TruyenHHH.com

[ INTO1 ] TRÒ CHƠI ĐOÀN HỒN

CHAP 32: ĐẠI KẾT CỤC

thuyquyenvo093


Tháng 5 năm 2023, nhóm nhạc quốc tế debut hai năm INTO1 bị wajijiwa gọi về biệt thự, để chuẩn bị ghi hình show nhóm cuối cùng trước khi họ tốt nghiệp.

Các thành viên trong nhóm vào lúc này cảm thấy, nội dung trò chơi và hình thức ghi hình lần này so với trước đây không khác lắm.

Ngoại trừ

"Bá Viễn, anh làm xong chưa? Để em đến ngửi thử." Lưu Vũ cẩn thận tránh khỏi Trương Gia Nguyên đang bưng món khai vị, đi vào nhà bếp đến thẳng chiếc nồi đang ở trên bếp lửa.

Trương Gia Nguyên vụt qua nghe thấy câu này, liền đi ra bên ngoài vừa trách móc anh, "Ngửi gì mà ngửi, một lát làm xong thì bưng ra cho anh, bộ anh gấp lắm hả.."

Tiếng của máy hút khói trong phòng bếp khá lớn, đợi Trương Gia Nguyên đi xa, câu nói sau đó của cậu cũng không thể nghe rõ nữa.

"Đừng kê sát mặt vậy, cẩn thận hơi bốc lên."

Bá Viễn kéo Lưu Vũ lùi về sau, mở nắp nồi, nước canh đặc sệt đang sôi bong bóng ục ục.."

Lưu Vũ quay đầu xác nhận không có ai trong phòng bếp, lợi dụng tiếng ồn trong phòng, nhỏ giọng hỏi:"...Anh bỏ vào chưa?"

"Chưa, anh sợ chút nữa có ai vào nếm thử." Bá Viễn cũng đè thấp giọng nói, "Đợi một lát ăn cơm trước, lúc ăn gần xong anh sẽ hâm lại, dược tính hơi mạnh, uống xong bảo mấy đứa về phòng liền."

Lưu Vũ gật đầu ra hiệu đã hiểu.

Bá Viễn liếc nhìn về phía cửa, hỏi tiếp:" Trò này thật sự sẽ không có vấn đề gì phải không?"

"Lúc ký hợp đồng bọn họ đã nói rõ hết rồi mà."

Lưu Vũ kiên nhẫn giải thích, "Công nghệ này đã thông qua kiểm định an toàn bên trong rồi, về cơ bản đã liệt ra hết tất cả nguy hiểm tiềm ẩn, hơn nữa lúc đó sẽ có staff chuyên nghiệp giám sát trạng thái tinh thần của mọi người, bất kỳ lúc nào xảy ra vấn đề đều có thể dừng lại.

"Anh hiểu, chỉ là anh...căng thẳng quá." Bá Viễn vuốt ngực, hơi lo lắng thở dài một hơi, "Dù sao đây cũng là trò chơi thực tế ảo đầu tiên trên thế giới mà."

"Hơn nữa còn là trò chơi trốn khỏi mật thất, đương nhiên anh nói thế không phải vì anh không tin tưởng mọi người, chỉ là nhân cách, thứ này—đang yên ổn đột nhiên phải nhất định đi kiểm tra làm gì chứ?"

"Giống như trong một số phim, ban đầu vốn dĩ rất bình thường, hễ kiểm tra thì sẽ có chuyện ngay- Mặc dù anh tin nhóm mình chắc chắn sẽ không làm ra chuyện làm hại đến người khác...Haizz, sao em cười càng ngày càng lớn vậy!"

"Khụ khụ xin lỗi, trước giờ em chưa nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của anh." Lưu Vũ nhanh chóng dừng cười, cố ý khích anh, "Vậy phải làm sao giờ, anh cứ như vậy sẽ không lộ ra sơ hở bị mọi người phát giác chứ?"

Hay là chúng ta thay phiên nhau đổi vai, anh out trước, em ở lại dẫn nhóm?"

Bá Viễn nghe ra được ý châm chọc trong lời Lưu Vũ, liếc cậu, sau đó ngẫm lại bộ dạng căng thẳng quá mức của bản thân cũng cảm thấy buồn cười, không nhịn liền bật cười thành tiếng, tinh thần cũng dần thư giãn.

"Hay là thôi đi, anh sợ em cho mấy đứa kia ăn hành nữa." Bá Viễn nói, "Hơn nữa năng lực ứng biến của em cũng mạnh hơn anh, em cứ ở ngoài xem chừng, xảy ra việc gì còn có thể thương lượng với staff."

Lưu Vũ gật đầu phụ họa:" Em cũng nghĩ vậy, năng lực xoa dịu lòng người của anh cũng mạnh hơn em, phù hợp ở lại để chịu giày vò..."

"Em biến ra ngoài liền cho anh." Bá Viễn không nhịn được nữa.

"Hahahahahahahahhah!"

Trương Gia Nguyên trở vào phòng bếp, chỉ nhìn thấy cảnh tượng Bá Viễn nắm lấy Lưu Vũ đẩy ra ngoài, Lưu Vũ bám vào khung cửa không chịu đi hơn nữa còn đang cười sằng sặc.

Dừng khoảng hai giây, Trương Gia Nguyên cuốn tay áo vốn đã xoắn lên:

"Nào để em giúp anh, hai chúng ta cùng kéo ảnh ra ngoài.."

"Đừng đừng đừng!" Lưu Vũ bám riết lấy khung cửa, vừa cười vừa yếu ớt đưa ngón tay, "Em còn muốn nói câu cuối cùng!"

Trương Gia Nguyên buông cậu ra, ôm cánh tay đứng bên cạnh, "Rồi, anh nói đi."

Lưu Vũ cũng buông khung cửa ra, đứng tại chỗ làm kí hiệu của nhóm, nén cười hát:"We are INTO1!"

Vừa hát xong Trương Gia Nguyên liền cúi người vác cậu sải dài bước ra khỏi phòng bếp.

"INTO1 cũng vô ích, đừng chơi bài tình cảm ở đây, làm phiền đến trị an hôm nay của nhà bếp cao thấp gì đều kéo ra hết cho anh."

"We are INTO1-Cứu với Trương Gia Nguyên giết người rồi!"

Trương Gia Nguyên, Lưu Vũ đi càng ngày càng xa, Bá Viễn đuổi theo vài bước, nhìn các thành viên đang ở phòng riêng nhao nhao vây quanh anh, phòng khách lại trở nên ồn ào.

Anh không nghe rõ được các thành viên đang nói gì, nhưng có thể thấy rõ được nụ cười trên mặt họ, giống như những đóa hoa nhỏ rạng rỡ tràn đầy sức sống, nở rộ trong sự tắm táp bằng tình yêu thương.

Bá Viễn khẽ mỉm cười, quay người trở về phòng bếp.

---Có cái gì phải lo lắng chứ?

Bọn họ nhất định sẽ thắng thôi.

---

"Cho nên đây là trò chơi ghi hình toàn bộ tạo ra dựa trên "ý kiến –" của từng thành viên trong nhóm chúng ta ." Lâm Mặc quét mắt một vòng biệt thứ hoàn hảo không tì vết của họ, cùng với mười một cabin thực tế ảo được bày trong phòng khách.

Nhìn các thành viên đều có mặt, Lâm Mặc đau lòng đưa tay run rẩy chỉ vào Lưu Vũ và Bá Viễn: "Mà hai người từ đầu đến cuối đều đã biết hết tất cả!"

Lưu Chương tỉnh sớm hơn cậu vài phút ngồi bên cạnh sofa vẫn đang ôm mặt tự kỉ.

"Cũng không hoàn toàn là được sắp đặt sẵn." Lưu Vũ nhỏ giọng biện minh, "Nhà ma của vòng đầu tiên đúng là được sắp đặt, cho nên dù Patrick không nhắc đến công viên trò chơi anh chắc chắn cũng sẽ nói ra...những vòng sau đó mới do người thiết kế tăng ca bạo dạn thêm vào."

"Mấu chốt ở chỗ đó sao?" Bá Viễn quở trách.

"Nói cậu ấy chưa nói đến anh đó?"Nine âm thầm bên cạnh đâm thêm một dao, "Lúc hai người out còn nói yêu chúng tôi, lương tâm hai người không cắn rứt sao?"

Bá Viễn ngẩng đầu nhìn trời, bắt đầu mặc kệ.

"Hơn nữa bây giờ anh bắt đầu cảm thấy tò mò, buổi tối Lưu Vũ em out, có thật sự là anh mơ thấy em chăng?"

Nghe Nine gọi đến họ tên mình, chân mày Lưu Vũ khẽ nhíu, mặt bình tĩnh kéo tay người kia: "Quả thật là chính em đi vào không gian ý thức của anh, Nine, bởi vì em đặc biệt lo lắng cho anh..."

"Vậy âm thanh của bức tranh da đó là?"

"Đương nhiên là hệ thống tạo ra từ giọng của mọi người rồi."

"Còn giọng của em."

"..."

"..."

"Là em lồng."

"À à, cộng với buổi tối đêm hôm trước là để cảnh báo cao cấp trước cho anh đó." Châu Kha Vũ vỗ lưng Nine, châm lửa.

"Anh biết ngay." Nine vung tay Lưu Vũ, "Nguyên hôm nay em đừng mong nói chuyện với anh nữa."

"Hả? Nhưng lúc anh vừa tỉnh lại còn ôm lấy em khóc nữa mà..."

"Em im đi..."

Lưu Vũ cúi đầu lặng nhìn vạt áo ướt đẫm của mình.

Nine tức đến đỏ cả mặt, hung hăn kéo tay áo Patrick, "Em hôm nay cũng không được nói chuyện với em ấy."

"Được!" Patrick cũng cùng chung mối thù.

Lúc này Lưu Chương cũng đã tỉnh táo lại, dường như câu chuyện vừa nãy đã giúp cậu hiểu thấu được tất cả.

"Cho nên thật sự có thuốc mê trong canh à!" Đỉnh đầu cậu rối như ổ gà ngẩng mặt, nhìn Bá Viễn, " Lượng mà Lưu Vũ uống ít nhất cũng là người tỉnh lại cuối cùng, vậy là do em ấy cố tình giả vờ ngủ say, để không khiến bọn em nghi ngờ trong canh có vấn đề sao."

"Còn có buổi sáng vừa ra thoát khỏi biệt thự, lúc em vừa ra khỏi lều nhìn thấy anh đang chuẩn bị nướng thịt heo.. Nhưng nghĩ kĩ lại hôm đó vốn dĩ không một ai nghe thấy âm thanh giết lợn cả."

"Thêm vào đó lúc Mika mất bình tĩnh, Bá Viễn gọi em cùng giúp đỡ mới có thể khiến anh ấy bình tĩnh lại." Trương Gia Nguyên vỗ đùi, chậm chạp hiểu ra nói, "Nếu như anh ấy thật sự có thể một mình giết heo thì sao có thể không giữ nổi Mika chứ."

Mika:"What?"

"Không, ý em không phải nói rằng sức anh không mạnh bằng con heo."

Trương Gia Nguyên vội vã lấp liếm.

"Đúng! Đây mới chính là chỗ quan trọng nhất." Bây giờ Lưu Chương mới nhận ra suốt trò chơi lại đều có sơ hở, "Từng cửa đều thiết kế theo nguyện vọng của từng thành viên nhóm chúng ta, đây là điều mà anh Viễn đã đặt ra - Nhưng lúc bọn em bàn về những thứ này anh Viễn hoàn toàn không có mặt ở đó mà."

Lâm Mặc lập tức hiểu ra, chỉ về hướng Lưu Vũ đang lắc đầu nguầy nguậy:

"Anh! Chính là anh! Hai người được lắm âm thầm thông đồng sau lưng bọn em xong xuôi hết rồi."

"Cả lần Patrick out, rõ ràng đã nói trước hai người một nhóm cho dù xảy

ra chuyện gì đều sẽ không tách ra, tại sao Patrick lại bị lạc chứ?"

"Phải ha!" Patrick chống nạnh hỏi Bá Viễn, "Tại sao em lại bị lạc chứ?"

Bá Viễn muốn nói lại thôi, vừa muốn cười lại cảm thấy đuối lý, chỉ có thể im lặng tiếp tục giả lơ.

Vẫn là Lưu Vũ giải thích thay anh, "Cái này anh nói thật, Bá Viễn thiên vị em đó, sợ em chịu không nổi mới cho em out trước."

"Hả, thật á hả?" sự kiêu căng của Patrick nhỏ dần "Ngại quá."

"Hơn nữa em cũng báo thù rồi mà..." Lưu Vũ còn chưa nói liền bị Patrick sải bước dài bụm miệng lại.

Bá Viễn phóng ánh nhìn nghi vấn sang.

"Cái này em biết." Santa hào hứng, "Nếu như out trước, thì có thể kiểm soát thân thể của chính mình! Em ấy nói đó, là em ấy làm cho chính mình rơi xuống trước mặt em."

Bá Viễn:...

Bá Viễn: "Anh cảm ơn em à."

Patrick gượng cười ôm lấy anh Viễn của cậu ấy.

"Cơ thể! Có thể kiểm soát sao?" Riki im lặng đã lâu đột nhiên lên tiếng.

Nụ cười của Santa bất chợt đông cứng.

"Thật sự là em hỏi rất nhiều lần, em hỏi Santa thật sự anh chắc chắn là chỉ còn lại một cái đầu thôi sao? Anh ấy nói như thế nào thế nhỉ?" Lưu Vũ tằng hắng , bắt chước giọng Santa, "Đúng vậy! Anh chắc chắn! Một cái đầu, chỉ một cái đầu thôi!"

Riki chỉ liếc nhẹ Santa "À" một tiếng, giơ nắm đấm trước mặt Santa.

"Ê em đừng có mà gieo rắc thù hận quài đi." Lưu Chương trực tiếp cắt đứt cái mưu đồ nhỏ của Lưu Vũ, " Bây giờ chúng ta đang bàn về hai người, em đừng có mà di dời sự chú ý."

"Phải đó, mau chóng khai ra những điều còn lại đi." Châu Kha Vũ không biết đòi từ staff đòi đâu ra chiếc búa bằng bóng hơi, nắm trong tay, "Sau đó chúng ta từ từ xử lý từng cái ân oán một."

Lưu Vũ trốn về sau, miệng vẫn không biết sợ, "Ầy, người khác thì anh không nói làm gì, em và Trương Gia Nguyên không phải nên cảm ơn bọn anh sao?"

"Bọn em cảm ơn bọn anh cái gì!" Trương Gia Nguyên xù lông.

Cuối cùng Bá Viễn cũng tìm được cớ, liền hùa theo "Nếu không nhờ có cái trò chơi này, hai đứa đến giờ vẫn còn nghĩ là mình yêu đơn phương đó."

Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên nhìn nhau, đồng thời né tránh ánh mắt, một người cúi đầu nghịch bóng hơi, người kia quay lưng cắn móng tay.

"Gì? Hai đứa bây là từ hồi nào?" Lượng thông tin được mất của Lưu Chương làm anh sốc, "Thì ra Châu Kha Vũ không có yêu đơn phương hả?"

"..."

Nhìn thấy hai đứa kém cỏi và không có mắt cũng bị Lưu Vũ lừa gạt thành công, Lâm Mặc lại thở dài đang định cảm thán đồng đội quá yếu, đột nhiên nhớ đến thứ gì đó.

"Đợi đã!"

"Lúc nãy anh nói là...là đang livestream?"

Lưu Vũ bình tĩnh ném cho cậu ánh mắt "Giờ cậu mới hiểu sao".

"Vậy tụi em..." Lâm Mặc dùng tay ra dấu cậu với Lưu Chương, đột nhiên lắp bắp, "Cái đoạn cuối cùng của em..."

Lưu Vũ ẩn ý liếc nhìn Santa và Riki, rồi lại nhìn Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên, "Cái đoạn đó, bộ phận truyền thông của công ty chúng ta chắc bận rộn lắm đây."

"..."

Sáu người sập phòng trong nhóm đồng loạt tắt mic.

Một hồi lâu sau, Lưu Chương hỏi một cách khó khăn, "Fan nói như nào?"

Lâm Mặc nhìn Trương Gia Nguyên ra trước cậu, nhưng ánh mắt người kia đảo đi hướng khác."

Lưu Vũ cố tình im lặng hồi lâu, thấy Lưu Chương và Lâm Mặc bắt đầu lo lắng, mới mỉm cười, "Hai người đều cận kề với cái chết rồi, fan còn có thể nói gì nữa?"

"Theo như Lưu Vũ nói, bên bọn anh ban đầu phản ứng rất kịch liệt, sau đó dần dần bình tĩnh lại." Tai Châu Kha Vũ đỏ ửng, "Đến lúc hai chúng em out, bình luận trên màn hình còn đặt cược ai sẽ tỏ tình trước nữa."

"..Cũng chẳng hiểu cược chuyện đó để làm gì." Trương Gia Nguyên bực dọc nói" Lúc bọn anh bắt đầu như thế nào em không biết, nhưng sau đó lúc bọn em out bên các anh đã bắt đầu phát kẹo cưới rồi."

"..."

Lưu Chương và Lâm Mặc nhìn nhau.

"Đây cũng coi là kết cục đại đoàn viên hả?" Lâm Mặc chớp mắt.

"Đương nhiên là không rồi." Lưu Vũ cướp lời.

Chỉ nhìn thấy cậu ngồi xuống, thư thả vẫy tay với staff, "Mọi người ơi, có thể lấy hợp đồng với bút ra được rồi."

"Ngồi, ngồi xuống hết đi."

Lưu Vũ gọi các thành viên trong nhóm của mình đến.

Bá Viễn là người đầu tiên hiểu ra, ánh mắt sáng rỡ, tinh thần phấn chấn ngồi cạnh cậu.

Nine miệng nói không quan tâm Lưu Vũ nhưng thân thể lại rất thành thật mà ngồi một bên cậu.

Mười một người ngơ ngác ngồi xuống, nhìn quản lý của bọn họ bước ra từ trong đó, trên tay mỗi người đều cầm một sấp giấy dày.

Hợp đồng giấy trắng mực đen để trước mặt từng người một.

Mika mấp máy đọc chữ trên cùng, "Hợp đồng...gia hạn?"

"Đây là hợp đồng gia hạn!" Nine đập bàn đứng dậy, rồi nhanh chóng ngồi trở lại, kích động ôm lấy tay Lưu Vũ, "Đây là sự thật hả? Anh đang nằm mơ phải không? Em mau nhéo anh một cái đi!"

"Ui cha!" Bên phía Lưu Chương kêu thảm, vỗ tay Lâm Mặc bỏ xuống,

"Là do cậu ấy kêu người khác nhéo cậu ấy, em nhéo anh làm gì?"

"Tiểu Cửu, là sự thật đó!" Lâm Mặc cách một bàn nói với Nine.

Patrick lật qua vài trang giấy, nhìn thấy một hợp đồng khác giấu ở phía sau.

"Đại ngôn?"

"Đại ngôn gì?" Santa cũng nhào qua xem, đến khi nhìn kĩ chữ trên giấy,

vội vàng trở về ôm Riki còn ngồi tại chỗ nhảy cẩng lên, "Là đại ngôn trò chơi livestream đó!"

Không có một fan trò chơi nào có thể từ chối vinh dự này!

"Lần này Long Đan Ny kiếm được hời to rồi..."Trương Gia Nguyên đang tự lẩm bẩm đột nhiên nghe thấy hai tiếng ho của Châu Kha Vũ bên tai.

Ngẩng đầu thấy, Long Đan Ny vốn đang ở trong đám người đông đúc, lúc này mặt không cảm xúc nhìn cậu.

Trương Gia Nguyên đột nhiên hét lên: "Wajijiwa vạn tuế! Tôi yêu wajijiwa!"

Khiến cho mọi người đều phì cười.

"Chúng ta thắng rồi."

Trong sự ồn ào, Bá Viễn quay đầu nhìn Lưu Vũ, trong mắt lấp lánh giọt nước mắt hạnh phúc, "Chúng ta thật sự đã chiến thắng."

"Đúng vậy."

Lưu Vũ cười hiền hòa nhìn anh:

"Chúng ta đã biết từ lâu rằng, chúng ta sẽ chiến thắng."

Bởi vì bọn họ có những người đồng đội tài giỏi nhất, cùng với tình cảm vô cùng sâu đậm.

Những thứ không đánh bại được họ, cuối cùng sẽ tạo nên bọn họ.

Tháng 5 năm 2023, nhóm nhạc quốc tế INTO1 vốn sẽ bị giải tán nhận được đại ngôn nhóm của trò chơi thực tế ảo-kĩ thuật tân tiến nhất thế giới.

Cùng lúc đó, tin tức về hợp đồng gia hạn của họ được thông báo chính thức trong dự đoán của khán giả xem phát trực tiếp.

Trên thông báo chính thức về hợp đồng gia hạn, đội trưởng Lưu Vũ đại diện tất cả thành viên của INTO1cùng với fan, đã đưa ra một giao hẹn mà đối với giới giải trí mà nói khiến người mở mang tầm mắt:

Hy vọng từ bây giờ thời gian sẽ không còn là thứ chia cắt chúng ta nữa.

Ngày INTO1 giải tán chính là ngày mà tình yêu biến mất.

                                                                                                           -HẾT-

Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện đến giờ này, xin lỗi vì đã hứa lèo đến bây giờ mới kết truyện, nói chung thì mình vui khi đã hoàn thành nó, cảm ơn những bạn nào đã theo dõi mình từ hồi  mình support tụi nhỏ và những bạn đến giờ còn đọc truyện này =)))))) Mình cũng thấy có lỗi thiệt, quả truyện end hồi đời cố hỷ cố lai, mấy nhỏ tốt nghiệp luôn rồi, nhưng đã khởi đầu thì phải làm cho xong. Nói chung là tụi nhỏ rất đáng iu, xứng đáng được tìm hiểu nhóe.

Ai đợi được tới giờ thì chúc mừng mọi người tu thành chánh quả nhé =)))))))))

Cảm ơn mọi người rất nhèo hihi :3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com