Ithanatha Twincest
Glory trầm mặc nhìn người phụ nữ tóc đỏ có thân phận là mẹ nuôi của Ithaqua đang ngồi trước mặt mình. Dù rằng nàng ta có vẻ ngoài xinh đẹp, ngây thơ và lương thiện đến đâu nhưng y cũng không tin là nàng ta đơn giản như vẻ ngoài của mình."Phu nhân có lẽ đã hiểu nhầm rồi, Nathan và con trai của cô có lẽ không có quan hệ máu mủ như cậu ta đã nói."Mẹ nuôi mỉm cười, nét cười nhẹ nhàng nhưng đầy tinh khôn của một người phụ nữ có đủ tri thức hiện rõ vẻ không tin."Có những điều tôi biết rõ hơn cậu và tôi có thể khẳng định rằng đứa trẻ kia thật sự là anh trai sinh đôi của con tôi.""Nhưng tôi đã chăm sóc Nathan lâu lắm rồi, đâu thể để thằng bé đi theo người mà tôi không biết là ai được chứ."Glory cũng nói chuyện rất dễ nghe nhưng từ ánh mắt cho đến hành động đều không hề muốn đàm phán hoặc nghe nguyên do mà mẹ nuôi sắp nói. Mẹ nuôi chỉ có thể nhìn Glory rồi tiếp tục trò chuyện một cách khéo léo để kéo dài thời gian cho Ithaqua làm việc.Vì Nathaniel vẫn chưa bình phục cho nên phải ở một nơi khá xa cách và yên tĩnh ít người, vì để phòng ngừa có người đột nhập nên Moonlight đã trồng một số loài cây phòng ngự nhưng chúng còn chưa kịp phát giác ra sự đột nhập của Ithaqua thì đều bị gã thợ săn phá hủy hết. Biết chữ đôi khi cũng có lợi, gã đã đọc qua hồ sơ về Moonlight thông qua các thông tin về skin S sắp tới của Night Watch và phần nào biết về năng lực nói chung của các ELF phương Nam. Một đường đến thẳng phòng bệnh của Nathaniel, Ithaqua hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa phòng ra."...."Nathaniel đang nằm tắm nắng trên ghế mây có thể đung đưa, có vẻ Glory vừa mới sắp xếp xong đã phải đi ra tiếp chuyện với mẹ nuôi nên trên người Nathaniel lúc này chỉ có một tấm chăn mỏng đắp qua người. Nghe thấy tiếng động khiến Nathaniel tưởng anh mình đã về, cậu hơi ngồi dậy, xoay đầu về phía cửa, đôi mắt trống rỗng không thể nhìn được gì lại làm cho Ithaqua có cảm giác là cậu đang chào đón và hối thúc người ta qua tắm nắng với mình."Nathaniel..."Giọng nói xa lạ của Ithaqua làm cho Nathaniel nhất thời chưa kịp định hình, sau khi đã nhận ra đó là ai, Nathaniel hốt hoảng rồi đứng phắt dậy theo bản năng, nhưng tiếc là lâu rồi cậu chưa đứng dậy cho nên hành động bất ngờ này đã làm cơ thể cậu mềm đi và ngã phịch xuống ghế, trán không phòng ngừa cũng cụng một cái vào ghế khiến nơi đó sưng đỏ lên. Ithaqua bước đến chỗ cậu, bàn tay mang theo hơi lạnh chìa ra làm cho Nathaniel rụt mình lại, hoảng loạn đến mức la lên."Không!""Nathaniel?"Nathaniel túm chặt lấy chiếc ghế, nhìn về phía Ithaqua đầy sợ hãi rồi lắc đầu nguầy nguậy, dường như cảm nhận Ithaqua đến gần mình, Nathaniel bắt đầu buông tay ghế ra rồi từ từ dịch người về phía sau, khuôn mặt trắng nõn giờ đây tái nhợt như thể bị rút sạch máu vậy.Nathaniel sợ gã, hay nói đúng hơn là sợ hãi việc bị gã cưỡng ép, tổn thương lần nữa. Ithaqua mím môi, quỳ xuống bằng một chân rồi cố gắng thả nhẹ giọng mình xuống hết mức có thể."Nathaniel, anh trai, em có thể đưa anh về nhà không?""Về nhà?""Phải, về nhà, mẹ và em sẽ cùng sống chung với anh, sẽ không ai có thể chia cắt chúng ta được nữa."Nathaniel càng nghe càng hoảng sợ, giọng nói nhẹ nhàng của Ithaqua đồng thời cũng đánh thức ký ức đầy ám ảnh thời thơ ấu. Lúc còn nhỏ, để tránh việc bị mẹ nhốt vào phòng tối thì Nathaniel cũng đã từng bỏ chạy ra ngoài vườn và trốn vào một góc với ý nghĩ ngây thơ là sẽ không ai tìm được mình, nhưng sau đó mẹ vẫn đến, mẹ sẽ nhẹ nhàng gọi cậu đi lại, nói rằng về nhà và sẽ không phạt cậu rồi sau đó lại ném cậu vào một nơi tối hơn và bỏ đói cậu nhiều ngày hơn. Thế nên, khi nghe được lời dỗ dành của Ithaqua, Nathaniel liền co rúm người lại rồi lắc đầu."Không về nhà... Không muốn về nhà đâu...."Ithaqua nhăn mày bắt lấy cánh tay của Nathaniel rồi nghe cậu la lớn lên."Mẹ ơi, con sai rồi! Con sẽ không trốn ra ngoài nữa đâu, con sai rồi, con sai rồi."Ithaqua sững người khi nghe những lời đó, Nathaniel cũng tranh thủ lúc này mà giãy mạnh ra, cả người va mạnh vào ban công khiến gốc hoa được trồng ở đó rung lên."Hức...."Nathaniel ôm đầu rồi òa khóc đầy bất lực, tiếng khóc của cậu khiến một số người đi qua nghe thấy và vội đi báo cáo cho Glory đang đấu trí cực kỳ căng thẳng với người mẹ nuôi có mái tóc đỏ khiến Glory kinh ngạc và đứng bật dậy."Nathan!"Khi Glory chạy lên lầu và đi thẳng đến phòng bệnh của Nathaniel thì đã thấy Ithaqua đang bế người đi ra. Ithaqua nhìn Glory đang giận đến tái mặt thì điềm tĩnh nói."Tôi sẽ đưa anh trai mình về nhà và chăm sóc anh ấy.""Mày còn muốn làm gì Nathan nữa?"Glory cản đường Ithaqua lại, nhìn thấy Nathaniel đã ngất đi thì lại càng thêm phẫn nộ."Mày hành hạ thằng bé chưa đủ hay gì mà giờ còn muốn đưa về, thả thằng bé ra!"Ithaqua im lặng nhưng tay vẫn giữ chặt Nathaniel không buông, Glory thấy vậy thì quay sang để chất vấn mẹ nuôi."Cô vì sao không cản lại, tên nhóc này đang muốn bắt cóc con cái nhà người ta đi đấy, chưa kể đến trước đó cậu ta còn là người tổn thương đến tâm lý của Nathan!"Mẹ nuôi nhìn con trai mình đang cố chấp thì chỉ đành thở dài rồi nói."Lúc trước có lẽ vì hiểu nhầm cho nên Ithaqua mới có những hành động thiếu chuẩn mực với anh trai mình, bây giờ thằng bé đã nhận ra sai lầm và rất hối hận về điều đó, vì sao cậu lại không cho thằng bé cơ hội để sửa chữa sai lầm vậy chứ?"Lúc Glory đang muốn phân trần thì quý cô Sơn Ca lại đột ngột xuất hiện để giảng hòa và nói rằng Chủ trang viên đã đồng ý cho Ithaqua đưa Nathaniel đi."Cậu Glory, chuyện này là do vận mệnh an bài, cậu không thể cứ mãi nhúng tay vào được."Glory mím môi, đôi mắt nhìn theo Ithaqua và mẹ nuôi mang Nathaniel đi đượm buồn rồi lại tràn ngập sự lo lắng. Linh tính mách bảo với y rằng, đây sẽ là lần cuối cùng y được nhìn thấy Nathaniel sống sót.Ithaqua đưa Nathaniel về nhà mới ẩn sâu trong rừng của mình và mẹ. Vì gã sợ rằng Nathaniel sẽ làm tổn thương đến mẹ cho nên đã đề nghị bà nên cách xa cậu, còn bản thân gã thì sẽ ở chung để thuận lợi chăm sóc cho Nathaniel.Đúng như những gì gã dự đoán, Nathaniel tỉnh lại và cảm nhận được mình đang ở nơi xa lạ đã gào thét và không ngừng giãy dụa, cầu xin gã đưa về chỗ của Glory, gã giữ lấy tay của Nathaniel, dùng hai chân vòng qua èo để khống chế cậu lại rồi nói."Đây là nhà của anh mà, sao anh cứ đòi về nơi đó?"Nathaniel hỗn loạn nói."Anh... Không đánh Nathan.... Không có la, cũng không cấm Nathan đọc sách...""Em và mẹ cũng đâu có cấm anh làm mấy điều đó, anh đừng giãy nãy lên nữa.""Không!"Nathaniel vỡ òa."Ithaqua... Sẽ đánh Nathan... Đánh rất đau, không muốn bị đau đâu..."Ithaqua hít sâu một hơi, ôm chầm lấy Nathaniel rồi hứa hẹn."Em sẽ không đánh anh nữa, cũng sẽ không làm đau anh, anh ở lại với em đi, nhé."Nathaniel vẫn không muốn nên Ithaqua chỉ đành làm cậu ngất đi và đặt cậu nằm lên giường được trải lông thú ấm áp. Thời gian qua Nathaniel có vẻ như cũng sống không quá tốt, vì quá sợ hãi lại còn bị tổn thương về tinh thần nên việc la hét cũng như tự hành hạ mình chắc phải dữ dội lắm, trên cánh tay toàn là vết cắn với vết cào tự gây ra đã đành, đến cả móng tay cũng bị Nathaniel cắn xé đến mức nham nhở. Có lẽ chính bản thân của Nathaniel cũng không mong muốn mình trở thành một người yếu đuối và bám víu người khác đâu, nhưng suốt từ bé đến lớn và thậm chí là cả lúc chết, chưa từng có ai thật lòng đối xử tốt và cho phép cậu dựa dẫm nhiều như Glory, Moonlight cho nên dù đã đánh mất lý trí thì bản năng vẫn mách bảo cậu tìm về hai người kia để được che chở và bảo vệ. Ngoại trừ hai con người đó ra, những người mà Nathaniel biết, thậm chí là người em sinh đôi là gã, đều là nguyên nhân và lý do đẩy Nathaniel xuống thẳng vực sâu đen ngòm.Nhìn thấy Nathaniel đánh mất lý trí khiến Ithaqua lại nhớ về khoảng thời gian mẹ sụp đổ và xua đuổi mình, nhưng nhờ có Moonlight phong ấn đoạn ký ức đau khổ nên mẹ nuôi mới có thể khôi phục lại về dáng vẻ ban đầu, nhưng với Nathaniel thì mọi thứ đều không đơn giản như thế, từ lúc có ý thức đến nay, từ đấng sinh thành, người hầu, đồng nghiệp và cả những kẻ xa lạ đều không ngừng thi nhau lao vào và xâu xé linh hồn non nớt kia, nên dù có thử phong ấn ký ức, thôi miên và xóa bỏ đi chăng nữa thì từng việc nối tiếp nhau cũng sẽ khiến Nathaniel sụp đổ nhanh hơn thôi. Thế nên ngay cả bản thân của Ithaqua lúc này cũng rất sợ rằng bản thân mình nếu không cẩn thận một chút thì sẽ hoàn toàn đánh mất Nathaniel đã vỡ vụn cả về thể xác lẫn tâm hồn.Ithaqua vén chăn qua cổ của Nathaniel lại đặt tay cậu vào trong chăn để tránh gió lạnh thổi lên rồi quan sát một lượt khắp phòng. Có lẽ phải sắp xếp lại bài trí một chút, gương, dao, sừng thú,... Những thứ có thể gây nguy hiểm cho Nathaniel nên được cất đi cẩn thận.
...."Nathan, anh quay qua đây nào."Ithaqua ngồi cạnh giường rồi gọi người anh trai sinh đôi đang ngồi co ro tại nơi cách xa mình nhất. Từ lúc tỉnh lại, có vẻ nhận ra Ithaqua sẽ không thả mình về cũng như sợ rằng mình làm phật ý gã sẽ bị thương nên Nathaniel bình thường đều sẽ không chủ động gây sự hay làm phiền đến gã, cậu chỉ thường run rẩy nép mình vào sâu một góc, đề phòng nhìn xung quanh rồi ôm chặt hai đùi và không chịu nói chuyện với bất kỳ ai, chỉ cần vừa nghe thấy tiếng nhấc tay của Ithaqua hoặc là tiếng động lớn một chút, Nathaniel sẽ lập tức rụt mình lại rồi ôm đầu để tự bảo vệ.Hôm nay cũng thế, Nathaniel vẫn chưa thể quen với cuộc sống có Ithaqua gần gũi với mình, dù rằng Ithaqua có dỗ dành ngon ngọt thế nào và tự tay đút cháo thuốc cho cậu thì cậu chỉ biết cứng đờ ăn, uống rồi lại vội vàng trốn khỏi gã giống một con thỏ đang cố núp trong hang vậy. Theo lời ông quản gia già nói lại, Ithaqua có phần nào khí chất giống hệt với cha ruột của mình và khuôn mặt, đôi mắt, giọng điệu lại khắc nghiệt giống hệt phu nhân Norwell nên Nathaniel bị mù lòa chắc chắn sẽ rất sợ và đề phòng gã, nhưng đây cũng là điều khá may mắn vì nếu Nathaniel thật sự ở gần cha mẹ mình, dù có bệnh hay mệt mỏi đến đâu thì cậu cũng sẽ gắng sức, ép mình phải khôi phục để tiếp tục thỏa mãn tham vọng và sự chà đạp của cha mẹ mình.Ithaqua thực sự không mong muốn điều đó xảy ra chút nào vì nếu phải nói một cách thật lòng thì Nathaniel đã quá vất vả lẫn khổ sở rồi, gã chỉ mong anh mình có thể hồi phục từ từ và tự nhiên mà không phải chịu chút khổ sở nào nữa."Nathan à, hôm nay để ta đọc sách cho con nhé."May mắn là Nathaniel cũng đã được Glory và Moonlight chăm sóc đến mức độ có thể bình tĩnh phân biệt ý đồ ngoài mặt của những người tiếp cận mình, đối mặt với mẹ nuôi của Ithaqua, dù Nathaniel còn hơi e ngại nhưng vì được bà kiên trì đọc sách cho nghe nên Nathaniel cũng đã dần không còn sợ và đề phòng bà như trước.Tiếng đọc sách của mẹ dịu dàng và ấm áp nên đã phần nào lấn át đi khí chất khủng bố trên người Ithaqua, Nathaniel vẫn ngồi trong góc giường, im lặng nghe nàng đọc sách rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Mẹ nuôi gấp sách lại, định đi đến chỉnh chăn lại cho Nathaniel thì cậu lại đột ngột tỉnh lại."Đừng...."Nathaniel yếu ớt cự tuyệt việc bị mẹ nuôi chạm vào, nàng cũng chỉ đành thu tay về rồi nói."Con đừng để mình bị lạnh nhé, ngày mai ta sẽ lại đến đọc sách cho con nghe."Nathaniel gật đầu hai cái rồi nhỏ giọng nói."Cô có thể ở lại đây với Nathan lâu hơn không?"".... Con không thích ở với Itha sao?"Nathaniel lắc đầu, lắp bắp."Nathan sợ, sợ Ithaqua lắm."Mẹ nuôi chỉ đành thở dài rồi xoay người rời khỏi phòng ngủ của Ithaqua. Dù có nói thế đi chăng nữa thì con trai nàng cũng không muốn ngủ tách phòng với Nathaniel, nàng có muốn dặn thì tên nhóc con nhà nàng cũng không chịu nghe vào.Nhìn Ithaqua đang dọn bàn ăn cơm cho mình và gã, mẹ nuôi chỉ biết mắng."Con đó, vì sao lại dọa cho anh con sợ đến mức này cơ chứ."Ithaqua cười gượng rồi đi đến kéo ghế cho mẹ mình, cũng nhẹ nhàng an ủi."Mẹ, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn một chút thì anh trai sẽ chóng khỏe lại thôi mà."
~•~Mẹ nuôi: Con tôi và anh trai nó ở chung phòng luôn có xích mích, phải làm sao để giải quyết đây?Glory: Cho chúng ở tách nhau ra đi.Nebu: Hoặc cũng có thể bỏ đi một đứa phiền phức chẳng hạn.Moonlight: Đứa nào gan nhất thì cho nó sống tự lập, quen mùi đời thì tự khắc ngoan với quý trọng đứa còn lại thôi.Helel: Anh em sinh đôi thì để tụi nó tự mình "giao lưu" giảng hòa với nhau ấy, chỉ vài lần thôi là đứa yếu hơn sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời đứa mạnh hơn. Đúng không @ NebuNebu, Glory, Moonlight: Mày thì cút! @ Helel
...."Nathan, anh quay qua đây nào."Ithaqua ngồi cạnh giường rồi gọi người anh trai sinh đôi đang ngồi co ro tại nơi cách xa mình nhất. Từ lúc tỉnh lại, có vẻ nhận ra Ithaqua sẽ không thả mình về cũng như sợ rằng mình làm phật ý gã sẽ bị thương nên Nathaniel bình thường đều sẽ không chủ động gây sự hay làm phiền đến gã, cậu chỉ thường run rẩy nép mình vào sâu một góc, đề phòng nhìn xung quanh rồi ôm chặt hai đùi và không chịu nói chuyện với bất kỳ ai, chỉ cần vừa nghe thấy tiếng nhấc tay của Ithaqua hoặc là tiếng động lớn một chút, Nathaniel sẽ lập tức rụt mình lại rồi ôm đầu để tự bảo vệ.Hôm nay cũng thế, Nathaniel vẫn chưa thể quen với cuộc sống có Ithaqua gần gũi với mình, dù rằng Ithaqua có dỗ dành ngon ngọt thế nào và tự tay đút cháo thuốc cho cậu thì cậu chỉ biết cứng đờ ăn, uống rồi lại vội vàng trốn khỏi gã giống một con thỏ đang cố núp trong hang vậy. Theo lời ông quản gia già nói lại, Ithaqua có phần nào khí chất giống hệt với cha ruột của mình và khuôn mặt, đôi mắt, giọng điệu lại khắc nghiệt giống hệt phu nhân Norwell nên Nathaniel bị mù lòa chắc chắn sẽ rất sợ và đề phòng gã, nhưng đây cũng là điều khá may mắn vì nếu Nathaniel thật sự ở gần cha mẹ mình, dù có bệnh hay mệt mỏi đến đâu thì cậu cũng sẽ gắng sức, ép mình phải khôi phục để tiếp tục thỏa mãn tham vọng và sự chà đạp của cha mẹ mình.Ithaqua thực sự không mong muốn điều đó xảy ra chút nào vì nếu phải nói một cách thật lòng thì Nathaniel đã quá vất vả lẫn khổ sở rồi, gã chỉ mong anh mình có thể hồi phục từ từ và tự nhiên mà không phải chịu chút khổ sở nào nữa."Nathan à, hôm nay để ta đọc sách cho con nhé."May mắn là Nathaniel cũng đã được Glory và Moonlight chăm sóc đến mức độ có thể bình tĩnh phân biệt ý đồ ngoài mặt của những người tiếp cận mình, đối mặt với mẹ nuôi của Ithaqua, dù Nathaniel còn hơi e ngại nhưng vì được bà kiên trì đọc sách cho nghe nên Nathaniel cũng đã dần không còn sợ và đề phòng bà như trước.Tiếng đọc sách của mẹ dịu dàng và ấm áp nên đã phần nào lấn át đi khí chất khủng bố trên người Ithaqua, Nathaniel vẫn ngồi trong góc giường, im lặng nghe nàng đọc sách rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Mẹ nuôi gấp sách lại, định đi đến chỉnh chăn lại cho Nathaniel thì cậu lại đột ngột tỉnh lại."Đừng...."Nathaniel yếu ớt cự tuyệt việc bị mẹ nuôi chạm vào, nàng cũng chỉ đành thu tay về rồi nói."Con đừng để mình bị lạnh nhé, ngày mai ta sẽ lại đến đọc sách cho con nghe."Nathaniel gật đầu hai cái rồi nhỏ giọng nói."Cô có thể ở lại đây với Nathan lâu hơn không?"".... Con không thích ở với Itha sao?"Nathaniel lắc đầu, lắp bắp."Nathan sợ, sợ Ithaqua lắm."Mẹ nuôi chỉ đành thở dài rồi xoay người rời khỏi phòng ngủ của Ithaqua. Dù có nói thế đi chăng nữa thì con trai nàng cũng không muốn ngủ tách phòng với Nathaniel, nàng có muốn dặn thì tên nhóc con nhà nàng cũng không chịu nghe vào.Nhìn Ithaqua đang dọn bàn ăn cơm cho mình và gã, mẹ nuôi chỉ biết mắng."Con đó, vì sao lại dọa cho anh con sợ đến mức này cơ chứ."Ithaqua cười gượng rồi đi đến kéo ghế cho mẹ mình, cũng nhẹ nhàng an ủi."Mẹ, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn một chút thì anh trai sẽ chóng khỏe lại thôi mà."
~•~Mẹ nuôi: Con tôi và anh trai nó ở chung phòng luôn có xích mích, phải làm sao để giải quyết đây?Glory: Cho chúng ở tách nhau ra đi.Nebu: Hoặc cũng có thể bỏ đi một đứa phiền phức chẳng hạn.Moonlight: Đứa nào gan nhất thì cho nó sống tự lập, quen mùi đời thì tự khắc ngoan với quý trọng đứa còn lại thôi.Helel: Anh em sinh đôi thì để tụi nó tự mình "giao lưu" giảng hòa với nhau ấy, chỉ vài lần thôi là đứa yếu hơn sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời đứa mạnh hơn. Đúng không @ NebuNebu, Glory, Moonlight: Mày thì cút! @ Helel
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com