TruyenHHH.com

Into1 He Thong Thi Luyen

Khi An Diệu Linh được giải cứu, cậu ta đang chơi đàn xô-na để giải phóng dị năng của mình, tiếng nhạc cao vút kỳ dị truyền ra khiến cả phòng rơi vào mê hoặc.

Lúc bọn Santa đạp cửa xông vào, mỗi một người trong phòng đều đang đắm chìm trong thế giới riêng của họ, nhảy múa thác loạn, nhìn như vừa chơi một ít thuốc cấm, bất kể là người dẫn chương trình hay nhân viên công tác cứ như đang nhảy nhót ở quán bar, chỉ thiếu một cái đèn chớp nháy khiến bầu không khí thêm phần rực cháy là đủ bộ.

Sau khi nhanh chóng giải quyết xong đám nhân viên, Vương Nhị Cường lập tức đánh thức An Diệu Linh khỏi trạng thái đắm chìm trong âm nhạc.

An Diệu Linh là một tài năng của học viện âm nhạc, có thể diễn tấu gần hai mươi loại nhạc cụ, hơn nữa đối với mỗi loại nhạc cụ có thể chơi ra những phong cách khác nhau, và đạo cụ của cậu ta chính là xô-na.

Lúc dùng tới xô-na, mấy ai có thể chống lại cậu ta? Nhưng ảnh hưởng của nó quá lớn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả bản thân, cho nên bình thường cậu ta ít khi sử dụng, nếu không phải để bảo vệ mình cậu ta cũng không mạo hiểm sử dụng nó.

An Diệu Linh không mấy tỉnh táo lắc lắc đầu, nhưng vẫn nhớ đến phải thu hồi kèn xô-na.

Vương Nhị Cường tiến lên vỗ nhẹ khuôn mặt thanh tú của An Diệu Linh, lo lắng hỏi: "Con trai! Con không sao chứ?"

"Chú Nhị Cường?" An Diệu Linh rất nhanh lấy lại sự tỉnh táo, nhìn về phía sau Vương Nhị Cường thấy một đám người xa lạ, vì thế vội vàng hỏi: "Chỉ có một mình chú sao? Còn các đồng đội khác thì sao?"

"Nơi này phòng nhiều lắm, còn chưa tìm được bọn họ." Vương Nhị Cường thở dài, tức giận bất lực nói: "Tìm được con đều nhờ người của đội khác đấy..."

Doãn Hạo Vũ đứng ra giải thích thay Vương Nhị Cường: "Vân Trác Thanh của chiến đội Thu Phong, anh ta có thể nghe được thanh âm trong phạm vi mười dặm, là anh ta nói với Vương Nhị Cường nghe thấy căn phòng dưới cùng có tiếng xô-na nên chúng tôi mới tới tìm xem."

"Đây là ai?" Nói xong An Diệu Linh đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: "Hai người cũng là game thủ à? Chiến đội Thu Phong cũng vào màn này? Có bao nhiêu game thủ tiến vào màn này?"

"Xin lỗi, vấn đề của cậu chúng tôi tạm thời không có cách nào trả lời." Vu Trác chậm rãi bước lên trước lễ phép nói: "Bởi vì chúng tôi cũng không biết..."

Cậu ta còn chưa dứt lời, đột nhiên ở cửa hiện lên một bóng trắng, hai luồng tơ nhện cực nhỏ sắc bén bắn về phía Cao Khanh Trần và Riki, mọi người nhìn thấy một màn này kinh ngạc đồng thanh kêu lên: "Người Nhện?"

Tơ nhện có độ dẻo dai rất mạnh, nếu trúng mục tiêu hoàn toàn có thể khiến cho đầu thân hai nơi, Santa phản ứng cực nhanh xoay người nhảy về phía trước, lập tức vung kiếm chém đứt tơ nhện.

Người nọ khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, cả người giống như một con nhện dùng hai tay hai chân vững vàng bám vào trần nhà, có chút kinh ngạc nói: "Anh thế mà có thể chặt đứt tơ nhện của tôi..."

Người Nhện bò trên tường với tốc độ cực nhanh, vội vàng nhảy xuống đất lăn vài vòng, vóc người của cậu ta không cao, làn da rất trắng, dáng vẻ có một chút mềm mại.

"Các người là ai, thả chú Nhị Cường và Tiểu Linh ra!" Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một nam một nữ chặn ở cửa ra vào, hai người một người mặc quần áo màu đỏ, một người mặc quần áo màu lam, nam cầm súng phun lửa trong tay, nữ cầm súng tạo băng, đang hung hăng nhìn chằm chằm Phong Bạo và Tu Tề.

"Cái gì vậy? Fire and Ice trong truyền thuyết?" Châu Kha Vũ đột nhiên nhớ tới đồng đội mà Vương Nhị Cường từng miêu tả với bọn họ, thốt lên.

"Đừng đánh, đừng đánh, đều là bạn tốt!" Vương Nhị Cường phát hiện sai sai, vội vàng ngăn lại đồng đội của mình.

Người Nhện vội vã đi tới bên cạnh An Diệu Linh, nhìn cậu ta một lượt từ trên xuống dưới hỏi: "Tiểu Linh, chú, hai người không sao chứ?"

"Tôi đã nói gì hả, đừng gọi tôi là Tiểu Linh! Không được gọi là Tiểu Linh!" An Diệu Linh nghe được xưng hô này sắc mặt tối sầm, liên tục cự tuyệt.

"Nhưng em tên là An Diệu Linh mà!" Người Nhện xoa gáy An Diệu Linh, mang vài phần giọng điệu trưởng bối: "Tiểu Linh thật dễ nghe nha."

Cao Khanh Trần có chút khó hiểu, hạ giọng hỏi đồng đội: "Tiểu Linh thì sao chứ? Vì sao cậu ta không muốn người khác gọi mình là Tiểu Linh?"

Vu Kì Vân cúi đầu ho khan một tiếng, do dự một lát mới nói: "Khụ khụ, cái này a, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một thuộc tính nào đó, tóm lại chính là ý tứ không tốt lắm."

"Thật ngại quá đi, vừa rồi đã đắc tội." Cũng không biết có phải nghe được bọn họ xì xào bàn tán hay không, Người Nhện lễ phép nói với bọn họ: "Chào mọi người, chiến đội Địch Trần, Chu Diệc Nhiễm, cũng là đồng đội của chú Nhị Cường"

"Chu... Chu, Hiệp?*" Châu Kha Vũ dừng lại một chút, nhẹ giọng hỏi.

*
Chu Diệc Nhiễm(Zhū Yì Rǎn)
Chu Chu Hiệp(Zhū Zhū Xiá): Nghĩa là người nhện. Kha Vũ nghe họ Chu xong lại liên tưởng tới dị năng nên mới hỏi như thế.

Nghe được cách gọi này vẻ mặt Chu Diệc Nhiễm đột nhiên có chút khó coi, trong đầu hiện lên chú heo** nhỏ từng nổi tiếng một thời mặc áo da màu đỏ, cậu ta lúng túng cười nói: "Nếu không, cứ gọi là Người Nhện đi, tốt xấu gì cũng được tính là một người..."

**(Zhū): Heo, phát âm giống nhau nên Chu Diệc Nhiễm nhớ tới chú heo này.

"Nào nào, giới thiệu cho mọi người một chút, hai anh em này đến từ nước ngoài." Vương Nhị Cường nhiệt tình kéo hai anh em qua, thay mặt bọn họ giới thiệu: "Tiểu Quân cùng Tiểu Hân."

"Chào mọi người, Kiều Cách Quân."

"Kiều Cách Hân."

Hai anh em sau khi biết được là nhầm lẫn đều vô cùng thành khẩn nói lời xin lỗi, tính tình một chút cũng không khoa trương như vẻ bề ngoài của họ.

"Nè, hai người cố ý mặc như vậy sao?" Cao Khanh Trần nhìn màu sắc và kiểu dáng quá mức trung nhị này, nghi hoặc hỏi.

"Đúng đó, đúng đó!"Kiều Cách Hân vẻ mặt hưng phấn tạo dáng vừa màu mè vừa trung nhị, cười nói: "Có phải rất ngầu không!"

Kiều Cách Quân bất đắc dĩ nghiêng đầu che mặt lại, nếu không phải em gái yêu cầu, cậu ta tuyệt đối sẽ không mặc loại quần áo ba chấm như vậy...

"Đồng đội của mọi người đều..." Doãn Hạo Vũ cẩn thận cân nhắc từ ngữ một chút rồi nói: "Đặc biệt như vậy sao?"

Tất cả nhịn không được cong khóe miệng, quả thật rất đặc biệt, đại thúc công trường mộc mạc, tài tử âm nhạc thổi xô-na, cặp song sinh băng hỏa đến từ nước ngoài, Heo nhỏ... À không, là Người Nhện, những người hoàn toàn không có giao điểm này rốt cuộc làm thế nào hợp lại thành một đội?

Thật sự khiến cho người ta vô cùng tò mò, muốn biết ngay lập tức đội trưởng của bọn họ là thần thánh phương nào mới có thể tìm được một đám người như vậy.

"Đúng rồi, chúng tôi dưới sự trợ giúp của đội trưởng Giang Hà Hồ Hải Tô Bình Hà mới tìm được mọi người." Nói xong, Kiều Cách Hân giơ tay lên làm hình cái loa, hướng ngoài cửa hô một câu: "Đội trưởng Tô, các người còn ở đây không?"

Địch Trần là chiến đội cuối cùng của top 10 chiến đội, còn Giang Hà Hồ Hải là chiến đội lớn thứ tư sau Kiêu Long, không ngờ bọn họ cũng vào màn này...

Giây sau, từ cửa bước vào một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, đeo kính gọng đen, mặc áo sơ mi kẻ sọc, đích thị là cách ăn mặc tiêu chuẩn của những con người hệ khoa học tự nhiên, nhưng tóc trên đầu còn rất dày, không biết có đội tóc giả hay không, dù sao nhìn dáng vẻ này của hắn ta luôn cảm thấy phải mang đầu Địa Trung Hải mới thích hợp.

Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào, vì bước chân quá mạnh mẽ khiến bộ tóc giả bị lật lên, lộ ra da đầu bên dưới không rậm rạp cho lắm, hắn lại cuống quít đem bộ tóc giả kéo về, vừa mở miệng chính là giọng Tứ Xuyên Trùng Khánh: "He he, không phải tôi, đội trưởng chúng tôi ở phía sau nha~"

Mọi người tiếp tục chờ đợi, theo sát phía sau cậu ta là người đàn ông trung niên trên mặt đeo kính có chút nghiêm túc, vóc người hơi béo, dưới áo sơ mi màu trắng là quần tây giày da, rất giống bộ dáng tiêu chuẩn của chủ nhiệm lớp.

Nhìn thấy ánh mắt khó tin của mọi người, ông ta nhanh chóng né sang bên cạnh, dùng tiếng phổ thông cực kỳ tiêu chuẩn thậm chí có chút cố ý nói: "Tất nhiên là, cũng không phải tôi."

Sau hai lần là giả, cuối cùng Tô Bình Hà cũng xuất hiện ở cửa, khoác áo măng tô màu đen, đôi chân thon dài thẳng tắp được bó chặt trong quần, để kiểu tóc cực kỳ gọn gàng, ngoại trừ vết sẹo ở đuôi lông mày, khuôn mặt vô cùng sạch sẽ, không có chút cảm xúc dư thừa nào.

Nếu như nhất định phải dùng từ gì để hình dung hắn ta, vậy thì chỉ có hai chữ "sảng lợi***", nếu như nói Sở Kiêu ít nhiều dính chút khói lửa phù hoa của thiếu gia Kinh giới, vậy thì Tô Bình Hà chính là một thân sạch sẽ, giống như hiệp khách khoái ý ân cừu**** trong tiểu thuyết võ hiệp, làm việc tuyệt đối không dây dưa.

***Nhanh nhẹn, lanh lợi.
****Có ân báo ân, có oán báo oán.

Hắn bước nhanh đến trước mặt Vu Trác, hơi nhếch khóe miệng vươn tay ra nói: "Vu đội trưởng, đã lâu không gặp."

"Tô đội trưởng, không nghĩ tới sẽ gặp được anh ở đây, vinh hạnh." Vu Trác nhẹ nhàng bắt tay Tô Bình Hà, lễ phép hàn huyên.

Tô Bình Hà cười nhẹ một chút nói: "Đã lâu không gặp, chân Vu đội trưởng... hình như linh hoạt hơn không ít?"

"Đa tạ Tô đội trưởng quan tâm, cơ duyên xảo hợp, tôi đã khỏi hẳn rồi." Vu Trác không muốn tiết lộ quá nhiều chi tiết, dù sao dị năng của Cao Khanh Trần thật sự rất dễ thu hút sự thèm muốn của người chơi có tâm tư bất chính.

Nghe đến đây, Cao Khanh Trần vì lời nói của Vu Kì Vân lúc trước gợi lên quá khứ khổ sở yên lặng lui về sau lưng đồng đội, chỉ lộ ra một đôi mắt cảnh giác đánh giá Tô Bình Hà.

Tô Bình Hà đương nhiên không bỏ sót chi tiết này, trong lòng hắn ta đoán được bảy tám phần, hơi nghiêng đầu nói với Vu Trác: "Sao vậy, Vu đội trưởng không định giới thiệu cho chúng tôi một chút à?"

Lời này tuy rằng nói với Vu Trác, thế nhưng ánh mắt hắn ta một khắc cũng không rời khỏi Cao Khanh Trần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com