TruyenHHH.com

Into Echo

Sau ngày cuối tuần, phiên chợ buổi sáng trước trường đại học bắt đầu trở nên sôi động trở lại, rất nhiều sinh viên mang theo nhiều món ăn sáng khác nhau đi về phía cổng trường, Châu Kha Vũ đang ngồi trong quán mì gần chợ, đôi chân thon dài vì ghế quá thấp mà phải co rúm lại, bát mì trước mặt mới ăn được một nửa, hơi nóng khi mới được bưng lên đã biến mất từ ​​lâu.

"Vẫn chưa phát hiện được điều gì bất thường."

Châu Kha Vũ gõ mấy chữ trên điện thoại rồi đứng dậy gọi tính tiền, bà chủ nhìn có vẻ không hài lòng, sau khi thanh toán xong xuôi thì thản nhiên xua tay. Châu Kha Vũ hoàn toàn không để ý, anh cất điện thoại, vén rèm lên rời đi thì tình cờ bắt gặp ba nữ sinh đang đi vào cùng nhau. Anh lịch sự mỉm cười khách sáo, lập tức tránh đi rồi biến mất ngay sau đó.

"Trường của chúng ta có...có người đẹp trai như vậy sao?"

Giọng của các cô gái đang nói chuyện với nhau phát ra từ tai nghe, giọng điệu của họ tràn ngập sự phấn khích không thể kiểm soát. Mika dựa lưng vào ghế cười khúc khích hai tiếng, không khỏi nói đùa rằng để Châu Kha Vũ ra ngoài vẫn là một cảm giác thú vị.

"Đây không phải là một phần trong kế hoạch sao... Nghe có vẻ như tôi rất vui khi làm loại việc này, nhưng món mì ở đây thực sự rất tệ."

"Vậy thì anh tốt hơn cậu nhiều. Căng tin của giáo viên trong trường tốt đến mức không ngờ."

Giọng nói tươi cười của Bá Viễn phát ra từ tai nghe, Châu Kha Vũ nhướng mày, gõ ngón tay nhịp nhàng vào tai nghe hai lần.

---Xâm nhập thành công rồi?

---Tất nhiên.

Đêm hôm trước.

Trong cả nhóm chỉ có Cao Khanh Trần và Châu Kha Vũ chỉ bị trầy xước một chút, những người còn lại ít nhiều còn bị thương cần phải nghỉ ngơi để hồi phục, Lâm Mặc vẫn còn đang hôn mê, chưa kể hoàn toàn không có thông tin gì về tung tích hiện tại của Lưu Chương.

Cho nên khi nhiệm vụ từ Tháp trung tâm được truyền đến, Lưu Vũ cũng không coi trọng lắm, anh liếc nhìn màn hình, sửng sốt trong giây lát khi vô tình nhìn thấy logo con chim màu xanh xuất hiện trên điện thoại của mình.

Lưu Vũ im lặng bấm vào logo, liếc nhìn nội dung, đầu ngón tay của anh đang lơ lửng phía trên tùy chọn xóa nhưng anh không làm vậy. Anh khẽ cau mày, suy nghĩ một lúc, sau đó bấm thoát và chọn chuyển tiếp thông tin nhiệm vụ cho thành viên nhóm.

Đại hội siêu năng mặc dù bất ngờ thay đổi hoàn toàn, nhưng dù sao cũng là sự kiện do ba tổ chức lớn cùng nhau thành lập và duy trì, kẻ địch dù có cẩn thận đến đâu cũng sẽ để lại manh mối.

Mọi người trong INTO1 tập hợp lại để xem thông tin mà Lưu Vũ chiếu trên TV, ba tổ chức lớn hiếm khi hợp tác, lợi dụng mạng thông tin tương ứng của mình để truy xuất thông tin của tổ chức đối thủ.

Màn hình lật hết trang này đến trang khác, những gương mặt quen thuộc với INTO1 lần lượt xuất hiện, bên cạnh có đánh dấu mật danh của mỗi người trong tổ chức, nhưng một hai người lại không tìm thấy bất kỳ thông tin nào.

"Các thủ lĩnh cấp cao của tổ chức đối thủ đều lấy tên của những lá bài làm tên của mình. Logo của tổ chức là một chú hề đeo mặt nạ mỉm cười. Tổ chức này gần như đã biến mất sau khi bị đàn áp vì thí nghiệm trên con người. Ngoại trừ Jokey - người không có bất kỳ thông tin nào, và chúng ta cũng có rất ít thông tin về Át bích, ngoại trừ hai người bọn họ ra, những người còn lại chúng ta đều đã chạm trán."

Thông tin về Át bích hiện lên trên màn hình, không ai ngoại trừ Bá Viễn nhận thấy bàn tay nắm chặt không tự nhiên của Duẫn Hạo Vũ. Bá Viễn ngồi bên cạnh người đó, bình tĩnh đặt lòng bàn tay lên lưng người đó, thỉnh thoảng vỗ nhẹ để an ủi.

Vừa nói, Lưu Vũ vừa lấy những lá bài đầy bụi ở trong góc tủ ra, lấy ra quân cơ và quân bích của J-Q-K-A từ bộ bài và đặt lên bàn.

"Tháp Trung Tâm phát hiện một người có ngoại hình rất giống Jack thường xuất hiện ở Đại học Thành Đô, nhưng khi xảy ra tai nạn, hắn ta đang ngồi trong lớp học và có đầy đủ bằng chứng ngoại phạm... Sau khi điều tra, người ta phát hiện rằng người này có một người anh trai đã chết chỉ mới vài tháng tuổi và không có vấn đề gì khác trong lý lịch của hắn."

"...Song sinh, vậy ra người anh trai tưởng rằng đã chết từ lâu thật ra lại chưa chết?"

"Chỉ là họ không chắc chắn nên đã tìm đến chúng ta... Vốn dĩ tôi muốn trực tiếp từ chối, nhưng Tháp Trung tâm đã nói với tôi rằng trong INTO1 có một người thích hợp nhất cho nhiệm vụ này. Tôi nhớ Viễn ca là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Đại học Thành Đô."

Bá Viễn thở phào nhẹ nhõm khi nhận thấy tâm trạng của Duẫn Hạo Vũ đã dịu đi, vừa thu tay lại, anh đã nghe thấy Lưu Vũ gọi mình. Anh ngồi trên ghế sô pha nhẹ nhàng thở dài, lấy điện thoại di động ra, mở email do vị giáo sư Đại học Thành Đô gửi vài tối qua, dòng chữ lớn phía trên rất dễ nhìn thấy, mục đích rõ ràng.

"Giáo sư ngày hôm qua đã liên lạc với anh. Lễ kỷ niệm 100 năm thành lập Đại học Thành Đô. Từ khi gia nhập Tháp Trung tâm, anh đã cố tình cắt đứt mọi liên lạc có liên quan trong thời gian học đại học. Anh vốn định từ chối."

Đại học Thành Đô là một ngôi trường cực kỳ hiếm hoi không loại trừ những người có khả năng đặc biệt đăng ký học, mặc dù mối quan hệ giữa người bình thường và người có khả năng đặc biệt đã dịu bớt trong những năm gần đây nhưng vẫn còn một số thành kiến, vì vậy hầu hết những người có khả năng đặc biệt đến đăng ký vẫn lựa chọn ẩn danh tính. Sinh viên Đại học Thành Đô dám tiết lộ mình có siêu nặng, hầu hết đều là những chàng trai trẻ có nền tảng vững chắc.

"Anh muốn nghe ý kiến ​​của mọi người."

Sau khi Lưu Vũ tắt máy chiếu, toàn bộ phòng khách trở nên tối tăm, chỉ còn lại mấy ngọn đèn tường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạc, Châu Kha Vũ đứng ở góc tường, anh nhớ tới tin nhắn tối qua được gửi thẳng vào điện thoại của mình, khẽ cau mày chìm trong suy nghĩ. 

---Tôi rất mong được gặp lại cậu, lúc đó tôi sẽ nói cho cậu biết sự thật về sức mạnh thời gian.

Giọng điệu kiên quyết của người này khiến Châu Kha Vũ không thể không đề phòng, nhiệm vụ mà Tháp Trung tâm đưa ra lúc này giống như một con dao treo lơ lửng.

Không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Bề ngoài thì đây là Hồng Môn Yến, nhưng mọi người phải giữ lời hẹn.

"Cơ hội luôn đi kèm với nguy hiểm và thử thách. Nếu ngay cả dũng khí để tiến về phía trước cũng không có thì không được."

Ánh mắt của Trương Gia Nguyên thoáng quét qua Châu Kha Vũ, những gì mà Át Cơ nói trong rừng luôn ám ảnh cậu, người mình yêu lại chôn vùi quá khứ sâu như vậy.

Nếu đã không thể biết được thông tin từ miệng người khác, chi bằng nên tự mình tìm ra sự thật.

Vì vậy hôm nay Lưu Vũ đặc biệt đặt Châu Kha Vũ ở khu vực dễ thấy nhất, nhằm thu hút sự chú ý của các tổ chức thù địch. Bá Viễn đã đeo gọng kính và đội tóc giả để ngụy trang, chiếc áo khoác len hơi dài che kín đôi tay, chỉ lộ ra những đầu ngón tay trắng hồng, trong tay ôm mấy cuốn sách dày cộp, tạo cho anh hình ảnh một người hiền lành ôn nhu.

"Tôi đã muốn phàn nàn từ lâu rồi. Ban lãnh đạo cấp cao của tổ chức đều lấy mấy quân bài poker làm biệt danh. Hãy gọi họ là Tổ chức Poker."

Điều quan trọng nhất khi phải ở yên một chỗ để quan sát tình hình và tìm kiếm manh mối là sự kiên nhẫn. Trương Gia Nguyên đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà giảng dạy của trường, chớp đôi mắt chua chát. Ngồi ở đó gần một ngày mà chẳng thu được gì, phần nào làm mất đi sự kiên nhẫn và nhiệt tình của cậu. Cậu đặt lòng bàn tay lên mép mái nhà và lật người lại, cúi nhìn người đến kẻ đi, phàn nàn trong lòng.

"Đó là một biệt danh hay. Từ giờ hãy gọi họ như vậy nhé."

Duẫn Hạo Vũ ở đầu bên kia tai nghe khẽ cười khúc khích, Mika ngồi bên cạnh, phân tích dữ liệu từ Trương Gia Nguyên, một lúc sau anh chỉ lắc đầu, Lưu Vũ cúi đầu nhìn thời gian rồi chậm rãi nói.

"Không còn sớm nữa. Một giờ nữa hãy quay lại nghỉ ngơi."

Cao Khanh Trần lúc này đang ngồi ở bên giường Lâm Mặc, ngón tay đặt trên cổ tay, anh có thể cảm giác được ý thức sâu xa của mình đang dao động kịch liệt, giống như cuối cùng anh cũng thoát ra khỏi cơn ác mộng.

...Thức dậy nhanh lên.

Cao Khanh Trần cúi người gõ nhẹ trán người nọ, sau đó nhét một viên thuốc trắng tinh vào miệng hắn.

——

Sau ba ngày liên tục theo dõi người bạn cùng lớp có ngoại hình rất giống Jack, mà không thu được thông tin hữu ích gì. Hắn ta là một học sinh xuất sắc với điểm cao nhất, suốt ngày chỉ dành thời gian trong thư viện, không trốn học cũng rất ít giao lưu với người khác. Là một sinh viên cuối cấp xuất sắc cần phát biểu trên sân khấu trong đêm kỷ niệm trường, Bá Viễn cũng đã tiếp xúc với mọi người. Hắn là một người lịch sự và có hiểu biết, sau vài lần trò chuyện, Bá Viễn đã biết được rất nhiều thông tin về gia đình hắn, so với kết quả điều tra trên Mạng lưới Tình báo Tháp Trung tâm không có gì khác biệt.

"Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?"

Trong khi mọi người đang bối rối không biết phải làm gì với những tài liệu mà họ đã thu thập được trong nhiều ngày qua, Bá Viễn, người tiếp xúc nhiều nhất với bạn cùng lớp, ôm cằm suy nghĩ sâu sắc. Trên thực tế, so với người bạn cùng lớp trông giống Jack, còn có một người khác cũng khiến Bá Viễn chú ý.

"Sơ Thần, đừng đứng ngơ ngác ở đó nữa!"

Được hưởng quyền lợi và ưu đãi, hội sinh viên của trường cũng không thể thiếu những âm mưu, ngoài những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc được nhà trường mời đến dự lễ kỷ niệm, những sinh viên xuất sắc hiện tại cũng không thể thiếu.

Ngay cả trong môi trường ồn ào, giọng nói chói tai của cô gái luôn có thể thu hút sự chú ý. Ánh mắt của Bá Viễn trôi về phía nơi xảy ra xung đột, một cậu bé với cái đầu đội mũ nồi và cặp kính cận dày cộp cúi xuống xin lỗi, cậu bé có ngoại hình bình thường, là loại không thể tìm thấy trong đám đông.

Bá Viễn không có hứng thú với những chi tiết mà cô gái không ngừng phàn nàn, ánh mắt anh dừng lại một lúc, định rời đi, giây tiếp theo, lời nói thản nhiên của cô gái đã khơi dậy sự cảnh giác của Bá Viễn.

"Hai ngày nữa là đến lễ kỷ niệm trường rồi. Tốt hơn hết là cậu không nên đến đây nếu ngày nào cũng mắc sai lầm với quầng thâm dưới mắt. Cậu lại thức khuya để suy nghĩ về lọ thuốc tưởng tượng của mình à?"

Bá Viễn nhìn chàng trai trẻ bình thường lắc lư cơ thể một cách thô bạo, vội vàng lắc đầu và nói không, cậu ta liên tục xin lỗi và thề rằng lần sau sẽ cẩn thận không phạm sai lầm nào nữa.

Cô gái hất tóc quay người rời đi, Bá Viễn có thể thấy rõ chàng trai ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bóng lưng cô gái rời đi, hoàn toàn không còn cảm thấy khiêm tốn nữa.

Xa xa một học sinh cấp dưới hét lên "Bá Viễn tiền bối" mời đi diễn tập, Bá Viễn đáp lại và liếc nhìn chàng trai trẻ từ khóe mắt, chàng trai lùi lại vào đám đông và gật đầu.

"Sau này tôi bình tĩnh hỏi các học sinh năm cuối trong hội sinh viên. Cậu ta tên là Hứa Sơ Thần. Tôi nghe nói cha mẹ cậu ấy đã chết trong một vụ tai nạn khi cậu ấy còn học tiểu học. Cậu ấy học ngành y, học giỏi nhưng rất nhát và sẽ không biết cách từ chối. Vì vậy mọi người trong hội sinh viên khi có bất kỳ công việc vặt nào thường ném cho cậu ấy ".

Bá Viễn vừa nói vừa nhớ lại lúc đàn em đến gần mình, nhỏ giọng nói rằng cậu ta không chỉ là một tên hèn nhát mà còn kỳ quái, luôn nói rằng muốn nghiên cứu một số loại thuốc có lợi cho nhân loại, nhưng việc nghiên cứu loại thuốc để chữa bệnh nan y không hề dễ dàng.

"Sau buổi diễn tập tôi đã đi theo cậu ấy. Hứa Sơ Thần buổi tối rất ít về ký túc xá, phần lớn thời gian là ở trong phòng thí nghiệm, cậu ấy cũng rất cảnh giác, cho nên tôi cũng không theo sát. "

"Đêm nay là ngày kỷ niệm 100 năm thành lập Đại học Thành Đô, phần lớn mọi người sẽ tập trung tại hội trường. Tôi nghĩ có lẽ mình có thể lẻn vào phòng thí nghiệm và có thể thu được thứ gì đó."

Lưu Vũ gật đầu, nhanh chóng sắp xếp nhân sự, Bá Viễn sững người trong giây lát khi nghe tin Duẫn Hạo Vũ đã được bố trí thâm nhập. Vừa định mở miệng tìm cớ để Duẫn Hạo Vũ ở nhà thì Duẫn Hạo Vũ đã nắm lấy cánh tay anh.

Đầu ngón tay của cậu chọc vào má Bá Viễn, Bá Viễn lại nhìn vào đôi mắt đầy yêu thương của Duẫn Hạo Vũ, lúc đó Bá Viễn dường như  đã đọc được rất nhiều lời từ đôi mắt sáng ngời của cậu, nhưng cuối cùng, người đó chỉ giơ ngón tay lên môi Bá Viễn, ngăn anh nói chuyện.

"Bá Viễn tiền bối?"

Giọng nói nghi hoặc của học sinh cấp dưới vang lên bên tai, Bá Viễn nhớ lại suy nghĩ của mình và trả lời theo bản năng, anh đang đứng sau tấm màn dày, cách vài bước về phía trước là sân khấu sáng rực được chiếu sáng bởi ánh đèn rực rỡ. Các học sinh ưu tú đang phát biểu trên sân khấu, dù đã được luyện tập nhiều lần nhưng giọng hát của các em vẫn run run, nhưng lại tràn đầy sự hào hứng.

Rõ ràng sắp đến lượt anh lên sân khấu, nhưng Bá Viễn không khỏi nghĩ đến Duẫn Hạo Vũ, người đã ngầm hiểu theo anh lên lầu tối qua.

"Em biết rõ, mục tiêu lần này của bọn chúng không nhất định là Châu Kha Vũ."

Mọi chuyện xảy ra khi hai người gặp nhau trong rừng ngày hôm đó đều được Bá Viễn và Duẫn Hạo Vũ che giấu. Vì vậy, trong khoảnh khắc Châu Kha Vũ đưa tin nhắn được gửi riêng cho mọi người xem, Bá Viễn hiểu rằng mục đích sâu xa hơn của đối phương nhiều khả năng là Duẫn Hạo Vũ.

"Viễn ca... Chạy trốn không thể giúp em xóa đi những gì đã xảy ra."

Cách tốt nhất để tránh rủi ro là tránh né, Duẫn Hạo Vũ hiểu được nỗi lo lắng của Bá Viễn, cậu có thể tránh xa nhiệm vụ lần này và tiếp tục ở lại INTO1, ở lại với Bá Viễn như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Duẫn Hạo Vũ không thể làm được.

Cậu từ lâu đã coi INTO1 như nhà của mình. Quá khứ và ký ức đã mất của cậu giống như một quả bom hẹn giờ có thể phá vỡ mọi thứ đang tồn tại bất cứ lúc nào, cậu muốn đối mặt với mọi người trong INTO1 bằng con người thật nhất của mình, và đối mặt với Viễn ca, người mà cậu yêu từ lúc nào mà không hề hay biết.

"Nhưng..."

Tâm trạng cực kỳ bất ổn của Duẫn Hạo Vũ trong rừng ngày hôm đó lại quay vòng trong đầu Bá Viễn, anh đã tiến vào giấc mơ của Duẫn Hạo Vũ và nhớ lại bóng đen thuần khiết không xác định xung quanh cậu ngày hôm đó. Ngay cả trong tình huống khó chịu và nguy hiểm như vậy, Duẫn Hạo Vũ vẫn ưu tiên bảo vệ bản thân.

"Viễn ca, anh có thể tin tưởng em được không?"

Duẫn Hạo Vũ nửa cúi xuống trước mặt người đó, ôm lấy bàn tay siết chặt của người đó, đầu ngón tay mở các ngón tay của người đó và đan vào mười ngón tay của mình, mành cửa sổ bị gió thổi bay, ánh trăng dịu dàng chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của Duẫn Hạo Vũ .

"Cho dù có lấy lại trí nhớ, em cũng sẽ không rời xa anh. Em vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với anh, còn có một bí mật mà em chưa nói cho anh biết."

Nghĩ đến đây, Bá Viễn nhắm chặt mắt lại, khi anh mở mắt lần nữa, người ở giữa sân khấu đã phát biểu xong, Bá Viễn đưa bài phát biểu trong tay cho học sinh lớp dưới bên cạnh, anh giơ tay lên chỉnh lại cổ áo vest của mình, người bình thường không thể nhìn thấy con bướm trong suốt đang nhẹ nhàng vỗ cánh, chiếc vòng ngọc lam gắn trên cổ tay áo của anh đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ. Anh nheo mắt, nhếch khóe miệng, bước về phía sân khấu trong tiếng vỗ tay như sấm.

Đứa trẻ ngốc, dù em không nói thì anh vẫn biết.

Khi gặp lại, hãy cùng nhau nói những lời yêu thương.

——

Ngoại trừ một số môn học yêu cầu phải học ở đây, phần lớn tòa thực nghiệm đều dành cho nghiên cứu sinh và giáo viên. Vì vậy, so với khán phòng trường được chiếu sáng rực rỡ thì tòa thực nghiệm nằm ở góc khuôn viên trường lúc này yên tĩnh đến lạ thường.

Lẻn vào tòa thực nghiệm, đồng thời không để bị theo dõi không phải là một vấn đề khó. Để đề phòng, Mika cũng sớm xâm nhập vào cơ sở dữ liệu của trường để quét sạch giám sát. Tòa thực nghiệm của Đại học Thành Đô rất thấp, chỉ có ba tầng và thậm chí không có thang máy, mỗi tầng cũng có rất nhiều bình chữa cháy, hầu hết các phòng học đều đã bị khóa, các loại chất hóa học được đặt trong tủ đều là thuốc thử hóa học ổn định và không phản ứng. Châu Kha Vũ hơi ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy chuông báo cháy ở giữa phòng học.

Các biện pháp phòng ngừa trong tòa thực nghiệm rất tốt, Châ Kha Vũ, Trương Gia Nguyên và Duẫn Hạo Vũ riêng biệt đi dạo quanh đó vài lần và không phát hiện có điều gì khác thường. Nếu con bướm của Bá Viễn không phát hiện ra phản ứng siêu nhiên yếu ớt ngay từ khi anh bước vào cửa, nói không chừng đã có thể giúp đối phương che giấu.

"Năng lực của Viễn ca có phải rất lợi hại không?"

Trương Gia Nguyên giơ tay chạm vào con bướm lung linh đang bay trên không, cậu nhìn con bướm đập cánh bay về phía trước, khi đáp xuống góc phía tây của tầng một, nó không còn bay theo hướng khác nữa mà cứ lơ lửng phía trên.

Tìm thấy rồi.

Ba người vội vàng tiến đến góc tường, nhưng liếc nhìn chỉ thấy sàn đá cẩm thạch và những bức tường trắng. Châu Kha Vũ ngăn cản ý đồ dùng bạo lực để phá bỏ nó của Trương Gia Nguyên, giơ tay cẩn thận men theo bức tường tìm kiếm.

"Bức tường này có chút không bằng phẳng."

Châu Kha Vũ dùng đầu ngón tay gõ gõ lên tường, Trương Gia Nguyên hai mắt sáng lên, trên mặt tràn đầy hưng phấn, nhưng còn chưa kịp trả lời, cửa kính của đại sảnh tầng một của tòa thực nghiệm đột nhiên phát ra tiếng cọt kẹt.

Có người đến.

Ba người nhìn nhau, núp sau cột nhà, rồi ẩn mình trong bóng tối.

Người đến không ai khác chính là Hứa Sơ Thần, người mà Bá Viễn nói có chút kỳ lạ.

Khi Bá Viễn đang phát biểu trên sân khấu, mọi người vẫn ngồi bên dưới chăm chú lắng nghe, khi kết thúc, họ không ngừng vỗ tay, nhưng chỉ trong một phút, khi Bá Viễn bước xuống sân khấu và đi vào hậu trường để trở về chỗ ngồi của mình, người đó biến mất không chút dấu vết.

Hỏng bét!

Bá Viễn lập tức quay người chạy ra ngoài, anh cố gắng bình tĩnh lại, muốn cảm nhận con bướm mình đặt bên cạnh ba người, nhưng lại không nhận được bất kỳ phản ứng nào.

"Dù biết là bẫy mà vẫn cố chấp đâm đầu vào, là quá tự tin vào khả năng của mình."

Át Cơ ngồi trong phòng giám sát, nhướng mày nhìn ba người đi theo Hứa Sơ Thần, hắn nhấp một ngụm rượu đỏ trong tay rồi gõ lên bàn ra lệnh.

"Có khách tới, chiêu đãi cho thật tốt."

Cùng lúc đó, Lâm Mặc đang ở trong bệnh viện Tháp Trung Tâm đột nhiên mở mắt ra.

Lâm Mặc cong cánh tay, chậm rãi nâng nửa thân trên lên, giấc ngủ dài khiến cơ thể anh cứng hơn rất nhiều. Anh dịch hai chân sang một bên đặt lên mép giường, giơ tay xoa nhẹ đôi chân tê cứng của mình, cây kim cắm trên mu bàn tay do cử động gây ra phản ứng dây chuyền, bình thuốc lơ lửng lắc lư đánh vào khung. Lâm Mặc cụp mắt, thuận tay rút kim ra, một giọt máu rơi xuống tấm ga trải giường màu trắng.

Lâm Mặc chậm rãi ngẩng đầu, ánh đèn trên tòa nhà ngoài cửa sổ thay đổi, phản chiếu bóng tối trong mắt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com