Into1 Edit Neu The Gioi Tro Thanh Abo
"Cậu nói gì đó?" Lưu Chương liếc mắt nhìn Mika đang ôm chặt lấy mình, vươn tay vỗ lưng gã, "Mika, Riki và mình là những người duy nhất còn lại trong Cao đẳng Ân, kẻ sát nhân thực ra khá dễ đoán...""Riki?" Mika ngẩng đầu, nhìn Riki đứng bên cạnh Bá Viễn, ánh mắt chuyển qua lại giữa hai người họ, "Chẳng lẽ hai kẻ sát nhân là anh Viễn và Riki?""Em cứ nói nhảm tiếp đi." Bá Viễn cảm thấy buồn cười, "Đúng là tin nhắn của anh đáng ngờ thật. Nhưng, tin nhắn của Riki về cơ bản xác nhận cậu ấy có đồng đội đi cùng, trừ khi...""Trừ khi đồng đội của anh ấy không phải là ba người." Châu Kha Vũ nhìn màn hình điện thoại sắp hết pin.Doãn Hạo Vũ kéo Cao Khanh Trần về sau lưng mình, "Vậy, cả AK và Riki đều không thể loại trừ nghi ngờ đúng không ạ?"Riki nhún vai, "Mấy đứa có thể bỏ phiếu cho anh."Thái độ thờ ơ của Riki khiến người khác cảm thấy nhẹ nhõm, dù trước giờ chưa từng thấy anh ấy cầm thẻ Sói bao giờ nhưng anh lại đang chia sẻ với bọn họ thông tin của kẻ xấu.Hiện trường vô cùng yên tĩnh, Lâm Mặc liếc ngang liếc dọc một hồi, sau đó hắng giọng, đi tới chỗ của Trương Gia Nguyên, "Em có chắc mình là người tốt không đấy? Nhân vật cảnh sát đột nhiên xuất hiện trong cốt truyện...""Nè! Em đã bị trói rồi ném vào trong cái phòng tối thui kia đó!""Nhưng mà, mọi người bắt đầu bị giết sau khi em xuất hiện, không phải sao?" Lời nói của Lâm Mặc khiến bầu không khí lại trở nên quỷ dị, càng nghĩ càng thấy sai. Bọn họ bắt đầu lùi xa Trương Gia Nguyên, "Nếu không, em đưa lại đồng xu đó cho anh đi.""Đưa thì đưa." Trương Gia Nguyên lấy đồng xu từ trong túi ra đặt lên bàn, "Đấy. Anh phải nhớ cho kỹ. Nếu em là sát nhân, em nhất định sẽ không đưa cái này cho anh."Lâm Mặc nhận lấy đồng xu nhưng không nói gì, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, liền trở lại bên cạnh phía những người thuộc Đại học Đồ."Nè, anh như vậy là có ý gì hả?" Trương Gia Nguyên tức giận, chạy đến vỗ cậu hai cái, "Anh vẫn nghi ngờ em đúng không?""Anh không có! Bớ làng nước, cảnh sát đánh dân!" Lâm Mặc trốn ra sau lưng Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ, "Ôi, nhanh nhanh đi tìm manh mối đi thôi. Chúng ta còn chưa biết kẻ sát nhân là ai đâu."Châu Kha Vũ ngồi trên sofa xem kịch hay, sau đó tiến lên kéo Trương Gia Nguyên, "Được rồi, Nguyên Nhi, Lâm Mặc nói đúng đó, chúng ta đi tìm manh mối thôi.""Lập nhóm đi. Bây giờ chúng ta còn lại 9 người. Đề phòng trường hợp một giết một ở nhóm 2 người, thì chúng ta nên lập nhóm 3 người đi. Nếu có sự cố gì thì ít nhất một người còn có thể quay lại." Lưu Chương phân tích tình hình hiện tại, đưa mắt sang nhìn Mika vẫn đang ôm chặt lấy mình, "Anh và Mika, còn ai muốn tham gia chung nữa không?""Phải có cả người gan dạ và nhút nhát nhỉ." Bá Viễn dựa vào thành bàn, khoanh tay trước ngực, "Anh, AK, Gia Nguyên và Riki đều không vấn đề gì, nhưng Riki là người nước ngoài cho nên anh đề nghị ba người Trung Quốc sẽ dẫn dắt từng nhóm.""Được." Trương Gia Nguyên gật đầu, sau đó kéo lấy Lâm Mặc và Châu Kha Vũ, "Vậy ba người tụi em. Em muốn xem Lâm Mặc có phải là người tốt hay không!""Vậy, anh, Paipai và Tiểu Cửu." Bá Viễn cũng túm lấy hai kẻ chưa từng rời khỏi nhau khi bước vào trong phòng, sau đó quay lại nhìn Riki, "AK, tiếng Nhật của em tốt hơn anh, em dẫn theo Riki và Mika nhé.""OK." Lưu Chương nói, "Bây giờ căn phòng này là phòng khách lớn, nơi người cuối cùng đã chết. Chúng ta sẽ chia nhau tìm kiếm manh mối, sau đó quay lại đây và chia sẻ với nhau."Mọi người đều gật đầu. Lâm Mặc đột nhiên nghĩ ra, "Còn có chuyện này."Bọn họ quay đầu lại nhìn cậu."Nếu ai đó bị giết, chúng ta phải quay trở lại căn phòng này ngay lập tức.""Lâm Mặc nói đúng đấy." Lưu Chương đứng sau lưng Lâm Mặc, xoay người đem áo khoác của Lưu Vũ khoác lên vai cậu, "Bên ngoài hơi lạnh, em cẩn thận đừng có để bị cảm đấy."Lâm Mặc thờ ơ gật đầu, theo chân Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đi ra ngoài.Căn phòng mà nhóm Lưu Chương cần lục soát cách đó không xa cho nên bọn họ vẫn đang kiểm tra lại căn phòng này. Lưu Chương nhìn bóng lưng mấy người rời đi, đột nhiên chạy ra cửa nhìn theo."AK?" Cao Khanh Trần đi sau cùng, nhận thấy bước chân của Lưu Chương liền quay đầu lại hỏi, "Sao vậy?"Lưu Chương nhìn nét mặt mơ hồ của bọn họ, lắc đầu, "Không có gì, đi cẩn thận nhé.""Có chuyện gì à?" Riki nhìn Lưu Chương cư xử kỳ lạ.Lưu Chương im lặng một lúc, nói nhỏ với Riki, "Riki, nếu lát nữa anh không chết mà là em chết, thì anh chắc chắn phải bỏ phiếu cho Lâm Mặc tiếp theo nhé.""Tại sao?" Riki hoàn toàn không hiểu tại sao Lưu Chương đột nhiên đưa ra yêu cầu này, "Có...""Không có gì đâu." Lưu Chương trêu, "Em chỉ muốn em ấy ra ngoài chơi với em thôi.""Hả?""Đùa anh đấy." Lưu Chương duỗi tay rút một cuốn sách từ sau lưng Riki, nghiêm túc nói, "Em nghĩ Lâm Mặc có thể là kẻ sát nhân, nhưng cũng chỉ là em nghi ngờ mà thôi.""Em nghĩ em ấy sẽ giết em à?""Không nhất thiết, nhưng nếu đúng là em ấy thì chắc chắn sẽ giết em." Lưu Chương vừa nói xong, đèn lại tắt.Tiếng la hét của các thành viên khác phát ra từ bên ngoài cánh cửa, lúc đèn vừa được bật lại, Lưu Chương ngay lập tức xác định Mika và Riki vẫn còn đang ở trong phòng.May thay, người đăng xuất lần này không phải của Cao đẳng Ân. Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần.Lâm Mặc thở hổn hển dựa vào cửa, giọng nói mang theo sự sợ hãi, "Châu... Châu Kha Vũ biến mất rồi.""Kha Vũ?" Riki nhìn sang Lưu Chương, sau đó lại nhìn Lâm Mặc, "Tại sao em ấy lại bị giết..."Trương Gia Nguyên đứng bên cạnh Lâm Mặc, một tay đỡ cậu, một tay chống vào tường, "Em không biết... Bọn em vừa vào căn phòng để lục soát thì đèn tự nhiên tắt, cho nên em và Lâm Mặc đang đứng gần nhau liền túm lấy nhau, sau đó liên tục gọi tên Châu Kha Vũ nhưng anh ấy không trả lời. Đèn bật trở lại thì trong phòng chỉ còn em và Lâm Mặc..."Doãn Hạo Vũ, Cao Khanh Trần cùng Bá Viễn chạy đến, lúc đến nơi bọn họ chỉ nghe thấy những chữ cuối cùng của Trương Gia Nguyên."Là Kha Vũ sao...?" Bá Viễn ngập ngừng hỏi, che chắn cho hai người ở sau lưng mình.Chuyển cảnh."Nào, lại đây." Lưu Vũ đeo lên cho Châu Kha Vũ một cái vòng tròn màu trắng, sau đó Santa cầm theo một đôi cánh đến gần hắn, "Đeo lên đi em."Châu Kha Vũ xấu hổ, nhưng nhìn Santa và Lưu Vũ cũng đang mặc thì vẫn miễn cưỡng đeo vào, "Hai anh biết ai là sát nhân không?""Anh không. Nhưng anh nghĩ ra ngoài thì tốt hơn. Ở đây không bị tắt đèn." Santa cắn một miếng dưa hấu."Em nghĩ là anh Viễn, tin nhắn của anh ấy hơi kì lạ." Châu Kha Vũ nhanh chóng hòa vào bầu không khí ở đây, "Anh nghĩ thế nào, Lưu Vũ?""Anh?" Lưu Vũ quay đầu lại cười, "Nói nhiều thì mất hay. Dù sao thì anh cũng có sự nghi ngờ của riêng mình rồi.""Vâng." Trương Gia Nguyên nhìn bộ dạng phòng thủ của Bá Viễn, bất lực nhún vai, "Em không biết gì hết nhé. Không có chút manh mối nào về thứ tự đăng xuất cả."Lâm Mặc nhìn thấy Bá Viễn không muốn tiến lên, cậu liền tiến đến kéo anh vào phòng, "Anh làm sao vậy? Anh không vào thì làm sao mà tìm ra kẻ sát nhân rồi kết thúc trò chơi được?"Bá Viễn bị cậu lôi kéo, Doãn Hạo Vũ và Cao Khanh Trần theo sau. Lúc đi ngang qua Trương Gia Nguyên, Cao Khanh Trần nghiêng người nhỏ giọng hỏi, "Gia Nguyên Nhi, lúc Kha Vũ bị giết, hai người các em có ai tiếp xúc thân thể với em ấy không?"Lưu Chương nhận thấy hành động nhỏ của y, đi tới chỗ hai người họ.Cao Khanh Trần gật đầu, kéo hai Alpha qua một góc."Mình chỉ muốn hỏi là, lúc Kha Vũ đăng xuất, Gia Nguyên và Mặc Mặc có ai chạm vào em ấy không." Ánh mắt của Cao Khanh Trần hướng về phía Mika và Lưu Chương, "Bởi vì, theo như lời mọi người kể lại, Mika và AK đều chạm vào người Tiểu Vũ và Santa trước khi bọn họ bị giết."Lưu Chương cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, "Đúng vậy. Có phải một trong hai người các em đã đụng vào Châu Kha Vũ không?""Không có. Em và Lâm Mặc túm lấy nhau cơ mà, Châu Kha Vũ chỉ đứng một mình anh ấy thôi." Trương Gia Nguyên cắn móng tay, "Em thật sự không có chạm vào anh ấy.""Vậy có gì lạ không? Giống như đồng tiền lưu niệm chẳng hạn?"Hắn lắc đầu. Sau đó, bọn họ lại quay sang hỏi nhóm Bá Viễn, Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ."Không. Phòng của tụi anh ở khá xa, chưa kịp tìm kiếm thì đèn đã tắt rồi." Bá Viễn thở dài tiếc nuối, "Đèn tắt ngay lúc anh đặt tay lên nắm cửa."Ánh mắt Lưu Chương dừng lại trên người Lâm Mặc, sau đó nói, "Vốn dĩ là em muốn chia nhau ra để lục soát được nhiều hơn, nhưng vừa tách ra thì lại có người đăng xuất ngay lập tức. Vấn đề là gì nhỉ?" Gã trầm mặc, "Chúng ta phải nhanh chóng tìm thêm được manh mối khác.""Anh đồng ý." Bá Viễn nhìn xung quanh, "Tin nhắn của Riki hướng đến căn phòng này, nhưng chúng ta dường như không thể tìm thấy được bất kì thứ gì ở đây. Tiến độ của chúng ta đang quá chậm đấy.""Vậy thì mau đi tìm thôi!" Doãn Hạo Vũ kéo Cao Khanh Trần sang một bên và nói nhỏ vào tai y, "Anh ơi, anh không phải sát nhân đâu, đúng không..."Cao Khanh Trần đang định trả lời thì Lâm Mặc đã kéo y đi, "Hai người thì thầm cái gì đó?""Paipai đang hỏi anh có phải kẻ giết người hay không..." Cao Khanh Trần nhỏ giọng, "Có chuyện gì sao?""Ai mà biết được có phải hai người là sát nhân đang tìm đồng minh không cơ chứ."Sự nghi ngờ của Lâm Mặc không phải là không có lý, nhưng Doãn Hạo Vũ luôn cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ có thể bĩu môi tiếp tục tìm manh mối."Có vấn đề với cái tủ sách này." Mika nằm rạp xuống đất, "Tủ sách này không phải là một khối liền mạch, nó là hai tủ ghép lại với nhau, phía sau có một khoảng trống."Nói xong, gã dùng sức đẩy tủ ra xa."Đây là..." Mika ngây người nhìn mười một khung ảnh được gắn âm tường, mỗi cái đều có một hình tròn lõm vào. Ba trong số các chỗ lõm, các đồng xu số 1, số 2 và số 10 đã được đặt vào đó, bên dưới là một dòng văn bản.Mika lập tức gọi đồng đội người Trung Quốc, "Đến đây đi, anh không hiểu cái này, tất cả đều là tiếng Trung."Trương Gia Nguyên, người đứng gần gã nhất, nghiêng người nhìn sang. Mười một khung ảnh được chia thành hai cột, sắp xếp theo theo thứ tự, mỗi bên năm chiếc, chiếc dưới cùng được đặt ở giữa hai hàng."Số 1, Liễu Nhất, ấn tôi vào bồn nước.""Số 2, Diệp Nhị, nhốt tôi vào không gian hẹp.""Số 10, Kha Thập, dùng dao khắc lên lưng và tay tôi."Trương Gia Nguyên đọc xong ba dòng này, liền quay đầu nhìn đám người đang tụ lại, "Cái này...""Đây có lẽ là tội trạng của người đã khuất, và những đồng xu tượng trưng cho bọn họ sẽ được đặt vào đây." Bá Viễn nói.Lâm Mặc ôm cánh tay đứng cách xa bọn họ, Cao Khanh Trần lắc lắc tay cậu, "Mặc Mặc, em có muốn đưa đồng xu cho bọn họ không?""Nếu anh chắc chắn rằng anh Viễn và Riki là người tốt, em sẽ đưa." Lâm Mặc cúi đầu sờ cái ghim cài trên cổ áo của mình.Nhìn thấy ghim cài, Cao Khanh Trần liền lắc đầu nguầy nguậy, "Anh cũng không chắc, thôi, em cứ giữ đi."Bên này vẫn đang xem xét liệu có phải sẽ chết ngay khi đồng xu được đặt vào hay không thì Doãn Hạo Vũ đã phát hiện ra một điều kỳ lạ.Cậu nhấc tấm thảm dưới bàn cà phê lên, nhìn thấy những đường kẻ màu trắng vẽ trên sàn gỗ, cậu gọi Riki giúp mình đẩy bàn cà phê ra chỗ khác cùng với tấm thảm.Những đường kẻ màu trắng tạo thành hai bóng người trên sàn nhà, cơ thể họ tạo thành tư thế kỳ lạ. Trên sàn còn có vô số vết lõm, tạo thành một vòng tròn ma thuật khổng lồ. Mika nhận ra nó giống hệt với vòng tròn ma thuật triệu hồi ác quỷ mà gã đã thấy ở trong sách."Vậy là, hai người bọn họ đã hy sinh mạng sống của mình." Riki nhìn sàn nhà, sau đó quay lại nhìn Trương Gia Nguyên, "Và cảnh sát đã tới kiểm tra."Trương Gia Nguyên đơn giản gật đầu, "Đúng vậy. Nhưng giữa chừng thì em bị hôn mê, sau khi tỉnh dậy, em là người duy nhất ở trong căn phòng đó còn lại tất cả những cảnh sát khác đều biến mất.""Mình nghĩ có khi lúc đó vì cậu không giải quyết vấn đề bắt nạt của hai người, mà lại để cho bọn họ tiếp tục bị ngược đãi cho nên cậu cũng bị bọn họ ghét bỏ." Doãn Hạo Vũ mím môi, "Lúc cậu tới đây để làm việc liền bị bọn họ bắt.""Có khả năng." Lưu Chương liếc nhìn phòng khách bị đảo lộn. "Nhìn tình hình hiện tại, hung thủ có thể giết người mà không cần trực tiếp tiếp xúc với chúng ta. Xem ra đi chung hay tách nhóm cũng không có ích lợi gì. Chúng ta vẫn phải tìm manh mối như đã bàn lúc trước. Như cũ nhé, phải quay lại đây khi có người bị giết. Cố gắng tìm thêm thông tin hữu ích trong thời gian ngắn.""Vậy..." Mika liếc nhìn Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ, hai người vẫn đang dính chặt lấy nhau, sau đó nhìn sang Bá Viễn và Lưu Chương, đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lâm Mặc và Riki, "Vậy ba người chúng ta đi với nhau đi, tối qua anh không dám đi một mình. Chỉ cần dẫn anh tới cửa phòng thôi là được, rồi lúc nào quay lại thì nhớ đón anh với."Lâm Mặc theo gã đi ra ngoài, quay đầu nhìn Riki, "Hay anh cùng Riki thảo luận đi, để anh ấy giết anh trước?""A? Là Riki thật sao?"Riki nhìn hai người họ nhưng không nói gì. Ba người không mất quá nhiều thời gian để tới căn phòng đầu tiên, Lâm Mặc vỗ vỗ lưng Mika, "Anh đi trước đi, tụi em ở gần đây, nếu có gì xảy ra nhất định sẽ đi qua căn phòng này, anh nghe thấy tiếng thì đi ra nhé."Mika gật đầu, mở cửa đi vào, đứng ở trong căn phòng sáng sủa vẫy tay với Lâm Mặc, "Nhớ đón anh đấy!"Lâm Mặc ra hiệu "OK" với gã, sau đó cùng Riki đi tiếp.Riki trong lúc căng thẳng cũng không nói gì nhiều, nên hai người chỉ lặng lẽ bước tiếp, đi đến từng phòng rồi tách ra.Căn phòng mà Lâm Mặc chọn trông khá là phong phú, cậu nói với Riki, "Căn phòng như thế này mới xứng với em chứ."Chỉ là biểu tình của cậu không được vui vẻ cho lắm, Riki còn thấy được cả sự khinh bỉ ở trong đó. Cánh cửa đóng lại, Riki lẩm bẩm, "Em quá kỳ lạ, Lâm Mặc. Có lẽ AK nói đúng rồi."Việc đầu tiên Lâm Mặc làm sau khi vào phòng là quăng mình xuống giường. Cậu duỗi thẳng tay của mình xuống dưới gối, mỉm cười, "Quá dễ dàng..."Cậu lật gối lên, trong tay cầm một cái ví da. Bên trong là hình của Mika trong bộ đồng phục. Mika trong ảnh đang mặc một cái áo khoác giống hệt học sinh trong đoàn Cao đẳng Ân ở bộ phim ngày hôm qua.Lâm Mặc chậm rãi bỏ ví vào trong túi, rồi đi một vòng xung quanh phòng. Cậu tìm thấy một cuốn sổ trong học bàn, khẽ nhếch mép, rồi trực tiếp thô bạo mở sổ ra.Nội dung trong cuốn sổ lần lượt tương ứng với nhân vật trong bộ phim, Lâm Mặc dừng lại đọc, sau đó bước ra khỏi phòng.Mika đang ngồi ở bàn máy tính kiểm tra, nghe thấy tiếng gõ cửa, là Lâm Mặc đi vào."Lâm Mặc? Em tìm xong chưa?" Mika tiếp tục chiến đấu với mật khẩu đăng nhập không thể bẻ được."Em tìm thấy món đồ để chứng minh thân phận rồi.""À, nói cái này." Mika lấy ra một đồng xu lưu niệm từ trong túi đồng phục, "Đây là đồng xu số 11, đại diện cho AK. Em có thể cầm.""Em tìm được của ai vậy?" Mika nhìn Lâm Mặc đang ngồi ở mép bàn nhìn gã."Là của anh đó, Mị Tứ." Lâm Mặc mở ví ra cho Mika xem. Trước khi Mika kịp trả lời, đèn lại vụt tắt. Khi đèn bật sáng trở lại, Lâm mặc cầm đồng xu tượng trưng cho Lưu Chương trên tay trái, cẩn thận nhìn con số 11, tay phải buông thõng bên hông, một tấm thẻ ngân hàng dính máu liền rơi xuống.Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Mặc rút ra đồng xu thứ 3 thuộc về Riki, cậu ngồi ở chỗ Mika vừa ngồi, quay người về phía Riki vẫy tay, "Tạm biệt, Lê Tam."Giọng nói của cậu vừa dứt, đèn phòng lại tắt, Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ vội vã trở lại phòng khách, chỉ còn lại 6 khung ảnh trống.Trong vòng năm phút, đã có hai người liên tiếp đăng xuất, những người còn lại u uất ngồi trong phòng khách."Số 4, Mị Tứ, lấy đi toàn bộ sinh hoạt phí của tôi.""Số 3, Lê Tam, nhốt tôi trong phòng thể dục của trường hai ngày một đêm, không có cơm nước."Bá Viễn nhìn hai đồng xu và dòng chữ mới được thêm vào, nhất thời không biết nên nói gì."Em nghĩ thế này, nếu không tất cả chúng ta đầu hàng đi." Trương Gia Nguyên hung ác nhìn khung ảnh, "Ai có thể chịu đựng được mấy cái này chứ.""Lâm Mặc, em đi chung với hai người họ đúng không?" Lưu Chương nhìn chằm chằm Lâm Mặc, người nãy giờ chưa nói lời nào, "Đồng xu của Riki và anh Viễn vẫn ở chỗ em à?"Lâm Mặc ngước mắt lên nhìn Lưu Chương, sau đó lấy đồng xu số 7 của Bá Viễn từ trong túi quần ném qua, "Của Riki biến mất cùng anh ấy luôn rồi.""Em có tìm thấy gì không?"Câu hỏi của Lưu Chương rõ ràng đến mức khiến Lâm Mặc ngẩng đầu lên, "Anh là người còn lại duy nhất trong trường của mình đấy. Không phải anh giết bọn họ rồi đổ oan cho em đấy chứ?"Cậu rút cái ví da từ trong túi ra, "Em tìm thấy vật nhận dạng của Mika. Nếu em là sát nhân của bên trường Đồ, tại sao em lại không chọn giết người khác? Mika và Riki đi chung với em, không phải giết hai anh ấy thì sẽ khiến em bị nghi ngờ hơn à?"Chuyển cảnh."Hai người liên tiếp, sôi nổi lắm đây." Lưu Vũ và Santa mỗi người cầm một cái vòng trắng trên tay, Châu Kha Vũ đứng sau lưng bọn họ cầm hai đôi cánh nhỏ."Sau khi bị giết rồi sẽ tới đây à?" Riki cúi đầu để Lưu Vũ giúp anh mang vòng trắng, sau đó cầm lấy đôi cánh trên tay Châu Kha Vũ, nghiên cứu một hồi rồi mang lên.Mika che mặt, hối hận nói, "Trời đất ơi! Anh chưa bao giờ nghĩ đó lại là Lâm Mặc, em ấy không phải người tốt à? Anh còn đem đồng xu của AK tặng cho em ấy!"Lưu Vũ ngượng ngùng cười, "Tối hôm qua em uống hơi nhiều, sáng nay dậy muộn. Lúc thay quần áo đi xuống nhà thì em ấy nhắc nhở em là mặc nhầm đồ rồi. Em còn chưa kịp nói gì thì chết luôn."Mika "...."Cuộc nói chuyện trong phòng khách kết thúc, Lâm Mặc bị nghi ngờ thì tỏ ra tức giận. Cậu là người đầu tiên đứng dậy rời khỏi phòng khách, tùy ý tìm một phòng rồi đi vào."Tiếp tục tìm thôi." Bá Viễn nói với Cao Khanh Trần, Doãn Hạo Vũ và Trương Gia Nguyên vẫn đang ngơ ngác nhìn nhau. Sau đó anh nhìn sang Lưu Chương, "Em nghi ngờ Lâm Mặc?""Em nói rõ như vậy rồi, anh còn hỏi lại sao?" Lưu Chương vò tóc, "Nhưng mà anh Viễn, em muốn đi cùng anh.""Em bắt đầu nghi ngờ Lâm Mặc từ khi nào?""Em nghi ngờ lâu rồi, không lâu sau khi Lưu Vũ đăng xuất.""Hả? Không phải lúc đó em nói không phải sao?""Đễ dỗ em ấy thôi. Lúc nhìn em ấy, em cứ có cảm giác kỳ lạ. Sau đó, Lưu Vũ bị giết. Em sợ thể trạng của Lâm Mặc không chịu lạnh được cho nên đã đưa đồng phục của Lưu Vũ cho em ấy. Lúc đó, em mới nhận ra được vấn đề.""Vấn đề gì?" Bá Viễn bị Lưu Chương câu cổ đi ra ngoài."Quần áo." Lưu Chương mở cánh cửa trước mặt, "Quần áo của Lâm Mặc không vừa với em ấy, nhưng quần áo của Lưu Vũ lại vừa.""Anh Viễn, đồng xu của anh đang ở trên người em ấy, không được để em ấy giết anh dễ dàng." Lưu Chương và Bá Viễn lục lọi căn phòng, "Bên trường Ân đã chết hết rồi, chỉ còn một mình em. Nhưng bây giờ đối đầu với Lâm Mặc, cũng gọi là có chút may mắn đi."Lưu Chương nhìn xung quanh, "Căn phòng này không phù hợp với bất kì ai trong số chúng ta, hẳn là của một trong hai kẻ sát nhân."Không mất nhiều thời gian, Bá Viễn rút từ trong gầm giường ra một con dao gọt hoa quả. Hai người nhìn nhau và xác nhận đây chính là căn phòng của kẻ sát nhân. Nói cách khác, nói thuộc về Lăng Lục, một sinh viên thuộc Đại học Đồ.Bá Viễn chỉ vào con dao được khắc trên cán dao, "Hẳn là Lâm Mặc rồi."Lưu Chương thở dài một tiếng, sau đó cầm con dao lật qua lật lại hai lần, rồi ném lên giường, "Trong tin nhắn của Riki nói cái gì vậy anh?""Hình như là đặt vật phẩm của kẻ sát nhân vào vòng tròn ma thuật. Nhưng vòng tròn ma thuật này ở đâu? Có phải là thứ trong phòng khách không?""Không chắc." Lưu Chương nhớ lại, "Em không nhìn thấy hình dạng của con dao lúc đó. Tìm thêm đi anh."Bá Viễn và Lưu Chương không sợ hãi, tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng, bọn họ thành công tìm thấy đồng xu lưu niệm số 6 của Lâm Mặc trên nóc kệ sách."Anh đoán là chỉ cần bỏ đồng xu lưu niệm vào khung ảnh thì Lâm Mặc..." Bá Viễn chưa kịp nói xong đã bị Lưu Chương kéo ra phía sau."Các anh đang bàn gì vậy?" Lâm Mặc từng bước tiến tới gần bọn họ, trên mặt treo nụ cười quỷ dị.Bá Viễn và Lưu Chương im lặng."Sao không trả lời em thế?" Lâm Mặc kéo khóe miệng xuống, "Là vì phát hiện em là kẻ sát nhân sao?""Nhưng không sao, em tìm được đồ rồi, giờ thì để em tiễn anh trước một bước." Cậu giơ tay lên, trong tay là đồng xu số 11 của Lưu Chương.Đúng như dự đoán, đèn tắt đi rồi bật lại, chỉ còn Bá Viễn và Lâm Mặc đứng đó. Bá Viễn đẩy Lâm Mặc ra, cầm theo con dao trên giường liều mạng chạy về phía phòng khách, anh phải ngay lập tức loại Lâm Mặc.Lâm Mặc đi theo Bá Viễn đến phòng khách, ngay lúc Bá Viễn chạm vào tay nắm cửa, Trương Gia Nguyên từ phía đối diện cũng chạy tới."Ồ, giết sớm còn hơn là đuổi theo nhỉ." Biết việc lộ danh tính của mình không thể ngăn được Bá Viễn, Lâm Mặc dừng lại, lấy ra khẩu súng tìm được ở phòng bên, nhắm vào Trương Gia Nguyên."Đoán xem khẩu súng này làm được gì nào?" Lâm Mặc bóp cò trước khi Bá Viễn kịp lắp đồng xu vào.Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ ôm nhau, tự vào tủ sách. Đèn được bật sáng, khung ảnh trên tường đã có thêm ba bức ảnh mới."Số 11, Liễu Thập Nhất, tung tin đồn ác ý đổ tội cho tôi.""Số 8, Giả Bát, phải chết vì không ra tay cứu tôi.""Số 6, Lăng Lục, những kẻ hèn nhát không phải lúc nào cũng là nạn nhân.""Mặc... Mặc Mặc là kẻ sát nhân sao?" Cao Khanh Trần nhìn khung ảnh trên tường. Đồng xu số 6 của Lâm Mặc khác với những người khác, nó dính đầy vết nâu đỏ."Ừ, vừa rồi em cũng thấy rồi đấy." Bá Viễn vươn tay nới lỏng cổ áo, sau đó đem dao gọt hoa quả xếp vào hình thù trên mặt đất, sau đó nhìn về phía hai người họ, "Kẻ sát nhân cuối cùng là một trong ba chúng ta."Nghe vậy, Doãn Hạo Vũ càng ôm chặt Cao Khanh Trần hơn. Cậu nghi ngờ nhìn Bá Viễn, "Đúng, là một trong ba chúng ta.""Nghi ngờ anh à?" Bá Viễn có chút buồn cười, "Anh vừa mới loại Lâm Mặc đấy.""Daniel dặn em trước khi anh ấy đăng xuất là nên cẩn thận với những con sói giả nai." Doãn Hạo Vũ buông Cao Khanh Trần ra, ba người họ chiếm ba góc của căn phòng, "Không ai hoàn toàn vô tội nhỉ?""Anh không có gì để biện minh. Chúng ta nên tách ra hành động thì hơn." Bá Viễn liếc nhìn Cao Khanh Trần. môi của y bị cắn đến bật máu."Anh ơi, đừng cắn nữa nào." Bá Viễn vừa rời khỏi phòng, Doãn Hạo Vũ đã lao tới bóp chặt cằm của Cao Khanh Trần. "Môi chảy máu rồi đây này."Cao Khanh Trần vô thức gật đầu, hỏi, "Không phải là em đấy chứ..""Dĩ nhiên không phải em rồi." Doãn Hạo Vũ thấy anh không ổn, cau mày nói, "Anh khó chịu sao? Ngồi yên ở đây, em đi tìm manh mối nhé."Cao Khanh Trần không từ chối, ngồi xuống sofa, ôm gối không lên tiếng.Doãn Hạo Vũ không yên tâm, nhưng cũng không thể cứ ở yên một chỗ với y mà không làm gì, cho nên cậu quay lưng đi đến căn phòng cách đó ba bước chân.Xung quanh yên tĩnh đến mức Cao Khanh Trần sốt ruột chờ đợi, y buông gối xuống và định rời đi thì bị Bá Viễn quay lại, chặn đường."Anh Viễn..."Bá Viễn không trả lời y, chỉ đi chầm chậm về phía Cao Khanh Trần."Anh Viễn, anh...""Chúng ta xấu xa thật đấy." Bá Viễn nói, tiến thêm một bước, chặn đứng Cao Khanh Trần ở cửa. Nhìn thấy đôi môi đỏ bất thường của y, Bá Viễn đưa tay lên lau vết máu đỏ tươi, quẹt lên má Cao Khanh Trần.Bá Viễn quay đầu nhìn ba khung ảnh còn lại, sau đó vươn tay nắm lấy tay Cao Khanh Trần, kéo đến cổ của anh, "Anh không tìm thấy bất kì manh mối nào về kẻ sát nhân, nhưng đã tìm thấy một điều về bản thân mình.""Đó là một cuốn nhật ký." Bá Viễn mở đầu ngón tay của Cao Khanh Trần ra, đặt tay y vờn quanh cổ của mình, sau đó ấn tay mình lên bàn tay của y, "Anh đã bóp cổ người đó, giống như bây giờ em bóp cổ anh vậy."Khoảnh khắc Cao Khanh Trần ấn tay xuống cổ Bá Viễn, ánh sáng vụt tắt.Y Cảm thấy được nhiệt độ trên đầu ngón tay đột nhiên biến mất, tiếng bước chân càng ngày càng lớn, sau đó khi đèn bật sáng, Cao Khanh Trần nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Doãn Hạo Vũ."Em là kẻ sát nhân cuối cùng..." Cao Khanh Trần vẫn ngơ ngác, quay đầu nhìn lại, khung ảnh thứ ba từ trên xuống đã được lấp đầy."Số 7, Viên Thất, anh ta bóp cổ tôi.""Là em, đúng không?" Cao Khanh Trần lặp lại."Kẻ sát nhân có biết mình là sát nhân không?" Doãn Hạo Vũ nhìn Cao Khanh Trần trước mặt mình, nhưng người kia lại lui từng bước vì sự tiếp cận ngày càng gần của cậu, cho đến khi lưng của Cao Khanh Trần đụng phải cạnh bàn. Lọ mực bị đổ xuống, nhuộm đỏ lòng bàn tay của Cao Khanh Trần.Doãn Hạo Vũ không nghe thấy câu trả lời của y, cậu cầm hai bàn tay của Cao Khanh Trần lên, siết chặt, "Anh định giết em sao?"Ánh sáng dần dần tắt đi, phạm vi đèn chiếu sáng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc đèn bàn le lói.Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào góc mặt bên cạnh của Doãn Hạo Vũ, đôi mắt màu hổ phách đặc biệt dịu dàng nhìn y. Cậu nắm chặt tay Cao Khanh Trần, giữa lòng bàn tay hai người là một đồng xu, "Xuống tay đi."Ngọn đèn vụt tắt, lần này cả Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ đều không lên tiếng.Radio trên bàn phát ra tiếng động, đầu ngón tay nhuộm đỏ búng vào ăng-ten, vẫn còn hoạt động bình thường."11:11 sáng ngày hôm qua, 4 sinh viên trường Ân và 4 sinh viên trường Đồ đã rơi vào tình trạng hôn mê không rõ lý do. Họ đã được đưa vào bệnh viện để theo dõi. Xin đừng hốt hoảng. Nếu có tiến triển, chúng tôi sẽ ngay lập tức thông báo.""Rè rè..."Đèn nhấp nháy theo tín hiệu của radio, phải mất một lúc sau mới hoàn toàn ổn định lại.Cao Khanh Trần như cảm nhận được điều gì đó liền quay đầu lại. Lâm Mặc đang đứng phía sau lưng cậu trong bộ đồng phục Trung Quốc của trường Ân, trong tay cầm con dao gọt hoa quả mà Bá Viễn đã đặt lên sàn trước đó, lưỡi dao còn lấm tấm những vết màu nâu đỏ.Ánh mắt của Cao Khanh Trần dừng lại trên con dao gọt hoa quả một lúc, sau đó lại nhìn vào khung ảnh trên tường."Số 9, Ân Cửu, xâm phạm tình dục.""Số 5, Cáo Ngũ, yêu thích làm đẹp cũng là tội lỗi sao?""Rè rè... Rè rè...""Sau khi điều tra, tin thể của hai sinh viên mất tích hai ngày trước đã được tìm thấy trong biệt thự tử thần. Phán đoán ban đầu của chúng tôi là bọn họ tin vào một giáo phái nào đó và tự sát. Lăng Lục, sinh viên mất tích của trường Ân. Lãnh cảm và thu mình trong suốt quá trình đến trường. Thường xuyên xảy ra xung đột với các bạn học cùng lớp. Đã bị nhà trường kỉ luật nhiều lần. Cáo Ngũ, sinh viên mất tích của trường Đồ. Hèn nhát và rụt rè. Thích trang điểm. Được chẩn đoán là có vấn đề về thần kinh..."Cao Khanh Trần bất ngờ giật con dao trên tay Lâm Mặc và đâm vào hướng radio trước khi bản báo cáo kết thúc.Lâm Mặc không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn chiếc radio đã mất đi chức năng. Hai người nhìn nhau rồi lại nhìn sang vòng tròn ma thuật ở giữa phòng khách như một sự ăn ý.Giây tiếp theo, đèn tắt lần cuối cùng.Khi nó sáng lên, mọi thứ lại trở lại như mới.----------------------------------------------------Note từ tác giả: Khi Mika đăng xuất, tôi đã chuyển mục tiêu của trò này từ hù dọa các thành viên thành hù dọa khán giả đấy hahahaha.Thông tin thêm về kẻ sát nhân:1. Sử dụng đồng xu để giết người, nhưng khoảng thời gian giữa chúng là 10 phút.2. Tìm vật phẩm liên quan đến phương thức bắt nạt thì không giới hạn thời gian. (ví dụ như Mị Tứ tống tiền thì vũ khí chính là thẻ ngân hàng.)3. Có cơ hội giết người vô số lần.(chữ trên hình: Biệt thự tử thần.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com