Isekai Toi Tro Thanh Em Trai Ma Vuong Trong Game Bl Luc Nao Khong Hay
Aether ngồi trên chiếc giường lớn trong căn phòng xa hoa của mình, ánh sáng từ những ngọn nến ma thuật lập lòe chiếu lên khuôn mặt cậu. Đã hai ngày kể từ khi Azrael lôi cậu về từ Lumin, và không khí trong lâu đài Ma tộc vẫn nặng nề như một cơn bão chưa tan. Aether bị "giam lỏng" – không phải trong ngục tối, mà là sự giám sát chặt chẽ từ đám thuộc hạ trung thành của Azrael. Nhưng điều khiến cậu trăn trở nhất không phải sự mất tự do, mà là hình ảnh Ma Vương – người anh trai bất khả chiến bại – rơi lệ ngay trước mặt cậu.
Đêm hôm đó, khi Azrael đưa Aether về lâu đài qua cổng không gian, cậu đã nghĩ mình sẽ đối mặt với một cơn thịnh nộ khủng khiếp. Nhưng thay vào đó, Azrael chỉ im lặng, ôm chặt cậu trong vòng tay lạnh giá. Khi đặt Aether xuống giường, anh trai cậu bất ngờ quỳ bên cạnh, đôi tay vẫn nắm lấy tay cậu như sợ cậu sẽ biến mất thêm lần nữa.
"Aether..." Giọng Azrael run rẩy, đôi mắt đỏ rực thường ngày giờ mờ đi vì nước mắt. "Em có biết anh đã sợ thế nào không? Anh đã mất cha, mất mẹ... Nếu mất cả em, anh không biết mình sẽ trở thành thứ gì nữa."
Aether sững sờ. Trong ký ức của cậu, Azrael trong game là một Ma Vương tàn nhẫn, lạnh lùng, sẵn sàng nghiền nát bất kỳ ai dám thách thức. Nhưng người đàn ông trước mặt cậu lúc này lại hoàn toàn khác – một người anh trai mang vết thương lòng sâu sắc, sống chỉ để bảo vệ cậu. Nước mắt của Azrael như một nhát dao đâm vào tim Aether.
"Tui... tui đúng là một thằng ngu. Tui chỉ nghĩ đến bản thân, quên mất anh ấy đã chịu đựng những gì." Aether cắn môi, cảm giác tội lỗi dâng trào. Cậu nhớ lại những năm tháng lớn lên trong lâu đài: Azrael luôn ở bên, dạy cậu ma thuật, kể cậu nghe những câu chuyện về Ma tộc, thậm chí lén làm bánh cho cậu dù anh vụng về đến mức làm cháy cả bếp. Tất cả chỉ để Aether cảm thấy an toàn, để cậu không phải đối mặt với nỗi đau mất cha mẹ như anh đã từng.
"Onii sama..." Aether thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Em xin lỗi. Em không nghĩ... em chỉ muốn ra ngoài một chút thôi. Em không muốn làm anh buồn."
Azrael ngẩng lên, đôi mắt vẫn đỏ hoe. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc Aether, giọng dịu dàng nhưng đầy đau đớn. "Anh không trách em muốn khám phá thế giới. Nhưng Aether, em là tất cả những gì anh còn lại. Nếu em gặp nguy hiểm, anh sẽ không tha thứ cho chính mình."
Lời nói ấy như một cú đấm vào lòng Aether. Cậu nhận ra, dù mình là Lục Minh, dù mang ký ức của một thế giới khác, Azrael vẫn luôn xem cậu là em trai ruột thịt. Tình yêu của anh không phải sự kiểm soát, mà là nỗi sợ mất đi người thân duy nhất.
Những ngày tiếp theo, Aether bắt đầu thay đổi. Cậu không còn cố tìm cách trốn đi hay chống đối. Thay vào đó, cậu dành thời gian ở bên Azrael, lắng nghe anh kể về những ngày tháng trước khi Ma tộc bị tấn công. Qua những câu chuyện, Aether dần hiểu được nỗi đau của Azrael: một thiếu niên mười sáu tuổi phải chứng kiến cha mẹ bị giết, một mình gánh vác cả Ma tộc, và sống trong nỗi ám ảnh bảo vệ đứa em trai bé nhỏ.
"Anh ấy mới mười tuổi khi mọi chuyện xảy ra,dù có sức mạnh vượt trội nhưng vẫn là một đứa trê... Vậy mà anh ấy đã phải trở thành Ma Vương, phải mạnh mẽ vì tui." Aether nghĩ, lòng nặng trĩu. Cậu nhớ lại những khoảnh khắc Azrael hy sinh vì mình: những đêm anh thức trắng canh gác khi Aether bị ốm, những lần anh lén giấu đi vết thương để cậu không lo lắng, và cả nụ cười hiếm hoi nhưng ấm áp mỗi khi Aether gọi "Onii sama".
Cậu cũng nghĩ về chính mình –một game thủ bình thường ở thế giới hiện đại, chưa từng mất đi ai quan trọng. Nhưng giờ đây, trong cơ thể Aether, cậu bắt đầu cảm nhận được nỗi đau của Azrael như của chính mình. "Nếu tui mất gia đình như anh ấy... tui không biết mình có đủ mạnh mẽ để tiếp tục không."Với sự đồng cảm mới mẻ, Aether quyết tâm thay đổi. Cậu không muốn chỉ là một đứa em trai cần được bảo vệ. Cậu muốn trở thành một con quỷ mạnh mẽ, một người mà Azrael và Ma tộc có thể tự hào.
Aether bắt đầu chăm chỉ hơn trong các bài học ma thuật. Cậu dành hàng giờ trong thư viện, nghiên cứu những cuốn sách cổ về phép thuật bóng tối, dù đôi khi ngủ gục trên bàn vì quá mệt. Cậu cũng xin Azrael dạy thêm kiếm thuật, dù cơ thể mười hai tuổi của cậu chưa đủ sức cầm thanh kiếm nặng. Những lúc Azrael do dự, lo lắng cậu bị thương, Aether chỉ mỉm cười, giọng kiên định: "Em muốn mạnh lên, anh trai. Em muốn đứng bên cạnh anh, không phải đứng sau lưng anh."
Azrael, dù bất ngờ, không giấu được niềm tự hào trong ánh mắt. "Được rồi, Aether. Nhưng phải cẩn thận. Anh không muốn thấy em bị thương, dù chỉ là một vết xước."
Ngoài ra, Aether cố gắng cải thiện hình ảnh của mình trước Ma tộc. Là em trai của Ma Vương, cậu thường bị các thuộc hạ nhìn với sự kính nể xen lẫn tò mò. Aether bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong các buổi họp, lắng nghe cách Azrael điều hành, và thậm chí đưa ra vài ý kiến nhỏ – điều khiến đám thuộc hạ kinh ngạc vì sự thông minh của một cậu bé mười hai tuổi.
"Tui không thể làm Ma Vương, nhưng ít nhất tui có thể làm một con quỷ hoàn hảo trong mắt mọi người!" Aether tự nhủ, dù đôi khi cậu vẫn vụng về, như lúc làm vỡ một bình ma thuật quý giá trong phòng thí nghiệm.
Dù bận rộn với cuộc sống mới, Aether không thể quên Kael. Chiếc vòng tay mặt trăng trên cổ tay cậu là lời nhắc nhở về ba ngày tự do ở Lumin, về nụ cười rạng rỡ của thiếu niên mạo hiểm giả. Đôi lúc, khi ngồi một mình, Aether tự hỏi Kael có đang tìm cậu không, và liệu cậu có cơ hội gặp lại anh.
"Cậu ấy chắc giận tui lắm vì biến mất không lời từ biệt... Nhưng tui không thể quay lại được. Không khi anh trai còn lo cho tui thế này." Aether thở dài, nhưng cậu không biết rằng ở Lumin, Kael đã bắt đầu hành trình tìm kiếm, mang theo mẩu giấy nguệch ngoạc và một quyết tâm không gì lay chuyển.
Một buổi tối, Azrael đến phòng Aether, thấy cậu đang luyện một câu thần chú đơn giản nhưng đầy nỗ lực. Ma Vương đứng ở cửa, ánh mắt dịu dàng. "Em tiến bộ nhiều đấy, Aether. Anh tự hào về em."
Aether ngẩng lên, mỉm cười – một nụ cười chân thành, không còn chút bất mãn nào. "Cảm ơn Onii sama. Em sẽ cố gắng hơn nữa, để anh không phải lo lắng."
Azrael bước tới, ôm nhẹ Aether vào lòng. "Chỉ cần em ở bên anh, vậy là đủ rồi."
Nhưng trong lòng Aether, một ngọn lửa nhỏ vẫn cháy. Cậu biết mình đang cố gắng vì Azrael, vì Ma tộc, nhưng sâu thẳm, cậu vẫn khao khát một ngày được trở lại thế giới ngoài kia – không phải để chạy trốn, mà để chứng minh rằng cậu có thể mạnh mẽ, có thể bảo vệ chính mình và những người cậu yêu quý.
Đêm hôm đó, khi Azrael đưa Aether về lâu đài qua cổng không gian, cậu đã nghĩ mình sẽ đối mặt với một cơn thịnh nộ khủng khiếp. Nhưng thay vào đó, Azrael chỉ im lặng, ôm chặt cậu trong vòng tay lạnh giá. Khi đặt Aether xuống giường, anh trai cậu bất ngờ quỳ bên cạnh, đôi tay vẫn nắm lấy tay cậu như sợ cậu sẽ biến mất thêm lần nữa.
"Aether..." Giọng Azrael run rẩy, đôi mắt đỏ rực thường ngày giờ mờ đi vì nước mắt. "Em có biết anh đã sợ thế nào không? Anh đã mất cha, mất mẹ... Nếu mất cả em, anh không biết mình sẽ trở thành thứ gì nữa."
Aether sững sờ. Trong ký ức của cậu, Azrael trong game là một Ma Vương tàn nhẫn, lạnh lùng, sẵn sàng nghiền nát bất kỳ ai dám thách thức. Nhưng người đàn ông trước mặt cậu lúc này lại hoàn toàn khác – một người anh trai mang vết thương lòng sâu sắc, sống chỉ để bảo vệ cậu. Nước mắt của Azrael như một nhát dao đâm vào tim Aether.
"Tui... tui đúng là một thằng ngu. Tui chỉ nghĩ đến bản thân, quên mất anh ấy đã chịu đựng những gì." Aether cắn môi, cảm giác tội lỗi dâng trào. Cậu nhớ lại những năm tháng lớn lên trong lâu đài: Azrael luôn ở bên, dạy cậu ma thuật, kể cậu nghe những câu chuyện về Ma tộc, thậm chí lén làm bánh cho cậu dù anh vụng về đến mức làm cháy cả bếp. Tất cả chỉ để Aether cảm thấy an toàn, để cậu không phải đối mặt với nỗi đau mất cha mẹ như anh đã từng.
"Onii sama..." Aether thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Em xin lỗi. Em không nghĩ... em chỉ muốn ra ngoài một chút thôi. Em không muốn làm anh buồn."
Azrael ngẩng lên, đôi mắt vẫn đỏ hoe. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc Aether, giọng dịu dàng nhưng đầy đau đớn. "Anh không trách em muốn khám phá thế giới. Nhưng Aether, em là tất cả những gì anh còn lại. Nếu em gặp nguy hiểm, anh sẽ không tha thứ cho chính mình."
Lời nói ấy như một cú đấm vào lòng Aether. Cậu nhận ra, dù mình là Lục Minh, dù mang ký ức của một thế giới khác, Azrael vẫn luôn xem cậu là em trai ruột thịt. Tình yêu của anh không phải sự kiểm soát, mà là nỗi sợ mất đi người thân duy nhất.
Những ngày tiếp theo, Aether bắt đầu thay đổi. Cậu không còn cố tìm cách trốn đi hay chống đối. Thay vào đó, cậu dành thời gian ở bên Azrael, lắng nghe anh kể về những ngày tháng trước khi Ma tộc bị tấn công. Qua những câu chuyện, Aether dần hiểu được nỗi đau của Azrael: một thiếu niên mười sáu tuổi phải chứng kiến cha mẹ bị giết, một mình gánh vác cả Ma tộc, và sống trong nỗi ám ảnh bảo vệ đứa em trai bé nhỏ.
"Anh ấy mới mười tuổi khi mọi chuyện xảy ra,dù có sức mạnh vượt trội nhưng vẫn là một đứa trê... Vậy mà anh ấy đã phải trở thành Ma Vương, phải mạnh mẽ vì tui." Aether nghĩ, lòng nặng trĩu. Cậu nhớ lại những khoảnh khắc Azrael hy sinh vì mình: những đêm anh thức trắng canh gác khi Aether bị ốm, những lần anh lén giấu đi vết thương để cậu không lo lắng, và cả nụ cười hiếm hoi nhưng ấm áp mỗi khi Aether gọi "Onii sama".
Cậu cũng nghĩ về chính mình –một game thủ bình thường ở thế giới hiện đại, chưa từng mất đi ai quan trọng. Nhưng giờ đây, trong cơ thể Aether, cậu bắt đầu cảm nhận được nỗi đau của Azrael như của chính mình. "Nếu tui mất gia đình như anh ấy... tui không biết mình có đủ mạnh mẽ để tiếp tục không."Với sự đồng cảm mới mẻ, Aether quyết tâm thay đổi. Cậu không muốn chỉ là một đứa em trai cần được bảo vệ. Cậu muốn trở thành một con quỷ mạnh mẽ, một người mà Azrael và Ma tộc có thể tự hào.
Aether bắt đầu chăm chỉ hơn trong các bài học ma thuật. Cậu dành hàng giờ trong thư viện, nghiên cứu những cuốn sách cổ về phép thuật bóng tối, dù đôi khi ngủ gục trên bàn vì quá mệt. Cậu cũng xin Azrael dạy thêm kiếm thuật, dù cơ thể mười hai tuổi của cậu chưa đủ sức cầm thanh kiếm nặng. Những lúc Azrael do dự, lo lắng cậu bị thương, Aether chỉ mỉm cười, giọng kiên định: "Em muốn mạnh lên, anh trai. Em muốn đứng bên cạnh anh, không phải đứng sau lưng anh."
Azrael, dù bất ngờ, không giấu được niềm tự hào trong ánh mắt. "Được rồi, Aether. Nhưng phải cẩn thận. Anh không muốn thấy em bị thương, dù chỉ là một vết xước."
Ngoài ra, Aether cố gắng cải thiện hình ảnh của mình trước Ma tộc. Là em trai của Ma Vương, cậu thường bị các thuộc hạ nhìn với sự kính nể xen lẫn tò mò. Aether bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong các buổi họp, lắng nghe cách Azrael điều hành, và thậm chí đưa ra vài ý kiến nhỏ – điều khiến đám thuộc hạ kinh ngạc vì sự thông minh của một cậu bé mười hai tuổi.
"Tui không thể làm Ma Vương, nhưng ít nhất tui có thể làm một con quỷ hoàn hảo trong mắt mọi người!" Aether tự nhủ, dù đôi khi cậu vẫn vụng về, như lúc làm vỡ một bình ma thuật quý giá trong phòng thí nghiệm.
Dù bận rộn với cuộc sống mới, Aether không thể quên Kael. Chiếc vòng tay mặt trăng trên cổ tay cậu là lời nhắc nhở về ba ngày tự do ở Lumin, về nụ cười rạng rỡ của thiếu niên mạo hiểm giả. Đôi lúc, khi ngồi một mình, Aether tự hỏi Kael có đang tìm cậu không, và liệu cậu có cơ hội gặp lại anh.
"Cậu ấy chắc giận tui lắm vì biến mất không lời từ biệt... Nhưng tui không thể quay lại được. Không khi anh trai còn lo cho tui thế này." Aether thở dài, nhưng cậu không biết rằng ở Lumin, Kael đã bắt đầu hành trình tìm kiếm, mang theo mẩu giấy nguệch ngoạc và một quyết tâm không gì lay chuyển.
Một buổi tối, Azrael đến phòng Aether, thấy cậu đang luyện một câu thần chú đơn giản nhưng đầy nỗ lực. Ma Vương đứng ở cửa, ánh mắt dịu dàng. "Em tiến bộ nhiều đấy, Aether. Anh tự hào về em."
Aether ngẩng lên, mỉm cười – một nụ cười chân thành, không còn chút bất mãn nào. "Cảm ơn Onii sama. Em sẽ cố gắng hơn nữa, để anh không phải lo lắng."
Azrael bước tới, ôm nhẹ Aether vào lòng. "Chỉ cần em ở bên anh, vậy là đủ rồi."
Nhưng trong lòng Aether, một ngọn lửa nhỏ vẫn cháy. Cậu biết mình đang cố gắng vì Azrael, vì Ma tộc, nhưng sâu thẳm, cậu vẫn khao khát một ngày được trở lại thế giới ngoài kia – không phải để chạy trốn, mà để chứng minh rằng cậu có thể mạnh mẽ, có thể bảo vệ chính mình và những người cậu yêu quý.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com