TruyenHHH.com

Iwaoi Dich Every Little Lie

Hai người họ đứng trong im lặng.

Câu trả lời yếu ớt của Iwaizumi cho câu hỏi khủng khiếp của chị gái anh lơ lửng trong không khí như một làn sương mù, nhưng cảm giác như thể nó ngày càng dày và nặng hơn trong giây phút thứ hai.

Anh có thể nói chị anh không tin anh. Sao cô lại có thể như vậy? Câu trả lời của anh ta lung lay như một tháp tăm. Giọng run lên khi anh nói, và chắc chắn không có nhiều sự thuyết phục trong giọng điệu của anh.

Nhưng anh hiểu bản thân mình. Và anh hiểu cảm xúc của mình. Anh thích Oikawa. Thậm chí có thể là yêu! Nhưng tất nhiên là anh làm. Anh sẽ thích ai khác nếu không phải tri kỷ của mình?

"Được rồi," chị anh nói." Vậy là em thích cậu ta. Cậu ta có cảm thấy như vậy không? "

Lông mày của Iwaizumi nhíu lại. Anh nuốt nước bọt và tự hỏi về câu mà anh chưa bao giờ cân nhắc.

Liệu Oikawa có thích anh không?

Câu trả lời đó hẳn là hiển nhiên.

• •

Có một câu nói phổ biến rằng những điều tồi tệ xảy ra theo ba người, nhưng đối với Oikawa, người không bao giờ gặp nhiều may mắn trong cuộc sống, những điều tồi tệ có xu hướng xảy ra với số lượng lớn hơn ba.

Ví dụ như...

Họ đang trên đường đến.

Oikawa thực sự không biết cũng như không quan tâm. Tất cả những gì cậu biết là họ đang để lại đống hỗn độn ở bệnh viện phía sau.

Tuy nhiên, mớ hỗn độn đang ngồi bên cạnh cậu trên băng ghế sau xe của họ.

Ông Mori đã khóc. Đó không phải là những tiếng nức nở đầy kịch tính với nước mũi khắp nơi và đôi mắt đỏ hơn máu, mà là một thứ gì đó có vẻ buồn hơn.

Cậu liếc nhìn cha nuôi của mình. Người đàn ông lớn tuổi dựa lưng vào ghế da; nếu ông Mori không thắt dây an toàn, thì Oikawa khá chắc chắn rằng ông sẽ bị ngã trên xe.

Ông Mori đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trông như thể ông đang hoàn toàn choáng váng. Những giọt nước mắt lạc lối không ngừng trào ra trên mắt, và Oikawa không nghĩ rằng chúng sẽ sớm dừng lại.

Oikawa thở dài và tự lau nước mắt. Tâm trạng của cậu tốt hơn một chút so với cha nuôi của mình, nhưng không phải là vui sướng.

Cậu vẫn không thể tin được.

Bà Mori đã chết. Phù thủy đã biến mất.

Nếu bất cứ điều gì, đó là một phép lạ. Cậu sẽ không phải sợ bị tát đột ngột hoặc né tránh những chai rượu ném vào mình. Buổi sáng sẽ không phải dùng kem nền để che vết thâm, và buổi tối sẽ không phải tốn công đếm vết thương. Cậu có thể ngừng giẫm lên vỏ trứng khi ở nhà. Cậu có thể dễ thở hơn một chút.

Nhưng cùng với sự ra đi của bà là cái chết mà cậu hy vọng trong tương lai. Giờ đã qua rồi cái mơ mộng mà cậu nghĩ đến khi ở giữa lớp và những viễn cảnh ngu ngốc mà cậu tưởng tượng khi bà Mori không phải là rốn của vũ trụ.

Giờ mẹ nuôi đã không còn trên cõi đời, người phụ nữ đã nhận nuôi cậu và cho cậu một mái ấm gia đình đích thực.

Nhưng chẳng có điều gì có thể khiến quá khứ đau thương của cậu biến mất như bà Mori.

Cậu khó chịu cựa mình trên ghế, cố gắng hít thở sâu. Nhưng cơ ngực của cậu căng lên khủng khiếp - giống như có thứ gì đó đang bóp chặt trái tim tội nghiệp đến chết - và tất cả những gì cậu có thể làm là một hơi thở hổn hển nghẹn ngào.

Ngay cả bây giờ, cậu cay đắng nghĩ, nó vẫn rất đau.

Có vẻ như bà Mori đang muốn kéo cậu đi theo, bất chấp cái chết của bà.

Anh ấy sẽ cười nếu nó không đau quá.

"Thưa ngài," người lái xe nói, "Tôi nghĩ chúng ta đang bị theo dõi."

Oikawa liếc qua ông Mori, người vẫn đang chìm đắm trong sự chán nản của chính mình. Vì cha nuôi không trả lời, cậu quyết định trả lời thay ông:

"Đánh lạc hướng họ, anh làm được không?" Cậu réo rắt, giọng nói vẫn còn khàn khàn. "Vậy thì chúng ta sẽ đi đâu?"

"Ơ- tôi đang lái về nhà mà," người tài xế lo lắng giải thích. "Nhưng tôi có thể lái chỗ khác nếu cậu muốn-"

"Cứ lái đi," cậu ra lệnh, cố tỏ ra cứng rắn.

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Cậu thở dài và nhìn sang ông Mori một lần nữa. Người đàn ông vừa xuất hiện sắp biến mất.

Tất nhiên, đó là lẽ tự nhiên. Cha mẹ nuôi của cậu là người bạn tâm giao, và Oikawa thậm chí không thể hiểu nỗi đau mất đi nửa kia.

Cậu cắn môi, dòng lệ tuôn ra, cậu không thể tưởng tượng được việc mất đi Iwaizumi.

Cha mẹ ruột của cậu đã không còn nữa. Bà Mori đã ra đi. Và từ cách hành xử của ông Mori, Oikawa có khả năng mất đi người cha nuôi của mình.

Nhưng cậu sẽ không - không thể mất Iwaizumi.

Oikawa nuốt nước mắt vào trong và cố gắng nghĩ đến những thời gian hạnh phúc.

Tôi và Iwaizumi đang khiêu vũ...

Tôi và Iwaizumi đang xem phim...

Tôi và Iwaizumi đang ngủ-

"Chúng ta đến nơi rồi", người tài xế lên tiếng, khiến Oikawa chú ý.

Cậu quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ và chắc chắn, dinh thự Mori vĩ đại nằm ở cuối con đường lái xe dài của họ. Xe chạy chậm dần trên con đường mòn cho đến khi dừng lại.

Oikawa thở dài và đến gần cha nuôi của mình, vỗ vào vai ông.

"Ông Mori, chúng ta về đến nhà rồi. Ông tự đi được không?"

Người đàn ông lớn tuổi không thèm nhìn anh mà thay vào đó tiếp tục nhìn chằm chằm ra cửa sổ xe. Oikawa cau mày và gõ nhẹ vào ông Mori lần nữa.

"Bên trong thoải mái hơn," cậu nói. "Nào, tôi sẽ giúp ông."

Oikawa đẩy cửa hông của mình ra, đóng sập lại trước khi đi đến bên ông Mori. Cậu với lấy tay nắm cửa xe và định mở ra thì một giọng nói ngăn cậu lại.

"Cậu có phải là Tooru Oikawa không?"

Cậu nhìn lên và giao tiếp bằng mắt với một người đàn ông mặc đồng phục đen sắc sảo. Một số người đàn ông khác đứng sau anh ta, nhưng họ mặc đồng phục khác màu. Tuy nhiên, tất cả họ đều đeo huy hiệu trên áo và một chiếc đặc biệt đã lọt vào mắt xanh của cậu.

Cậu thản nhiên hắng giọng, tim đập nhanh

"Tôi có thể giúp gì cho chú, thưa sĩ quan?"

Sĩ quan ngó đầu qua chiếc xe, "Bố cậu đang ở đây?"

Oikawa bỗng cảm thấy mình cần phải nói dối. Cậu biết cậu không nên, - không bao giờ nên nói dối với người cấp trên - nhưng sự thôi thúc rất mạnh mẽ và cậu quyết định.

"Không, không phải," cậu nhanh chóng trả lời, lắc đầu. Tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn. "Chú đến gặp ông Mori để làm gì?"

Cậu tiến một bước lùi tới gần xe, dùng thân mình chặn cửa lại. May mắn thay, các cửa sổ có màu tối hơn bình thường vì chiếc xe là của ông Mori.

Nhưng tại sao cậu lại bảo vệ cha nuôi của mình? Nó không giống như người đàn ông lớn tuổi đã phạm tội hay bất cứ điều gì. Theo những gì Oikawa biết, ông Mori là ứng cử viên không đụng chạm gì đến chất cấm.

Đúng không?

Đúng không?

Sĩ quan cau mày. "Tại sao cậu không tránh ra khỏi chiếc xe?"

Oikawa nở nụ cười tươi nhất có thể, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng đôi môi của cậu cứ co giật và thậm chí còn không thể giữ một biểu cảm nhất định, chứ đừng nói là tỏ ra trung lập.

"Sĩ quan, chú có thể cho tôi biết tại sao hôm nay chú lại đi đến tận đây không" Cậu vui vẻ hỏi. "Như chú biết là ông Mori rất bận mà"

Viên cảnh sát chìa tay ra cho Oikawa ngừng nói và bắt đầu đi đến chỗ cậu đang đứng.

Oikawa sững người tại chỗ, không biết phải làm gì. Viên sĩ quan đưa một tay về phía cậu, có lẽ sẽ vỗ vai Oikawa. Nhưng Oikawa đã nhìn thấy và theo bản năng, cậu giật mình lùi lại, nghĩ đến một sự việc diễn ra tiếp theo.

"Không sao đâu, nhóc", viên cảnh sát nói. "Cậu không cần phải bảo vệ ông ta. Ông ta sẽ phải nhận những gì đang đến với ông."

Oikawa nhìn chằm chằm, bối rối. "Chú là ai-"

"CHÚNG TÔI BIẾT ÔNG ĐANG Ở TRONG ĐÓ, MORI! MAU BƯỚC RA XE!" Cảnh sát đột nhiên hét lên. "CHÚNG TÔI ĐẾN ĐÂY CÓ MỤC ĐÍCH, CHÚNG TÔI ĐẾN BẮT ÔNG!"

Bắt giữ?

"Chú ơi, chú đang- " cậu bắt đầu lên tiếng nhưng lại bị cắt ngang.

"CHÚNG TÔI SẼ PHÁ CỬA XE NẾU ÔNG KHÔNG TUÂN THỦ THEO!"  Sĩ quan cảnh báo. Oikawa nhìn người đàn ông với lấy dùi cui đeo ở thắt lưng.

"Chờ đã!" Oikawa kêu lên. Cậu tiến lại gần cửa xe và đưa tay ra.

"Tôi sẽ đưa ông Mori ra ngoài; không cần phải- "

Một lần nữa, lời nói của cậu bị cắt ngang nhưng lần này là của tiếng mở cửa xe.

Ông Mori bước ra khỏi xe, trông không giống một chính trị gia quyền lực mà thay vào đó là một ông già.

Oikawa liếc nhìn cha nuôi và viên sĩ quan, cảm thấy bối rối vô cùng. Cậu không biết tại sao cảnh sát lại ở đây và muốn bắt ông Mori. Tuy nhiên, cậu một điều và chắc chắn.

Anh không để họ đưa ông Mori đi. Với việc mất mẹ nuôi, Oikawa không muốn mất cả cha nuôi của mình.

Oikawa chen mình giữa viên cảnh sát và ông Mori, hai tay giơ cao để bảo vệ cha nuôi. Nở nụ cười tươi nhất, cậu quay sang viên cảnh sát.

"Chú, tại sao ta không nói chuyện tử tế-"

Viên sĩ quan thô bạo đẩy cậu sang một bên, và cậu ngã nhào ra đất. Oikawa trừng mắt nhìn viên cảnh sát tóm ông Mori và đập mạnh ông lên xe. Hai tay của ông Mori bị còng sau lưng khi vị sĩ quan kia nói.

"Ông có quyền giữ im lặng. Ông nói gì đều có thể chống lại trước phiên tòa. Ông có-"

"Chờ! CHỜ ĐÃ! "

Viên cảnh sát đảo mắt nhìn Oikawa đang ở dưới đất.

"Gì nữa?!" viên cảnh sát quát.

"Tại sao-" Oikawa thở hổn hển, hụt hơi, "tại sao chú lại bắt ông ấy?"

Vẻ khó chịu trên khuôn mặt viên cảnh sát chuyển thành vẻ thương hại, như thể Oikawa là kẻ ngốc không biết gì.

"Cậu không cần phải giấu nữa đâu nhóc," viên cảnh sát nói. " Giờ thì ổn rồi. Chúng tôi sẽ bảo vệ cậu."

Cậu nhìn chằm chằm một cách trống rỗng, hoàn toàn bối rối trước lời nói của viên sĩ quan. Bảo vệ cậu? Từ ai?

"Chú đang nói gì vậy?" Cậu hỏi

"Sự thật đã được phơi bày,  " anh ta nói tiếp "Chúng tôi có video bằng chứng về việc lạm dụng đang diễn ra trong chính ngôi nhà đó."

Oikawa cảm thấy bụng mình chùng xuống.

"...hả?" Cậu thở ra. "Lạm dụng, gì cơ?"

Viên cảnh sát gật đầu và nhẹ nhàng đặt một tay lên vai Oikawa, tay kia vẫn giữ chặt ông Mori. "Tôi rất xin lỗi vì những gì cậu đã trải qua. Cá nhân tôi sẽ đảm bảo rằng người đàn ông kinh tởm ở đây phải bị đưa ra trước công lý."

Sau đó, viên cảnh sát quay mặt về phía các cảnh sát khác và ra hiệu cho họ. Hai người trong số họ chạy tới và giữ lấy ông Mori trước khi áp giải ông đi.

Oikawa quan sát, tim cậu đập thình thịch đến mức dường như át đi mọi thứ xung quanh.

Đôi chân cậu như đóng băng tại chỗ. Cậu không biết phải làm cái quái gì cả. Nó không giống như cậu có thể ngăn chặn việc bắt giữ; điều đó có lẽ sẽ khiến cả hai gặp nhiều rắc rối hơn, nhưng cậu không thể để cha nuôi của mình rời đi.

"Chờ đã!" Cậu gọi to. "Ông Mori!"

Khi nghe thấy tên mình, ông quay lưng lại nhìn Oikawa lần cuối và gật đầu.

Oikawa lồm cồm bò dậy nhưng không thể làm gì khi nhìn cảnh sát đẩy ông Mori vào xe cảnh sát.

Cậu đứng đó một mình. Những viên cảnh sát còn lại, bao gồm cả người mà cậu đã nói chuyện, bước vào ô tô của họ và lái đi thành viên gia đình cuối cùng của Oikawa với chiếc tay bị còng bằng kim loại lạnh lẽo.

Cậu có thể làm gì khác ngoài khóc?

Trong cơn thổn thức, anh nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau. Đó là tài xế của họ.

"Cậu chủ, chúng ta làm sao bây giờ?"

Trước khi Oikawa kịp tìm ra câu trả lời, cậu đã cảm nhận được.

Da trên cổ tay phải của anh cảm thấy ngứa ran mỗi khi người mình yêu nói dối. Cậu vội vàng lau đi đôi mắt ướt của mình trước khi kiểm tra.

Và rồi cậu dụi mắt, không tin vào lời nói dối trên cổ tay mình.

Sau đó, cậu chà xát vào da cho đến khi nó đỏ lên, như thể cố gắng xóa các chữ cái nhưng dù anh ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa, chúng vẫn còn in trên da, không thể lau đi.

"Em thích Oikawa."

... lần thứ tư.

                               _to be continued_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com