ừ”

  “Người như anh mà cũng biết sợ đấy nhỉ”

  Gã bắt lấy một ngọn cỏ đang bay theo hướng gió, siết chặt nó trong lòng bàn tay mình.

  Gã thật sự sợ mà.

  “Trời càng ngày càng nóng rồi đó, anh có cảm thấy như vậy không?”

  “Không phải do em luôn trùm mũ sao?”

  “Có thể là thế, hoặc là do tóc tôi dài ra rồi”

  “Tóc sao?”

  Naib nhanh chóng ngồi dậy và phủi đi bụi trên áo choàng, vạch ra mũ trùm và khoe cho gã cái đuôi tóc màu nâu sậm dài quá vai, được cột lên một cách vụng về.

  “Đúng là do tóc em dài ra thật. Nhìn đi, gáy của em đang đổ mồ hôi ra hết rồi”

  “Ừ”

  “Đuôi tóc chỉa ra lung tung, là em tự cắt đấy à? Đúng là vụng về nhỉ”

  “Mặc tôi”

  “Có muốn tôi cắt giúp em hay không? Tất nhiên sẽ không luộm thuộm giống như em làm”

  Naib lặng lẽ gật đầu.

  Barber để cho Naib ngồi lên bậu cửa sổ, bản thân mình thì đứng đằng sau lưng cậu, nhanh nhẹn lấy ra từng dụng cụ một từ trong áo choàng. Gã gỡ chun buộc của Naib ra và dùng tay ướm chừng chiều dài mái tóc cậu.

  “Em có biết undercut không?”

  Naib lắc đầu. “Không”

  “Tôi sẽ cắt hết tóc ở phần dưới gáy,” gã nói, “sẽ khá là mát mẻ đấy. Để dễ hình dung ra thì em cứ nghĩ đến kiểu tóc của Spring là được”

  Barber khựng lại khi nhận thức được mình vừa lỡ lời nói ra cái gì, sau đó liền tức tốc chữa:

  “Xin lỗi. Để em quyết định mới phải”

  “Anh thấy cái gì hợp thì cứ làm đi”, cậu đáp “Tôi không phiền đâu”

  “Như thế cũng được à?”

  “Được”

  Naib đột nhiên muốn cười, và môi cậu nở một nụ cười chua xót. Lý do mà gã muốn cắt kiểu tóc đó cho cậu, chẳng phải quá rõ ràng là vì muốn thấy lại bóng dáng của Spring Hand sao?

  Cậu xót cho bản thân, và xót cho cả Barber.

  Barber, tại sao chỉ có tôi và anh rơi vào tình cảnh khốn kiếp chết tiệt này vậy? Tôi và anh, chúng ta phải làm như thế nào mới có thể tìm lại hình ảnh của kẻ mà chúng ta yêu thương, nhưng không làm tổn thương nhau đây?

  Anh có biết câu trả lời không?

  Tôi… thật sự không biết.

  Bên này, Naib đang đắm mình vào những suy nghĩ mông lung, thì ở bên kia Barber chỉ biết chăm chú tỉa từng đoạn tóc một của cậu cho thật đều. Từng động tác của gã, từ tỉa tót cho đến đo đạc đều thành thạo vô cùng.

  “Xong rồi” gã đưa cho cậu một chiếc gương soi nhỏ “Tự nhìn thử đi”

  “Gọn gàng hơn hẳn. Anh thấy như thế nào?”

  “Cũng rất đẹp, nhưng không giống lắm” Barber gật gù nhận xét, thế nhưng vế sau lại cố tình nói nhỏ không để cho Naib nghe thấy.

  “Không giống sao?” bị cậu bắt thóp, gã chỉ có thể gật đầu “Cũng phải, vốn dĩ Spring Hand trông giống tôi hồi trước hơn là bây giờ”

  “Nói vậy thì lúc trước em nhìn cũng rất đẹp”

  “Anh đang khen tôi hay khen thằng bé thế?”

  “Tôi không thể khen cả hai sao?”

  Cất hết tất cả dụng cụ vào, gã lại trèo vào bên trong, ngồi ngay ngắn bên cạnh Naib. Bàn tay gã vuốt ve lên cái gáy trơn mịn, âu yếm nó.

  “Tôi vừa nhận ra rằng hiện thực của hai chúng ta quá đau lòng”

  “Tại sao vậy?”

  “Dù cho tôi, hay anh, có cố gắng như thế nào, thì chúng ta vẫn chỉ là cái bóng của người đã ra đi. Không phải rất đau lòng sao?” cậu hướng đến Barber cười một cái. “Tôi và anh, Spring Hand và Jack, dù có là người thật hay là nhân bản, cũng có những điểm không thể thay thế, cũng không ai bắt chước được cả”

  “Đúng là có thể bắt chước được bên ngoài, nhưng ở bên trong thì có thể sao? Chính anh cũng thấy thế mà. Dù có cố gắng như thế nào thì cảm giác vẫn sẽ không giống đâu” nói xong liền thở một hơi dài nặng nề.

  Barber nghĩ, gã đã từng yêu Naib, bởi vì Naib trông giống Spring Hand, và Naib có thể gợi cho gã nhớ về những kỉ niệm cùng với Spring Hand. Gã tin là gã cũng có thể làm điều đó với Naib. Nhưng bây giờ gã đã chẳng còn yêu Naib theo cách đó nữa. Naib có giống gã không, yêu gã theo một cách khác?

  “Naib, tôi có thể làm điều này không?”

  “Điều gì cơ?”

  Rồi gã tháo bỏ đi lớp mặt nạ của mình. Khẽ nâng cằm của Naib lên, gã ấn lên môi cậu một nụ hôn kiểu Pháp ngắn ngủi nhẹ nhàng.

  “Vậy bây giờ anh đang hôn tôi hay hôn Spring Hand đấy?” cậu cười cợt hỏi.

  "Hôn em"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com