TruyenHHH.com

Into1 Edit Neu The Gioi Tro Thanh Abo

Bá Viễn vươn tay kéo rèm cửa, ánh nắng cam nhanh chóng lấp đầy một nửa căn phòng nhỏ.

"Anh Viễn, em vào được không?" Lưu Vũ gõ cửa.

Bá Viễn thu dọn giường, nhìn trước gương một lúc, bảo đảm mắt không còn đỏ nữa mới đi ra mở cửa.

"Em đến nhanh nhỉ."

Lưu Vũ lúng túng cười, cậu không thể nói là vì sợ Bá Viễn sẽ làm chuyện dại dột vì tình yêu tan vỡ mà trực tiếp bỏ Lâm Mặc và Lưu Chương lại để chạy thẳng đến tòa B.

"Anh Viễn, anh không sao..."

"Anh không sao." Bá Viễn kéo ghế cho Lưu Vũ ngồi, "Anh biết trước rồi mà. Dù có thích em ấy thế nào đi chăng nữa thì cũng không đủ được..."

Mặc dù Bá Viễn tỏ ra là mình ổn nhưng Lưu Vũ vẫn rất hoài nghi. Người tỉnh táo nhất sẽ là người đau đớn nhất, cậu hiểu sâu sắc đạo lý này.

"Thật ra, anh Viễn. Anh rất tốt, sau này nhất định sẽ gặp người phù hợp với mình hơn."

"Anh biết, anh không sao đâu." Bá Viễn cảm thấy hơi buồn cười vì Lưu Vũ an ủi mình một cách máy móc, "Anh có tự tin là anh thích hợp với Tiểu Cửu hơn là Paipai, anh không thua em ấy."

Anh thở dài, "Mà là, anh thua Tiểu Cửu."

"Nhớ lại những gì mình đã nói với em ấy, anh cảm thấy mình rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến nỗi quên mất một điều quan trọng nhất."

"Rằng, Tiểu Cửu từ đầu tới giờ chỉ thích một mình Doãn Hạo Vũ."

Bá Viễn quay mặt sang một bên, giả vờ như bị ánh hoàng hôn thu hút, "Anh thật sự không sao. Mọi chuyện trở lại đúng quỹ đạo của nó rồi, như trước khi thế giới này trở thành ABO vậy."

Lưu Vũ có chút không đành lòng. Trong lòng cậu, Bá Viễn và Doãn Hạo Vũ rất cân sức, nhưng đối với Cao Khanh Trần, như Bá Viễn nói, vẫn luôn luôn hướng về phía Doãn Hạo Vũ.

Tình yêu của y dành cho Doãn Hạo Vũ, để mà nói thì, nó giống như một bức tường sắt, hoàn toàn cách ly với tình cảm của người khác.

Mà Lưu Vũ thì lại luôn đặt Cao Khanh Trần lên hàng đầu, cậu đột nhiên phát hiện ra mình không có tư cách để an ủi Bá Viễn một chút nào. Thậm chí, cậu còn đang ở đây nói anh ấy đừng quá buồn. Nghe nó cứ buồn cười thế nào ấy.

"Đừng nói nữa." Bá Viễn không kiềm được xúc động, "Lưu Vũ, nói chuyện với anh."

"Ít nhất đừng để bản thân anh phải tự thuyết phục bản thân mình từ bỏ em ấy, được không?" Bá Viễn vùi mặt vào đầu gối.

Lưu Vũ mở miệng, nhưng không phát ra tiếng. Cậu không hiểu tại sao cảm xúc đột ngột này lại khiến Bá Viễn bận tâm đến như vậy. Nhưng nếu thật sự không có gì, Bá Viễn cũng sẽ không phải khó khăn từ bỏ như bây giờ.

"Vậy bây giờ anh muốn làm gì?" Lưu Vũ vô thức hỏi, "Ý em là, anh sẽ làm gì để Tiểu Cửu từ bỏ chuyện Paipai thích mình và chọn anh?"

"Như anh nói đó, anh Viễn." Lưu Vũ đau lòng nói tiếp, "Dừng lại đúng lúc để kịp thời ngăn chặn tổn thương."

"Vậy nếu anh cứ tiếp tục đi về phía trước, hẳn là không còn hy vọng nào đúng không?" Lưu Vũ còn chưa kịp trả lời, Bá Viễn đã đứng dậy kéo rèm cửa, cả căn phòng lại chìm vào bóng tối. "Được rồi, em xuống nhà đi, cứ nói với mọi người anh hôm nay anh hơi đau họng và cần nghỉ ngơi."

"..." Lưu Vũ biết Bá Viễn tỏ ý đuổi người, cho nên cũng chỉ gật đầu đồng ý, "Vậy lát nữa em sẽ kêu mọi người mang đồ ăn cho anh."

Lúc đóng cửa, Lưu Vũ lại nghe thấy giọng nói của Bá Viễn vang lên, "Em còn nhớ không? Anh đã nói với em, ưu tiên của anh của anh là sự nghiệp."

"Vâng..."

"Anh không hối hận nhưng nỗi đau của sự lựa chọn này quá lớn, lớn hơn anh nghĩ rất nhiều. Anh không nghĩ mình lại khó chịu đến vậy."

Anh chưa bao giờ nghĩ, mình lại đột nhiên thích Cao Khanh Trần đến như vậy. Bá Viễn vẫy tay với Lưu Vũ nhưng nhận ra trong phòng quá tối, có lẽ cậu cũng không thấy được. "Đi đi. Ngày mai phải đi quay xa, sau đó, anh có thể giả vờ như chưa bao giờ thích em ấy."

Lưu Vũ im lặng đóng cửa lại. Cậu không biết những gì mình đang làm có phải chuyện đúng đắn hay không, nhưng cậu biết, rõ ràng những chuyện mình đang làm là tồi tệ.

Tình hình hiện tại dường như chỉ có Bá Viễn là buồn còn những người khác đều đang vui vẻ. Như vậy liệu có tốt không? Thật sự sẽ không có gì xảy ra chứ? Có thật sự công bằng với Bá Viễn hay không?

Lưu Vũ chưa bao giờ biết cảm giác thích một người đến vậy. Tất cả câu hỏi như một nút thắt, cản đường suy nghĩ của cậu về tương lai.

Lần đầu tiên, cậu cảm thấy rằng mình không phải một đội trưởng đúng nghĩa. Lưu Vũ quá chậm hiểu. Các thành viên đều chạy đến tìm cậu để tâm sự, nhưng cậu thì lại chỉ biết máy móc trả lời.

Lưu Vũ là trụ cột của INTO1, nhưng nếu một ngày cái cột này không còn chống đỡ được nữa, liệu bọn họ có chịu nổi hay không?

Cậu bối rối, chỉ muốn nhanh chóng tìm một người nào đó để nói hết những vướng mắc trong lòng.

"Anh sao vậy? Vội vàng như vậy?" Trương Gia Nguyên được lệnh của Lâm Mặc đi sang rủ mọi người ăn cơm, nhưng lại bị Lưu Vũ đụng trúng. "Anh Viễn đâu ạ? Anh ấy không xuống à?"

"Anh ấy.. Cổ họng bị khó chịu, lát nữa anh mang qua cho anh ấy." Lưu Vũ xoa trán.

"Lâm Mặc anh ấy nói anh với anh Viễn hôm nay không ăn gì nhiều nên kêu em sang gọi nè." Trương Gia Nguyên thấy Lưu Vũ tâm tình không ổn, liền nghĩ đến việc Doãn Hạo Vũ đang nấu ăn vui vẻ dưới nhà thì đột nhiên cảm thấy mình may mắn. "Anh an ủi anh Viễn sao rồi?"

"Hả? À... ừm... Anh có an ủi rồi, nhưng kết quả không khả quan lắm." Lưu Vũ có chút tự trách, "Anh đã đứng về phía Paipai và Tiểu Cửu. Anh luôn cảm thấy mình thật đạo đức giả khi đi an ủi anh Viễn."

"Thế sao Lâm Mặc không đi?" Trương Gia Nguyên thấy Lưu Vũ lại bắt đầu xụ mặt, vội vàng nói, "Vậy lát nữa để em mang cơm cho anh Viễn rồi an ủi anh ấy cho. Anh với Lâm Mặc chắc là không thích hợp đâu. Còn có Châu Kha Vũ... Tên này ít nói mà còn đưa vô cái tình huống này chắc sẽ nói lắp mất."

"Vậy thì nhờ em nhé?"

"Vâng." Trương Gia Nguyên khoác vai Lưu Vũ xuống lầu. Vấn đề của Lưu Vũ coi như đã giải quyết xong nhưng sao hắn cứ quên quên gì ấy nhỉ?

"A! Chết rồi!" Trương Gia Nguyên đột nhiên nhớ ra gì đó, "Tụi mình phải quay lại tòa B."

"Có chuyện gì?"

"Mika! Em quên mất phải gọi anh ấy đi ăn cơm!" Trương Gia Nguyên vỗ trán, "Em cứ nhớ là phải đi an ủi anh mà quên mất Mika vẫn còn đang viết nhạc trong phòng. Bài hát lần này của chúng ta không phải là để cho anh ấy viết sao?"

Lưu Vũ bất đắc dĩ, "An ủi gì anh cơ?"

"Là Lâm Mặc nói! Chứ em biết gì đâu?" Trương Gia Nguyên thân cao 1m8 có lẻ, nhưng lại nhát gan, "Anh ấy nói nhìn anh cứ sai sai, sau đó cân nhắc giữa em và Tiểu Cửu, rồi bọn họ kêu em đi."

"Rồi tại sao lại chọn em?"

Trương Gia Nguyên ấp úng, "Hai anh ấy nói em thẳng tính, cho nên rất phù hợp với công việc này."

"..."

"? Anh cứ cười nếu muốn..."

"Hahahahahaha." Lưu Vũ cười, kiễng chân lên xoa đầu Trương Gia Nguyên, "Cảm ơn em, Gia Nguyên Nhi. Được rồi, quyết định của Lâm Mặc và Tiểu Cửu rất đúng. Bây giờ, anh với em đi gọi Mika nhé?"

"Vâng ạ." Trương Gia Nguyên gật đầu, đi theo Lưu Vũ, "Anh nói thử xem, bọn họ sẽ như thế nào?"

"À, với cả, anh nói chuyện với anh Viễn thế nào rồi, thu hoạch được gì vậy? Nói em nghe với!"

"Ngày mai phải đi quay đoàn tống á, còn chưa biết quay gì nữa. Hôm nay trời nóng lên rồi. Hay mình mang quần áo mùa hè đi ha anh! Chắc là đi một tuần. Trực tiếp tới đó mua được không? Mua đồng phục nhóm mới, áo lần trước của công ty xấu chết em mất!"

Trương Gia Nguyên cứ liến thoắng bên tai Lưu Vũ, cậu cũng kiên nhẫn đáp lại hắn từng câu một.

Tại sao Cao Khanh Trần và Lâm Mặc lại biết cậu đang có tâm tình tồi tệ? Không chỉ vì hai người bọn họ tinh tế, mà còn bởi vì, trong lòng của bọn họ lúc nào cũng có cậu.

Lưu Vũ cô độc đã lâu như vậy, đến mức cậu quên mất, ở trong nhóm, cậu không chỉ là đội trưởng mà cũng là một thành viên nữa.

Bây giờ, nếu cậu không thể chịu đựng được nữa, thì mười người xung quanh sẽ giúp cậu chống đỡ. Cậu không còn cô đơn, cũng không quan trọng sự giúp đỡ của bất kì ai bởi vì lúc nào cũng có người ở phía trước đưa tay ra cùng với cậu chống lại những áp lực của thế giới này.

"Anh cười một mình cái gì thế? Nhìn em nè!" Trương Gia Nguyên vươn tay ra vẫy vẫy trước mặt Lưu Vũ.

"Cười gì đâu? Chỉ là thấy Tiểu Cửu và Lâm Mặc nói đúng thôi." Lưu Vũ và Trương Gia Nguyên đến trước cửa phòng Mika.

"Em còn nhớ hai người bọn họ đã nói gì khi anh được chọn là đội trưởng không?"

"Dù cho đội trưởng có là đội trưởng~" Trương Gia Nguyên học theo giọng Thái Lan của Cao Khanh Trần khi mới thành đoàn.

Dù cho đội trưởng có là đội trưởng, nhưng em cũng dễ tổn thương và nhạy cảm, bởi vì em cũng là một con người và có thể dựa vào bọn anh bất kì lúc nào.

Cậu nghĩ, đã là đội trưởng của bọn họ thì cậu cũng phải là một người "cứng" lắm, bởi vì không thể cùng lúc cả 11 người đều có thời gian và sức khỏe để làm việc chăm chỉ, một mình cậu lãnh đạo cả nhóm thì thật là mệt mỏi muốn chết.

"Cả hai người bọn họ đều đúng."

"Sao ạ?"

"Anh chỉ hy vọng là không quá muộn thôi."

"Muộn sao?" Trương Gia Nguyên mở cửa phòng Mika rồi xông vào, "Mika, nếu anh không viết được thì phải ăn đi! Ăn vào cho máu dồn lên não mới viết được!"

"Đúng vậy! Mika, anh có sờ tóc bao nhiêu lần nữa thì cũng không ra đâu! Đi ăn tối trước đã!"

"Nhưng sắp xong rồi!" Mika nắm lấy iPad của mình không chịu buông ra, "Một phút nữa!"

"Mika!" Lưu Vũ đột nhiên nghiêm giọng, cậu khoanh tay nhìn Mika, "Anh có nhớ chủ đề bài hát của chúng ta là gì không?"

Mika sợ hãi trước sự nghiêm túc đột ngột này của Lưu Vũ, gã luôn cảm thấy như thể mình vừa làm sai điều gì đó, vì vậy gã nhỏ giọng trả lời, "Chủ đề là chúng ta quan tâm nhau, yêu thương nhau, chúng ta sẽ ôm nhau hát, rất ấm áp..."

"Nếu đã vậy thì, tại sao lại không ăn cơm với tụi em?"

"... ý anh là, anh sẽ xuống ăn sau."

"Đừng nói với em là anh không có hứng thú ăn cơm với tụi em, chỉ muốn vui vẻ một mình ngồi đây viết nhạc nhé?"

Mika: "Không, anh có nói vậy đâu!"

"Anh ở trong phòng không muốn rời đi chứ gì. Có phải là do em và Gia Nguyên tới mời anh đi ăn cơm không? Là em với anh không có quan hệ tốt, cho nên anh không muốn đi đúng không?"

Mika đầu đầy dấu chấm hỏi, nhìn về phía Trương Gia Nguyên, "Bộ anh nói như vậy à...?"

"Thì ai mà biết..."

"Lưu Vũ."

"Sao vậy, Mika?"

"Đi ăn đi, anh nghĩ mọi người đều đói cả rồi."

"Được rồi, anh dọn dẹp đồ đi, ăn xong rồi lên viết nhạc tiếp."

Chờ Mika lưu lại bản thảo, Trương Gia Nguyên bên này bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ Lưu Vũ, "Vừa rồi anh mới tự mình đóng vai người xấu đấy à?"

"Ừ?"

"Thật sự tuyệt vời!" Trương Gia Nguyên bật ngón cái, "Quả nhiên là Lưu đội trưởng của chúng ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com