TruyenHHH.com

J Ecris

Kenma x reader

Trời vừa hửng sáng tôi mới quay lại căn nhà của mình, ngày hôm qua tôi đã dành toàn bộ thời gian trong phòng thí nghiệm, đến sáng sớm mới được quay về nhà.

Tôi bước lên lầu hai dự định tắm xong sẽ ngủ luôn, phòng tắm trên lầu bị hư còn chưa được sửa.

'Kenma chưa về nhà sao.'

Hôm qua trước khi đi tôi đã viết giấy dặn dò anh gọi người đến để xem bồn tắm trên này bị gì.

Mang thân thể mỏi nhừ đi xuống dưới tầng, gội đầu xong tôi cũng chẳng để ý đến việc mình bị đau đầu nếu không chịu sấy khô tóc.

Nằm ngủ thẳng một giấc trên ghế sofa, toàn bộ năng lượng sót lại của tôi đã sử dụng cho việc tắm rửa rồi.

Chiếc bụng nhỏ đói móc meo đang kêu gào thảm thiết cũng không khiến tôi siêng lên được.

'Nhớ Kenma quá đi.'

Hơi nóng cùng tiếng ồn vang bên tai tôi, đầu dường như đang bị ai xoa lấy. Trong vô thức tôi gọi cái tên quen thuộc.

"Kenma, anh về rồi sao."

"Anh làm em tỉnh à? Nằm yên để anh sấy tóc đã."

Không biết tôi ngủ được bao lâu, anh về từ lúc nào, nhưng thật sự bây giờ tôi đang rất thoải mái mà gối đầu lên đùi anh.

"Anh về khi nào đấy?"

"Lúc ba giờ sáng, anh ở trong phòng live."

Hèn gì tôi không tìm thấy anh.

Kenma đang trong giai đoạn khởi nghiệp, mọi thứ chẳng mấy suôn sẻ, chứng khoán rất khó làm, bấp bênh lắm, anh lại còn trẻ, nếu như không có bộ óc với suy nghĩ tốt có khi bị lừa hết tiền rồi.

"Anh ăn gì chưa đấy, để em đi nấu nhé."

"Gọi thức ăn ngoài là được, em mau ngủ đi. Bận rộn cả ngày rồi."

Sấy tóc cho tôi xong, anh bế tôi lên lầu hai đợi đến khi tôi đã ngủ hẳn rồi mới chịu rời đi.

Bận rộn đến mấy anh cũng cố gắng chừa ra ít thời gian để chăm sóc cho tôi. Tôi vì học bổng mà bán mạng học tập, chỉ cần thí nghiệm lần này diễn ra tốt đẹp thì tôi có thể đi du học rồi.

Tôi ngủ một giấc đến chiều lúc tỉnh dậy trời lờ mờ gần tối. Kenma chắc lại ở trong phòng live nữa rồi.

Tôi xuống bếp gọt một ít trái cây rồi đem vào phòng cho anh.

“Meo.”

"Ra đây nào, để yên cho anh ấy làm việc nhé."

"Em hết mệt chưa?"

"Dạ rồi, lát đến giờ nhớ xuống ăn cơm đấy nhé."

Siêu thị khá gần nhà tôi, đi đi về về cũng chỉ hơn ba mươi phút. Nấu xong anh cũng vừa xuống dưới phòng bếp.

"Đợi em một chút nhé, a. Anh sao đấy."

Kenma ôm lấy tôi từ đằng sau, lười biếng dúi đầu vào cổ tôi.

"Muốn ôm thôi."

Tôi tắt bếp xoay người lại, anh tiện đà tựa đầu lên ngực tôi. Một con mèo lười biếng.

Quầng thâm ở mắt lại dày hơn rồi.

"Lại ăn cơm rồi đi ngủ đi, anh cứ như thế có ngày vô viện đấy."

"Vào viện mệt lắm."

"Được rồi lại ăn đi nào."

Ăn được nửa bát cơm, điện thoại của giáo sư gọi đến báo thí nghiệm của tôi sắp thành công rồi, nhanh đến hoàn thành bước cuối.

Tôi vội vàng thay đồ chạy đến trường, bỏ luôn bát cơm đang ăn giữa chừng.

"Anh nhớ nghỉ ngơi đúng giấc nhé, ăn xong dọn vào bên trong là được, lát nữa em về em rửa sau. Ngoan nhé."

Lúc tôi đi còn nghe anh lầm bầm khó chịu một câu, bảo tôi không tự chăm sóc mình mà cứ nhắc người khác.

Đấy, mèo con lại giận dỗi rồi.

Mấy ngày tới, tôi nhốt mình trong phòng thí nghiệm.

Cuối cùng lại nhận được thất bại, phải làm lại từ đầu.

Công sức tôi nghiên cứu hai năm trời lại đổ sông đổ bể vào bước cuối.

Tôi phải nghiên cứu lại bước cuối từ đầu.

Ước mơ đi du học không thể cứ vậy mà tan biến được.

"Chị ta là người yêu của Kozume phải không."

"Xấu thế chẳng hợp với senpai chút nào."

"Không có tài năng nữa, sao anh ấy lại chọn bên chị ta chứ?"

Đám đàn em chung trường đại học chỉ chỉ trỏ trỏ vào tôi, người vừa đau đầu với cái thí nghiệm dở tệ của mình.

"T/b - chan đừng để ý đến chúng nó, cậu giỏi như vậy bọn tớ biết là được rồi, cần gì để ý đến người ngoài."

"Giỏi gì chứ? Học bổng sắp tuột khỏi tay rồi kìa. Hơn nữa tụi nó nói đâu sai, tớ chẳng xứng với anh ấy."

So với Kenma bạn còn nhạt nhòa hơn anh ấy, khi lên đại học Kenma rất nổi tiếng với việc làm youtuber, còn có thành lập công ty riêng. Còn tôi, chẳng có gì đặc biệt.

Điều duy nhất giỏi là học tập.

"T/b - chan sao lại tự ti thế? Kenma yêu cậu nhiều như vậy, hai người dạo này sao rồi."

"Vẫn bình thường thôi."

"Hai người ra mắt gia đình chưa."

"Chưa, bọn tớ giấu mà. Tớ muốn khi nào thành công thì mới công khai với gia đình."

Tôi sao mơ mộng đến việc ra mắt nhà anh.

Có khi bị từ chối thẳng thừng luôn ấy.

Một tháng sau, tôi cuối cùng cũng thành công rồi. Học bổng nằm chắc trong tay, tin mừng như này tôi muốn anh là người đầu tiên biết.

"Sắp được rồi."

Một số lạ gọi đến vào điện thoại tôi.

"Xin chào."

Tôi vừa nhắc máy giọng của người phụ nữ đã vang đến.

Sao tôi có cảm giác không hay thế này.

"Chào cô ạ."

"Cô là H-T/b đúng không? Tôi là mẹ của Kenma, chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện được chứ? Bây giờ cô rảnh không?

"Có a, con rảnh."

Tôi đi đến quán cafe gần trường, nơi mà mẹ Kenma đang đợi.

Sao tôi tự nhiên thấy tình huống này giống như mấy bộ phim ngôn tình đầy drama thế nhỉ?

"Cháu chào cô."

"Tôi vào vấn đề luôn, hãy rời xa Kenma đi cô không hợp với nó."

Chắc là mơ rồi, sao lại có thể không khác gì trong phim như thế được chứ.

Chắc là mơ rồi.

"Đây là tiền để cô im lặng, đừng để cho Kenma biết."

Tờ giấy học bổng trong túi giờ đây như một trò hề.

Đây không phải mơ.

Là hiện thực.

Tôi đẩy tấm thẻ ngân hàng lại.

"Con sẽ không nói đâu, con không yêu Kenma vì tiền nên cô không cần làm như thế, tạm biệt cô."

Tôi quay bước rời đi, nước mắt rơi xuống lúc nào không hay.

Bên trong quán cafe, một diễn biến khác lại xảy ra.

"Sai kịch bản mất rồi? Con bé bỏ đi luôn rồi, giờ làm sao đây? Kenma mà biết nó sẽ giận tôi đấy."

"Bà dọa con dâu chạy luôn rồi kìa, Kenma nó thì cả tôi với bà sẽ bị giận cả đôi đấy."

Tôi sao biết bà thử lòng tôi được? Cứ như vậy mà rời đi.

Hơn hai tháng bên Mỹ, một mình nơi xứ lạ không có ai nói chuyện cùng.

"Chán quá đi mất, muốn gặp Kenma quá đi."

"Gặp được rồi đây."

Tôi ngửa đầu về sau, cả người theo phản xạ đứng dậy khỏi ghế, còn lùi về sau vài bước.

Ảo giác.

Đây là ảo giác.

"Là thật, mẹ kể cho anh nghe rồi. Bà coi phim ngôn tình nhiều quá nên muốn diễn đấy."

Hả?

Diễn?

Ai đời lại diễn như thế chứ?

"Em không chạy thoát khỏi anh đâu."

"Em-"

"Em là của anh, dù thế nào cũng là của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com