TruyenHHH.com

Iz One Tinh Yeu Khong Ngo Den Unexpected Love

-Hitomi!! Hitomi!! Chụp cho tôi vài tấm ảnh đi!!

-Tôi không mang theo điện thoại.

-Hả? Tôi muốn chụp vài tấm vậy mà.

Mặt Nako rũ xuống và ngay lập tức Hitomi nhận ra cô gái đang đứng trước mặt của mình đang thất vọng như thế nào. Sẽ rất mất thời gian để Hitomi quay về khách sạn để lấy điện thoại và có lẽ là Nako cũng chẳng có cầm theo nên tình hình hiện tại chính là rất khó xử.

-Tôi nghĩ là chúng ta nên kêu 1 người chụp ảnh lấy liền. Ảnh cầm tay vẫn sẽ tốt hơn ảnh trong điện thoại.

Hitomi choàng qua người Nako 1 chiếc khăn để Nako lau đi những giọt nước còn đọng lại trên người trong khi bản thân thì đi tìm người chụp ảnh. 1 lúc sau thì Hitomi cũng trở lại cùng với người chụp ảnh và ra hiệu cho Nako hãy chuẩn bị.

-Cô chụp với tôi đi.

-Tôi không thích chụp ảnh.

-Đi mà.

-Khô-

Nako dùng hết sức lôi Hitomi đi ra đứng trước ống kính và trong tình cảnh này thì Hitomi không thể không thể chụp cùng Nako.

-2 người có thể đứng sát vào nhau 1 chút không ạ?

Nako nhăn mặt lại khi thấy Hitomi trông khá gượng gạo và đứng cách xa mình nên đã lại 1 lần nữa chủ động ôn lấy cánh tay của Hitomi rồi ôm chặt vào người. Người chụp ảnh cũng nhanh chóng bắt ngay khoảnh khắc bằng cách ấn vào nút chụp vài cái. Tưởng chừng như tới đó đã xong thì Hitomi lại bị Nako làm cho ngỡ ngàng hay nói đúng hơn là 1 cú sốc không thể nào tin được...

Nako đã kéo người của Hitomi xuống rồi hôn lên má của Hitomi 1 cách nhanh chóng.

~Tách~

-Bức ảnh đẹp nhất mà tôi chụp trong ngày hôm nay đó. Tặng cho 2 người luôn , tôi thích chiêm ngưỡng những cái đẹp nên sẽ rất dằn vặt nếu tôi lấy tiền.

Người chụp ảnh đưa cho Hitomi 1 sấp ảnh tầm 10 tấm rồi vui vẻ rời đi. Hitomi tò mò muốn xem lại những tấm ảnh thì Nako đã nhanh chân chạy đến rồi giật lấy.

-Làm gì đấy? Không cho tôi xem ảnh à?

-Lỡ cô xé nó thì sao? Không cho đâu.

Nako phồng má hất đầu sang 1 bên khiến Hitomi dù đang buồn ngủ cũng phải bật cười. Mà nhìn Hitomi cũng thật là lạ , nếu tất cả mọi người có mặt ở bãi biển này đều mặc những bộ quần áo thoải mái để chơi đùa với sóng biển thì Hitomi lại mặc trên mình áo thun , quần jeans và cả áo khoác trông chẳng có chút nào giống như đi nghỉ mát , tắm biển cả.

-Sao từ nãy giờ mặt của cô cứ cau có vậy?

-Lần sau có đi đến mấy nơi này thì ăn mặc kín vào 1 chút hoặc nếu được thì đừng đi luôn.

-Hả? Cô làm sao vậy?

-Đừng để ý , cô cứ ra đó chơi tiếp đi. Tôi sẽ ngồi ở đây để chờ.

Sau khi xác định Nako đã chạy ra ngoài biển để đón từng đợt sóng đập vào người thì Hitomi mới phủi cát xung quanh cái mõm đá rồi ngồi lên nó. Sẽ thật là khó hiểu nếu nói rằng Hitomi ghét những nơi đông người nhưng lại chọn việc bán bánh mà lại còn rất đông khách. Trường học luôn là nơi mà Hitomi ghét nhất vì những thứ phiền phức đều hội tụ đủ ở đó nhưng điều phiền phức nhất vẫn là những tiếng ồn từ 4 phương 8 hướng. Hitomi đã chọn học làm bánh sau khi học xong cao trung vì sự im lặng mà nó mang lại , ban đầu chỉ là học cho có để có kinh nghiệm và dễ xin việc trong các cửa hàng bán bánh nhưng rồi dần dần Hitomi cảm thấy 1 sự thoải mái ở trong đó , từ việc nhào bột cho đến nướng bánh và trang trí theo sự sáng tạo của mình , Hitomi đã xem việc làm bánh như đam mê của mình và sau khi học xong thì đã mượn cô chú của mình 1 số tiền để mở tiệm bánh rồi kinh doanh đến bây giờ.

Hitomi lại nhìn về phía Nako thì trong vô thức lại mỉm cười , Hitomi cũng muốn ra đó chơi cùng Nako nhưng tâm trạng hiện đang không tốt nên Hitomi chẳng muốn làm điều gì cả. Nghĩ đến việc chỉ đến hết ngày mai là sẽ đến ngày sinh nhật của Hitomi thì lại càng rầu rĩ thêm. Sinh nhật đánh dấu tuổi 25 của Hitomi nhưng chính bản thân của Hitomi lại chẳng muốn nó đến 1 chút nào. Rồi sẽ ra sao khi Hitomi không thể ở bên Nako nữa? Sẽ ra sao khi không còn ai đến làm phiền Hitomi nữa đây? Đúng là con người thật khó hiểu , ban đầu thì tỏ ra ghét bỏ nhưng khi thấy 1 điều gì đó sắp xa khỏi tầm tay thì lại bắt đầu thương tiếc muốn giữ lại.

-Phải giải quyết chuyện này thế nào đây?

━━━━━━━━━━━━

-Tôi còn tưởng em sẽ bùng kèo chứ?

-Đâu có đâu. Đột nhiên bên bệnh viện báo có việc gấp nên em phải lên giải quyết rồi mới đến đây được.

-Nói vậy thôi chứ công việc vẫn phải quan trọng hơn.

-Làm gì có! Chị là quan trọng nhất.

~Rầm~

Chaeyeon giật cả mình khi Sakura đóng cửa xe 1 cái mạnh như để dằn mặt , cũng phải thôi vì Chaeyeon đã bắt Sakura đợi đến gần 1 tiếng , cũng tại vì mấy cái giấy tờ ngu ngốc kia nên bây giờ chính xác là Chaeyeon đã bị giận. Cứ theo tình hình này là không ổn rồi , ngày mai nên nghỉ việc luôn để có thể rảnh rỗi có mặt mọi lúc mọi nơi ngay lập tức khi mà Sakura đưa ra yêu cầu.

-Thôi mà~em xin lỗi. Hay là em chở chị đi ăn lẩu cá nha.

-Cá gì?

-Cá nóc.

-...em đã từng trải nghiệm cảm giác nằm trên giường bệnh chưa?

Chaeyeon gãi đầu không biết mình đã nói gì sai nên chỉ bèn đạp nhẹ chân ga để chiếc xe lăn bánh vì nếu cứ chần chừ thì chắc Sakura sẽ đưa Chaeyeon lên giường bệnh thật luôn.

Bây giờ cũng chưa phải là đêm lắm nhưng không khí thì đã có chút lạnh nên chiếc máy lạnh trong xe đã nhanh chóng được Chaeyeon chuyển sang chế độ sưởi , chiếc áo khoác cũng được chuyển sang người của Sakura từ khi nào. Bản thân Chaeyeon cũng thuộc dạng là chịu lạnh tốt nên 1 chiếc áo thun cũng có thể xem như là đủ.

-Em cứ mặc áo khoác vào đi. Tôi ổn mà.

-Chị cứ mặc đi vì nếu chị mà bị cảm thì em sẽ lo lắm.

-Em trù tôi hả?

-Đâu có. Em nào dám chứ.

Sakura đưa tay ra cốc vào đầu Chaeyeon 1 cái nhưng cũng chẳng mạnh lắm hay nói đúng hơn thì chỉ là cái chạm nhẹ mang tính chất cho có là chủ yếu. Chaeyeon cũng rất nhiệt tình mà hưởng ứng theo và điều đó không khỏi khiến Sakura cảm thấy rất vui vì trước đây khi vẫn còn là người yêu của Chaewon thì Sakura không dám bày trò gì cả vì Chaewon vốn là người khá nóng tính và nghiêm túc , cái bản mặt cứ như tảng băng trôi thì đố ai dám làm gì. Hết Yena rồi lại đến Chaeyeon mang đến cho Sakura những cung bậc cảm xúc khác lạ và mới mẻ mà Chaewon chưa từng mang đến , ở Yena thì cho Sakura biết được cảm giác muốn chở che và bảo vệ còn ở Chaeyeon chính là cảm giác được nuông chiều hết lòng.

-Chị muốn ăn gì hả Sakura?

-Chẳng phải em nói rồi hả?

-Em đùa thôi.

-Vậy thì ăn cái gì đó cho nóng người đi vì trời cũng đang lạnh mà.

Chaeyeon suy nghĩ 1 hồi rồi cũng quyết định lái xe đến quán mì cay có tiếng ở khu vực này. Nếu nói về việc ăn cái gì đó cho ấm người thì ngoài mấy món lẩu đã ăn đến phát ngán ra thì lựa chọn mì cay cũng không quá tệ nhưng chỉ thật sự tồi tệ khi mà bị đau bụng do sự nóng rát từ độ cay của mình và bị trào ngược dạ dày thực quản dẫn đến khó tiêu.

Nhanh chóng gửi xe rồi cùng Sakura chọn 1 chiếc bàn sau đó thì gọi cấp độ phù hợp.

-Chị cảm thấy đỡ hơn chưa?

-Về thời tiết hả?

-Chị biết em đang nói về điều gì mà.

-Ừm...thì mọi thứ vẫn ổn thôi. Chị đã hoàn toàn làm quen được rồi. Hôm kia em có nói rằng không ai tắm 2 lần trên 1 dòng sông đúng không? Còn đối với chị thì lại là nhất quá tam , để bản thân thử vào lần thứ 3 xem như thế nào.

Đó chỉ đơn giản là 1 câu nói đơn giản về tình yêu giữa 2 người quen biết nhau theo kiểu bạn bè nhưng lại không chỉ khiến 1 mà thậm chí là cả 2 người cảm thấy lâng lâng trong lòng. Những cảm xúc chồng chéo nhau tạo thành 1 cơn sóng ồ ạt khắp cả tâm trí. Những lời muốn nói ra vẫn chực chờ ngay trước miệng để có cơ hội được thoát ra ngoài.

Việc bày tỏ những suy nghĩ , cảm xúc cá nhân của mình cho đối phương không khó nhưng đó là đối với những người quen biết còn đối với người mà bản thân xem là quan trọng nhất thì nó thật sự rất ngượng , nửa muốn nói trong khi nửa còn lại thì không đủ can đảm. Việc Sakura nói câu đó chính là ẩn ý cho việc Sakura sẽ mở cửa trái tim ra 1 lần nữa để đón nhận lời yêu mà trước đó Chaeyeon cũng đã ẩn ý nói ra.

Chaeyeon nhìn trúng Sakura không phải là không có lí do , Sakura rất biết cách quan tâm và để ý đến người khác hơn nữa còn là 1 người rất yếu lòng nên Chaeyeon thật sự là không thể nào mà ngồi yên khi thấy 1 cô gái như vậy. Bây giờ chính Chaeyeon cũng không biết nên trách hay cảm ơn Chaewon và Yena nữa , trách vì họ đã bỏ rời và từ chối 1 người luôn quan tâm cũng như để ý đến mình và cảm ơn vì họ đã nhường vị trí ở bên Sakura cho Chaeyeon.

━━━━━━━━━━━━

-Yujin!!!

-Lại nữa hả trời?

Yujin nhíu chặt mày lại rồi chỉ biết thở dài 1 hơi khi mà mới sáng sớm còn chưa có gì bỏ bụng thì đã gặp ngay Wonyoung. Yujin mặc kệ muốn lờ đi nhưng Wonyoung đã lái xe đến kế bên Yujin như đang dám sát mọi hành động của Yujin khiến cô quản gia phải đứng lại.

-Muốn gì đây?

-Em có 1 đồ muốn tặng cho chị.

-Em!? Chị!? Cái gì cơ!? Jang tiểu thư , cô bị ấm đầu sao?

-Không có.

Wonyoung mở cốp xe ra và ngay lập tức những chiếc túi chứa những món đồ từ các thương hiệu nổi tiếng đập vào mắt Yujin. Theo như những gì mà mắt thấy thì trong đó có quần áo , trang sức , túi xách , giày dép và cả những dụng cụ trang điểm nữa mà nhiều nhất chắc là son.

-Đống này đều là của chị hết đó.

-Jang tiểu thư à , tôi thật sự là không cần đâu và làm ơn hãy cư xử như thường ngày đi. Tôi không muốn bị ngất xỉu vào đầu ngày đâu với lại tiểu thư cứ giữ đó mà dùng vì tôi cũng không cần thiết lắm.

-Người ta thương mới mua cho chị mà chị ăn nói kì cục quá đi.

Nằm mơ rồi!! Chắc chắn là nằm mơ rồi vì làm gì có thể xảy ra cái chuyện hư cấu thế này được!! Hoặc cũng có thể là Yujin đã xuyên không qua thế giới song song trong lúc ngủ hoặc Yujin đã bị ảo giác vì 1 điều gì đó tác động. Dù là gì đi nữa thì điều này không thể là sự thật được.

-Yujin? Chị làm gì mà căng thẳng vậy?

-Cô!! Tránh xa tôi ra!!

Yujin lùi về 1 bước rồi hít 1 hơi trước khi cong chân lên bỏ chạy thật nhanh. Phải rồi! Chỉ cần đến dinh thự của Kim gia thì mọi thứ sẽ ổn vì Wonyoung không thể làm gì ở đó nếu Yujin không mở cửa hơn nữa ở đó còn có Minju và nếu hên thì sẽ có thêm Chaewon nên chắc chắn là Wonyoung sẽ bị để ý rất nhiều nếu cứ bám theo Yujin.

Wonyoung đứng trông theo Yujin đã chạy đi thì chỉ biết bĩu môi nhìn theo. Tại sao vậy nhỉ? Rõ ràng là trên mạng người ta nói cách để thể hiện tình yêu với đối phương là tặng quà cho họ vậy thì tại sao Wonyoung đã mua rất nhiều quà mà Yujin lại bỏ chạy? Tình huống này chưa kịp kiểm chứng hay sao vậy?

━━━━━━━━━━━━

Script belong to YoungSeung

Written by Sophia

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com