Into1 Edit Neu The Gioi Tro Thanh Abo
Châu Kha Vũ đi xuống nhà để uống nước thì bắt gặp Cao Khanh Trần đang tìm gì đó trong tủ lạnh. Châu Kha Vũ thăm dò nhìn y thì bị y nhìn thấy."Kha Vũ! Tòa B không có gì để ăn sao?" Cao Khanh Trần cầm hai quả táo bước ra ngoài.Châu Kha Vũ nhớ ra rằng sau khi phân hóa, vì nhiều lý do khác nhau cho nên cô giúp việc ở kí túc xá đã giảm tần suất đến đây làm việc.Bọn họ đều là thanh niên ăn uống rất nhiều để còn có sức tập luyện mỗi ngày, cho nên thức ăn trong tủ cũng nhanh chóng vơi đi. Trước đây là Bá Viễn sẽ bổ sung vào, nhưng mà dạo gần đây, tâm trí của anh ấy dường như đều tập trung hết vào tòa A. Mặc dù anh ấy cũng sẽ không để bọn họ phải thiếu đồ ăn nhưng Châu Kha Vũ hình như đã rất lâu rồi không nhìn thấy tủ lạnh đầy ắp như trước nữa."Chắc vậy. Anh đói bụng hả?" Châu Kha Vũ đi tới tủ bếp ngồi xổm xuống, lục lọi bên trong lấy ra mấy túi đồ ăn vặt. "Anh ăn tạm mấy miếng lót dạ đi."Cao Khanh Trần gật đầu, cầm lấy đồ ăn vặt, "Anh vừa đi xem Paipai. Hôm nay anh bàn chuyện với Mika, Viễn ca và Mặc Mặc lâu quá, quên cả ăn. Anh thấy hơi đói nên em ấy kêu anh đi tìm đồ ăn trước đi."Châu Kha Vũ cảm thấy bối rối trước thái độ dửng dưng của Cao Khanh Trần, hắn ngập ngừng hỏi, "Em ấy.. không nói gì với anh sao?""Em ấy nói cái gì cơ?" Cao Khanh Trần quay đầu lại, cười hỏi, "Đừng bảo với anh là em ấy sẽ nói thích anh nha?""Nếu như thế thật thì sao?""Anh biết, em ấy sẽ không thích anh đâu." Cao Khanh Trần không cần suy nghĩ liền đưa cho Châu Kha Vũ câu trả lời. Ánh mắt của y không hề thay đổi khi nhìn hắn, như thể đó là chuyện gì rất bình thường. "Em ấy bây giờ bám anh có lẽ là vì anh không còn đối với em ấy như ngày xưa nữa.""Nhưng em nghĩ... Paipai hẳn là thích anh nhiều lắm." Châu Kha Vũ vò tóc chính mình, hắn quyết định sẽ giúp Doãn Hạo Vũ, "Lúc anh không có ở đây, em ấy cứ ở lì mãi trong phòng thôi. Em lo lắng nên muốn đi kiểm tra thì thấy em ấy đang lặng lẽ khóc một mình. Cho nên em nghĩ có lẽ là..."Cao Khanh Trần gượng cười, lắc đầu, "Không phải đâu. Trong mắt em ấy, anh không nhìn thấy được tình yêu."Châu Kha Vũ không hiểu được ánh mắt có tình mà Cao Khanh Trần nhắc đến là gì, hắn cảm thấy rất khó hiểu. Hai người ở bên nhau là một chuyện rất đơn giản nhưng sao mọi thứ lại đột nhiên phát triển rối rắm như vậy."Sau này nếu có người mình thích thì em sẽ biết thôi." Cao Khanh Trần chú ý đôi môi khô ráp của Châu Kha Vũ, y lấy cho hắn một ly nước sau đó cũng tự mình rót một ly."Em không hiểu anh đang nghĩ gì. Nhưng mà, em biết em ấy rất thích anh. Hai người đâu cần phải như vậy chứ."Cao Khanh Trần không đáp lại lời của hắn, chỉ đơn giản uống hết ly nước rồi đặt trở lại vị trí cũ."Sao anh không trả lời em?" Châu Kha Vũ đuổi theo Cao Khanh Trần.Đồng hồ điểm 12 giờ đúng, Cao Khanh Trần xoay đầu lại nhìn Châu Kha Vũ.Rõ ràng đang là nửa đêm, nhưng dường như có cơn gió thổi đến trước mũi Châu Kha Vũ mùi quả mọng chín ngọt ngào. Ánh sáng cam ấm áp từ đèn bếp phản chiếu lên gương mặt dịu dàng của Cao Khanh Trần. Châu Kha Vũ lúc này dường như chỉ còn thấy duy nhất hình bóng của mình trong ánh mắt của Cao Khanh Trần.Trái tim trong lồng ngực đập mãnh liệt, tiếng thình thịch kịch liệt vang lên trong lỗ tai Châu Kha Vũ, thúc giục hắn bước tới nắm tay người đó hay thậm chí là nói gì đó với Cao Khanh Trần."Là như vậy đấy." Cao Khanh Trần nói, nháy mắt đã trở lại trạng thái bình thường. Đúng như những gì y đã nói, ánh mắt có tình.Mí mắt cụp xuống, Cao Khanh Trần nhìn theo sàn gạch hướng tới cầu thang, giọng điệu vô lực, "Doãn Hạo Vũ sẽ không bao giờ nhìn anh với đôi mắt như vậy."Cao Khanh Trần nhấc chân định đi lên lầu, công việc dạo gần đây có chút nhiều, y thật sự mệt mỏi."Anh thử một lần xem." Châu Kha Vũ đột nhiên lên tiếng, nắm lấy cổ tay Cao Khanh Trần, kéo y quay mặt về phía mình. "Anh nghe em được không? Thử một lần."Châu Kha Vũ hơi cúi đầu, ánh mắt ngang tầm với Cao Khanh Trần. "Ban nãy anh có nhìn em ấy bằng ánh mắt đó không? Nếu không thì anh làm sao biết được em ấy có thích anh hay không? Có lẽ Paipai cũng giống anh đó. Hai người đều cứng đầu như nhau."Châu Kha Vũ nghiêm túc nói, nhiệt huyết của cậu thiếu niên giống như một ngọn lửa cuồng nộ, đốt cháy phong ấn trái tim đã đóng lại bởi vì Doãn Hạo Vũ của Cao Khanh Trần, giải phóng hết dũng khí và hy vọng đang bị giam cầm bên trong."Nine!" Giọng của Lâm Mặc mơ hồ vang lên, Cao Khanh Trần giật mình thoát khỏi tay Châu Kha Vũ như vừa bừng tỉnh từ cơn mơ, lo lắng muốn chạy lên xem chuyện gì xảy ra. Đi tới cầu thang, y dừng lại nhìn về hướng Châu Kha Vũ.Y mỉm cười như cách Cao Khanh Trần chuyên nghiệp trên sân khấu đón nhận sự yêu mến của hàng ngàn khán giả, "Anh sẽ cố gắng!"Khi bóng lưng của Cao Khanh Trần biến mất, Châu Kha Vũ dường như vô cùng nóng nảy, cầm lấy ly nước trên bàn một hơi uống cạn. Nước đá trong ly đã tan ra, nhưng lòng bàn tay tiếp xúc với Cao Khanh Trần của hắn vẫn còn nóng hổi.Châu Kha Vũ đặt tay mình bao quanh thành ly để giảm nhiệt, lẩm bẩm một mình, "Mình bị sao vậy chứ?"Châu Kha Vũ còn chưa kịp hiểu gì thì đã nghe thấy một âm thanh cực lớn. Hắn nhận ra đó là âm thanh phát ra từ hướng Cao Khanh Trần ban nãy đi tới, liền vội vàng chạy đến.Nhưng có người đã nhanh hơn hắn, Bá Viễn đang ôm lấy người với đôi mắt đầy tơ máu.Châu Kha Vũ hoàn toàn triệt để không biết vì sao Cao Khanh Trần chỉ vừa mới khuất bóng cách đây chưa đầy 5 phút lại đột nhiên đổ mồ hôi ướt đẫm tóc mái. Đôi mắt y mờ sương, tay ôm chặt lấy cổ Bá Viễn. Khung cảnh có chút thân thiết đến khó tin."Anh Viễn?! Anh và Tiểu Cửu..."Trước khi Châu Kha Vũ kịp nói xong, Bá Viễn đã ngẩng đầu lên."Anh đưa Tiểu Cửu sang tòa A trước, để Lâm Mặc giải thích phần còn lại cho em." Bá Viễn bỏ lại câu nói này rồi nhanh chóng rời khỏi tòa B.Châu Kha Vũ nhìn Doãn Hạo Vũ trống rỗng đứng ở hành lang, thắc mắc trong lòng không có ai giải đáp, chỉ có thể nói cho cậu những gì hắn biết, "Tiểu Cửu muốn đi tìm em nhưng Lâm Mặc đột nhiên gọi anh ấy....""Là kỳ phát tình của anh ấy." Lời nói của Doãn Hạo Vũ đã giải quyết hết thắc mắc của Châu Kha Vũ. "Anh ấy nói sẽ đến tìm em tối nay nhưng anh ấy đã không đến..."Doãn Hạo Vũ ủ rũ xoay người muốn lên lầu, nhưng lại bị Châu Kha Vũ cản đường, "Em biết tối nay anh ấy sẽ phát tình sao?""Em không chắc, nhưng em đoán là những ngày gần đây." Doãn Hạo Vũ đơn giản bước xuống, cầm lấy ly nước Cao Khanh Trần chưa uống xong, liếm vành cốc, "Anh không cần phải nhìn em như vậy. Em không định nhân cơ hội này đánh dấu hoàn toàn anh ấy đâu.""Em chỉ muốn biết kỳ phát tình của anh ấy có giống với kỳ dịch cảm của em hay không thôi. Giống như, em chỉ cần anh ấy và anh ấy cũng sẽ chỉ cần em.""Nhưng, anh ấy khác em." Doãn Hạo Vũ nhấc chăn lên, xé miếng dán hạ sốt ném vào thùng rác, "Anh ấy chỉ ôm lấy anh Viễn, Tiểu Cửu phụ thuộc vào anh ấy rất nhiều.""Anh ấy luôn có cho mình sự lựa chọn thứ hai. Trước đây là anh Lưu Vũ, bây giờ lại là anh Viễn. Anh ấy sẽ không bao giờ có tâm tư giống như em." Doãn Hạo Vũ quay người lên lầu, không để ý đến Châu Kha Vũ đang gọi mình ở sau lưng."Chuyện quái gì vậy chứ?" Thái độ của Doãn Hạo Vũ khiến Châu Kha Vũ khó chịu, hắn trở nên tức giận sau đó liền gục xuống sàn. Trước khi chìm vào bóng tối, hắn nhìn thấy Trương Gia Nguyên vừa hoàn thành lịch trình và trở về nhà.12h36 Tòa A.Lâm Mặc đã gửi một tin nhắn vào trong nhóm chat khi Bá Viễn mang Cao Khanh Trần trở lại tòa A. Hai Alpha trong nhà lúc này đã đóng chặt cửa phòng lại, bật công tắc máy lọc không khí lên mức cao nhất.Lưu Vũ đang đứng ở hành lang, nhìn thấy Cao Khanh Trần và Bá Viễn liền muốn đưa tay ra đón lấy, nhưng Bá Viễn đã né đi."Hiện tại, em không thể tách em ấy ra được đâu." Bá Viễn xoay cổ, lúc này Lưu Vũ mới nhìn thấy có vết máu do Cao Khanh Trần lưu lại.Sự ham muốn tin tức tố Alpha trong kỳ phát tình đã được Lưu Vũ trải qua rất rõ ràng, cậu ngừng dây dưa, dẫn anh đến tận phòng của Cao Khanh Trần. Trong lúc Bá Viễn đang tiết ra tin tức tố để dỗ dành Cao Khanh Trần thì cậu cầm lấy thuốc ức chế mang tới.Cậu nhìn cánh tay ửng hồng của Cao Khanh Trần bị kỳ phát tình hành hạ, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi. Bá Viễn chú ý tới vẻ mặt của Lưu Vũ liền đưa tay ra, "Để anh?"Lưu Vũ siết chặt kim tiêm trong tay, cậu nhìn gương mặt đang khổ sở vì dục vọng của Cao Khanh Trần, cuối cùng an tĩnh lại, "Không cần, anh Viễn. Chuyện này để em tự làm, anh chỉ cần dùng tin tức tố xoa dịu Tiểu Cửu là được."Khi nước thuốc màu xanh biển được đưa vào cơ thể Cao Khanh Trần, mùi tin tức tố dâu tây đang khuấy đảo trong không khí cuối cùng cũng dịu lại. Nhưng Lưu Vũ biết, Cao Khanh Trần lúc này chỉ đang như một ngọn núi lửa không hoạt động, không ai biết khi nào kỳ phát tình của y sẽ lại bùng nổ trong tương lai."Em sẽ chăm sóc cho Tiểu Cửu." Lưu Vũ nhìn Bá Viễn vẫn đang giữ nguyên động tác ôm lấy Cao Khanh Trần, "Anh Viễn, anh về nghỉ đi. Mùi tin tức tố trong kỳ phát tình của Tiểu Cửu so với em nồng hơn rất nhiều, tốt nhất là anh nên tránh đi một chút."Bá Viễn nhìn chằm chằm vào lỗ kim trên mu bàn tay của Cao Khanh Trần một lúc, sau đó đứng dậy rời đi. Tuy nhiên, ngay khi vừa cử động thân thể, cánh tay của Cao Khanh Trần vô lực mà rời khỏi vai anh, người không hề động đậy, mí mắt cũng không cử động."Thuốc ức chế này... có phải có thành phần gây mê không?" Bá Viễn nghi ngờ, "Tại sao Tiểu Cửu bây giờ lại kỳ quái vậy?"Lưu Vũ nhận ra lúc nãy mình đã nhẹ nhõm quá sớm rồi.Quả thật, tin tức tố trong không khí đã ổn định hơn, Cao Khanh Trần thì bất tỉnh, ngoan ngoãn nằm ở trên giường. Ngược lại, làn da của y vẫn còn ửng hồng, mồ hôi vẫn túa ra như thường.Lưu Vũ đến gần tuyến thể của Cao Khanh Trần ngửi thử, cuối cùng cũng xác định được cái gọi là thuốc ức chế này khác xa hoàn toàn so với những gì cậu tưởng tượng!----------------------------------------------------
Châu Đan sắp phân hóa rùi =))))))))))))) các chị đặt gạch cho em nó đi nào lải lải lải ~ đảm bảo bất ngờ =)))))))))
Châu Đan sắp phân hóa rùi =))))))))))))) các chị đặt gạch cho em nó đi nào lải lải lải ~ đảm bảo bất ngờ =)))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com