TruyenHHH.com

Ironstrange Vtrans Strange Confessions

"Thực lòng, ta không thể tin cháu," Tony hoài nghi nói. Stephen có thể nói rằng nó nghe có vẻ nghiêm khắc, nhưng thay vào đó lại có vẻ lo lắng. Anh đặt tay lên trán Peter. "Khi nào cháu sẽ nói với bọn ta rằng cảm thấy không khỏe hả?"

"Cháu nghĩ rằng nếu nằm yên, chú sẽ cho cháu đi đến bữa tiệc cuối tuần," Peter thừa nhận, giọng cậu khàn khàn. Và lập tức ho ngay sau đó.

"Đây không phải nhà tù, Pete, và cháu sẽ không được thả ra nhờ cải tạo tốt," Stephen nói.

"Ý chú là cháu sẽ không được thả ra à," Peter càu nhàu.

"Chính xác."

"Thật không công bằng," Peter ho.

"Cháu mong đợi gì ở bọn ta hả?" Tony hỏi, nhìn Peter. "Không, nghiêm túc đấy, cháu mong đợi cái gì?"

"Cháu biết rồi," Peter càu nhày, gắt gỏng lạ thường.

"Trán cháu thực sự rất ấm," Tony lầm bầm, bỏ tay ra khỏi trán Peter và nhăn mặt lo lắng. Anh quay lại nhìn Stephen. "Stephen?"

Stephen gật đầu, đi ngang qua Tony và đến gần Peter. Gã đặt tay lên trán, không cần thiết lắm vì chỉ cần một cái nhìn vào đôi mắt thủy tinh của cậu có thể thể hiện đầy đủ những gì gã muốn biết. "Trên thang điểm từ 1 đến 10, cổ họng cháu thế nào?"

"9," Peter lúng túng.

"Đầu?"

"7?"

"Chân tay?"

"Chúng chỉ nặng nề thôi."

"Cậu cần đi ngủ," gã dứt khoát nói, nắm lấy vai Peter và đẩy cầu về phía cầu thang. "Tony," gã quay lại nhìn anh. "Anh chuẩn bị chút trà được không?"

Tony gật đầu. "Loại nào?"

"Hoa oải hương với mật ong," Stephen nghiêng đầu, "Và có lẽ là chuẩn bị thêm chút cháo? Nhưng không sữa."

"Được thôi," Tony nói, rõ ràng rất vui lòng làm điều đó. "Mẹ tôi luôn chuẩn bị súp khi tôi bị ốm. Tôi có thể tìm công thức và nhờ Happy mua một vài nguyên liệu."

"Tuyệt đấy," Stephen đồng ý với một nụ cười trước khi chuyển sự chú ý tới Peter. "Đi nào nhóc," gã nhẹ nhàng nói. "Cậu sẽ khỏe hơn sớm thôi, ta hứa đấy."

Peter lê chân lên cầu thang tầng ba, cậu lảo đảo nhiều lần. Stephen đỡ cậu cho đến khi cậu ngã xuống giường vì kiệt sức. Cậu ho dữ dội. "Chú nói đúng," cậu nói. "Cháu còn chẳng thể di chuyển."

"Đừng lo," Stephen nhẹ nhàng nói. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ta sẽ lấy thuốc cho cậu, và Tony-" Gã khe quay đầu lại, thấy Tony tới gần với một khay trà và cháo. "-đã mang đồ ăn cho cậu."

"Cháu không đói," Peter rên rỉ.

"Nào, nhóc, uống vài ngụm trà đi," Tony khẽ giục cậu. "Cổ họng khô sẽ khiến nó tồi tệ hơn đấy."

"Tệ thật," Peter càu nhàu nhưng nghe theo.

"Nhìn nó ở mặt tích cực," Tony nói.

Peter trừng mắt. "Bị ốm thì có gì tích cực ạ?"

"Có lẽ cháu là đứa trẻ duy nhất bị ốm khi đang bị cấm túc. Cháu đã gian lận để thoát khỏi nó," Tony nháy mắt trêu chọc.

Peter phải khẽ mỉm cười.

Tốt, anh ấy vẫn giữ sự hài hước của mình. Stephen cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. "Tôi sẽ để hai người một mình. Ta sẽ lấy thuốc cho cậu, Peter."

"Trong lúc đó cháu có muốn xem phim không?" Tony hỏi.

"Không ạ," Peter hờn dỗi. Stephen nghĩ đây là lần đầu tiên cậu hành động như một đứa trẻ. Có lẽ cũng phải lớn quá nhanh.

Tony nhướn mày. "Vậy cho cháu chọn phim thì sao? Ta sẽ xem bất cứ phim nào cháu muốn."

"Thật ạ?" Peter chớp mắt. "Chú không phàn nàn chứ."

"Có lẽ là một chút," Tony cười.

Peter thận trọng cười. "Vâng." Cậu dừng lại một chút. "Chúng ta xem Alien được không ạ?"

Stephen phải giấu nụ cười của mình trước biểu cảm trên khuôn mặt Tony. Anh đã tránh bộ phim này như bệnh dịch kể từ khi anh và Peter cứu gã trên tàu vũ trụ. Tuy nhiên, anh gật đầu đồng ý. Bởi đó là anh. Thật tốt bụng.

~~~

Trong những ngày này Stephen luôn biết ơn Wong. Vì Wong đã trông coi thánh đường trong khi gã chăm sóc Peter. Thuốc nhanh chóng có tác dụng, và toàn bộ huyết thanh nhện - hoặc gì đó tương tự - đã giúp cậu khỏi bệnh nhanh hơn người bình thường.

Đó là lý do tại sao tối đó Stephen quyết định ghé qua thánh đường để nói vài chuyện với Wong.

Peter đã ngủ say khi Stephen quay về, và Tony rõ ràng đang định hoàn thành một vài công việc. Stephen thấy anh trong xưởng. "Vẫn thức à?" gã hỏi.

Tony quay sang mỉm cười với gã. "Không phải anh cũng vẫn còn thức sao?"

"Yeah, và không rảnh rỗi như anh, xem một bộ phim alien tuyệt vời," Stephen đùa. Gã nhìn Tony, mong chờ một câu trả lời bất kì hình thức nào, nhưng không có gì. Stepehn chớp mắt lo lắng, có phải gã đã nói sai? Tony có thực sự nghĩ rằng anh không làm gì cả? Gã phải thừa nhận rằng đôi khi gã nói những điều không phải theo nghĩa đen, và... "Tony?" gã thận trọng hỏi. "Anh biết mà, tôi đang nói đùa đấy?"

Tony quay lại lần nữa, chớp mắt một chút. "Oh... tôi thậm chí không nghe rõ anh nói gì nữa. Xin lỗi," anh lắp bắp.

Stephen cau mày. "Nhìn tôi này, Tony." Tony có vẻ bối rối, nhưng vẫn làm theo lời gã. Đôi mắt anh đỏ ngầu lạ thường. "Anh thấy không khỏe à?"

"Tôi ổn," Tony hậm hực.

Stephen biết giọng đó. Gã đã từng thấy nó khi gã thấy Tony trong bếp vài tuần trước, vào ban đêm, bị ám ảnh bởi những cơn ác mông, và gã cũng đã nghe thấy nó khi Tony làm việc quá sức, và bây giờ khi anh cảm thấy không khỏe. Anh có chút e dè mỗi khi cảm thấy ốm yếu hoặc mệt mỏi. Stephen đoán rằng trước đây chưa ai từng thực sự quan tâm đến cảm giác của anh, ngoại trừ Rhodey.

Stephen cẩn thận đến cần Tony, cầm lấy mũi khoan và chạm vào trán anh. "Anh bị lây từ Peter rồi."

"Không, Stephen." Tony cau mày, mắt anh lóe lên sự nguy hiểm.

Đương nhiên Stephen bỏ qua nó. "Vẫn chưa nặng lắm," gã nói với Tony. "Nếu anh nghỉ ngơi tối nay, ngày mai anh sẽ lại trong tình trạng tuyệt vời."

"Anh không nghe rõ à?" Tony càu nhàu. "Tôi ổn."

"Đừng trẻ con thế, Tony," gã  nói. Và lập tức biết rằng mình đã phạm sai lầm. Có lẽ là bị gã cảm thấy hơi bực mình và mệt mỏi.

Rõ ràng gã đã chọn sai từ. Thật không may, gã không giỏi an ủi người khác. Gã giỏi phát biểu, và thậm chí là tranh luận, nhưng không phải khi cần thuyết phục và an ủi ai đó.

Tony kéo tay và trừng mắt nhìn gã. "Tôi có việc phải làm," anh nói ngắn gọn, đẩy Stephen ra khỏi xưởng và đóng cửa lại. Phía bên kia, Stephen xoa đầu. Được rồi, nó không hiệu quả lắm.

Gã rút lui vào bếp  và trong một lúc, hoặc có thể vài phút, gã cảm thấy bị giằng xé. Gã không muốn làm phiền Tony quá nhiều, gã biết đôi khi gã khá thúc đẩy và hách dịch, và không muốn cho Tony cảm thấy rằng gã đang bắt anh phải làm mọi việc. Nhưng là một bác sĩ, gã biết Tony cần nghỉ ngơi ngay bây giờ để mọi chuyện không tồi tệ hơn. Và là một người yêu, gã lo lắng cho anh.

Gã thấy tấm áo choàng bay ngang qua. "Này," gã nói. "Đến và mang anh ấy lên phòng đi. Nhưng cẩn thận đừng có làm đau anh ấy!" gã dừng lại một lúc. "Và nếu anh ấy muốn ra khỏi phòng, hãy ngăn lại. Nếu cần, hãy trói anh ấy vào giường."

Chiếc áo choàng có vẻ khá háo hức để đưa Tony ra khỏi xưởng, vì nó lập tức bay đi, và vài giây sao Stephen có thể nghe thấy tiếng động phát ra từ tầng dưới, một giọng nói kêu lên gì đó, và một thứ gì đó vừa rơi xuống đất, và một tiếng đóng cửa thật lớn.

Stephen nghiến răng chuẩn bị cho những gì chắc chắn sẽ xảy ra tiếp theo. Sau đó, gã cầm lấy số thuốc đã dùng cho Peter. Gã nhìn vào tách trà chuẩn bị cho Tony nhưng rồi quyết định rằng tốt hơn là để nó ở đây trong trường hợp Tony có thể cố gắng giết gã ngay khi gã vừa bước qua ngưỡng cửa.

Khi Stephen bước vào phòng, chiếc áo choàng vẫn đang bám lấy Tony, cơ bản là trói anh lên giường. Gã cẩn thận đến gần Tony. "Tôi có thể bảo nó buông ra, hoặc anh sẽ lao vào và bóp cổ tôi một khi nó thả anh ra?"

Tony nhìn gã theo bằng ánh mắt anh đã khiến nhiều người sợ hãi, nhưng Stephen thì không. Mặc dù gã cảm thấy rất tiếc. "Tôi không muốn anh bị ốm, Tony." Gã nhẹ nhàng nói.

Tony nheo mắt, nhưng không nói gì. Anh nằm xuống giường, và dường như không có ý định đứng dậy và rời đi.

"Tôi sẽ lấy cho anh chút trà và chút thức ăn," Stephen nói, kể cả khi không nhận được câu trả lời.

Kẻ hèn nhát trong gã đang cố gắng chùn bước một chút, và mất nhiều thời gian để chuẩn bị súp và trà, trong khi đó, sự kiên trì của gã lại dâng lên với sự hèn nhát của mình. "Đàn ông lên nào," gã lẩm bẩm, cầm lấy khay và về phòng. Gã nhẹ nhõm khi thấy Tony vẫn ở đó, nửa ngủ nửa tỉnh. Anh thậm chí còn uống thuốc.

"Tony," Stephen nói, cẩn thận chạm vào vai Tony để không làm anh giật mình. "Thôi nào, ăn gì đi."

Sự im lặng lại bao trùm lấy họ, và Stephen quyết định thử lại. "Tôi biết anh giận tôi vì đã kéo anh lên đây trái với ý muốn của anh, nhưng tôi không muốn anh bị bệnh. Tôi biết sau khi nghỉ ngơi một ngày anh sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Nhưng nếu anh không cẩn thận lúc này, anh có thể bị ốm một tuần liền." Gã dừng lại. "Làm ơn, nói với tôi đi," gã cầu xin.

Tony quay lại, lườm Stephen. "Tôi không giận anh vì những gì mà người yêu sẽ làm," anh hậm hực. "Nhưng tôi giận vì anh đã gửi áo choàng đi thay vì tự mình làm điều đó."

Lý do là vậy sao? Stephen cảm thấy hơi bối rối. "Tôi sợ anh sẽ nghĩ tôi quá tự phụ nếu tôi lại xuống đó," gã thừa nhận.

"Anh quá tự phụ," Tony nhấn mạnh. Stephen để ý rằng người anh đang run lên. "Nhưng tôi cũng vậy! Vậy ai mới trẻ con đây?"

Gã có lẽ cũng sẽ phát điên vì nó. "Xin lỗi vì đã mắng anh," gã vòng tay ôm lấy Tony, xoa lưng để xoa dịu anh. "Tôi chỉ là... tôi không biết..."

"Anh mệt mỏi, Stephen," Tony đột ngột lên tiếng. "Và tôi là một phần của công việc mỗi khi ốm... hoặc lúc nào cũng vậy."

Stephen chớp mắt. "Tôi hơi choáng vì anh đang giận bỗng nhiên chuyển sang am hiểu và an ủi tôi. Và không-" gã chọc vào hông Tony. "Anh không phải là một phần của công viêc. Đừng tự nhận như vậy."

"Nếu anh không muốn tôi hiểu, tôi có thể quay về tức giận," Tony nói. "Bên cạnh đó... bỏ tay ra, tôi không muốn anh bị lây."

"Aw, tôi không phiền đâu," Stephen nhẹ nhàng trêu chọc.

"Giờ thì anh hơi ghê rồi đấy," Tony vừa cười vừa phàn nàn.

Stephen mỉm cười, nhẹ nhõm khi thấy Tony vui vẻ trở lại. "Anh sẽ ăn súp luôn chứ?"

Tony gật đầu. "Xin lỗi vì đã hành xử như một đứa trẻ, Stephen."

"Không sao," Stephen cười. "Tôi chỉ vui vì đã biết được thêm vài điều, bởi vì cuối cùng tôi cũng sẽ làm hỏng tất cả, và sau đó tôi sẽ cần tất cả những lời an ủi của anh."

Và sau đó gã nhận ra, đó là một trong những lời tiên tri đã tự hoàn thành. Những thứ gã thường không tin vào nó.

~~~

Stephen cầm những cuốn sách mình đang đọc và trả chúng cho Wong. Gã vẫn còn quá nhiều việc phải làm, không cần tới kiến thức của Ancient One. Nếu gã muốn bảo vệ thế giới và làm một việc thực sự tốt, gã cần phải chăm chỉ hơn.

"Stephen," Wong đảo mắt. "Rome không xây trong một ngày đâu! Có thực sự cần phải làm vậy không?"

"Đấy là việc của tôi," Stephen nói.

"Đúng, việc của anh là bảo vệ thế giới và nghiên cứu cách làm, nhưng việc của anh không phải là làm việc quá sức." Wong nhíu mày. "Tony có nói gì về điều này không?"

"Không hẳn."

"Tại sao?" Wong chớp mắt. "Không phải anh đã nói lần cuối hai người cãi nhau là vì anh phải kéo anh ấy ra khỏi công việc... bởi vì anh ấy làm việc quá sức trong khi không khỏe hả?"

Stephen chột dạ. "Yeah, dạng vậy."

Wong nhìn gã, trước khi đảo mắt. "Anh ấy không biết. Thật sao, Stephen? Anh không nói rằng mình đang làm việc à? Không phải như vậy là đạo đức giả sao?"

"Nghe này Wong, tôi nói với anh ấy hay không không phải việc của anh," Stephen hậm hực. "Tránh xa cuộc sống riêng tư của rôi ra."

"Được thôi, nhưng đừng đến than vãn với tôi khi nhận ra rôi đã đúng." Wong đưa gã một quyển sách mới. "Tôi thực sự thích anh đấy, Stephen," anh nói. "Nhưng đôi khi anh như một tên khốn vậy."

Điều đầu tiên Stephen khi về đến nhà là một khuôn mặt nghiêm túc  với mái tóc vàng của ai cũng biết là ai đấy. Gã lập tức cảm thấy khó chịu. Steve làm gì ở đây? Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi mở cúc và hơi bám bụi.

"Tuyệt, Steve, cảm ơn anh!" Tony cười. "Tôi đã định gọi mấy con người máy của tôi."

"Tại sao lại là người máy?" Steve khịt mũi. "Ý tôi là, nếu cần mang vác nặng, anh luôn có thể gọi cho tôi. Hoặc Sam."

Stephen nhìn Steve và Tony, cảm thấy như bị bóp nghẹt trong lồng ngực. Sự khó chịu biết thành thứ gì đó... xấu xí hơn. Gã hẳn đã đã làm gì đó khủng khiếp khi cố che giấu nó, bởi vì sau khi Steve nhìn gã một lúc, và lập tức rút lui. "Chà, tốt hơn là tôi nên về rồi."

(Ối giời ơi, cảnh ghen tuông kinh điển của phim Hàn =))))))))))))))))))) )

Tony nhìn anh, bối rối. "Anh không cần phải về ngay đâu. Anh có thể ăn tối với bọn tôi mà."

"Không, không sao đâu," Steve mỉm cười theo cách có thể khiến Stephen lao vào bóp cổ anh. "Tôi có việc ở tháp." Anh cầm lấy áo khoác và chào tạm biệt trước khi ra về.

"Stephen," Tony nghiêm túc nói, và Stephen có thể nói rằng anh đang buồn.

"Anh ta làm gì ở đây!?" Stephen hỏi.

"Anh ấy giúp tôi bê mấy hộp nặng từ tháp qua."

Điều đó giải thích cho mấy vết bám bụi. "Tại sao không gọi tôi!? Tôi cũng có thể giúp mà!" Gã dừng lại. "Tại sao phải gọi... anh ta?" Gã thốt lên.

"Anh đang trở nên nực cười đấy, Stephen!" Tony cau mày. "Tôi không gọi Steve, anh ấy chỉ tình cờ gặp và đề nghị giúp đỡ thôi. Với cả, tôi gọi anh ấy thì sao chứ? Anh ấy vẫn là bạn tôi. Oh, và anh biết không: Đoán xem tôi đã gọi ai trước, và ai đã không nhấc máy nào! Anh đấy!"

( Calm down :( hai người như mấy cặp đôi teenager ý :( )

"Anh có thể đợi đến cuối ngày," Stephen giận giữ.

"Ý anh là sau khi anh về nhà lúc nửa đêm... nếu tôi may mắn ấy hả? Anh có phải là người đã nói với tôi rằng đã làm việc quá nhiều không?"

"Tôi có việc quan trọng," Stephen nói.

"Tôi thì không à!?"

"Nó khác," Stephen cau mày. "Với lại... đó không phải là vấn đề."

"Vậy vấn đề ở đây là quái gì vậy?" Tony tức giận.

"Mỗi lần tôi thấy anh, anh ta đều ở bên cạnh!"

"Stephen," Tony bực tức. "Anh ấy là bạn tôi, không có gì cả."

"Một người bạn anh đã chịch cùng," Stephen tức giận.

"Từ lâu rồi," Tony phản đối.

Stephen không biết tại sao mình lại quá bận tâm về vấn đề này, tại sao điều đó khiến gã bối rối đến vậy. "Tôi biết cái cách anh ta nhìn anh, Tony. Tôi không ngu đâu."

Tony thở dài. "Oh thôi nào."

"Không, đừng cư xử như thế lúc này," Stephen tức giận, cơn giận đột nhiên bùng lên lần nữa. "Anh đã có quá khứ với anh ta!"

"Đúng vậy, QUÁ KHỨ!" Tony nhấn mạnh. "Chết tiệt, Stephen, anh nghĩ là tôi đột nhiên vồ lấy Steve, chỉ vì anh ta ở đây à? Đừng có ghen! Tôi chả làm gì để anh nghi ngờ cả!"

"Anh đã có vô số vấn đề. Và có lẽ anh không quan tâm rằng mình đã chịch với một nửa Avengers, nhưng tôi thì có đấy!" Lời vừa nói ra khỏi miệng lập tức khiến gã hối hận.

(Vạ miệng rồi Stephen..... Đây là điều xảy ra khi bạn quá tức giận, vì vậy, dù có chuyện gì, hãy cố gắng bình tĩnh nhé mọi người :( )

Tim im lặng một lúc. "Wow," anh nói, giọng khàn đi.

"Chúa ơi, không, Tony, tôi không có ý đó..." Stephen thốt lên, hoảng sợ. "Đó thậm chí còn chẳng phải điều tôi muốn nói. Tôi-"

Giọng gã lạc đi khi nghe thấy tiếng đóng cửa. Là Peter. "Này," Peter gọi vào phòng, chớp mắt nhìn họ. Rõ ràng cậu lập tức cảm thấy căng thẳng. "Mọi chuyện ổn chứ ạ?"

"Ừ," Tony lầm bầm. "Ta chuẩn bị xuống xưởng."

Anh bỏ đi mà không nhìn Stephen. Stephen thậm chí không thể đổ lỗi cho anh. Peter nhìn gã, gã thở dài. "Ta đã nói một điều thực sự khủng khiếp, Pete."

"...Khủng khiếp thế nào ạ?" Peter thận trọng hỏi.

"Trên thang điểm từ 1 đến 10?" Stephen vò đầu. "Có lẽ là 100."

"Không thể tệ như vậy được đúng không?" Peter hỏi, chớp mắt.

Stephen thậm chí còn chẳng nhận ra rằng cậu đang nói với mình, những suy nghĩ của gã đọng lại bằng hình ảnh của Tony và nhìn anh đau đớn thế nào, và rằng gã là một tên khốn đã khiến anh thấy như vậy.

"Chú biết đấy," Peter kéo gã ra khỏi suy nghĩ. "Nếu chú nói điều gì xấu, chú phải xin lỗi. Chú đã nói vậy khi cháu cãi nhau với Ned mà. Phải không?"

"Cậu nói đúng," Stephen nói. "Đương nhiên là đúng rồi. Ta sẽ đi tìm Tony."

"Bây giờ ạ?" Peter mở to mắt nhìn gã. "Không phải để chú ấy có thời gian... nguôi ngoai sao?"

"Không, đây là điều phải giải quyết ngay lập tức, ngay cả khi điều đó có nghĩa là có thể sẽ bị tấn công bằng búa trong khi làm như vậy."

~~~

"Này," Stephen đóng cánh cửa phía sau, và cẩn thận tới gần Tony.

"Đừng có nói chuyện ngọt ngào với tôi," Tony tức giận trước khi Stephen có thể nói bất cứ điều gì. Nhìn Tony như thể sắp lao đến và bóp cổ gã. "Để tôi một cmn mình đi."

"Tôi rất xin lõi," Stephen thành thật nói. "Tôi không có ý như vậy. Tôi không hiểu tại sao có thể nói vậy. Tony, tôi - "

Stephen né chiếc cốc bay đến, ngay sau đó là một cái đĩa. "Anh không hiểu phần nào của để tôi một mình hả!?" Tony tức giận. Khi Tony hướng tới thứ gần nhất trong tầm tay mình, Stephen giơ tay phòng thủ.

"Không phải là cái búa, Tony, tình yêu, làm ơn."

Tony chớp mắt bối rối, hơi đỏ mặt khi thấy cây búa trong tay. Thay vào đó, anh ném một chiếc cốc khác về phía Stephen, theo sau là một cuốn sách và một quả táo. "Sao không sử dụng pháp thuật chết tiệt của anh đi!?" anh hét lên.

Stephen biết chắc rằng gã sẽ không bao giờ dùng pháp thuật để chống lại Tony. Và gã biết Tony cũng biết điều đó.

"Sao anh có thể nói như thế?" Tony tiếp tục. "Anh có biết mình đang nói gì không?"

"Đó là... anh biết không? Kệ mẹ đi. Tôi chả quan tâm nữa, kể cả đó là sự thật." Stephen đột nhiên thốt lên. "Tôi... nghiêm túc thì... tôi không quan tâm anh đã ngủ hay hẹn hò với bao nhiêu người trước tôi! Vì chúa, tôi đã ngủ với nhiều người hơn anh biết! Tôi thề tôi không quan tâm đến các mối quan hệ trước của anh, miễn là khi anh vẫn bên tôi. Tôi không thể tin rằng tôi đã chìm quá sâu và khiến anh buồn vì những mối quan hệ trong quá khứ. Nó thậm chí còn không đúng, và tôi thậm chí còn chưa từng nghĩ đến. Chỉ là... vì...."

"Vì gì?" Tony hỏi, nhìn bớt tức giận hơn, nhưng vẫn giữ khoảng cách.

"Chỉ là tôi ghét Steve!"

"Nhưng tại sao!?" Tony bực tức hỏi.

Stephen dao động, nhưng kệ mẹ nó, giờ gã phải thành thật. "Anh ta... hoàn hảo chết tiệt."

Hẳn phải có thứ gì đó trong mắt hoặc trong giọng nói của gã... hoặc biểu hiện của gã... bởi Tony đã đặt chiếc cốc thứ ba xuống. "Ý anh là gì, anh ấy hoàn hảo?"

"Anh ta như một hình mẫu bạn trai hoặc chồng hoặc người yêu hoàn hảo. Anh ta có thân hình hoàn hảo, tính cách hoàn hảo, khuôn mặt hoàn hảo, nụ cười hoàn hảo, mọi thứ đều hoàn hảo."

(Không Stephen, chú đẹp hơn nhiều, chú xinh đẹppppppp như này cơ mà)

"Anh làm ơn đừng có nói về người đàn ông đang đứng trước mặt tôi được không?" Tony khô khan nói.

( Ơ tưởng chú đang giận cơ mà Tony =)))))))))))) )

"Đừng làm tôi buồn cười, Tony."

"Stephen, không quan trọng Steve hoàn hảo đến mức nào, hoặc là anh nghĩ anh ấy hoàn hảo đến mức nào. Không quan trọng, bởi vì tôi không yêu anh ấy. Tôi chỉ yêu anh thôi. Mặc dù anh là một thằng khốn mỗi khi ghen!"

Stephen ngồi xuống một trong những chiếc ghế gần cửa, cẩn thận tránh những mảnh vỡ trên sàn. "Đúng vậy," gã lặng lẽ thừa nhận.

"Stephen." Tony đến gần gã, đặt tay lên vai gã, buộc Stephen phải ngước nhìn anh. "Tôi đã từng thích Steve có thực sự quan trọng không?"

"Không, đương nhiên là anh có quyền yêu người khác trước tôi, chỉ là... anh ta."

"Tôi không quan tâm Steve hoàn hảo hay không. Thực sự đấy! Anh ấy có thể là người hoàn hảo nhất vũ trụ và tôi chẳng quan tâm. Stephen, Steve và tôi, được rồi, bọn tôi đã gạt đi ngay lập tức, tất cả đều nóng bỏng, ướt át và đầy cảm xúc, nhưng chúa ơi bọn tôi đã gạt đi. Lần cuối bọn tôi ở chung một phòng với nhau, một mình - hoặc gần như một mình - bọn tôi suýt chút nữa giết chết nhau!" Tony dừng lại, khi Stephen vòng tay qua eo anh. "Tôi không thể tin rằng anh mặc cảm trước Steve. Anh thông minh, thiên tài, tôi có thể nói chuyện công việc với anh, anh theo kịp tôi, anh láu cả và nóng bỏng chết tiệt. Anh thấy đấy, chuyện đó xảy ra khi tôi thấy anh hoàn hảo... với tôi. Steve không hợp với tôi. Anh thì có."

Stephen thở dài, vẫn cảm thấy tội lỗi của mình đang bủa vây lấy gã. "Tôi thực sự không xứng với anh."

"Yeah, tôi biết, tôi quá tuyệt vời." Tony nhướn mày. "Anh cũng vậy, hầu hết là vậy. Nhưng nói cho mà biết, tôi vẫn giận anh đấy!"

"Tôi biết, tôi làm anh tổn thương," Stephen nói khẽ, cẩn thận đưa tay lên vai Tony. "Tôi mãi mãi xin lỗi vì điều đó. Tôi sẽ bù đắp cho anh."

"Anh đã không quay ngược thời gian," Tony nói. "Anh có thể hoàn tác mọi thứ."

Stephen im lặng. "Tôi đã chợt nghĩ về nó," gã thừa nhận. "Nhưng sau đó tôi không thể. Ý tôi là... đó không phải là việc của viên đá thời gian... và tôi cần phải giải quyết vấn đề của mình. Tôi cũng nghĩ rằng mình sẽ vượt quá giới hạn, tôi đã đã sử dụng nó rồi. Đúng chứ?"

Tony gật đầu. "Đúng vậy. Làm ơn đừng bao giờ sử dụng nó. Trừ khi bắt buộc phải làm vậy."

"Không đâu."

"Vậy..." Giọng Tony nhạt dần, anh khẽ nhếch môi. "Anh nói rằng đã ngủ với nhiều người à? Tôi có cần biết gì không?"

Stephen không chắc lúc này mình nên cảm thấy xấu hổ hay thích thú. "Thì, anh biết đấy... tôi là một nhà thần kinh học trẻ tuổi, nổi tiếng với hàng tấn tiền và lối sống xa hoa."

Tony khịt mũi. "Chúng ta thực sự sinh ra là dành cho nhau." Anh nhìn Stephen, đưa tay lên mặt gã.

"Anh thì được tha thứ, Tony," Stephen khẽ nói.

"Tôi biết, nhưng tôi không thể tức giận với người giống tôi nhất. Đó chính là tôi." Anh dừng lại. "Stephen, có gì làm phiền anh không? Nào, nói tôi biết đi."

"Điều ngu ngốc thôi," Stephen thận trọng nói.

"Không đâu, nói đi."

"Anh và Steve, anh bắt đầu một cuộc tình, đúng chứ?" Stephen muốn biết.

Tony nhìn gã bối rối. "Đúng vậy," anh nói. "Bọn tôi có tình một đêm, và sau đó, thì, phần còn lại chỉ là quá khứ."

"Và những người khác trước tôi cũng vậy?"

"Hầu hết đều vậy," Tony lắp bắp. "Stephen, để làm gì? Anh bảo là không sao mà."

"Không có vấn đề gì cả," Stephen trấn an anh. "Chỉ là... sao anh chưa từng ngủ với tôi?"

Tony đỏ mặt ngạc nhiên.

"Tôi có vấn đề gì à?" Stephen muốn biết. "Tôi không đủ hấp dẫn? Hay hấp dẫn? Hay-"

Tony che miệng gã. "Không, không!" Anh buột miệng. "Vậy đó là lý do vì sao..." anh nói khẽ. "Anh cảm thấy bất an."

"Tôi thực sự muốn biết,  Tony."

"Tôi cũng muốn biết, Stephen!" Tony nói thẳng với anh.

"Vậy thì tại sao? Hay chỉ là không đúng thời điểm? Tôi không muốn gây áp lực cho anh nếu anh không sẵn sàng, nhưng tôi chỉ .... cần biết."

"Không, nó quan trọng." Tony lại đỏ mặt.

Stephen chớp mắt. "Gì cơ?"

"Tôi bắt đầu mọi mối quan hệ khác bằng tình dục," Tony lắp bắp. "Nhưng với anh thì khác, và tôi muốn làm mọi thứ đúng. Theo đúng thứ tự. Thật ngu ngốc, phải không?"

"Không," Stephen nói khẽ. Thật dễ thương, gã có một người bạn trai thật đáng yêu. "Chỉ là... tôi không thể tin được anh đáng yêu như vậy."

"Gì," Tony nhìn sang một bên, ngượng ngùng. "Im đi!"

"Anh thật ngọt ngào," Stephen nói. "Đừng phủ nhận nó."

"Tôi xin lỗi," Tony bất ngờ nói, khiến Stephen ngạc nhiên.

Stephen cau mày. "Oh không, thưa ngài, đừng biến nó thành lỗi của anh! Hoàn toàn là lỗi của tôi."

"Yeah, tôi biết," Tony cười khúc khích. "Nhưng... tôi xin lỗi vì đã không coi trọng anh. Ý tôi là sự nghi ngờ của anh về... hoặc hơn hết là cảm xúc của anh với Steve. Tôi nghĩ đó chỉ là một trò đùa hoặc tôi không biết, có lẽ anh không chỉ đùa. Tôi thực sự không tin được nó sẽ đi xa hơn."

"Sự bất an của tôi không phải là lỗi của anh," Stephen nói khẽ. "Tôi sẽ cố gắng giải quyết vấn đề của mình với Steve kể từ bây giờ."

Tony đưa tay lên vuốt má gã. "Này Stephen," anh nói.

Stephen nhìn anh, ngạc nhiên khi nhìn thẳng vào mắt Tony.

"Tôi đang nhìn ai đây Stephen?" Tony tiếp tục nhìn gã, ánh mắt anh nhẹ nhàng và ấm áp. "Ai vậy?"

"Tôi." Stephen thấy hơi ấm lan tỏa trong lồng ngực, trước khi có một cảm giác mạnh mẽ hơn, mãnh liệt hơn theo sau, gần khiến gã không thở nổi. "Anh đang nhìn tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com