Into1 He Thong Thi Luyen
Lửa trại ấm áp chiếu sáng một góc rừng cây tối tăm, lá cây phát ra âm thanh xào xạc rất nhỏ, trong hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh, ba người có chút buồn ngủ. Chướng khí tầng tầng lớp lớp dường như có hiệu quả thôi miên, ba người đều ngáp liên tục, dựa vào thân cây mệt mỏi không chịu nổi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ mất. Nhưng giờ phút này bọn họ còn chưa thể nghỉ ngơi, nếu không, lần sau thật sự không chắc còn có thể tỉnh lại."Dù sao cũng không ra được, không bằng nói chút chuyện phiếm đi." Tô Bình Hà vuốt mặt, mạnh mẽ lấy lại tinh thần đề nghị một câu. Châu Kha Vũ thay đổi tư thế ngồi: "Nói cái gì?""Nói chuyện hai người đã vào game bao lâu rồi, tôi đã gần năm năm rồi." Tô Bình Hà cười khẽ nói: "Tôi xem như là nhóm game thủ vào tương đối sớm, nói ra có chút xấu hổ, tôi và Lý Cảnh Sơn xem như là game thủ cùng thời đại.""Năm năm?" Nghe được con số này, Mika đột nhiên tỉnh táo hẳn, anh thấp giọng mắng: "Đáng chết, cái game này rốt cuộc xuất hiện từ khi nào?""Đúng vậy, lúc tôi mới vào game, chính là thời kỳ đỉnh cao của Lý Cảnh Sơn, đó là thời đại dành riêng cho hắn." Tô Bình Hà nhớ lại chuyện cũ, có chút cảm khái: "Ngay cả lính mới vào game như tôi cũng đã nghe đến hắn, danh tiếng của hắn rất lớn. 'Mười năm nữa cũng không xuất hiện được một Lý Cảnh Sơn', lời nói năm đó đặt ở thời điểm hiện tại, xem ra không hề sai. "Nhìn thấy Mika và Châu Kha Vũ tựa hồ đều rất hứng thú với Lý Cảnh Sơn, Tô Bình Hà lại tiếp tục nói: "Kỳ thật, trước Lý Cảnh Sơn, không phải không có người chơi có thực lực mạnh đến mức có thể gây chấn động khiến người người kinh sợ, chỉ là vận khí của bọn họ có vẻ không tốt lắm, phần lớn không lâu liền chết trong thế giới game đầy tàn khốc, từ đó biến mất trong dòng nước lũ của hệ thống, dần dần cũng không có người nhắc tới...""Đều là chuyện cũ thôi, những người từng là "Nhân vật phong vân", hoặc là đã chết, hoặc là... sống nhưng người không ra người quỷ không ra quỷ, cũng không biết là hệ thống hủy hoại bọn họ, hay là bọn họ tự mình hủy mình." Tô Bình Hà thở dài thật sâu, lại tự giễu nói: "Nhìn lại quá khứ, tôi quả thực không thể tin được mình đã ngồi vào vị trí đội trưởng chiến đội đứng thứ tư. Rõ ràng trước kia nhiều người chơi lợi hại như vậy, sao giờ lại đến phiên tôi ngồi lên vị trí này? Tôi thậm chí còn cảm thấy, vì những người chơi lợi hại kia đã không còn, cho nên tôi mới có thể một đường bò lên..." Tô Bình Hà nói xong, cười lắc đầu, tựa hồ là đang tỏ vẻ ngay cả chính mình cũng không thể tin được."Thời gian tôi vào game hẳn là sớm nhất trong đội chúng tôi, tính ra đã hai năm rồi, gia nhập đội ngũ hiện tại cũng đã gần nửa năm." Mika cũng rơi vào hồi ức, nói xong anh nhìn về phía Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ là người thần bí nhất trong đội bọn họ, không ai biết rốt cuộc cậu vào game từ khi nào.Tô Bình Hà mỉm cười nói: "Châu Kha Vũ, tôi phát hiện những tư liệu tôi điều tra được liên quan đến cậu đều là giả, nhưng kỳ quái chính là, vì sao ngay cả quốc gia cũng chấp nhận những tư liệu giả này? Tôi nghĩ rằng chỉ có một khả năng ..." Trừ khi thông tin của cậu là quốc gia làm giả.Châu Kha Vũ không có phản bác, Tô Bình Hà cũng không có phá vỡ, đáp án gần như sáng tỏ, bọn họ đều hiểu rõ không nói chỉ cười."Trong đội Phong Bạo các cậu, tôi tò mò nhất chính là cậu." Nói xong, Tô Bình Hà hướng Châu Kha Vũ nhếch khóe môi lên, ánh mắt trong suốt, hàm chứa ý cười giảo hoạt đề nghị: "Đến đội chúng tôi đi, đội Phong Bạo cho cậu bao nhiêu, tôi cho cậu gấp đôi!""Thật ngại quá, Tô đội, anh quang minh chính đại đào đồng đội của chúng tôi ngay trước mắt tôi, vậy cũng được sao?" Mika lắc đầu cười nói."Ai, tôi còn chưa nói xong đâu." Tô Bình Hà tiến lại gần vỗ vỗ bả vai Mika: "Cậu cũng đến, tôi cũng cho cậu gấp đôi!"Đây là ý tôi sao?! Mika nhất thời bị tư tưởng và hành động chu đáo của Tô Bình Hà làm cho kinh hãi, chỉ có thể cười khoát tay tỏ vẻ cự tuyệt: "Không được, không được, đội của các người còn chưa đủ loạn sao? Tôi sẽ không vào góp vui."Châu Kha Vũ cũng nở nụ cười, ngày thường cậu không cẩu thả cười nói, hơi chua xót nói đùa: "Tô đội cần gì phải vội vàng đào người, cái quỷ đánh tường này, chúng ta thật sự không chắc có thể đi ra ngoài... Anh cảm thấy trước khi chết bên cạnh không có người của đội mình, con đường suối vàng này anh có an tâm đi hay không?"Trò đùa xuống địa ngục như vậy từ trong miệng Châu Kha Vũ nghiêm trang nói ra, ngược lại có một sự hài hước, chọc cho Tô Bình Hà cùng Mika đều cười ra tiếng. Cười cười một chút, Tô Bình Hà đột nhiên biến sắc, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ, "Vì sao cậu lại nói là 'Quỷ đánh tường'? "Mika và Châu Kha Vũ đều bị Tô Bình Hà đột nhiên thay đổi làm cho giật nảy mình, Châu Kha Vũ nghi hoặc hỏi một câu: "Cái gì?""Ngay từ đầu cậu đã nói đây là 'Quỷ đánh tường', tôi muốn hỏi cậu, dưới tình huống không có bất kỳ dấu hiệu linh dị nào, tại sao cậu lại nói như vậy?" Tô Bình Hà ngữ khí nghiêm túc hỏi.Châu Kha Vũ không biết Tô Bình Hà là có ý gì, cậu dừng lại một hồi lâu, mới ý thức được gì đó, cẩn thận suy nghĩ một chút trả lời: "Là Bá Viễn Đạo trưởng, trong lớp học siêu nhiên của Bá Viễn Đạo trưởng mở ra, anh ấy nói cho chúng tôi biết, tất cả những nơi có thể đi ra ngoài nhưng lại không thể thoát ra được có thể gọi là ' Quỷ đánh tường'. ""Trong đội các cậu có đạo sĩ..." Tô Bình Hà cúi đầu suy tư nói thầm: "Vậy anh ta có nói cho các cậu biết, nên phá giải như thế nào không?"Mika nhận được ánh mắt của bọn họ, hai tay giang ra, bất đắc dĩ nói với Châu Kha Vũ: "Ha ha, người anh em, cậu biết anh mà, tiết học này, anh vẫn luôn là trốn học..."
"Tôi trái lại một tiết cũng không bỏ, nhưng thứ tôi cảm thấy hứng thú đều là các loại yêu ma lợi hại, loại kiến thức như xua đuổi tà ma này, tôi nhất thời nhớ không ra..." Châu Kha Vũ nhắm mắt lại, vuốt ve huyệt thái dương trả lời.
"Đừng như vậy, cậu cũng đừng để thời khắc mấu chốt lại đánh rơi mắt xích, mau ngẫm lại xem!" Tô Bình Hà nghe vậy vội vàng tiến đến bên cạnh Châu Kha Vũ, gấp đến độ nói ra phương ngữ Thiên Tân.Mika cũng lại gần, có chút kích động đè bả vai Châu Kha Vũ nói: "Kha Vũ, Kha Vũ, lúc này toàn bộ đều dựa vào cậu, người anh em à!""Giấy, chu sa, gạo nếp, hồ lô..." Trong đầu Châu Kha Vũ nhanh chóng hồi tưởng lại các loại đồ vật Bá Viễn từng nói qua, đột nhiên trước mắt cậu sáng ngời, lẩm bẩm nói: "Máu chó mực!"...Theo động tác dùng sức bó chặt vết thương của Trương Gia Nguyên, máu đỏ thẫm trong nháy mắt thấm ướt vải vóc, rất nhanh, máu chảy ra từ cánh tay Tôn Trường Toại rơi xuống nước bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả cánh tay hắn. Mà Tôn Trường Toại tựa như không cảm giác được đau đớn, duy chỉ dùng ánh mắt tối tăm không rõ nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên, ngay cả tiết tấu hô hấp cũng không hề rối loạn.Ngược lại, Trương Gia Nguyên không đành lòng nhìn cảnh tượng đẫm máu này, nhíu mày cảm thán: "Chậc chậc, những người này là ai! Vậy mà lá gan lớn như vậy, dám giết ngươi ở ngay Tôn phủ? Còn tới không chỉ có một người, cố ý mai phục ở phía sau hòn giả sơn, nếu không phải ta nhanh tay lẹ mắt, ngươi đã sớm đi chầu Diêm Vương. ""Cho nên đa tạ ân cứu mạng của mẹ nhỏ!" Một lúc lâu sau, Tôn Trường Toại mới mở miệng trả lời: "Ngày sau nhất định sẽ báo đáp."Trương Gia Nguyên nghe nói như vậy, đột nhiên hăng hái, trong đầu cậu nảy ra một ý nghĩ, theo sách lịch sử học được, quân phiệt này hẳn là rất có tiền đúng chứ? n cứu mạng, bốn ngàn đồng hẳn là đáng giá chứ? Dứt khoát tìm được 4000 đồng trả lại cho Lâm Mặc ngày đó bị Bá Viễn Đạo trưởng lừa gạt, để Lâm Mặc không còn canh cánh việc này trong lòng. Ánh mắt cậu sáng quắc nhìn chằm chằm Tôn Trường Toại một lúc, lại đột nhiên quay mặt đi, cố ý làm ra bộ dáng không tin, bĩu môi hoài nghi hỏi: " 'Ngày sau nhất định sẽ báo đáp', lời này thật vô nghĩa nha, nếu như sau khi ra ngoài chớp mắt ngươi liền quên thì sao?""Mẹ nhỏ muốn bằng chứng sao?" Tôn Trường Toại suy tư hỏi.Trương Gia Nguyên không vội trả lời, cậu đến gần một chút, nhếch miệng cười, lại tiếp tục hỏi Tôn Trường Toại: "Còn nữa, ngươi định báo đáp ta thế nào?"Trước mắt là một gương mặt ướt sũng gần trong gang tấc, ngây thơ trong sáng, ý cười trong trẻo nơi hai mắt tựa như phát ra ánh sáng linh động, làm cho Tôn Trường Toại trong lòng phát hoảng, hắn không dấu vết đem thân trên trần trụi dựa về phía sau một chút, yên lặng cùng vị kế mẫu này của mình kéo dài khoảng cách.Tôn Trường Toại thật sự là không nắm bắt được tâm tư của người trước mắt, do dự nửa ngày, mới nhẹ giọng trả lời: "Trường Toại còn chưa nghĩ kỹ..."Trương Gia Nguyên trong lòng tính toán đã xong, ánh mắt nhìn Tôn Trường Toại tựa như người bán hàng nhìn thấy khách hàng lớn, nhà đầu tư nhìn thấy cơ hội kinh doanh, cảnh sát nhìn thấy công trạng hạng hai..."Ai da, đừng nghĩ nữa, không bằng..." Nói xong, Trương Gia Nguyên đột nhiên xoay người từ ngồi biến thành quỳ xuống, nhanh chóng nhích đến trước mặt Tôn Trường Toại, hai tay đặt lên bờ vai trần trụi rộng lớn của hắn, ép buộc hắn cùng mình nhìn nhau. Tôn Trường Toại theo bản năng đỡ lấy eo nhỏ của Trương Gia Nguyên, vòng eo nhỏ bị hắn nắm chặt một nửa, đồng tử hắn hơi co rút, hô hấp chậm lại, trong nháy mắt không biết nên phản ứng như thế nào, rõ ràng hắn nên đẩy ra, nhưng lại không biết tại sao, có chút do dự...Trong lúc lòng Tôn Trường Toại rối rắm không thôi, Trương Gia Nguyên đang tiến hành bước tiếp theo, cậu "dịu dàng" nhìn chằm chằm hắn, "thâm tình chân thành" hỏi: "Ngươi hẳn là rất có tiền đúng không?""Ừm, ừm... Ừm?" Nghe hỏi như vậy, ánh mắt Tôn Trường Toại dần dần rõ ràng hơn, một lát sau, hắn khẽ nhíu mày hỏi: "Mẹ nhỏ rất thiếu tiền?""Đương nhiên a, ta là một người tuổi còn trẻ đã nợ món nợ lớn đến hai ngàn đồng tiền! Ta còn nhớ rõ, đó là một buổi chiều mùa hè nóng bức..." Trương Gia Nguyên nói xong, rất tự nhiên buông bả vai Tôn Trường Toại ra, cậu đứng lên, Tôn Trường Toại cũng thuận thế thu tay về. Bàn tay bị quần áo ẩm ướt bên hông làm ướt, rất mất tự nhiên đặt lên đùi, đầu ngón tay của hắn hơi cong cong, không dám có động tác quá lớn.Tôn Trường Toại yên lặng nghe xong truyền thuyết Trương Gia Nguyên bị "Đạo sĩ vô lương tâm" lừa gạo, chủ động mở miệng nói: "Vậy thì ta thay mẹ nhỏ trả món nợ này đi!"Không bất ngờ, Trương Gia Nguyên chính là muốn nghe được Tôn Trường Toại nói những lời này, cậu lập tức xoay người, giọng điệu hưng phấn: "Là ngươi nói đó! Đợi đã, không khẩu vô bằng*, ta phải lập chứng cứ, tránh cho đến lúc đó ngươi nuốt lời!"*Nói miệng không có bằng chứng"Nhưng bây giờ, không có giấy cũng không có bút..." Trương Gia Nguyên nhìn quanh hoàn cảnh chung quanh một vòng, phát hiện không có điều kiện để lập khế ước, cơ hồ là theo bản năng tìm trên người, lại đột nhiên giật mình phát hiện trong người mình trống rỗng..."Đúng rồi, Đại thiếu phu nhân cho ta cây trâm mã não, còn có Nhị thiếu phu nhân tặng ta vòng cổ bằng vàng đâu?" Trương Gia Nguyên sốt ruột, liền đem chuyện mình hiện tại còn giả làm nữ tử ném lên chín tầng mây, kéo cổ áo muốn tìm kỹ."Xong rồi, xong rồi, nhất định là vừa rồi rơi xuống nước làm mất..."Tôn Trường Toại thấy không ổn, nhanh chóng đè lại cái tay đang muốn lột quần áo của Trương Gia Nguyên, liên thanh ngăn cản: "Đừng tìm, đừng tìm.""Làm sao có thể? A a a, đó chính là vàng đấy!" Trương Gia Nguyên đau đớn, tuy rằng cậu cũng không yêu tiền như mạng, nhưng mà vừa nghĩ đến đó chính là vàng bạc thật, cứ như vậy rơi xuống hồ, trong lòng vẫn cảm thấy tiếc hận ảo não. Huống chi đó còn là người ta hảo tâm tặng cậu, vậy mà vừa đảo mắt liền làm mất, thật sự là không nên."Mẹ nhỏ ơi, bình tĩnh một chút, bất quá chỉ là trang sức tầm thường mà thôi, chờ đi ra ngoài ta mua thêm chút cho mẹ nhỏ là được." Tôn Trường Toại chỉ coi hành động của cậu như tâm tính của tiểu nữ nhi, trân trọng châu báu trang sức, vì thế giúp cậu khép quần áo lại, nhẹ giọng trấn an cậu."Ngươi nói thật sao?" Trương Gia Nguyên kinh hỉ nhìn chằm chằm Tôn Trường Toại, nếu để hắn chiếu theo kiểu trang sức đó, mua lại hai món giống nhau như đúc, vậy Nhị thiếu phu nhân các nàng hẳn là nhìn không ra. Nhưng cậu lại nghĩ lại, sẽ không phải mua trang sức rồi thì không giúp mình trả tiền nữa chứ? Vì vậy, thăm dò hỏi: "Sau đó ... Cái nợ kia thì sao?""Nợ cũng trả, trang sức cũng mua, mẹ nhỏ yên tâm." Tôn Trường Toại nhìn ra tâm tư nhỏ bé của cậu, cười hứa hẹn. (cute =))))))))))))))))Nhưng miệng nói không có bằng chứng, vạn nhất tôn tử này đi ra ngoài nuốt lời thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến tầng này, nụ cười của Trương Gia Nguyên lại chậm rãi biến mất, cậu ôm cánh tay nghi ngờ: "Nhưng mà, ta làm sao biết ngươi nói có thật hay không?"Tôn Trường Toại rũ đôi mắt suy tư một lát, tựa như hạ quyết tâm nào đó, hắn nhấc áo khoác quân phục lấy từ trong túi ra một cái vòng vàng, thuận thế kéo tay Trương Gia Nguyên, lưu loát đeo vòng tay lên cổ tay mảnh mai của cậu."Cái vòng tay này mẹ nhỏ mang trước, coi như là khế ước, chờ đi ra ngoài, tôi sẽ lấy trang sức và tiền chuộc lại." Lúc Trương Gia Nguyên phản ứng lại, vòng tay đã vững vàng đặt trên cổ tay cậu, cậu giơ cánh tay lên, lắc lắc chiếc vòng có tạo hình cổ xưa tinh xảo trên tay, thuận miệng hỏi: "Vòng tay này rất đẹp. Đắt không?""Đây là di vật mẹ ta để lại cho ta, ta từng tìm chuyên gia của cửa hàng đồ cổ xem qua, là vòng vàng bát bảo có từ thời Vạn Lịch triều Minh, giá trị không nhỏ." Tôn Trường Toại dừng một chút, bình tĩnh giải thích với Trương Gia Nguyên. Vòng tay toát lên cảm giác thời đại cổ xưa, cũng không chói mắt như vàng thông thường, những sợi vàng được mài thành các loại hoa văn tinh xảo khác nhau, ở giữa còn khảm một viên hồng mã não nhỏ, sáp ong, phỉ thúy, bạch ngọc tủy và tám loại ngọc thạch khác, hoa quý lại không mất đi tao nhã."Cái gì? Đây là mẹ ngươi..." Nghe nói như vậy, Trương Gia Nguyên trong lòng cả kinh, nhất thời nói không nên lời, liền cầm vòng tay tháo xuống, miệng lẩm bẩm: "Được rồi, ta tin ngươi, vòng tay này vẫn là trả lại cho ngươi đi!""Ấy, sao không tháo ra được?" Trương Gia Nguyên dùng sức kéo xuống, nhưng chiếc vòng này cứ như thần khí nhận chủ, thế nào cũng không tháo xuống được, cũng không biết là thiết kế cơ quan tinh xảo như thế nào, rõ ràng đeo vào dễ dàng như vậy..."Trên người Trường Toại không có vật gì khác, chỉ có vòng tay này tuyệt đối không dám vứt bỏ, điều này đại biểu cho lời hứa với mẹ nhỏ." Tôn Trường Toại ngữ khí kiên định nói: "Mẹ nhỏ cứ thay ta bảo quản trước đi, chờ làm xong chuyện đã đáp ứng với mẹ nhỏ, mẹ nhỏ hãy trả lại cho ta.""Ai da, đừng từng tiếng từng tiếng mẹ nhỏ nữa, ta nghe được chỉ cảm thấy cả người không chịu nổi." Trương Gia Nguyên rốt cục cũng từ bỏ việc tháo vòng tay, cậu có chút tâm phiền ý loạn thuận miệng nói: "Ngươi cứ... Gọi ta là Nguyên Nhi đi, đây là nhũ danh của ta.""Nguyên Nhi, thật dễ nghe." Tôn Trường Toại nhẹ nhàng gọi một tiếng, lại có chút tiếc hận nói: "Đáng tiếc, điều này không phù hợp với lễ nghĩa..." Trong lúc nói chuyện, Tôn Trường Toại đã một lần nữa khoác lại áo quân phục ướt đẫm, cố gắng mặc lại quần áo bằng một tay."Uổng cho ngươi là người từng học ở Đông Dương, sao lại cổ hủ như vậy?" Trương Gia Nguyên tiến lên trước đưa ngón tay chọc chọc chọc bả vai bên phía không bị thương của Tôn Trường Toại, thuận tiện giúp cánh tay bị thương của hắn xỏ vào trong tay áo. Giúp người đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây phương, mắt thấy quần áo mặc xong, Trương Gia Nguyên lại cẩn thận chủ động giúp Tôn Trường Toại lúc này không tiện vận động cài lại nút áo sơ mi, vừa cài vừa tự cảm động, mình thật đúng là một đứa trẻ thiện lương nhiệt huyết tốt bụng, tất nhiên không phải vì Tôn Trường Toại đã đáp ứng sẽ giúp mình trả tiền. Trương Gia Nguyên biết thân phận và giới tính của mình, trong lòng vì thế rất thản nhiên, nhưng Tôn Trường Toại lại không biết thân phận thật sự của Trương Gia Nguyên, ánh mắt đã sớm thay đổi mấy phen."Trường Toại là nam tử, hiện tại đã không còn ở trong phủ này, đương nhiên là cái gì cũng không sợ, chỉ là sợ tổn hại đến danh dự của mẹ nhỏ..." Tôn Trường Toại không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhìn Trương Gia Nguyên tối sầm đi.Trương Gia Nguyên sau khi cài xong toàn bộ cúc áo quân phục trong và ngoài, thuận tay vỗ lên lồng ngực rắn chắc của Tôn Trường Toại, có chút mất kiên nhẫn trả lời: "Ai da, lúc không có người ngươi không cần gọi là được, sao không biết linh hoạt gì cả?" Trương Gia Nguyên hùng hùng hổ hổ đi vài bước, thanh âm rất nhỏ lẩm bẩm: "Quy củ của các người thật nhiều, phiền toái chết đi, phiền quá, hoàn toàn không diễn được nữa..." "Nguyên Nhi!" Tôn Trường Toại thấy Trương Gia Nguyên xách đèn lồng định đi, do dự một lát, vẫn là thử gọi một câu.Trương Gia Nguyên nghe Tôn Trường Toại gọi tên mình, vì thế theo bản năng quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"Tôn Trường Toại không nói lời nào, chỉ mỉm cười lẳng lặng nhìn cậu, Trương Gia Nguyên lại mất kiên nhẫn, cảm thấy vô cùng khó hiểu muốn phá vỡ bầu không khí kỳ quái lúc này: "Này, ngươi có đi không? Nếu không đi, ta đi trước đây."Nói xong, cậu bỗng nhiên rùng mình một cái, dậm chân nhỏ hét lên: "Ai! Được rồi được rồi, đi thôi, ta sắp đóng băng chết rồi!"
"Tôi trái lại một tiết cũng không bỏ, nhưng thứ tôi cảm thấy hứng thú đều là các loại yêu ma lợi hại, loại kiến thức như xua đuổi tà ma này, tôi nhất thời nhớ không ra..." Châu Kha Vũ nhắm mắt lại, vuốt ve huyệt thái dương trả lời.
"Đừng như vậy, cậu cũng đừng để thời khắc mấu chốt lại đánh rơi mắt xích, mau ngẫm lại xem!" Tô Bình Hà nghe vậy vội vàng tiến đến bên cạnh Châu Kha Vũ, gấp đến độ nói ra phương ngữ Thiên Tân.Mika cũng lại gần, có chút kích động đè bả vai Châu Kha Vũ nói: "Kha Vũ, Kha Vũ, lúc này toàn bộ đều dựa vào cậu, người anh em à!""Giấy, chu sa, gạo nếp, hồ lô..." Trong đầu Châu Kha Vũ nhanh chóng hồi tưởng lại các loại đồ vật Bá Viễn từng nói qua, đột nhiên trước mắt cậu sáng ngời, lẩm bẩm nói: "Máu chó mực!"...Theo động tác dùng sức bó chặt vết thương của Trương Gia Nguyên, máu đỏ thẫm trong nháy mắt thấm ướt vải vóc, rất nhanh, máu chảy ra từ cánh tay Tôn Trường Toại rơi xuống nước bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả cánh tay hắn. Mà Tôn Trường Toại tựa như không cảm giác được đau đớn, duy chỉ dùng ánh mắt tối tăm không rõ nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên, ngay cả tiết tấu hô hấp cũng không hề rối loạn.Ngược lại, Trương Gia Nguyên không đành lòng nhìn cảnh tượng đẫm máu này, nhíu mày cảm thán: "Chậc chậc, những người này là ai! Vậy mà lá gan lớn như vậy, dám giết ngươi ở ngay Tôn phủ? Còn tới không chỉ có một người, cố ý mai phục ở phía sau hòn giả sơn, nếu không phải ta nhanh tay lẹ mắt, ngươi đã sớm đi chầu Diêm Vương. ""Cho nên đa tạ ân cứu mạng của mẹ nhỏ!" Một lúc lâu sau, Tôn Trường Toại mới mở miệng trả lời: "Ngày sau nhất định sẽ báo đáp."Trương Gia Nguyên nghe nói như vậy, đột nhiên hăng hái, trong đầu cậu nảy ra một ý nghĩ, theo sách lịch sử học được, quân phiệt này hẳn là rất có tiền đúng chứ? n cứu mạng, bốn ngàn đồng hẳn là đáng giá chứ? Dứt khoát tìm được 4000 đồng trả lại cho Lâm Mặc ngày đó bị Bá Viễn Đạo trưởng lừa gạt, để Lâm Mặc không còn canh cánh việc này trong lòng. Ánh mắt cậu sáng quắc nhìn chằm chằm Tôn Trường Toại một lúc, lại đột nhiên quay mặt đi, cố ý làm ra bộ dáng không tin, bĩu môi hoài nghi hỏi: " 'Ngày sau nhất định sẽ báo đáp', lời này thật vô nghĩa nha, nếu như sau khi ra ngoài chớp mắt ngươi liền quên thì sao?""Mẹ nhỏ muốn bằng chứng sao?" Tôn Trường Toại suy tư hỏi.Trương Gia Nguyên không vội trả lời, cậu đến gần một chút, nhếch miệng cười, lại tiếp tục hỏi Tôn Trường Toại: "Còn nữa, ngươi định báo đáp ta thế nào?"Trước mắt là một gương mặt ướt sũng gần trong gang tấc, ngây thơ trong sáng, ý cười trong trẻo nơi hai mắt tựa như phát ra ánh sáng linh động, làm cho Tôn Trường Toại trong lòng phát hoảng, hắn không dấu vết đem thân trên trần trụi dựa về phía sau một chút, yên lặng cùng vị kế mẫu này của mình kéo dài khoảng cách.Tôn Trường Toại thật sự là không nắm bắt được tâm tư của người trước mắt, do dự nửa ngày, mới nhẹ giọng trả lời: "Trường Toại còn chưa nghĩ kỹ..."Trương Gia Nguyên trong lòng tính toán đã xong, ánh mắt nhìn Tôn Trường Toại tựa như người bán hàng nhìn thấy khách hàng lớn, nhà đầu tư nhìn thấy cơ hội kinh doanh, cảnh sát nhìn thấy công trạng hạng hai..."Ai da, đừng nghĩ nữa, không bằng..." Nói xong, Trương Gia Nguyên đột nhiên xoay người từ ngồi biến thành quỳ xuống, nhanh chóng nhích đến trước mặt Tôn Trường Toại, hai tay đặt lên bờ vai trần trụi rộng lớn của hắn, ép buộc hắn cùng mình nhìn nhau. Tôn Trường Toại theo bản năng đỡ lấy eo nhỏ của Trương Gia Nguyên, vòng eo nhỏ bị hắn nắm chặt một nửa, đồng tử hắn hơi co rút, hô hấp chậm lại, trong nháy mắt không biết nên phản ứng như thế nào, rõ ràng hắn nên đẩy ra, nhưng lại không biết tại sao, có chút do dự...Trong lúc lòng Tôn Trường Toại rối rắm không thôi, Trương Gia Nguyên đang tiến hành bước tiếp theo, cậu "dịu dàng" nhìn chằm chằm hắn, "thâm tình chân thành" hỏi: "Ngươi hẳn là rất có tiền đúng không?""Ừm, ừm... Ừm?" Nghe hỏi như vậy, ánh mắt Tôn Trường Toại dần dần rõ ràng hơn, một lát sau, hắn khẽ nhíu mày hỏi: "Mẹ nhỏ rất thiếu tiền?""Đương nhiên a, ta là một người tuổi còn trẻ đã nợ món nợ lớn đến hai ngàn đồng tiền! Ta còn nhớ rõ, đó là một buổi chiều mùa hè nóng bức..." Trương Gia Nguyên nói xong, rất tự nhiên buông bả vai Tôn Trường Toại ra, cậu đứng lên, Tôn Trường Toại cũng thuận thế thu tay về. Bàn tay bị quần áo ẩm ướt bên hông làm ướt, rất mất tự nhiên đặt lên đùi, đầu ngón tay của hắn hơi cong cong, không dám có động tác quá lớn.Tôn Trường Toại yên lặng nghe xong truyền thuyết Trương Gia Nguyên bị "Đạo sĩ vô lương tâm" lừa gạo, chủ động mở miệng nói: "Vậy thì ta thay mẹ nhỏ trả món nợ này đi!"Không bất ngờ, Trương Gia Nguyên chính là muốn nghe được Tôn Trường Toại nói những lời này, cậu lập tức xoay người, giọng điệu hưng phấn: "Là ngươi nói đó! Đợi đã, không khẩu vô bằng*, ta phải lập chứng cứ, tránh cho đến lúc đó ngươi nuốt lời!"*Nói miệng không có bằng chứng"Nhưng bây giờ, không có giấy cũng không có bút..." Trương Gia Nguyên nhìn quanh hoàn cảnh chung quanh một vòng, phát hiện không có điều kiện để lập khế ước, cơ hồ là theo bản năng tìm trên người, lại đột nhiên giật mình phát hiện trong người mình trống rỗng..."Đúng rồi, Đại thiếu phu nhân cho ta cây trâm mã não, còn có Nhị thiếu phu nhân tặng ta vòng cổ bằng vàng đâu?" Trương Gia Nguyên sốt ruột, liền đem chuyện mình hiện tại còn giả làm nữ tử ném lên chín tầng mây, kéo cổ áo muốn tìm kỹ."Xong rồi, xong rồi, nhất định là vừa rồi rơi xuống nước làm mất..."Tôn Trường Toại thấy không ổn, nhanh chóng đè lại cái tay đang muốn lột quần áo của Trương Gia Nguyên, liên thanh ngăn cản: "Đừng tìm, đừng tìm.""Làm sao có thể? A a a, đó chính là vàng đấy!" Trương Gia Nguyên đau đớn, tuy rằng cậu cũng không yêu tiền như mạng, nhưng mà vừa nghĩ đến đó chính là vàng bạc thật, cứ như vậy rơi xuống hồ, trong lòng vẫn cảm thấy tiếc hận ảo não. Huống chi đó còn là người ta hảo tâm tặng cậu, vậy mà vừa đảo mắt liền làm mất, thật sự là không nên."Mẹ nhỏ ơi, bình tĩnh một chút, bất quá chỉ là trang sức tầm thường mà thôi, chờ đi ra ngoài ta mua thêm chút cho mẹ nhỏ là được." Tôn Trường Toại chỉ coi hành động của cậu như tâm tính của tiểu nữ nhi, trân trọng châu báu trang sức, vì thế giúp cậu khép quần áo lại, nhẹ giọng trấn an cậu."Ngươi nói thật sao?" Trương Gia Nguyên kinh hỉ nhìn chằm chằm Tôn Trường Toại, nếu để hắn chiếu theo kiểu trang sức đó, mua lại hai món giống nhau như đúc, vậy Nhị thiếu phu nhân các nàng hẳn là nhìn không ra. Nhưng cậu lại nghĩ lại, sẽ không phải mua trang sức rồi thì không giúp mình trả tiền nữa chứ? Vì vậy, thăm dò hỏi: "Sau đó ... Cái nợ kia thì sao?""Nợ cũng trả, trang sức cũng mua, mẹ nhỏ yên tâm." Tôn Trường Toại nhìn ra tâm tư nhỏ bé của cậu, cười hứa hẹn. (cute =))))))))))))))))Nhưng miệng nói không có bằng chứng, vạn nhất tôn tử này đi ra ngoài nuốt lời thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến tầng này, nụ cười của Trương Gia Nguyên lại chậm rãi biến mất, cậu ôm cánh tay nghi ngờ: "Nhưng mà, ta làm sao biết ngươi nói có thật hay không?"Tôn Trường Toại rũ đôi mắt suy tư một lát, tựa như hạ quyết tâm nào đó, hắn nhấc áo khoác quân phục lấy từ trong túi ra một cái vòng vàng, thuận thế kéo tay Trương Gia Nguyên, lưu loát đeo vòng tay lên cổ tay mảnh mai của cậu."Cái vòng tay này mẹ nhỏ mang trước, coi như là khế ước, chờ đi ra ngoài, tôi sẽ lấy trang sức và tiền chuộc lại." Lúc Trương Gia Nguyên phản ứng lại, vòng tay đã vững vàng đặt trên cổ tay cậu, cậu giơ cánh tay lên, lắc lắc chiếc vòng có tạo hình cổ xưa tinh xảo trên tay, thuận miệng hỏi: "Vòng tay này rất đẹp. Đắt không?""Đây là di vật mẹ ta để lại cho ta, ta từng tìm chuyên gia của cửa hàng đồ cổ xem qua, là vòng vàng bát bảo có từ thời Vạn Lịch triều Minh, giá trị không nhỏ." Tôn Trường Toại dừng một chút, bình tĩnh giải thích với Trương Gia Nguyên. Vòng tay toát lên cảm giác thời đại cổ xưa, cũng không chói mắt như vàng thông thường, những sợi vàng được mài thành các loại hoa văn tinh xảo khác nhau, ở giữa còn khảm một viên hồng mã não nhỏ, sáp ong, phỉ thúy, bạch ngọc tủy và tám loại ngọc thạch khác, hoa quý lại không mất đi tao nhã."Cái gì? Đây là mẹ ngươi..." Nghe nói như vậy, Trương Gia Nguyên trong lòng cả kinh, nhất thời nói không nên lời, liền cầm vòng tay tháo xuống, miệng lẩm bẩm: "Được rồi, ta tin ngươi, vòng tay này vẫn là trả lại cho ngươi đi!""Ấy, sao không tháo ra được?" Trương Gia Nguyên dùng sức kéo xuống, nhưng chiếc vòng này cứ như thần khí nhận chủ, thế nào cũng không tháo xuống được, cũng không biết là thiết kế cơ quan tinh xảo như thế nào, rõ ràng đeo vào dễ dàng như vậy..."Trên người Trường Toại không có vật gì khác, chỉ có vòng tay này tuyệt đối không dám vứt bỏ, điều này đại biểu cho lời hứa với mẹ nhỏ." Tôn Trường Toại ngữ khí kiên định nói: "Mẹ nhỏ cứ thay ta bảo quản trước đi, chờ làm xong chuyện đã đáp ứng với mẹ nhỏ, mẹ nhỏ hãy trả lại cho ta.""Ai da, đừng từng tiếng từng tiếng mẹ nhỏ nữa, ta nghe được chỉ cảm thấy cả người không chịu nổi." Trương Gia Nguyên rốt cục cũng từ bỏ việc tháo vòng tay, cậu có chút tâm phiền ý loạn thuận miệng nói: "Ngươi cứ... Gọi ta là Nguyên Nhi đi, đây là nhũ danh của ta.""Nguyên Nhi, thật dễ nghe." Tôn Trường Toại nhẹ nhàng gọi một tiếng, lại có chút tiếc hận nói: "Đáng tiếc, điều này không phù hợp với lễ nghĩa..." Trong lúc nói chuyện, Tôn Trường Toại đã một lần nữa khoác lại áo quân phục ướt đẫm, cố gắng mặc lại quần áo bằng một tay."Uổng cho ngươi là người từng học ở Đông Dương, sao lại cổ hủ như vậy?" Trương Gia Nguyên tiến lên trước đưa ngón tay chọc chọc chọc bả vai bên phía không bị thương của Tôn Trường Toại, thuận tiện giúp cánh tay bị thương của hắn xỏ vào trong tay áo. Giúp người đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây phương, mắt thấy quần áo mặc xong, Trương Gia Nguyên lại cẩn thận chủ động giúp Tôn Trường Toại lúc này không tiện vận động cài lại nút áo sơ mi, vừa cài vừa tự cảm động, mình thật đúng là một đứa trẻ thiện lương nhiệt huyết tốt bụng, tất nhiên không phải vì Tôn Trường Toại đã đáp ứng sẽ giúp mình trả tiền. Trương Gia Nguyên biết thân phận và giới tính của mình, trong lòng vì thế rất thản nhiên, nhưng Tôn Trường Toại lại không biết thân phận thật sự của Trương Gia Nguyên, ánh mắt đã sớm thay đổi mấy phen."Trường Toại là nam tử, hiện tại đã không còn ở trong phủ này, đương nhiên là cái gì cũng không sợ, chỉ là sợ tổn hại đến danh dự của mẹ nhỏ..." Tôn Trường Toại không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhìn Trương Gia Nguyên tối sầm đi.Trương Gia Nguyên sau khi cài xong toàn bộ cúc áo quân phục trong và ngoài, thuận tay vỗ lên lồng ngực rắn chắc của Tôn Trường Toại, có chút mất kiên nhẫn trả lời: "Ai da, lúc không có người ngươi không cần gọi là được, sao không biết linh hoạt gì cả?" Trương Gia Nguyên hùng hùng hổ hổ đi vài bước, thanh âm rất nhỏ lẩm bẩm: "Quy củ của các người thật nhiều, phiền toái chết đi, phiền quá, hoàn toàn không diễn được nữa..." "Nguyên Nhi!" Tôn Trường Toại thấy Trương Gia Nguyên xách đèn lồng định đi, do dự một lát, vẫn là thử gọi một câu.Trương Gia Nguyên nghe Tôn Trường Toại gọi tên mình, vì thế theo bản năng quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"Tôn Trường Toại không nói lời nào, chỉ mỉm cười lẳng lặng nhìn cậu, Trương Gia Nguyên lại mất kiên nhẫn, cảm thấy vô cùng khó hiểu muốn phá vỡ bầu không khí kỳ quái lúc này: "Này, ngươi có đi không? Nếu không đi, ta đi trước đây."Nói xong, cậu bỗng nhiên rùng mình một cái, dậm chân nhỏ hét lên: "Ai! Được rồi được rồi, đi thôi, ta sắp đóng băng chết rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com