Ithanatha Twincest
Có đôi lúc Nathaniel thường sẽ tự hỏi về lý do tồn tại của mình. Nathaniel được sinh ra trong một gia đình giàu có và có truyền thống bao đời là thợ săn Phù thủy. Khác với cha ông theo chủ nghĩa giết tận và hành hạ Phù thủy theo phương thức nhục nhã nhất, Nathaniel chỉ đơn giản hành hạ lẫn sử dụng các cực hình rồi giết họ theo cách mà cậu cho là nhân tính và nhẹ nhàng nhất. Vì dù ghét Phù thủy và căm hận cái gọi là Phù thủy thì Nathaniel vẫn xem trọng sự trong trắng và thuần khiết về mặt thân thể của họ. Nên những người nếu muốn theo chân cậu đều phải đảm bảo rằng họ không có dục vọng hoặc không có hứng thú với việc lột đồ, cạo tóc và tra tấn tình dục với ai.Thêm một điều nữa khiến Nathaniel khác hẳn với người nhà của mình là phạm vi bắt Phù thủy của cậu không chỉ dừng lại ở phụ nữ, dù đó là một người đàn ông lực lưỡng hay là một người đàn bà chân yếu tay mềm, chỉ cần là Phù thủy thì mọi hình phạt đều sẽ như nhau. Nhưng một cách thật lòng và thực tế thì Nathaniel lại sợ phụ nữ và những người đàn ông cao lớn hơn mình.Thuở ấy, khi cậu vừa mới chập chững biết đi và lờ mờ sinh ra ý thức thì chưa bao giờ cậu thấy mẹ vui vẻ. Bà sẽ luôn ngồi trên chiếc ghế mây và nhìn ra ban công với đôi mắt u buồn và tràn ngập sự nhung nhớ mà đến tận sau này cậu mới biết những nỗi buồn ấy chỉ dành riêng cho người em sinh đôi sống xa nhà của mình.Mẹ là người rất dịu dàng nhưng đồng thời cũng vô cùng tàn nhẫn. Vì sinh ra một cặp song sinh không trọn vẹn cho nên tình thương của người mẹ ở bà cũng không thể trọn vẹn. Bà luôn cho rằng Nathaniel được sống cùng mình và cha trong một gia đình giàu có thừa người ở thì làm gì hiểu được sự thiếu thốn và vất vả của em mình, thế nên, vào nửa đêm mỗi cuối tháng, phu nhân Norwell cao quý sẽ lén lút giao cho gã thợ săn thân tín của mình, nhờ gã chuyển đi tiền vàng, lương thực và những quyển sách chứa đọng tình yêu thương của người mẹ đến tay đứa con tội nghiệp của mình. Còn với Nathaniel vốn được kỳ vọng và xem như người thừa kế của gia đình, người mẹ vốn mang danh là dịu dàng đó lại hờ hững và lạnh nhạt vô cùng.Vậy nên bà chẳng hề hay biết rằng đứa con luôn bên cạnh và gần gũi bà hằng đêm đều bị nữ hầu gái trói lại trên giường và thường xuyên bị ả đè ra và đụng chạm một cách không dè chừng. Lúc đó, Nathaniel chỉ mới bảy tám tuổi, nhỏ bé và mỏng manh tựa như một mẩu giấy cho nên làm sao có thể chịu đựng được sự đụng chạm không biết giới hạn kia cơ chứ? Việc này kéo dài khoảng nửa năm, cho đến tận lúc người của tòa thánh đến và bắt cô ta với tội danh Phù thủy giết người thì Nathaniel mới được giải thoát.Sau khi người phụ nữ đó đi rồi thì Nathaniel lại được chăm sóc bởi người hầu khác. Cha và mẹ mỗi ngày đều cãi nhau cho nên việc dạy cho Nathaniel học dường như đã trở thành nơi để cha hoặc mẹ trút giận."Chỉ vì nghỉ bệnh có vài hôm mà bài tập thua kém người khác! Nathaniel, đây mà là cách con báo đáp lại cha và gia tộc Norwell à!"Nathaniel cứng người nhưng vẫn cố gắng mỉm cười để trấn an cha mình. Cha làm việc mỗi ngày đều rất vất vả, nếu có thể thì cậu mong là mình có thể san sẻ nhiều hơn với ông.Sự kỳ vọng và nghiêm khắc của cha rất nghẹt thở nên cậu luôn mong bản thân mình có thể kết thúc buổi học thật nhanh để có thể ngồi xuống và dùng bữa tối với cha và mẹ. Ít nhất, vào thời gian đó thì Nathaniel có thể được để yên và tự ổn định lại tinh thần.Thật ra với Nathaniel thì mẹ chỉ dịu dàng khi ngồi thẫn thờ trong phòng hoặc là không nhìn thấy mình. Vì mỗi lần nhìn thấy cậu, sự dịu dàng và nét u buồn trên khuôn mặt của mẹ đều sẽ biến mất."Nathaniel, con đã đọc xong sách hôm nay chưa?"Nathaniel nho nhỏ thấp thỏm gật đầu rồi bẽn lẽn nói."Con đã đọc xong hết rồi thưa mẹ, hôm nay con có thể đi đánh đàn chứ ạ?"Phu nhân Norwell lạnh nhạt gật đầu rồi cùng con mình đi đến phòng nhạc cụ. Nathaniel tuy còn nhỏ nhưng thiên phú về nghệ thuật rất tốt, từ tư thế ngồi cho đến cách lướt những ngón tay trên phím đàn đều rất điêu luyện và ra dáng của một người thừa kế tương lai. Nhưng với phu nhân Norwell mà nói, Nathaniel càng hoàn hảo và được kỳ vọng nhiều thế nào thì đó lại càng là bằng chứng cho việc cậu đã cướp hết những thứ lẽ ra phải được chia đôi với em trai mình. Thế nên, khi Nathaniel len lén nhìn mẹ mình thì cậu như chết sững khi nhìn thấy đôi mắt oán hận và rất cay độc của mẹ mình."Thưa mẹ, con đã làm gì sai sao?"Tiếng đàn du dương đột ngột bị cắt ngang khi Nathaniel dừng lại để hỏi chuyện. Phu nhân Norwell bình tĩnh nhìn cậu rồi ra lệnh cho người hầu của mình."Để thằng bé ở yên trong đây một đêm cho đến khi nó tập nhuần nhuyễn bài vừa đánh."Đối với một đứa trẻ, việc bị bỏ lại một mình trong một căn phòng là đủ đáng sợ rồi, nhưng nếu đó là một căn phòng tối đen năm ngón tay không thể nhìn thấy thì đó là một địa ngục. Đối với Nathaniel từng bị trói lại và bị sờ mó trong lúc bị bịt mắt thì điều này còn tồi tệ hơn bất kỳ điều gì.Sự dửng dưng từ mẹ, sự lạnh lùng của hầu gái và ham muốn rùng rợn của người hầu chăm sóc cậu đều khiến cậu sợ hãi Phụ nữ từ tận đáy lòng của mình.Phải tận mấy ngày sau đó, khi cha trở về từ chuyến công tác thì Nathaniel mới được thả ra. Từ dạo đó trở đi, linh hồn của đứa trẻ ngây thơ và hồn nhiên ấy đã gần như chết đi, Nathaniel cũng không còn thiết tha gì việc ở nhà và gần gũi với mẹ mình nữa.Lên mười tuổi, Nathaniel được cha mình đưa đến nhà thờ nhỏ thuộc tổng bộ tòa thánh để cầu nguyện, vì nhận ra giọng hát của Nathaniel rất hay nên cha xứ ở đó đã thỏa thuận với ngài Norwell để ngài có thể thuận tiện truyền lại cho Nathaniel những truyền thống tinh túy nhất mà tòa thánh có được."Phải, người thừa kế của ngài là đứa trẻ sáng dạ và thông minh, cậu bé chắc chắn sẽ lên chức Hồng y nhanh thôi."Nathaniel lúc nhỏ có giọng hát rất hay và ngọt ngào, ngoại hình thì lại nổi bật vô cùng nên ngoài việc khiến người đến nghe cảm thấy thanh thản dễ chịu ra thì cũng có một số người sẽ nảy sinh suy nghĩ khác. Cha xứ ở nhà thờ đó đã làm quen và khen ngợi giọng hát của cậu và đương nhiên, một đứa trẻ chưa từng được cha mẹ mình thừa nhận và khen ngợi bao giờ thì sẽ dễ mềm lòng, hứng thú và khoái trí với những lời đường mật có cánh đó. Ban đầu, việc cha xứ gọi cậu đến chỉ ngừng lại ở việc trò chuyện và ngồi sát bên cạnh. Nathaniel cảm thấy không thoải mái lắm cho nên nhiều lần sau đó đã ráng sức từ chối. Tổng cộng hết thảy là tám lần mời mọc nhưng cậu chỉ có thể trốn thoát vài lần, những lần bị mời đến căn phòng riêng đó, đèn nến và rèm che trong phòng đều bị tắt và kéo lại, Nathaniel vốn dĩ có sức khỏe yếu đến không tưởng đều bị bóng đêm sâu kín nuốt chửng.Dù là sáng hay tối, có nến hay không có thì trước mắt tôi luôn là vực sâu vô hạn.Nathaniel chưa bao giờ oán hận em trai của mình vì cậu biết rõ nếu để em trai lớn bên cạnh mình thì linh hồn và đôi mắt trong trẻo của em đều sẽ bị vấy bẩn. Một mình cậu gánh vác, bị vấy bẩn và dẫm đạp là đủ rồi.Lớn lên Nathaniel cũng tự dùng sức của chính mình để leo lên vị trí Hồng y, nhiều người trong trấn vẫn không quá thích lẫn chào đón cậu vì thân phận và sự hà khắc công bằng tuyệt đối với việc hành quyết Phù thủy nhưng cậu không quá quan tâm, dù gì cũng không có ai sẽ đi thích kẻ đã cướp lấy hào quang lẫn cuộc sống thuộc về người khác nên cứ lặng lẽ mà sống là tốt rồi."Ngài Norwell, rõ ràng vợ tôi mới là Phù thủy mà, sao ngài lại cho bắt trói tôi chứ?"Nathaniel thở dài đầy ngán ngẩm."Nếu vợ anh là Phù thủy thì ngay từ đầu anh nên tố cáo cô ấy thay vì kết hôn và có con với cô ấy."Người phụ nữ bị bắt trói liên tục đưa mắt nhìn về những đứa con đang khóc lớn của mình, đôi mắt tuy rằng tràn ngập sự khiếp sợ và đau điếng khi bị phản bội nhưng cái mà cô lo lắng vẫn là những đứa bé nay mai sẽ không còn mẹ nữa. Nathaniel siết quyển Kinh thánh rồi nghiêm nghị vạch trần tội ác."Anh tố cáo vợ mình là vì cô ấy không chịu ly hôn để anh đến với nhân tình của mình. Và dù cho không vì lý do này thì không đời nào một người mẹ yêu thương con mình sẽ bỏ mặc chúng để đi ký kết với ác quỷ. Thế nên tôi tuyên bố, Phù thủy trong vụ án này là người chồng và tình nhân của anh ta."Chỉ cần có tội thì dù là đàn ông hay phụ nữ thì đều là Phù thủy. Không một ai có quyền chỉ hướng ác ý về phía một ai khác.
....Gia tộc Norwell tựa như mặt trời lúc hoàng hôn, rồi cũng có lúc phải lặn xuống và tàn lụi trong màn đêm tĩnh mịch mà thôi. Sau việc tự mình đi lùng giết nữ Phù thủy tóc đỏ, Nathaniel đã giả chết, thay đổi tên họ rồi đứng ngoài để quan sát mọi thứ ở cái nơi mà nạn săn giết Phù thủy vẫn còn nhan nhản.Nathaniel biết Ithaqua đã từ bỏ nhân tính của mình để chém giết bất kỳ sinh vật sống nào bén mảng đến chỗ của gã và mẹ, Nathaniel cũng biết mẹ của mình hả hê đến nhường nào khi biết tin cậu chết một cách bí ẩn, thậm chí Nathaniel cũng biết tòa thánh và các kẻ cầm đầu ở nơi đó đã thở phào nhẹ nhõm ra sao sau cái chết của cậu, Hồng y danh giá nhất của tòa thánh không dễ mua chuộc lại vô cùng tàn nhẫn và kiên định khi đưa ra phán quyết của mình luôn khiến bọn họ vừa sợ lại vừa hận, cậu chết đi rồi thì họ mới có thể tiếp tục làm ra những hành động mình muốn.Thế nên, hai năm sau cái chết giả của Nathaniel, thị trấn ảm đạm năm nào đã hoàn toàn bùng nổ. Chủ nhân của thái ấp Norwell đã hoàn toàn mất lý trí và liên tục mở ra các phiên tòa xét xử Phù thủy, kết hợp với việc liên tục bị các cuộc thảm sát của Ithaqua quấy nhiễu, các người dân ở đây dường như đã bị chèn ép đến mức chẳng thể thở.Nathaniel cũng quyết định kết thúc mọi thứ vào thời điểm hỗn loạn ấy. Cậu hạ thuốc mê liều mạnh vào từng nguồn nước trong trấn với mong muốn rằng sẽ không một ai phải chứng kiến sự tàn nhẫn đến mức máu lạnh của mình.Cậu đã tự tay giết cha mẹ của mình và đặt xác họ trong căn nhà lạnh lẽo mà bản thân mình từng ở suốt biết bao năm.Cậu cũng tự tay hủy hoại tòa án mà cha mình đã luôn dùng để phán quyết những người mà họ đã từng giết. Và để kết thúc, Nathaniel tự tay nhốt hết những kẻ trong tòa thánh thối nát, tự tay đổ từng thùng dầu hỏa khắp tòa thánh rồi tự thiêu mắt của mình để không cần phải nhìn khuôn mặt của lũ "sâu bọ" mà mình luôn căm ghét đến tận xương tủy.Nhổ cỏ phải nhổ cho tận gốc. Nathaniel ngồi trên băng ghế trong nhà nguyện đã bị lửa bao quanh, hốc mắt trống rỗng liên tục chảy máu luôn hướng về phía trước, hai tay cũng chắp lại thành hình chữ thập và một cách cung kính, Nathaniel thành khẩn xưng tội rồi nói ra ước nguyện của mình khi ngọn lửa liếm lấy vạt áo mỏng manh."Xin cha hãy luôn tha thứ và rọi sáng cho cuộc đời của em trai con."Vào buổi tối ngày hôm ấy, khi tất cả mọi người dân đã ngủ say, tòa thánh mà họ vừa sợ vừa kính trọng đã bị một ngọn lửa lớn bao trùm và thiêu rụi. Tất cả những người ở bên trong đều đã chết cháy và đã thành tro. Không rõ là ai đã gây ra chuyện này nhưng sau ngày hôm đó, trấn này cuối cùng cũng đã được thắp sáng bởi hy vọng khi mà không còn bất kỳ ai trong gia đình họ bị buộc tội là Phù thủy và bị giết bởi cách thức tàn bạo nữa.Thế nên sự tồn tại của Nathaniel có lẽ là ánh mặt trời rực rỡ đã thiêu rụi đôi cánh được gắn kết từ sáp ong của đám ruồi bọ nhơ bẩn rồi chôn vùi chúng một lần và vĩnh viễn dưới biển sâu*
~•~*Là ám chỉ đến thần thoại Icarus chinh phục bầu trời. Nathaniel ám chỉ việc săn bắt Phù thủy không khác gì những Icarus vọng tưởng chinh phục bầu trời. Với đôi cánh làm từ sáp ong và lông chim ngụ ý cho tham vọng săn lùng Phù thủy, Nathaniel đã sử dụng cách thức trừng phạt nghiêm khắc nhất của Mặt trời, làm tan chảy sáp ong và cánh của các Icarus rồi giết họ.Truki nảy ra suy nghĩ với plot này sau khi coi lại Background Story của cầu Season 25 cụ thể là hình ảnh Mặt trời nhé.
....Gia tộc Norwell tựa như mặt trời lúc hoàng hôn, rồi cũng có lúc phải lặn xuống và tàn lụi trong màn đêm tĩnh mịch mà thôi. Sau việc tự mình đi lùng giết nữ Phù thủy tóc đỏ, Nathaniel đã giả chết, thay đổi tên họ rồi đứng ngoài để quan sát mọi thứ ở cái nơi mà nạn săn giết Phù thủy vẫn còn nhan nhản.Nathaniel biết Ithaqua đã từ bỏ nhân tính của mình để chém giết bất kỳ sinh vật sống nào bén mảng đến chỗ của gã và mẹ, Nathaniel cũng biết mẹ của mình hả hê đến nhường nào khi biết tin cậu chết một cách bí ẩn, thậm chí Nathaniel cũng biết tòa thánh và các kẻ cầm đầu ở nơi đó đã thở phào nhẹ nhõm ra sao sau cái chết của cậu, Hồng y danh giá nhất của tòa thánh không dễ mua chuộc lại vô cùng tàn nhẫn và kiên định khi đưa ra phán quyết của mình luôn khiến bọn họ vừa sợ lại vừa hận, cậu chết đi rồi thì họ mới có thể tiếp tục làm ra những hành động mình muốn.Thế nên, hai năm sau cái chết giả của Nathaniel, thị trấn ảm đạm năm nào đã hoàn toàn bùng nổ. Chủ nhân của thái ấp Norwell đã hoàn toàn mất lý trí và liên tục mở ra các phiên tòa xét xử Phù thủy, kết hợp với việc liên tục bị các cuộc thảm sát của Ithaqua quấy nhiễu, các người dân ở đây dường như đã bị chèn ép đến mức chẳng thể thở.Nathaniel cũng quyết định kết thúc mọi thứ vào thời điểm hỗn loạn ấy. Cậu hạ thuốc mê liều mạnh vào từng nguồn nước trong trấn với mong muốn rằng sẽ không một ai phải chứng kiến sự tàn nhẫn đến mức máu lạnh của mình.Cậu đã tự tay giết cha mẹ của mình và đặt xác họ trong căn nhà lạnh lẽo mà bản thân mình từng ở suốt biết bao năm.Cậu cũng tự tay hủy hoại tòa án mà cha mình đã luôn dùng để phán quyết những người mà họ đã từng giết. Và để kết thúc, Nathaniel tự tay nhốt hết những kẻ trong tòa thánh thối nát, tự tay đổ từng thùng dầu hỏa khắp tòa thánh rồi tự thiêu mắt của mình để không cần phải nhìn khuôn mặt của lũ "sâu bọ" mà mình luôn căm ghét đến tận xương tủy.Nhổ cỏ phải nhổ cho tận gốc. Nathaniel ngồi trên băng ghế trong nhà nguyện đã bị lửa bao quanh, hốc mắt trống rỗng liên tục chảy máu luôn hướng về phía trước, hai tay cũng chắp lại thành hình chữ thập và một cách cung kính, Nathaniel thành khẩn xưng tội rồi nói ra ước nguyện của mình khi ngọn lửa liếm lấy vạt áo mỏng manh."Xin cha hãy luôn tha thứ và rọi sáng cho cuộc đời của em trai con."Vào buổi tối ngày hôm ấy, khi tất cả mọi người dân đã ngủ say, tòa thánh mà họ vừa sợ vừa kính trọng đã bị một ngọn lửa lớn bao trùm và thiêu rụi. Tất cả những người ở bên trong đều đã chết cháy và đã thành tro. Không rõ là ai đã gây ra chuyện này nhưng sau ngày hôm đó, trấn này cuối cùng cũng đã được thắp sáng bởi hy vọng khi mà không còn bất kỳ ai trong gia đình họ bị buộc tội là Phù thủy và bị giết bởi cách thức tàn bạo nữa.Thế nên sự tồn tại của Nathaniel có lẽ là ánh mặt trời rực rỡ đã thiêu rụi đôi cánh được gắn kết từ sáp ong của đám ruồi bọ nhơ bẩn rồi chôn vùi chúng một lần và vĩnh viễn dưới biển sâu*
~•~*Là ám chỉ đến thần thoại Icarus chinh phục bầu trời. Nathaniel ám chỉ việc săn bắt Phù thủy không khác gì những Icarus vọng tưởng chinh phục bầu trời. Với đôi cánh làm từ sáp ong và lông chim ngụ ý cho tham vọng săn lùng Phù thủy, Nathaniel đã sử dụng cách thức trừng phạt nghiêm khắc nhất của Mặt trời, làm tan chảy sáp ong và cánh của các Icarus rồi giết họ.Truki nảy ra suy nghĩ với plot này sau khi coi lại Background Story của cầu Season 25 cụ thể là hình ảnh Mặt trời nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com