Isarin Do N T
Isagi nghĩ rằng mình thích vẻ mặt thất bại của người khác, thích nhìn họ khóc và thích nhìn họ đau khổ. Cậu chỉ mới nhận ra điều đó gần đây thôi, khi trận đấu kết thúc Isagi khựng lại nhắm mắt cảm nhận niềm vui chiến thắng. Nhưng không, nó thật vô vị, cậu không cảm thấy chúng, cậu không hề cảm thấy niềm vui. Nhưng khi một lần nữa mở mắt ra, bắt gặp những cái lườm, sự ganh tị và cả những giọt nước mắt thì cậu đã hiểu. Những gì Isagi cố gắng trước đây là vì chúng.Tuy nhiên những lần bại trận cũng giúp Isagi hiểu ra rằng những giọt nước mắt không phải do chính mình gây ra thì không hề có ý nghĩa. Nhìn đồng đội thất vọng, thật vô nghĩa, đây không phải thứ cậu muốn. Isagi chỉ thật sự thỏa mãn khi chiến thắng. Phải, chiến thắng để đạt lấy những điều cậu muốn.Nhưng liệu rằng mọi chuyện có đơn giản như những gì cậu nghĩ không? Cậu có thể đánh bại được tất cả để đạt được những gì cậu khao khát?"Mày quá hời hợt"Không thể. Có một bức tường luôn chặn đứng đường đi của cậu, nó quá to lớn và vững chãi, như thể cả đời cậu cũng không đẩy ngã được nó.Là Itoshi Rin.Kiêu căng, ngạo mạn và quá mức tài giỏi. Isagi nhìn hắn trông gai hết cả mắt. Lời hắn thốt ra luôn khiến khao khát được bóp nghẹt hắn trong cậu cháy bỏng hơn.Cơ mà phải làm sao nhỉ? Mỗi lần đôi tay Isagi sắp chạm được vào cổ hắn thì tiếng xích sắt dai dẳng lại vang lên khiến cậu choàng tỉnh và nhận ra rằng người bị bóp chết không phải hắn mà là cậu."Rin! Chảy máu kìa!"Tiếng Bachira cắt ngang suy nghĩ của cậu. Isagi thấy từ xa Rin đang khó chịu quệt đi vết máu chảy ra từ mũi. Khi ai đó lại gần tỏ ý muốn giúp đỡ hay quan tâm liền bị hắn gạt mạnh qua một bên còn bản thân hắn thì loạng choạng rời khỏi sân.Đến chết thì hắn cũng không muốn ai giúp đỡ.Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán. Họ nhận ra dạo gần đây Rin thường xuyên tập luyện quá sức, tình trạng vừa rồi cũng không phải là xảy ra lần đầu. Mặc dù bình thường thời gian tập luyện của hắn cũng không ít ỏi gì nhưng sau trận đấu với Sae thì còn hơn thế. Blue lock thắng U20 Nhật Bản, còn đối với Rin thì hắn vẫn thua anh trai mình.Isagi không ít lần nghe tiếng nôn thốc nôn tháo của Rin khi tình cờ đi ngang qua nhà vệ sinh. Có lẽ hắn giống cậu, bị ám ảnh sự thất bại nhưng lại theo một cách tiêu cực hơn rất nhiều."Rin, ổn không?"Nghe thấy tiếng của cậu, Rin giật thót. Hắn lấy tay che nửa mặt rồi lùi về sau như thể mèo con ăn vụng bị bắt. Isagi khẽ rùng mình, cậu vô thức nuốt nước bọt khiến cậu giống một con chó sói sắp thưởng thức bữa ăn của mình."Biến đi" Rin chau mày ra vẻ chán ghét."Đâu được, tôi mà đi thì cậu sẽ gặp nguy mất, đâu ai biết được cậu sẽ ngất lúc nào?" Isagi càng nói càng tiến lại gần."Mày..." Rin gầm gừ, hẳn là Isagi sẽ ăn đấm ngay nếu có ý định bước tiếp.Nhưng Isagi không quan tâm, thứ mà cậu khao khát đang ở ngay trước mắt, cậu muốn nhìn thấy dáng vẻ của Rin khi bị dồn vào đường cùng. Isagi nắm lấy bàn tay đang che trước mặt Rin, dùng sức muốn nó bỏ cuộc.Sức của Rin mạnh hơn Isagi nhưng lại không bằng được cậu vào lúc này. Bởi Rin đã tiêu hao một lượng kha khá trong lúc luyện tập ban nãy, còn Isagi vẫn còn dư sức. Có khi còn nhiều hơn thế sau khi chứng kiến bộ dạng "thảm hại" của kẻ mình ghét.Isagi ước giá mà mình làm điều này sớm hơn. Đáng lẽ cậu nên đấm tên khốn kiêu căng một cú, dù nó hèn hơn việc đánh bại hắn trên sân cỏ nhưng Isagi nghĩ nó xứng đáng, có thế thì cậu mới có thể thấy được "vẻ đẹp" này sớm hơn.Dòng chất lỏng màu đỏ vẫn chảy không ngừng, chúng len xuống bờ môi, chảy dọc vào khuôn miệng hắn. Isagi muốn biết mùi vị của chúng như thế nào, cậu quá tham lam, có lẽ cậu muốn biết nhiều hơn.«RẦM»"Gì vậy?" Reo ngơ ngác nhìn theo bóng lưng người vừa đẩy mình, để ý kĩ thì hình như là tên Rin thì phải. Còn Isagi....bị gì vậy? Reo vừa bỏ lỡ gì sao? Chỉ là đi vệ sinh thôi mà, có cần căng thẳng vậy không?"Mày mới bị Rin đấm hả?""Có à?" Isagi hỏi ngược lại cùng với vết đỏ vẫn hằn trên mặt.Reo thở dài, bọn trong Blue Lock không đứa nào được bình thường à?°"Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó, kinh tởm"Rin quay đi, hắn lại thắng Isagi. Một điều mà hắn luôn đoán trước được, bởi lẽ Isagi quá yếu để thắng được hắn. Nhưng đến cuối cùng người mà anh trai công nhận lại là tên này. Một thằng yếu nhắt, hời hợt và quá tin tưởng vào bản thân, dù chả có tài cán gì. Và cả cái nhìn kì quái của cậu với hắn sau mỗi trận đấu.Tên khốn thất bại ấy có tư cách gì mà lại nhìn hắn như vậy? Nó như thể một cái gai nhỏ không đáng bận tâm nhưng từ từ lại to lớn lên như muốn đâm toạc hắn ra vậy. Cái nhìn của Isagi dần khiến Rin khó thở, sự xuất hiện của Isagi khiến Rin ngứa mắt và cái chạm của Isagi lại khiến Rin....khao khát?Rin nhìn vết hằn ở tay, chỉ là một lần xô xát nhỏ thôi mà lại để lại vết thương dai dẳng. Cơ mà Rin không muốn vết hằn này biến mất, nó khiến Rin cảm thấy thỏa mãn và kích thích đến kì lạ.Nhớ lại hôm ấy Isagi đã hôn hắn, đúng vậy Rin đã bị tên khốn đó hôn và điều khiến hắn khó chịu hơn hết là nó không hề nhớ gì cả. Isagi làm điều đó trong vô thức, cậu ta thậm chí còn không thèm quan tâm hay nhớ về nó."Tch...thằng khốn đó" Rin tặc lưỡi, dù không muốn thì Isagi vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu hắn."Rin""Sae?" Rin bất ngờ, tại sao anh trai hắn lại ở đây? "Anh...blue lock?""Tao tới để gặp một người, dù phải giúp tên Ego kia vào dự án của bọn mày, mà thôi kệ""Là ai...." Dù Rin đã biết câu trả lời."Isagi Yoichi, mày biết cậu ta ở đâu không?"Rin cảm thấy thật buồn nôn, cảnh tượng anh trai hắn công nhận Isagi tại trận đấu kia lại hiện lên. Hắn chạy vụt đi, bỏ lại anh trai hắn, hắn cố trốn tránh sự thật, sự thật là Isagi đã thắng hắn."R..Rin!?"Hắn đâm sầm vào Isagi, tên mà hắn không muốn gặp nhất ngay lúc này. Rin đẩy mạnh Isagi ra và tiếp tục bước đi, rồi chạy, hắn không biết mình đang chạy đi đâu, có lẽ là tìm chỗ trốn. Nực cười thay hắn lại đi tìm chỗ trốn trong Blue Lock, nơi mà hắn nghĩ rằng mình sẽ đánh bại được anh trai và khiến anh công nhận mình.Rin không biết mình đang làm gì ở đây, hắn đã nôn hết cả bữa trưa rồi nhưng cảm giác nghèn nghẹn vẫn đọng lại ở cổ họng."Cậu có sao không?""Isagi..." Cút khỏi mắt tao đi tên hời hợt.Nhưng rồi Rin lại nhắm mắt lại, nói ra điều hắn không hề muốn nói."Tao nghĩ tao thua rồi?""Th..ua sao?" Isagi có nghe nhầm không?"Người mà anh trai tao công nhận là mày không phải tao. Anh trai tao đang tìm mày..." Rin khó khăn quay lại, thật nhục nhã, nước mắt cứ không ngừng rơi, cơ thể thì cứ run rẩy dù chả sợ sệt gì, giọng nói cũng khàn đi mấy phần, còn kẻ ở trước mặt hắn lại là Isagi."Này, cậu nói thua tôi à?" Isagi ngồi thụp xuống, mặt cậu dán sát vào mặt hắn, chỉ cách nhau vỏn vẹn vài phân.Rin chột dạ quay đi chỗ khác nói nhỏ: "Tao phải nói bao nhiêu lần chứ..."Isagi nâng cằm hắn để cả hai mặt đối mặt, cậu nhoẻn miệng cười: "Thế thì mày nên khóc vì tao nhiều hơn thế này"°"Ức..."Rin đau đớn rên rỉ nhìn vết cắn không biết là thứ mấy mà Isagi vừa tạo ra. Cậu ngẩng mặt lên hôn hắn, đưa chiếc lưỡi quái đản khuấy đảo một vòng ở bên trong khoang miệng của Rin. Lúc rời đi còn cố tình cắn mạnh vào môi Rin khiến nó bật máu, rồi ranh ma liếm môi một cái."Đừng kiềm giọng chứ, tao thích nghe nó mà" Thích nghe nó rên rỉ."Bớt sủa lại đi thằng chó cắn người" Rin giơ tay lên làm bộ thách thức, mặc dù cả người đang đau chết đi được."Còn mày thì đang cương khi bị thằng chó phang, hửm?" Isagi không ngần ngại đáp trả, dù sao Rin kia cũng đang cố tỏ ra mạnh mồm thôi, còn người nắm thế vẫn là cậu. Nói rồi Isagi thúc mạnh một cái làm Rin bất ngờ rít lên rồi ôm lấy cổ cậu.Isagi mân mê vùng cổ của Rin, nó đã chi chít dấu hôn, nhưng Isagi vẫn cảm thấy chưa đủ. Cậu muốn bóp nghẹt nó, muốn những ngón tay mình in hằn dấu vết không thể xóa, Rin sẽ quằn quại dưới cơ thể cậu và rồi chết dần đi."I...Isagi"Khuôn mặt Rin ửng đỏ, chân mày vẫn cố cau lại vì đau hoặc là hắn chỉ đang cố tỏ ra đáng sợ dù nó không có tác dụng gì.Isagi chạm vào khóe mắt ầng ậng nước của Rin rồi đưa tay xuống môi hắn.Như này đã đủ chưa nhỉ?"...."Chưa đủ.Cậu lật người Rin lại, để lưng hắn áp với ngực mình. Isagi một tay siết ngang cổ hắn, tay còn lại giữ lấy eo."Mẹ kiếp...mày!!" Rin vì thiếu hụt khí mà nói không nên lời. Thằng Isagi điên rồi, nó muốn giết hắn sao?"Tao không giết mày" Isagi ghét sát vào tai hắn thì thầm "Tao chỉ là chưa thõa mãn, mày nên rên lớn hơn như này""..." Hắn cắn môi dưới, cố chống cự với cơn đau, trước khi ngất đi vừa kịp phun ra một câu "Chết mẹ mày đi"----Thật ra thì anh trai của hắn chưa từng tới Blue Lock, Isagi thấy Rin nói chuyện một mình, vẻ mặt hắn hốt hoảng và cam chịu.Isagi biết bệnh của hắn nặng lắm rồi. Nhưng Isagi không nói cho Rin biết.Cậu muốn viễn tưởng Rin thua cậu luôn hiện hữu trong tiềm thức của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com