Itaizu Neu Con Co Kiep Sau
"Chị Izumi, tối qua chị thực sự rất tuyệt đấy"Neji khen ngợi cô. Izumi chỉ biết gãi đầu cười."Không có chi. Haha"Đêm hôm qua thực sự rất mệt, cô nôn thốc nôn tháo vì loại rượu đó. Đầu nhức như búa bổ. Sasori đặt một li nước chanh lên bàn làm việc của cô."Uống đi, có lẽ sẽ tỉnh táo hơn đấy"Cô gật đầu nhân lấy li nước. Neji nằm bò ra bàn, cười như thằng hâm."Ở trụ sở mà anh cũng kiếm ra chanh được, thặc thú dzị""Ý gì đây nhóc?""Em cũng muốn uống, chị Izumi cho em một ngụm"Cậu chu mỏ, nhìn cô bằng đôi mắt long lanh.Xin ăn có tổ chức :v"Của chú mày ở bàn làm việc của anh"Sasori lườm cậu. Izumi bật cười."Chị Izumi, tối nay tiếp tục nhé?""Ok~"------------------------------------------------------------------Bar Dark:"Oh my girl"Gã cười đê tiện, khoác vai cô. Thật kinh tởm. Izumi cười nửa miệng, quyến rũ. Hắn chạm vào hình xăm 'RiA' trên tay cô."Một li Rum như hôm qua chứ? Hay là Bacardi 151?""Cả hai? Được chứ?"Cô nâng li rượu lên, uống liền một hơi. Gã nhìn theo cô, nuốt nước bọt. Izumi cảm thấy khó chịu trong người, rượu này quá mạnh. Cô không chịu nổi."Xin lỗi, tôi có việc phải đi rồi""Tối nay vẫn chưa kết thúc mà"Gã nắm lấy tay cô kéo giật lại."Tôi..""Em phải trở thành của tôi...RiA~"Cô cảm thấy ghê tởm, hơi thở nồng nặc mùi rượu của gã phả vào mặt cô. Cơ thể Izumi mềm nhũn, không chút sức lực. Cô không thể chống cự."RiA..."/Rầm/"Itachi..."Trước khi mất ý thức hoàn toàn cô lờ mờ thấy bóng hình anh. Một vòng tay ôm lấy cô, ấm áp. Gì thế này? Cô đang ở đâu vậy? Sao toàn một màu trắng toát thế? À, đây là phòng cấp cứu, ai đã đưa cô đến bệnh viện? Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi cô, khó chịu.
:Cô ấy cần phải rửa ruột gấp. Bác sĩ, xin hãy nhanh lên""Izumi Izumi"Giọng này...là của anh. Cô bỗng chốc cảm thấy ấm lòng. Là Itachi...--------------------------------------------------------------------/Cạch/Đèn phòng cấp cứu vụt tắt, vị bác sĩ bước ra ngoài. Anh vội chạy đến với gương mặt đầy lo âu."Cô ấy sao rồi?""Còn rất yếu, đừng gây ồn"Itachi dựa lưng vào tấm cửa kính, người con gái với nước da trắng bệch nằm trên giường. Izumi...anh yêu em.Cô mở mắt, đôi đồng tử nâu khẽ nhíu lại để dần thích nghi với ánh sáng bên ngoài. Cô hốt hoảng, vội vã ngồi dậy. Hoảng loạn, sợ hãi. "Cô ấy cần tiêm một liều thuốc an thần. Ý tá, chuẩn bị thuốc""Không, tránh xa tôi ra"Nước mắt cô bất đầu chảy. Itachi, anh đâu rồi?"Mấy người đang làm gì vậy hả, tránh xa cô ấy ra. Không được chạm vào cô ấy""Uchiha-san, nhưng bệnh nhân cần....""Không nhưng nhị gì cả. Đi ra ngoài hết đi"Anh ôm cô, cơ thể nhỏ run lên từng đợt chứng tỏ cô đang rất sợ."Anh ở đây, sẽ không sao đâu.""Itachi, em rất sợ...Đừng bỏ em lại một mình. Itachi, em cần anh""Rồi rồi, anh ở đây, không đi đâu hết. Thứ em cần bây giờ là một giấc ngủ""Không, em không ngủ. Anh sẽ lại đi mất"Cô ôm chặt anh, đưa cả chân lên quặp lấy thân anh. Khóe mắt Itachi giật giật, ôm như này có thoát đằng trời. Anh gỡ tay và chân cô ra, ôm lấy thân thể bé nhỏ kia ngả xuống giường, kéo chăn lên ngang ngực."Anh sẽ ngủ với em, được chưa?"Cô rướn người lên, áp môi mình vào môi anh. Một nụ hôn trước giờ đi ngủ. Anh kéo cô sát lại mình, gần đến mức môi có thể chạm nhau bất cứ lúc nào. Cô nhắm nghiền mắt, từ từ đi vào giấc ngủ."Anh yêu em.........."----------------------------------------------------------"Mồ Sasuke-kun, anh có chắc là ở bệnh viện này không vậy?""Chắc mà, Neji đã nói là không có sai. Em không tin anh hả?""Ai bảo em không tin anh, chỉ là anh không đáng tin thôi....."Càng về cuối giọng cô càng nhỏ dần, chỉ để mình cô nghe thấy. Nhưng Sakura đã coi thường Sasuke. Anh lườm cô một cái."Mắc mớ gì em đi theo anh?""Ơ này, chính anh là người lôi em theo đó nhá? Cái đồ hâm này"Cô phồng má."Thế á? Sao anh không nhớ nhể?""Hai bạn trẻ đừng gây ồn trong bệnh viện nhé, không tốt đâu"Sasori cắt ngang cuộc tranh cãi của cặp đôi SaSa."Phòng hồi sức số 9, dãy 10""Cảm ơn anh""Nhớ đừng có gây ồn, không anh đá đít hai đứa ra ngoài đấy nhá"Hắn nói vọng từ phía sau.---------------------------------End Chap-------------------------------P/s: Jun biết Jun viết kh hay U^U Nm làm ơn đừng cóa đọc chùa mà >< Tội nghiệp Jun
:Cô ấy cần phải rửa ruột gấp. Bác sĩ, xin hãy nhanh lên""Izumi Izumi"Giọng này...là của anh. Cô bỗng chốc cảm thấy ấm lòng. Là Itachi...--------------------------------------------------------------------/Cạch/Đèn phòng cấp cứu vụt tắt, vị bác sĩ bước ra ngoài. Anh vội chạy đến với gương mặt đầy lo âu."Cô ấy sao rồi?""Còn rất yếu, đừng gây ồn"Itachi dựa lưng vào tấm cửa kính, người con gái với nước da trắng bệch nằm trên giường. Izumi...anh yêu em.Cô mở mắt, đôi đồng tử nâu khẽ nhíu lại để dần thích nghi với ánh sáng bên ngoài. Cô hốt hoảng, vội vã ngồi dậy. Hoảng loạn, sợ hãi. "Cô ấy cần tiêm một liều thuốc an thần. Ý tá, chuẩn bị thuốc""Không, tránh xa tôi ra"Nước mắt cô bất đầu chảy. Itachi, anh đâu rồi?"Mấy người đang làm gì vậy hả, tránh xa cô ấy ra. Không được chạm vào cô ấy""Uchiha-san, nhưng bệnh nhân cần....""Không nhưng nhị gì cả. Đi ra ngoài hết đi"Anh ôm cô, cơ thể nhỏ run lên từng đợt chứng tỏ cô đang rất sợ."Anh ở đây, sẽ không sao đâu.""Itachi, em rất sợ...Đừng bỏ em lại một mình. Itachi, em cần anh""Rồi rồi, anh ở đây, không đi đâu hết. Thứ em cần bây giờ là một giấc ngủ""Không, em không ngủ. Anh sẽ lại đi mất"Cô ôm chặt anh, đưa cả chân lên quặp lấy thân anh. Khóe mắt Itachi giật giật, ôm như này có thoát đằng trời. Anh gỡ tay và chân cô ra, ôm lấy thân thể bé nhỏ kia ngả xuống giường, kéo chăn lên ngang ngực."Anh sẽ ngủ với em, được chưa?"Cô rướn người lên, áp môi mình vào môi anh. Một nụ hôn trước giờ đi ngủ. Anh kéo cô sát lại mình, gần đến mức môi có thể chạm nhau bất cứ lúc nào. Cô nhắm nghiền mắt, từ từ đi vào giấc ngủ."Anh yêu em.........."----------------------------------------------------------"Mồ Sasuke-kun, anh có chắc là ở bệnh viện này không vậy?""Chắc mà, Neji đã nói là không có sai. Em không tin anh hả?""Ai bảo em không tin anh, chỉ là anh không đáng tin thôi....."Càng về cuối giọng cô càng nhỏ dần, chỉ để mình cô nghe thấy. Nhưng Sakura đã coi thường Sasuke. Anh lườm cô một cái."Mắc mớ gì em đi theo anh?""Ơ này, chính anh là người lôi em theo đó nhá? Cái đồ hâm này"Cô phồng má."Thế á? Sao anh không nhớ nhể?""Hai bạn trẻ đừng gây ồn trong bệnh viện nhé, không tốt đâu"Sasori cắt ngang cuộc tranh cãi của cặp đôi SaSa."Phòng hồi sức số 9, dãy 10""Cảm ơn anh""Nhớ đừng có gây ồn, không anh đá đít hai đứa ra ngoài đấy nhá"Hắn nói vọng từ phía sau.---------------------------------End Chap-------------------------------P/s: Jun biết Jun viết kh hay U^U Nm làm ơn đừng cóa đọc chùa mà >< Tội nghiệp Jun
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com