TruyenHHH.com

Into1 He Thong Thi Luyen

Tổ chuyên án vây quanh bàn thảo luận manh mối, sáu người ngồi vây quanh thành một vòng, trên bàn là sơ đồ phân tích quan hệ nhân vật, suốt một buổi chiều bọn họ cẩn thận phân tích toàn bộ thông tin thu được kể từ khi tiến vào thôn cho tới nay.

Manh mối về Lương Hoài Thư đã biết biết gần như đầy đủ, bạn gái của hắn sắp lấy bằng tiến sĩ thì bị bắt cóc bán vào thôn này làm vợ của chú Lưu bên cạnh nhà Lý Phán Đệ, sau đó vì khó sinh mà chết, Lương Hoài Thư hẳn là vì báo thù mới đến thôn này dạy học.

Nhưng hắn thật sự đã báo thù sao? Theo Lý Phán Đệ nói, sau khi cô gái chết hai năm chú Lưu đã biến mất không còn tung tích, liệu có phải ông ta rời nhà lên thành phố làm việc hay không cũng không biết.

"Nếu là như vậy, Lương Hoài Thư làm sao báo thù?" Lưu Chương suy tư trong chốc lát, đặt ra nghi vấn: "Chẳng lẽ Lương Hoài Thư nhiều năm nay vẫn luôn chờ chú Lưu kia trở về? Luôn cảm thấy có gì đó không đúng."

"Đoàn Niệm Ca bị bắt cóc khi Lý Phán Đệ mười hai tuổi, ở thôn này hơn một năm thì chết, năm sau chú Lưu kia liền mất tích." Lưu Vũ hơi ngửa đầu, tính sơ lược một chút: "Như vậy lúc ông ta rời khỏi thôn Lý Phán Đệ mười bốn tuổi..."

"Chờ đã!"

Lưu Vũ đang nói lại đột nhiên bị Tề Hạc Minh vẫn luôn trầm mặc cắt đứt, cậu ta bất chợt đứng lên vỗ bàn một cái, trong ánh mắt sắc bén lóe lên tia sáng: "Mười bốn, mười bốn, Lý Phán Đệ lần đầu tiên gặp Lương Hoài Thư là lúc mười bốn tuổi!"

Thoắt cái, một loại ý nghĩ đáng sợ chậm rãi hình thành trong lòng mỗi người...

"Ai da, thật đáng sợ!" Lâm Mặc bị bầu không khí tĩnh lặng quỷ dị bất ngờ ập đến dọa cho run rẩy, cậu xoa xoa cánh tay, xoay người vỗ Trương Gia Nguyên bên cạnh: "Em xem, da gà trên cánh tay anh đều nổi lên."

"Nếu chú Lưu không phải rời đi, mà là bị Lương Hoài Thư âm thầm giết chết rồi làm giả thành ông ta rời khỏi thôn, giả thuyết này vô cùng có khả năng." Bá Viễn một tay chống cằm, cẩn thận phân tích: "Bởi vì trong nhà chú Lưu cũng chỉ có một mình ông ta, thử hỏi một người đàn ông trung niên ở trong thôn chẳng mấy ai để ý, một ngày nào đó ông ta đột nhiên rời khỏi nhà và mất tích, ai sẽ bận tâm đi tìm ông ta chứ? Hơn nữa căn bản là không có người hoài nghi ông ta bị người giết, càng không có ai nghĩ đến hung thủ lại là thầy giáo vẫn luôn nho nhã lễ độ trong thôn."

Bá Viễn lại lập tức phủ định suy đoán của mình, đưa ra dị nghị: "Đương nhiên đây cũng chỉ là một suy đoán lớn mật, nếu như Lương Hoài Thư thật sự đã báo thù từ bốn năm trước thì tại sao vẫn còn ở lại thôn nhỏ này?"

"Vậy thì phải đi hỏi hắn." Nói xong, Lưu Vũ lại trầm mặc ngồi xuống, dáng vẻ đầy tâm sự, sững sờ nhìn chằm chằm mặt bàn.

"Game giải mã này có chút khó khăn đó, manh mối cũng ít quá đi!" Trương Gia Nguyên nằm sấp trên bàn than vãn: "Hơn nữa đều là người bình thường, biết bọn họ làm ác cũng không thể động thủ với bọn họ, thật sự là nghẹn muốn chết luôn!"

Nghe vậy, Lưu Chương nghiêng đầu choàng lấy bả vai Tề Hạc Minh ra vẻ thân thiết nói: "Thật ra chúng ta có tool hack mà, Tề đại thiếu gia không phải đang cùng chúng ta vào game sao!"

Dị năng của Tề Hạc Minh chỉ cần chạm vào người hay vật sẽ thu được manh mối và thông tin, tuy rằng lực phòng ngự và sát thương không có, nhưng có thể nói là đỉnh cấp trong chế độ giải mã.

Lưu Vũ suy nghĩ nửa ngày, ngón tay mảnh khảnh gõ "Cọc cọc" trên mặt bàn gỗ, từ tốn nói: "Tôi cảm thấy chúng ta vẫn phải bắt đầu điều tra từ vụ án bù nhìn mặt người, đây là sự khởi đầu của toàn bộ vụ án tất nhiên sẽ có manh mối cực kỳ quan trọng, nhưng chúng ta lại không đào ra được."

"Đúng rồi, mọi người có nhớ còn một căn phòng ở nhà họ Đổng chúng ta vẫn chưa vào đấy!" Lâm Mặc chợt nhớ lại.

"Cái khóa kia." Trương Gia Nguyên cũng nhớ ra, thăm dò bổ sung, Lâm Mặc có chút kích động khoa tay múa chân khẳng định: "Đúng đúng đúng, chính là cái đó."

Sắc trời dần tối, Bá Viễn đi đến cửa sổ thò đầu nhìn ra bên ngoài, trong sân là lớp tuyết đọng thật dày, tuyết trên trời vẫn không ngừng rơi, bình thường giờ này bọn họ đã ăn cơm tối, nhưng hôm nay mãi vẫn không thấy vợ chồng bác sĩ tới gọi bọn họ ăn cơm.

Bá Viễn nhận thấy có gì đó không đúng nên cùng Lưu Chương vào phòng tìm kiếm một lượt, cả căn phòng trống rỗng, vợ chồng bác sĩ không biết đã đi đâu.

Hai người quay lại nói cho những người khác biết, cả đám vừa quyết định đẩy nhanh tiến độ giải mật, tạm thời không rãnh để ý hai vợ chồng bác sĩ Hướng đi đâu, bọn họ quyết định phải đến nhà họ Đổng trước.

Bọn họ ra khỏi phòng y tế thôn mới phát hiện có chuyện, bên ngoài hoàn toàn hỗn loạn, người gào khóc, người la hét, chạy loạn khắp nơi, đi hai bước liền gặp một thi thể thôn dân nằm trên mặt đất đã chết từ lâu.

Gần như mỗi nhà đều có người chết một cách không giải thích được, người còn sống trong nhà liền đem người chết kéo đi chôn, nếu cả nhà đều chết sẽ không có ai mang đi chôn cất, thi thể nằm la liệt khắp nơi.

Kỳ thật từ trước khi tổ chuyên án vào thôn đã thường xuyên xảy ra hiện tượng tử vong, thế nhưng đều là những người già yếu, sau khi bọn họ vào thôn chỉ vỏn vẹn hai ngày đã có thêm vài người già thân thể khỏe mạnh không hiểu sao lại chết, cho đến hôm nay, giống như đột nhiên bộc phát trên quy mô lớn, thanh niên tráng niên thậm chí là trẻ con đang không ngừng chết đi, giống như bị ai đó nguyền rủa.

Bọn Lưu Vũ mặc kệ tất cả, dù sao bọn họ chỉ là người chơi bình thường, cũng không phải bác sĩ, có sốt ruột thế nào cũng không cứu được mạng của những người này, lúc này phải ổn định tâm lý tranh thủ thời gian giải mã mới có thể thành công thông quan màn chơi.

Đoàn người vội vàng chạy tới nhà họ Đổng, đi vào trong sân nhìn thấy căn phòng kia vẫn khóa chặt như trước, Tề Hạc Minh tính tình nóng nảy xông lên tung một đạp vào cánh cửa bị khóa, trải qua nhiều năm gió thổi nắng chiếu cái cửa gỗ mục nát làm sao chịu được một đạp này, cửa gỗ "Ầm ầm" ngã xuống.

Trong phòng không có đèn tối đen như mực, tất cả đều do dự chậm chạp bước vào, Bá Viễn cầm đèn pin đi ở phía trước, căn phòng nhỏ bày trí rất đơn sơ, ngay cả cái bàn cũng không có, chỉ có một cái giường cũ kỹ đặt dựa vào tường và mấy băng ghế dài. Một sợi dây thừng dày bị đứt một nửa treo giữa căn phòng, vết bẩn màu đen trên đó giống như vết máu đã thấm vào từ rất lâu rồi.

Nhìn bụi bặm tích tụ trong phòng hẳn là rất nhiều năm không có người ở, cô gái nhỏ tính tình kiên cường trong lời kể của Lý Phán Đệ có lẽ đã bị đánh chết trong phòng này...

"Tề đại thiếu gia, vất vả cho cậu." Lưu Chương vỗ vỗ bả vai Tề Hạc Minh, Tề Hạc Minh đã không còn khiếp sợ kháng cự như lúc ở trấn Thương Ninh nữa, cậu ta vỗ ngực nói: "Yên tâm, giao cho tôi!"

Chỉ có Bá Viễn trong lòng biết rõ thời điểm Tề Hạc Minh thi triển dị năng là đang hao tổn tinh lực bản thân, bởi vì cậu ta có thể nhìn thấy và cảm nhận sâu sắc tất cả những thống khổ của người bị hại, đây là một loại tra tấn tinh thần cực hạn.

Tề Hạc Minh bắt đầu sờ từ dây thừng, chậm rãi chuyển đến băng ghế, cuối cùng cậu ta ngồi xổm xuống bên giường, hai mắt chậm rãi nhắm lại, thân thể run rẩy, trên trán đầy mồ hôi lạnh.

Mọi người không biết cậu ta thu được bao nhiêu manh mối nhưng cũng không dám lên tiếng quấy rầy, ngay khi Bá Viễn cảm thấy trạng thái của Tề Hạc Minh ngày càng không thích hợp, đang chuẩn bị tiến lên hỏi thăm, Tề Hạc Minh bất chợt mở mắt nhìn chằm chằm vách tường đối diện, dùng hết khí lực toàn thân xốc cái giường gỗ lên.

Theo tiếng "Rầm rầm", chiếc giường gỗ lỏng lẻo mục nát bị hất tung, lộ ra bí mật phía dưới gầm giường...

Tất cả đều bị hình ảnh trước mắt làm chấn động, trên vách tường dưới gầm giường khắc đầy chữ nhỏ rậm rạp, Bá Viễn cầm đèn pin nhìn kỹ, trên đó có ghi chép ngày cô bé bị bắt cóc, mỗi lần cô bé ở chỗ này trải qua một ngày sẽ khắc lên một ngày, nhưng thời gian cô bé ở đây cũng không lâu, vỏn vẹn chưa tới nửa tháng.

Trong hai chữ "chạy trốn" đầy tường còn xuất hiện tên cô bé, "Trương Duyệt Cẩn".

Trong nháy mắt, hình như tất cả bí mật trong thôn này đều được cởi bỏ, Lương Hoài Thư, bác sĩ Hướng, Trương Thiếu Khanh đều là người nhà của những cô gái bị hại đáng thương này, đây là một kế hoạch báo thù đã ẩn giấu rất nhiều năm.

"Họ Trương, cô ấy quả nhiên là con gái của Trương Thiếu Khanh và Hướng Cẩn Ngọc, con gái của hai người bọn không hề học ở nước ngoài, mà là đã chết ở vùng nông thôn hẻo lánh này từ nhiều năm trước!" Lâm Mặc cơ hồ sắp không khống chế được cảm xúc của mình nữa, có chút kích động la lên.

Lưu Vũ khom lưng kề sát vào cẩn thận xem xét chữ viết trên tường, lúc này cậu từ đám chữ rậm rạp nhìn thấy nửa câu thơ, "Phấn thân toái cốt toàn bất cố".

"Thiên chuỳ vạn kích xuất thâm san,
Liệt hoả phần thiêu nhược đẳng nhàn.
Phấn thân toái cốt toàn bất cố,
Yếu lưu thanh bạch tại nhân gian."*

Lưu Vũ chậm rãi đọc ra toàn bộ bài thơ, dừng một chút nói: "Là 'Thạch Hôi Ngâm' của Vu Khiêm."

*Dịch nghĩa
Vịnh Đá Vôi
Trải qua ngàn vạn rìu búa đập nện lấy ra khỏi rừng sâu,
Lửa hừng hực thiêu đốt cũng coi chuyện bình thường như thế.
Cho dù tan xương nát thịt làm sao sợ hãi,
Chỉ vì đem một mảnh thanh bạch trường lưu nhân gian.

"Tôi thấy cô bé bị tra tấn, bị trói vào băng ghế... bị treo cổ đánh, đánh không còn hình người, không rên dù chỉ một tiếng, cô bé mới mười bốn tuổi." Tề Hạc Minh hít sâu một hơi, suýt nữa đứng không vững, cậu ta khó chịu buồn bực đánh mạnh vào ngực, ngồi ở bên giường cảm thán nói: "Thật sự là một cô bé cương liệt trinh khiết**..."

**Kiên cường khí khái, trong trắng trinh tiết.

"'Phấn thân toái cốt toàn bất cố, yến lưu thanh bạch tại nhân gian' Trương Duyệt Cẩn lưu lại những lời này nhất định không phải ám chỉ đến trinh khiết!" Lưu Vũ nghe vậy lập tức lắc đầu phủ định: "Gia đình gia giáo như vậy không có khả năng truyền dạy suy nghĩ cũ nát phong kiến tầm thường này."

"Mẹ cô bé là anh hùng trong cuộc chiến chống dịch SARS, cha cô bé từng tham gia chiến tranh bảo vệ đất nước, ông nội là một chiến sĩ cách mạng sắt thép, một gia đình trung thành và liệt sĩ như vậy con cháu khẳng định cũng là người độc lập, tỉnh táo, ngoan cường và kiên trì." Lưu Vũ tiếp tục kiên định nói: "Mặc dù cô bé chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng tinh thần phản kháng bất khuất đã ngấm sâu từ trong xương tủy, cô bé viết bài thơ này, tôi nghĩ ý nghĩa chân chính là sự kháng cự kiên quyết chống lại các thế lực xấu, cũng có sự phản kháng bất khuất đối với số phận."

"Mọi người biết có bao nhiêu cô gái bị bắt cóc đã chấp nhận số phận của mình, sống dưới sự áp bức và dụ dỗ, bị đánh đập chửi mắng để tiếp tục tồn tại không? Mặc dù nạn nhân không nên bị lên án, họ cũng bị ép buộc không có sự lựa chọn mới chọn cách sống như vậy... Nhưng Trương Duyệt Cẩn hoàn toàn ngược lại, cô bé thật sự khiến tôi kính nể." Lưu Vũ sờ sờ hai gò má ướt sũng, đau đớn cảm thán: "Cái gọi là lưu lại 'thanh bạch' ở nhân gian, nhất định không phải là thân thể mà là linh hồn bất khuất của cô bé, tinh thần kiên cường chống lại số phận."

"Cô bé bảo vệ phẩm giá của mình, bảo vệ linh hồn của mình." Lưu Chương nhắm mắt lại nói thêm: "Cô bé, giống như ông nội của mình, là một anh hùng."

Nghe đến đây, Bá Viễn vẫn luôn im lặng thoắt cái ánh mắt sáng ngời, nhanh chóng nói: "Mọi người nói không sai, vậy tử vong quy mô lớn trong thôn liệu có quan hệ với vợ chồng bác sĩ Hướng hay không?"

"Họ hoàn toàn có điều kiện và có khả năng làm điều đó, chẳng hạn như đầu độc." Bá Viễn dừng lại một chút, nói tiếp.

Trương Gia Nguyên hơi khó tin hỏi: "Hạ độc? Hạ độc ở đâu mới có thể hạ thuốc toàn bộ người trong thôn đây?"

"Giếng nước!" Lưu Vũ cùng Lâm Mặc gần như đồng thời thốt ra.

"Tôi chợt nhớ ra, bác sĩ Hướng chưa bao giờ đến giếng lấy nước, vẫn luôn dùng nước sông." Lâm Mặc kích động vội vàng nói: "Tôi từng giúp bác sĩ Hướng lấy nước, từng hỏi tại sao lấy nước bên bờ sông thuận tiện hơn nhưng hầu như không có người dân nào đến lấy. Bác sĩ Hướng lúc ấy cười lạnh một tiếng, nói với tôi, trong lòng bọn họ có quỷ, nên không dám uống nước sông..."

Bá Viễn cúi đầu suy nghĩ một chút, kết luận: "Bởi vì bọn họ quanh năm dìm chết bé gái trên sông nên mới kiêng kị nước sông này, vậy thì chỉ cần hạ độc trong giếng nước, thôn dân một người cũng không thoát được..."

"Chờ một chút, giếng nước trong thôn sao?" Tề Hạc Minh đột nhiên nhớ tới gì đó, nói với mọi người: "Tôi nhớ rồi, Lý Phán Đệ từng nói Lương Hoài Thư bảo cô ấy đừng đến giếng lấy nước. Nếu vậy xem ra, Lương Hoài Thư cũng biết..."

"Lúc này, có lẽ tôi đoán được bọn họ đang ở đâu..." Trong lòng Lưu Vũ đột nhiên run lên, có vài phần do dự nói.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com